Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 2

                  

Công việc của Kuroko cứ thế vẫn diễn ra như thường lệ. Ban ngày thì chỉnh ảnh, viết bài đăng mạng. Ban đêm thì đi theo Aomine diễn để chụp ảnh, lấy tư liệu viết bài. Dần dần, Kuroko trở nên thân thiết với hai anh em họ. Diễn xong thì cùng nhau uống cà phê, hay hẹn nhau cùng mua sắm. Do tính chất nghề nghiệp, lúc nào họ cũng phải nguỵ trang và ngồi góc khuất của quán ăn. Kuroko nhận ra rằng mặc dù Aomine là người nổi tiếng nhưng style của anh rất đơn giản. Quần jean, áo thun hay T-shirt, giày bata Addidas, nón lưỡi trai. Ngày nào cũng luyện tập nên anh hay mang bao tay da, chỉ khi diễn anh mới tháo nó ra mà thôi. Bình thường anh rất phong trần, người toát ra khí chất thanh cao, lúc diễn thì anh diễn hết sức. Hoà mình vào tiết mục, nói chuyện với fan thân thiện, không tỏ ra vẻ ta đây. Anh có hai nụ cười, nụ cười xã giao bên ngoài, và nụ cười đã làm say mê cậu. Nụ cười đó chỉ xuất hiện khi anh ở bên em trai mình. Kuroko cảm thấy mình thật hạnh phúc, cậu nghĩ Aomine cũng có tình cảm với cậu nên lần nào cậu cũng phải ngắm và giành cho bằng được góc chụp tuyệt vời đó. Khi gần hết tiết mục, anh điều lại phía hàng ghế cậu, nhìn hướng về cậu và xuất hiện nụ cười ấm áp đó. Kuroko không thể đếm được mình đã chụp được bao nhiêu ảnh mang tên nụ cười của anh.

Giọng nói anh trầm ấm, ánh mắt anh lúc nào cũng ấm áp. Kuroko ngắm anh mãi không thôi. Cậu ước gì Aomine thuộc về mình, ở bên cạnh mình. Người ta nói cái gì mình ao ước quá, nó sẽ chuyển thành giấc mơ. Khi cậu ngủ, cậu mơ thấy anh nắm tay cậu, ôm cậu, hôn cậu, và....Hai người hẹn hò sau mỗi buổi diễn. Khi anh diễn cậu ngồi trên hàng ghế đầu chụp hình anh. Khi đi chơi với nhau, anh ngồi đặt tay lên vai cậu, cho ngừoi ta thấy rằng cậu thuộc về anh. Anh và cậu tay trong tay bước vào lễ đường. Nhưng Kuroko biết đó chỉ là mơ khi cậu nghe tiếng đồng hồ báo thức kiêu inh ỏi. Nhiều lần tỉnh dậy sau giấc mộng hạnh phúc đó khiến cho cậu càng ngày càng say mê anh. Muốn thổ lộ với anh và muốn được ở bên anh mãi mãi.

Phải! Cậu chấp nhận một sự thật đó là cậu yêu anh. Anh là người mà cậu đã chờ suốt hai mươi mấy năm qua. Người mang lại cho cậu sự rung động đầu đời. Cậu không cần ở anh bất cứ thứ gì, cậu không cần cái danh tiếng của anh, không cần tiền bạc của anh. Cậu chỉ cần anh thôi. Cần anh, người cậu yêu. Bao đêm cậu khóc, bao đêm cậu mơ về một hạnh phúc. Nhưng ông trời lại trêu ngươi với cậu, anh quá khép kín. Cậu hoàn toàn không biết gì về đời tư của anh. Cậu chỉ biết số điện thoại, email, Facebook, ngày sinh nhật, những thông tin cơ bản của một con người. Cậu rất muốn biết thêm về anh, người đàn ông của cậu.

Bây giờ Kuroko rất muốn đứng lên và nói rằng "Em yêu anh, Aomine Daiki" mà thôi. Cảm giác ấy mãnh liệt, thôi thúc cậu hãy mau nói liền đi, nhanh lên, kẻo trễ. Nói ngay đi, ngay lúc này, ngay bây giờ. Kuroko năm chặt hai tay, chân dậm một cái thật vững, hít một thật sâu và....

