Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hồi VI: Hậu duệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời kỳ Taisho

___

Năm 1915

Trong xấp xỉ 100 năm qua, sau một khoảng chẳng ngắn cũng chẳng dài đối với loài quỷ, Muzan và Kokushibou đã điên cuồng truy tìm và hạ sát tất cả những dòng dõi có liên quan đến Tsugikuni Yorrichi. Hôm nay cũng vậy, Muzan từ khi mặt trời lặn đã lập tức ra ngoài, đến một nơi nào đó mà hắn bảo với nàng là có dấu hiệu của loài Bỉ Ngạn Xanh từ những thông tin mà hắn thu được dưới thân phận là người con nuôi của một gia đình giàu có. 

Hắn đã làm rất tốt trong việc phân chia thân thể, quả nhiên việc chia 5 bộ não ra 3 bản thể khác nhau là một lựa chọn đúng từ giai đoạn đó. Một trở thành đứa con nuôi của gia tộc nọ, một thân thể khác lại là một phu nhân sống trong ngôi dinh thự quen thuộc tại Heian-kyo, còn 3 bộ não còn lại? Đương nhiên là trú ngụ trong cơ thể chính. 

Phải đến tận rạng sáng ngày hôm ấy, hắn mới trở lại với khuôn mặt cau có không mấy hài lòng. Lyori khi này đang nằm dài tại khán phòng của mình, hé đôi mắt phượng đang khép lại hướng tới hắn mà nhẹ giọng:

- Ngươi về muộn. 

Vị Chúa Quỷ bước lại gần, lời nàng vừa dứt cũng là lúc hắn ngồi phịch xuống tấm tatami cạnh nàng:

- Chỉ là một gia đình với một bà mẹ và 5 đứa con, thậm chí còn không có một dấu hiệu rõ ràng nào bởi vì tuyết phủ trắng. - Hắn xoa thái dương, điềm tĩnh nói.  

- Nên ngươi giết toàn bộ chúng rồi à. - Nàng tinh ý đưa mắt nhìn sang. - Bằng cách đưa máu độc thay vì máu thường?

- Đừng nghĩ xấu cho ta, Lyori. - Muzan thấp giọng cười một tiếng, sau đó lại tiến gần cúi đầu nhìn xuống, chậm rãi mà đưa tay ra vuốt ve cái ấn quỷ bên cổ phu nhân của mình. - Chúng ta đã cố gắng tạo ra một con quỷ với khả năng kháng lại mặt trời, và quả nhiên, điều này chẳng dễ dàng gì.

- Thời gian là thứ chúng ta không thiếu... - Nàng nhìn thấy sự sốt ruột trong thâm tâm Muzan, rốt cuộc vẫn là bình tĩnh nói với hắn. - Miễn là không có mối nguy hại nào và chúng ta luôn cảnh giác, sẽ không thứ gì có thể cản đường.

Điều nàng nói là sự thật hiển nhiên, chừng nào không có một con quái vật như Tsugikuni Yorrichi, thì loài quỷ vẫn có thể tự nhiên hoành hành mà không cần phải chú ý đến hành động của Sát Quỷ Đoàn nhỏ bé đó. 

Muzan nhoẻn miệng, sau đó cũng khép hờ mắt mà từ cổ họng phát ra âm thanh như đồng tình. Hắn sau đó cúi thấp xuống bên hõm cổ nàng rồi vùi mặt vào đó, vị Chúa Quỷ của nàng vẫn như vậy, dường như là chẳng có sự đổi thay kể từ khi thành công hóa nàng thành quỷ. 

oOo

Mùa đông năm 1921

Vài năm ngắn ngủi trôi qua, Kibutsuji Muzan đang trú ngụ tại Asakusa dưới thân phận là một quý ông có vợ và một người con bỗng nhiên lại gửi tới nàng một loại cảm giác rợn ngợp, tương tự như cái cảm giác kinh tởm vào cái thời kỳ Sengoku đáng nguyền rủa ấy. 

