Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 6: Everything's just fine

Sau khi đưa con cưng của tui (MINE) lên sàn , tui không tài nào nghĩ được cái tên nào hay cả :v
Hãy bơ nó đi.

____________________________________

Tóm tắt: Rắc rối mang tên Kise xuất hiện và làm thay đổi một vài thứ nho nhỏ giữa Akashi và Kuroko.

__________________________

Như thường ngày, Kuroko tỉnh dậy lúc 5 giờ và chuẩn bị mọi thứ để đi làm. Điều lạ là Akashi - người có chứng tụt huyết áp lại dậy sớm, gần như cùng lúc với Kuroko.
Chạm mặt nhau tại nhà ăn, cả hai đều cảm thấy bối rối nhưng rồi lại ăn ý bỏ qua mọi chuyện như một thỏa thuận ngầm.
Mọi chuyện diễn ra như bình thường. Kuroko đi làm còn Akashi sẽ đi dạo đâu đó để tham quan Tokyo đồng thời ghi nhớ các con đường. Khi Kuroko về, Akashi đã chuẩn bị sẵn bữa tối và họ bắt đầu ăn rồi cùng trò chuyện mọi thứ. Không ai nhắc đến việc hôm trước, họ đã ngừng gọi nhau bằng tên hoặc họ mà chỉ gọi bằng "cậu" và "anh".

✖ ✖ ✖ ✖
Ngày chủ nhật yên bình, hôm nay là ngày nghỉ nên Kuroko quyết định sẽ ngủ nướng một chút rồi sau đó cậu sẽ dọn dẹp nhà cửa. Thế nhưng, trớ trêu thay, hôm nay không phải ngày may mắn của Kuroko.

Tiếng chuông cửa vang lên một cách vội vã và liên tục, nó khiến Kuroko cảm thấy khó chịu.
'Kệ nó vậy'
Tiếng chuông cửa tiếp tục vang lên, tới lúc Kuroko chuẩn bị xuống giường để đi ra ngoài thì chuông cửa ngưng reo lên.
'Có lẽ họ đã đi rồi'
.
.
.
*Crắc*
*Rầm*

'Chuyện gì vậy? Nghe như có cái gì đó vỡ ra '.

Kuroko vội vàng chạy xuống nhà để xem có chuyện gì. Cùng lúc ấy Akashi cũng ra ngoài, trên khuôn mặt cậu chứa đầy sự khó chịu.

- Chuyện gì đang xảy ra? Kuroko thốt lên đầy kinh ngạc khi thấy cánh cửa gỗ bị gãy nát. Bị gãy NÁT đấy.

- Kurokocchi, tại cậu không chịu mở cửa nên tớ mới làm như vậy. Tớ sẽ thay cái mới mà. Cậu đừng giận nha. - Kise 'ngây thơ vô tội' nói.

- ĐÓ KHÔNG PHẢI LÝ ĐỂ CẬU PHÁ NÁT CÁNH CỬA NHÀ TỚ, KISE-KUN. - Kuroko gần như thét lên. - Cậu có thể gọi điện cho tớ để kêu tớ MỞ cửa mà.

- Cho tớ xin lỗi mà Kurokocchi, tớ thật sự không cố ý. - Kise với đôi mắt long lanh cầu xin sự tha thứ.

- Không cố ý, chỉ cố tình. - Như một ca nước lạnh đổ lên người Kise và Akashi cảm thấy đỡ khó chịu hơn lúc nãy vì vẻ mặt của Kise hiện tại.

- Cậu...... sao cậu dám nói thế. Cậu không có nhiệm vụ gì ở đây cả, tôi không cho cậu nói.

- Anh có nhiệm vụ gì ở đây à KISE-SAN. - Akashi bắt đầu bực trở lại, có người dám ra lệnh cho cậu, ngại sống thọ rồi.

- Cậu.....
.
.
Mí mắt của Kuroko giật liên tục, cậu cảm thấy đau đầu và muốn tiếp tục ngủ, nhưng lời nói tiếp theo khiến cậu tỉnh hẳn và cậu tự hỏi 'Sao rắc rối và phiền phức dạo này cứ tìm mình vậy?'.

- Tetsuya, lâu rồi mới gặp lại em. - Tông giọng ấm áo nhẹ nhàng vang lên cùng lúc đó cuộc tranh cãi giữa hai người kia tạn ngưng lại.

- Himuro-san, sao anh lại đến đây? Em không nghĩ Akita gần Tokyo. - Khá ngạc nhiên, dạo này có nhiều chuyện khiến Kuroko ngạc nhiên trong tuần này.