RẦM!......... Á! Á! Á

Khi định thần lại, Kuroko nghe thấy tiếng đổ vỡ thật mạnh cùng tiếng la hét của khán giả. Cậu nhanh mắt hướng về phía sân khấu, hai nhân vật trung tâm sân khấu đang nằm sõng xoài ngay trước mắt. Kuroko chỉ vội la lên một tiếng "Anh" rồi cậu nhảy từ hàng ghế đầu tiên xuống sân khấu, chạy vụt đến nơi anh ngã vừa kịp lúc màn hạ xuống....
------------------

Kuroko nhanh chóng giúp những nhân viên đỡ anh ngồi. Và không ngừng nói với anh để xem anh có tương tác với cậu hay không? Khi anh lấy lại ý thúc thì anh nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì anh la lên:

-Ryo! Ryo! Ryo đâu? Ryo có sao không?

Rồi anh nhìn thấy một chàng trai nằm đó, máu chảy lan ra từ bả vai của cậu. Hai mắt nhắm nghiền, mái tóc vàng nâu bết vào mặt do mồ hôi tiết ra quá nhiều.

-Ryo! Không Ryo! Em tỉnh dậy đi!- Aomine bất chấp tất cả bò đến bên em mình. Nâng đầu em ấy và ôm vào lòng và nước mắt tuôn rơi.

-Daiki à! Hãy để mấy anh đưa Ryo đến bệnh viện đi. Nhanh lên- Một anh nhân viên đang cố gắng tách hai anh em ra.

-Nhưng... Em muốn đi cùng. Em lo cho Ryo quá!- Aomine níu kéo.

-Em còn khán giả, em còn chương trình. Không thể bỏ mặt họ được. Để bọn anh lo cho Ryo được rồi.

-Nhưng.... Ryo! Em ấy....

Kuroko nhìn thấy anh khóc, ngực cậu đau thắt lại. Cậu không biết làm gì, chỉ biết bản năng thôi thúc cậu, bắt cậu nắm tay anh và nói:

-Aomine-kun! Hãy để em lo cho Sakurai-kun! Anh hãy lo việc ở đây trước! Xong rồi hãy đến bệnh viện thăm cậu ấy.

Daiki không nói gì, dùng khăn giấy lau nước mắt, rồi lau sạch máu trên bàn tay mình. Hít một hơi thật sâu, chỉnh lại trang phục diễn và kéo màn bước ra. Kuroko cùng các anh nhân viên khiên Sakurai ra ngoài cổng theo con đường cánh gà, cậu vẫn không quên được những gì lúc đó. Một chàng trai đứng trên sân khấu, trò chuyện với khán giả, vẫn không quên nụ cừoi xã giao của mình. Anh bắt đầu solo. Một mình anh diễn, một mình anh làm hết tất cả. Anh làm chủ tất cả.
----------------
Hai giờ sau đó, Kuroko ngồi trước cửa phòng hồi sức thì Aomine chạy đến, nắm tay cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu:

-Ryo sao rồi? Nó có sao không?

-Bác sĩ bảo Sakurai-kun bị chấn thương bả vai, cần nghỉ dưỡng một thời gian. Cậu ấy đang nằm ở phòng hồi sức. Ngày mai mới được cho người vào thăm.- Kuroko trả lời anh như bác sĩ bảo cậu.

Aomine nghe xong, anh gục đầu xuống vai cậu, Kuroko cảm thấy vai cậu ươn ướt. Cậu giơ tay định ôm anh vào lòng nhưng tay cậu lại đặt giữa không trung. Cậu không là gì của anh, sao cậu dám ôm anh chứ? Nhưng rồi tay cậu chạm vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh. Một cái chạm nhẹ nhàng.

-Ryo! Nó là em cùng mẹ khác cha với anh. Từ nhỏ anh đã sống với cha dượng, sống với nó. Tuy không cùng một cha nhưng anh rất thương nó, là do anh bất cẩn. Lúc đó, anh cảm thấy có ai đó gọi tên anh. Anh mất tập trung, anh vấp ngã nên nó mới bị chấn thương bả vai. Tại anh rủ rê nó vào cái nghê nguy hiểm này. Tại anh hết, tại anh hết.- Aomine khóc rất to, khiến cho người đi ngang qua ai cũng phải quay đầu lại nhìn một cái.