Dù không phản ứng mạnh mẽ như lần đó, nhưng dường như đã có thứ khơi gợi lại sự đề phòng và cảnh giác trong thâm tâm hắn. Hẳn đã có một sự xuất hiện đặc biệt, dị biệt tới nỗi làm vị Chúa Quỷ sợ hãi. Ví dụ như là, kẻ nào đó có liên quan đến Tsugikuni Yorrichi, Điệu Múa Của Hỏa Thần, hay phải chăng là bước đi bất ngờ nào đó của Ubuyashiki?

Nhưng nàng nào có nhúng tay vào, căn bản thì vế trước là mối đe dọa cần được tiêu diệt của Kokushibou và Muzan. Còn việc của nàng là vế sau, và...? 

Chắc chỉ đơn giản là hưởng thụ, đắm chìm vào cảm giác lâng lâng khi giết người mà thôi.

Nàng lúc này đang thản nhiên bước đi trên bầu trời đêm đen kịt, khi trước mắt nàng đã là sự rực rỡ và tráng lệ của thành phố lúc về đêm. Lyori thở ra một hơi khi giương mắt nhìn thấy Muzan đang mặc một bộ đồ sang trọng, thẳng lưng đứng trong con hẻm nhỏ. Đúng rồi đấy, nàng đã tới Asakusa, trong một thời gian rất ngắn nhờ vào con quỷ tỳ bà.

Khác với sự phát triển của loài người, trong khi chúng khoác trên mình những bộ âu phục sang trọng, thì trên người nàng vẫn là bộ Kimono tối giản mang sắc đen, màu sắc dường như là tô điểm cho làn da nhợt nhạt nhưng vẫn tuyệt sắc của nàng. 

"Lui về đi, Nakime." - Nàng nghĩ thầm, chớp mắt đã không còn thấy cánh cửa xuất hiện giữa khoảng không trên đầu.

Lyori trong những năm gần đây thậm chí còn không có hứng thú với việc ăn uống, nàng nhận ra những thành phố lớn chẳng có mấy Hi Huyết, nếu có thì chúng chỉ sở hữu đống máu loãng nhạt nhòa và giết người thì đám quỷ con của nàng, hơn cả là Daki, Gyuutaro hay Douma đang làm tốt việc của chúng. 

Nàng vừa nghĩ, vừa chân trần đáp xuống mặt đất bên cạnh Muzan, nơi ngay cạnh đã xuất hiện một đống thịt bèo nhèo, vừa nhìn đã biết là do bị biến dạng vì cơ thể không có khả năng hấp thụ lượng máu, và luồng gió nhẹ vừa xuất hiện sau lưng hắn kia, hẳn chính hắn đã sai hai con quỷ nhỏ nào đó đi làm nhiệm vụ của mình:

- Tại sao nàng lại tới đây. - Hắn nhẹ giọng hỏi, dường như là muốn kiềm cơn giận được đám người hạ đẳng kia gây ra. 

- Akaza sẽ rất biết ơn nếu ngươi ban chỗ máu vừa rồi cho hắn ta. - Nàng cười rồi tiến đến trước rồi vòng tay qua cổ vị Chúa Quỷ, mặt đối mặt với hắn mà nói. - Với cả...ta cảm thấy ngươi đang không ổn, đã có chuyện gì sao? 

Khi thấy sự quan tâm từ Lyori, Muzan chỉ thở ra một hơi rồi bế thốc người con gái đang đi chân trần kia lên, dáng bế như thể đang muốn lập tức mang nàng trở về Vô Hạn Thành bàn công chuyện:

- Nào. - Nàng nhăn mặt, không hài lòng khi chưa thấy lời đáp. - Trả lời ta.

Muzan cứ thế nhìn nàng một lúc, sau đó mới nhìn sang một hướng khác, nở một nụ cười đầy vẻ giễu cợt:

- Ta đã gặp lại, một kẻ khác đeo đôi bông tai Hanafuda đó. 