- Anh muốn nói chuyện với em. Hôm nay là ngày nghỉ, em có thể dành chút thời gian đi với anh không Tetsuya? - Lời nói nhẹ nhành như chất giọng của người nói.

-Hmm.......... anh đến đây chỉ để 'nói chuyện'? Sẵn tiện phá căn nhà của em? - Kuroko hỏi thay vì trả lời câu hỏi của Himuro.

- Đúng thế. Tất nhiên là anh không phá nhà em, chỉ là phá cửa thôi. Anh sẽ tìm người sửa lại như cũ. Vậy... em sẽ đi cùng anh chứ? - Vẫn nhẹ nhàng như cũ tuy nhiên có chút gì đó lạ trong lời nói.

'Haizzz cả ngày nghỉ cũng không yên, sao cứ làm khổ nhau vậy'.

- Tất nhiên là được rồi Himuro-san. Anh vào nhà ngồi chờ, một lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài. - Kuroko khó thể chối từ lời đề nghị nào từ bạn của mình.

♦♦♦♦

*Phòng khách*
Himuro đã gọi điện thoại kêu người thay lại cánh cửa cho Kuroko. Họ vừa làm việc vừa thay nhau lau mồ hôi đang chảy trên trán. Hiện tại trời đang chuyển lạnh, sao lại đổ mồ hôi? Công việc quá cực? Có lẽ thế. Vì đơn giản, sát khí đang bao trùm phòng khách. Sát khí từ đâu? Tất nhiên là từ ba con người đang ở trong phòng khách. Kuroko đã lên phòng thay đồ, nếu cậu ở đây chắc cậu đuổi hết cả ba ra ngoài đường rồi. Tình cảm thân thiết tới đâu đi nữa, căn nhà vẫn quan trọng nhất.

- Xong rồi, chúng ta đi thôi Himuro-san. - Kuroko bước vào phòng khách, tất cả những luồng sát khí ban nãy tiêu tan như chưa từng có.

'Chuyện gì vậy?' Kuroko nghĩ thầm.

- Vậy, Kurokocchi tớ về khách sạn đây, tớ xong việc ở đây rồi. - Kise chào tạm biệt Kuroko.

- Uhm, gặp cậu sau Kise-kun. - Kuroko đáp lại Kise đồng thời nói với Akashi - Tôi phải đi ra ngoài rồi, có lẽ chiều mới về. Cậu tự lo cho mình được không?

- Anh yên tâm, bình thường tôi cũng tự lo cho mình được mà. Tôi không còn nhỏ. - Giọng của Akashi có một tia khó chịu và Kuroko không hiểu tại sao lại như thế. Bỏ đi nghi vấn, Kuroko tạm biệt Akashi và ra ngoài cùng Himuro.

♦♦♦♦

Hôm nay Akashi không ra khỏi nhà nữa mà ở trong nhà đọc sách. Trong nhà của Kuroko có một tủ sách với khá nhiều sách với đủ thể loại. Cậu chọn đại một cuốn và đọc tới khi Kuroko. Lúc đó cậu mới biết là đã trễ mà vẫn chưa chuẩn bị bữa tối. Cả hai đều đồng tình là ra quán Maji Burger để ăn tối. Cả hai đều không nhắc hay nói về việc của Himuro mà chỉ nói về những việc khác.

Ăn xong bữa tối thì họ về nhà. Không như thường ngày, cả hai đều không về phòng mà ở dưới nhà. Akashi tiếp tục đọc sách còn Kuroko thì đi giặt những bộ đồ dơ và lau dọn nhà cửa.
Khung cảnh yên bình và ấm áp giống hệt một gia đình. Có điều, cả hai đều là con trai nên việc đó giống như ảo mộng vậy.

______________________________________

Đôi lời lảm nhảm: Chap này có vài vấn đề:
#1 tui bị ngu địa lý + não cá nên không nhớ là trường Yogen của Himuro ở đâu nên đưa tỉnh Akita vô( cầu mong là đúng), và tui ko rõ là Akita xa Tokyo bao nhiêu. Thế nên bỏ qua vụ này nha.

#2 :v tui không rõ Himuro và Tetsuya gọi nhau là gì nên phang bừa cho có tình củm.

#3 Thông báo chút: tui sẽ nhảy giai đoạn 1 chút cho tình tiết nhanh tới cao trào chút. Vẫn rõ nghĩ nên không cần lo.

Btw, có chút OOC nơi đây thì phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top