Kuroko ngồi rất lâu cho đến khi anh định thần lại, chắc do xấu hổ và ngại nên anh nói với cậu hãy về trước, để anh lo mọi việc từ đây được rồi. Nói rồi anh chạy một mạch vào phòng vệ sinh bệnh viện và bật điện thoại gọi cho một ai đó. Kuroko vẫn ngồi đó, cậu không biết mình có nên đợi hay không? Việc anh bị ngã do anh cảm thấy có người nào đó gọi tên anh có đúng không? Lúc ấy chính là lúc cậu muốn thổ lộ hết cho anh. Nhưng sau cùng, cậu quyết định ra về để cho anh nghỉ ngơi.
-----------------
Ngồi trên tàu điện, Kuroko nhớ lại hình ảnh anh gạt đi nước mắt, bước ra với nụ cười rạng rỡ, nhưng khi đã vào bệnh viện, anh là kẻ yếu đuối. Anh bất lực vì không lo được cho em mình, bất lực vì mình đã rủ em mình vào nghề nguy hiểm này. Midorima đã từng nói, con người có rất nhiều mặt nạ khác nhau. Mỗi ngày họ điều sử dụng một cái mặt nạ, hôm nay mặt nạ vui, ngày mai mặt nạ giận dữ. Họ lạm dụng nó quá nên bây giờ họ không biết đâu là khuôn mặt thật của mình. Vậy đối với Aomine thì sao? Hình ảnh anh trên sân khấu, hình ảnh anh vùi đầu khóc trên vai cậu, hình ảnh anh cười trước ống kính, hình ảnh anh đùa giỡn với em trai, hình ảnh anh cười nói với cậu. Đâu là gương mặt thật của anh? Và đâu là mặt nạ mà anh dành cho cậu?

Kuroko muốn được ở bên anh nhiều hơn nữa. Cậu muốn tìm hiểu về anh nhiều hơn nữa. Cậu yêu anh, yêu anh rất nhiều. Cậu muốn trở thành bờ vai để anh tựa vào khi mệt mỏi, cậu muốn chăm sóc cho anh. Chăm sóc những gì mà anh trân trọng. Cậu không muốn giữ khoảng cách phóng viên và nghệ sĩ nữa. Cậu muốn khoảng cách gần hơn nữa, muốn trở thành người yêu của anh. Kuroko chợt khóc. Đơn giản anh và cậu khác nhau quá nhiều. Anh và cậu ở hai thế giới khác nhau. Anh sống trong anh đèn sân khấu, anh hòa mình vào ánh sáng. Anh như nguồn sáng trong tim mọi người. Còn cậu? Cậu chỉ là phóng viên, một người dân bình thường. Cậu chỉ là cái bóng. Cái bóng từ những bài báo, từ những tấm ảnh để giúp cho ánh sáng ngày càng mạnh thêm. Cậu chỉ có thể đứng phía sau anh, không bao giờ đứng bên cạnh anh được. Nhưng cậu vẫn cam tâm, chỉ cần anh hướng về cậu bất cứ lúc nào. Chỉ cần anh yêu cậu, là đủ. Nghĩ đến đây, Kuroko nắm tay hai tay mình...
---------------
Sau khi bị tiếng chuông đồng hồ làm mất giấc ngủ, Kuroko uể oải bước xuống giường, cậu mở điện thoại để xem thời tiết thì cậu thấy Aomine nhắn cho cậu, hẹn cậu chiều nay chỗ cũ lúc năm giờ. Kuroko trả lời ok. Kuroko bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, làm việc nhà, sau đó ngồi trên máy tính viết bài cho đến chiều. Hôm nay, Kuroko đã quyết định nói hết tình cảm của mình cho Aomine biết. Cậu chuẩn bị rất kĩ.

Vừa bước xuống cầu thang thì Midorima chặn ngay trước cửa.

-Tớ biết cậu định đi đâu nhưng tớ nhờ Takao rồi. Cậu đi lên lầu đi!

-Midorima-kun! Xin cậu, tớ xin cậu. Tớ muốn gặp anh ấy- Kuroko nắm lấy tay Midorima.

-Cậu biết yêu một người nghệ sĩ sẽ thế nào không? Vậy mà cậu vẫn yêu?

-Tớ chấp nhận! Tớ chấp nhận mọi việc. Chỉ cần tớ được ở bên anh ấy.- Kuroko khóc.

-Kuroko! Từ nhỏ cho đến giờ, tớ xem cậu như người em trai trong nhà. Tớ không muốn cậu phải khổ. Tớ chỉ mong cậu luôn được hạnh phúc. Hãy tỉnh lại đi, Kuroko! Hãy tìm người khác xứng đáng với cậu.- Midorima gằng lên.

-Cậu.... Cậu lúc nào cũng vậy! Nói là tốt cho tớ, muốn tớ được hạnh phúc, muốn tớ luôn vui vẻ. Vậy sao cậu còn ngăn cản tớ yêu Aomine? Tớ yêu anh ấy, tớ thật sự yêu anh ấy. Sao lúc nào cậu cũng ngăn cản tớ là sao?- Kuroko giật tay Midorima ra và vụt chạy đi.

-Kuroko! Tối hôm nay sẽ mưa đó, không mang ô theo hả?- Takao nói với ra từ phía bếp.

-Kệ cậu ta đi, Takao! Cho cậu ta tắm nước mưa để tỉnh táo hơn! – Midorima cầm ô chạy theo nhưng bị Takao giữ lại. Anh lắc đầu, kéo Midorima vào nhà và đóng cửa.
-------------------
-Xin lỗi! Em đến trễ!- Kuroko cầm ly sữa lắc đến ngay góc bàn phía trong.

- Không sao, anh cũng vừa mới đến- Aomine nhấp ngụm trà.- Chẳng là Ryo đang bị thương nên bọn anh sẽ nghỉ ngơi một thời gian cho đến khi Ryo hồi phục rồi mới quay lại sân khấu. Xem như em được nghỉ ngơi thời gian, không cần phải theo bọn anh nữa. Khi bọn anh quay lại, anh sẽ gọi cho em. Thật ngại cho em quá.

-Em không ngại gì hết! Chỉ là em muốn....

-Aominecchi! -Chưa kịp nói thì cậu nghe giọng nói từ phía sau- A! Đây có phải là Kurokocchi mà anh hay nhắc đến không?- Một anh chàng tóc vàng đứng bên cạnh Aomine, bắt tay với Kuroko.

-Lần đầu gặp mặt, tôi là Vợ của Aominecchi, Kise Ryota. Cảm ơn cậu đã giúp chồng tôi thời gian qua, Kurokocchi!

Kuroko cảm thấy như sét đánh ngang tai, tai cậu ù ù, bắt đầu nghe không rõ

-Aomine-kun! Anh đã có vợ rồi hả?

-Ừ! Anh tưởng em biết rồi chứ? Vợ anh ngồi cùng hàng ghế với em mà. Tại cậu ấy ngồi hàng phía trên để cho anh dễ thấy vợ anh thôi- Aomine quay qua nhéo má Kise và cười tít mắt- Đúng không, em yêu?

Thì ra là vậy! Nụ cười đó của anh không phải dành cho cậu, mà là dành cho vợ anh, người đang đứng trước mặt cậu đây. Cậu đã lầm tưởng về mọi thứ. Kuroko không biết nói gì, nhìn xuống đất, vô tình nhìn thấy chiếc nhận cưới nằm trên ngón áp út trên bàn tay anh, bàn tay lúc nào cũng mang bao để giữ an toàn. Kuroko cảm thấy như có ai đó dùng dao cứa ngang cứa dọc tim mình. Đau! Đau lắm! Rất là đau. Mắt Kuroko bắt đầu mờ dần, cậu không kiểm soát được nước mắt của mình nữa.

-Xin lỗi! Em có việc về trước! Hẹn anh khi khác nói chuyện!-Chẳng cần đợi đối phương trả lời, cậu chạy thẳng ra ngoài đường.

-Trời sắp mưa rồi! Cậu ấy không mang ô theo à?

-Chắc cậu ấy đi xe đến! Mà thôi, anh với cùng đến thăm Ryo đi.

---------------

Kuroko không biết mình chạy bao lâu, cậu chạy bán sống bán chết, chạy hết tốc lực. Hai tay cậu bụm chặt miệng lại, nước mắt không ngừng rơi xuống. Cậu muốn chạy thật nhanh, cậu không muốn chấp nhận sự thật này. Cậu không tin đây là sự thật. Người cậu yêu đầu tiên. Người đã cho cậu biết thế nào là thương là nhớ, người mang lại niềm vui cho cậu. Người mang lại hi vọng cho cậu, Người đã thổi bùng cuộc sống tẻ nhạt hai mươi mấy năm của cậu. Người cậu muốn ở bên cạnh. Nay đã thuộc về người khác mất rồi.....

Do chạy quá nhanh nên chân này va phải chân kia. Kuroko ngã xuống bãi cỏ một cái thật đau. Chẳng thèm đứng lên, cậu cứ ngồi đó mà khóc. Mưa đã rơi từ khi nào, nước mắt hoà với nước mưa. Đắng quá, sao lại đắng như thế này! Từng giọt mưa thi nhau rơi xuống, như hàng ngàn mũi tên bắn thẳng vào cậu. Đau quá! Đừng! Xin đừng! Đau lắm! Hãy dừng lại đi. Hãy nói cho cậu biết đây là mơ đúng không. Nếu là mơ hãy cho cậu tỉnh dậy, cậu muốn được nhìn thấy anh cười, muốn được thấy anh trên sân khấu một lần nữa. Muốn được ở bên anh....

A! A! A! A!- Kuroko cứ thế mà khóc, khóc không nói lên lời, Chỉ ngồi dưới mưa để xõa tan nỗi đau đớn trong tim.

Rồi cậu cảm nhận được có ai đang đứng bên cạnh mình, nhưng cậu chắc chắn không phải là anh. Chắc chắn không phải là anh. Cậu không quan tâm người đó là ai. Cậu không cần biết gì cả, cứ thế mà khóc, một mình ôm trọn nỗi đau. Để mặc người phía sau muốn làm gì thì làm.

Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, người người mang ô chạy dưới mưa, người qua kẻ lại, đội mưa chạy trên đường, với mong muốn nhanh về nhà thật mau vì mưa lớn quá . Nhưng phía bãi cỏ nơi công viên đó, có hình bóng hai người trong mưa. Một ngồi khóc, hai tay nắm nắm đất. Người còn lại mặt áo vét sang trọng, tóc màu đỏ bết lại do mưa, đứng sau lưng người tóc xanh nhạt đang ngồi đó. Lặng lẽ chịu ướt, đứng che dù cho cậu dưới mưa...
-------------------
Từng cơn gió mùa đông thổi bên ngoài cửa, gió mạnh đến nỗi có thể nghe được tiếng gió hú vang vọng. Trong một căn phòng nhỏ, một bàn máy tính đặt giữa phòng, kế bên chiếc bàn, một anh chàng tóc xanh nhạt đang đứng trước kệ sách, lật từng tấm album ảnh xem. Một tấm ảnh hiện lên trước mắt cậu, người trong hình có làn da ngăm, cười rất đẹp với hàm răng trắng sáng. Nụ cười chân thật nhất mà cậu từng thấy. Cậu vô thức dùng tay sờ tấm ảnh, sờ gương mặt quen thuộc ấy.

- Ba Tetsu ơi! Ba nhỏ ơi!- Chợt cậu nghe tiếng chân con nít chạy đến. Giọng nói trong trẻo, dễ thương, Kuroko dừng hẳn động tác, hướng về phía cửa.

-Ba ơi! Con đói quá! Anh hai cũng đói nữa.- Một bé gái tầm ba bốn tuổi xuất hiện trước cửa phòng. Tóc cô bé màu xanh nhạt, đôi mắt đỏ vàng chớp chớp nhìn cậu, cô bé đang ôm con thú bông.

-Con cũng đói nữa! Nhanh lên! Ba lớn đang đợi đó!- Một cậu bé trạc tuổi lại xuất hiện. Cậu có nét giống Kuroko, tóc màu đỏ rực, đôi mắt xanh nhạt đỏ long lanh nhìn cậu. Cậu bé nắm tay em gái mình.

-Hai đứa đừng mèo nheo với ba nhỏ nữa! Để ba nhỏ làm việc. Ba lớn sẽ ăn cùng với các con.- Lại một người nữa xuất hiện, anh có mái tóc màu đỏ thật đẹp, áo thun quần đùi cùng đôi dép đi trong nhà. Anh nhìn cậu cười nói: "Em đang làm gì thế, Tetsuya? Hôm nay, em có đi săn tin không?

Kuroko nhìn hai đứa con sinh đôi và chồng mình, cậu bất giác mỉm cười. Lấy tấm hình đó ra, gấp quyển album lại và cất vào chỗ cũ.

-Em chỉ đang dọn dẹp lại mấy bức ảnh từ bài báo cũ. Hôm nay, Midorima-kun cho em nghỉ phép. Hôm qua em chạy khắp thành phố rồi.

-Hoan hô, vậy hôm nay ba lớn chở tụi con với ba nhỏ cùng đi chơi nha- Bé gái nhanh nhảu tiếp lời khi nghe cậu nói được nghỉ.

-Đương nhiên rồi, ba sẽ chở cả nhà mình đi chơi nhé! Con muốn đi đâu nè?- Akashi bế bé gái lên.

-Ba ơi! Con cũng muốn được như em!- Cậu bé trai ngước mắt nhìn Kuroko, chờ đợi một điều gì đó.

Kuroko bế cậu bé lên, đi theo sau Akashi rời khỏi phòng, mỉm cười hạnh phúc. Thơm ngay vào má phúng phính của bé. Trước khi đóng cửa phòng lại, cậu không quên xé nát tấm ảnh đó thành từng mảnh, vo viên lại và ném thẳng vào ngay sọt rác dưới chân bàn.....

Good bye... My... First love...

Mối tình đầu.... Đơn phương... Không phải lúc nào cũng như trong tiểu thuyết... Chỉ là... Mình có mãnh mẽ để đối diện với nó... chạy trốn...hay mạnh mẽ đối diện... Ôm ấp hi vọng... hay bước tiếp... là quyết định của chính mình...

Sẽ có rất nhiều ngườibước vào trái tim của chúng ta, nhưng chỉ duy nhất là một nửa của mình. Gặp đượclà do duyên, tri kỉ là do nợ. Nhanh hay chậm, hay trong hoàn cảnh nào là do ýtrời quyết định. Đừng bao giờ ôm ấp một điều gì đó không phải là của mình. Bởi vì nếu đã không phải là của mình, sẽ mãi mãi không bao giờ là của mình...

-----------

CẢM ƠN RẤT RẤT RẤT RẤT RẤT NHIỀU THIỆT NHIỀU những bạn like, vote và Comment cho fic mình đăng.

Như các bạn đã biết là mình có fic dài 12 chap về AkaKuro. Do hiện nay mình khá bận vì mình sắp ra trường, báo cáo, đi học này nọ nên thời gian up sẽ khá lâu. Rồi lại thêm cả mấy chục cái fic mình xin per mấy tháng trước và nay nó đã đùng đùng kéo đến với sự đồng ý của tác giá T^T. Nay mình xin đăng tuyển người giúp mình. Thông thường tự mình sẽ dịch thô (như bản QT mà các bạn đọc đam hay biết đó) rồi mới edit cho mượt và beta :'>. Nói chung là 1 người đến 3 việc nên khá khó khăn và đôi khi cũng còn sót vài lỗi (các bạn đọc fic mình đã up thì các bạn thấy rồi đó), mong bạn nào có hứng thú hãy liên lạc với mình. Thật sự rất cần a. Mình không yêu cầu gì cao siêu lắm đâu, không cần một ngày bao nhiêu free time rồi bla bla bla các thứ như là tiếng Anh giỏi, văn phong giỏi hay deadline trễ sớm gì gì đó. Không cần hết nhé. Làm việc với mình bạn chỉ cần có 2 yêu cầu: Có Trách Nhiệm và Đam Mê. Chấm hết. Và làm việc với mình thì các bạn sẽ có những quyền lời sau:

1. Tên các bạn sẽ được ghi vào phần translator, editor, beta. Điều này dĩ nhiên rồi, không cần chối cãi.

2. Mình sẽ giúp kĩ năng dịch cũng như sử dụng tiếng Anh tốt hơn.

3. Sẽ lập team ahihi

4. Quyền lợi này RẤT RẤT RẤT RẤT RẤT RẤT ĐẶC BIỆT, chỉ dành cho các bạn liên lạc ứng tuyển với mình ^^

Các bạn ai có hứng thú hay mong muốn thì hãy liên hệ với mình qua:

1.Wattpad ( mình thấy có phần message).

2. Mail: [email protected] hay [email protected]

3. Facebook: Thì Thì ( Anju Đoàn)

Một lần nữa xin cảm ơn các bạn đã, đang và sẽ ủng hộ fic mình đăng cũng như đọc được lời p/s này. Mình rất mong nhận được những phần ứng tuyển. Luv u guys *moah moah* and enjoy KnB fanfiction.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top