Nghe vậy, khuôn mặt đang hơi nhăn lại của nàng lại hiện ra vẻ khó hiểu:

- Là hậu duệ...của Tsugikuni Yorrichi à? 

- Có lẽ thế, nhưng ta không thấy chúng giống nhau gì ngoài chiếc hoa tai cả. - Hắn chậm chạp nói, xong lại sải bước về một hướng khác, khi chính mình vẫn đang bế nàng trên tay. - Chắc chỉ đơn giản là người quen vô tình gặp được tên quái vật đó. 

Lyori ồ lên một tiếng nhỏ, đồng tử nàng một lúc sau còn có sắc đỏ hiện lên, khóe miệng theo đó mà nở một nụ cười tuyệt sắc khi đã trông thấy thứ cần thấy, nàng cúi xuống rồi đưa tay vuốt ve mái tóc hắn, nhẹ giọng đề xuất:

- Ta xử lí thằng nhãi đó nhé?

Muzan nghe được thì cười thành tiếng, hắn thậm chí còn nhìn về phía nàng với đôi mắt đậm ý cười:

- Ai lại nỡ để nàng tốn công giết một con chuột chứ? - Hắn áp sát khuôn mặt điển trai đó lại gần, vừa bước qua cánh cửa giấy xuất hiện trước mặt vừa nói. - Chắc gì thằng oắt đó có thể chống lại được hai con quỷ con kia chứ.

- Ngươi nghĩ vậy cũng được. Nhưng... - Nàng nheo mắt, chậm rãi thì thầm vào tai Muzan. - Không được lơ là cảnh giác, không được để bất kỳ kẻ nào biết được điểm yếu của mình.

.

.

.

Và dù cho nàng đã gửi gắm lời cảnh báo ấy từ trước tới vị Chúa Quỷ lẫn những kẻ dưới trướng. Thì tương lai vẫn là một thứ khó đoán...

oOo

Cuối thu năm 1923

Phố đèn đỏ Yoshiwara

Lyori như thường lệ đến chỗ của hai anh em Thượng Lục sau một khoảng thời gian không quá dài cũng chẳng quá ngắn so với loài quỷ, nàng vốn dĩ không thường tiếp xúc quá thân thiết với những con quỷ mạnh dưới trướng, nhưng khác với cách nàng đối xử với Douma, cái kẻ điên với tâm lý méo mó đến cực hạn đó.

Chúng chỉ là hai đứa trẻ đã sống dưới sự khổ cực và dè bỉu của loài người trước khi hóa quỷ. Chỉ có duy nhất một điều nàng không hài lòng, là điểm yếu của chúng quá lộ liễu, như thể Daki là một đứa nhỏ quá bồng bột, hoàn toàn là dựa dẫm vào Gyuutaro mà không có ý định trưởng thành, nhưng dù cho suy nghĩ của chúng còn ích kỉ đầy non nớt, hai đứa nó vẫn hoàn toàn là đáng thương trong mắt nàng. 

Nàng bước qua cánh cửa giấy mà Nakime mở sẵn trước mặt, vừa đáp chân xuống phía đối diện cũng là lúc một giọng nói của một đứa trẻ vang lên:

- Lyori-sama. - Daki vừa lao tới vừa ôm lấy nàng trong hình dạng một đứa trẻ, chỉ có mái tóc của nó là khác biệt kể từ lần cuối gặp mặt hơn 50 năm trước.

Mái tóc Daki đã trở thành một màu đen tuyền thay vì màu trắng xanh đẹp đẽ vốn có của nó, hẳn là con bé đã phân chia thân thể ra để kiểm soát toàn bộ nơi này. Trong khi nàng bận rộn suy nghĩ, thì chính mình theo bản năng đã bế con bé lên, để nó tự nhiên mà dụi vào hõm cổ nàng:

- Người có gì phiền lòng sao? - Gyuutaro rất tinh ý, ngay lập tức đã hiện lên ở phía sau gáy con bé mà cất tiếng hỏi nàng. 

Thiếu nữ cười xòa một tiếng, sau đó lại xoay người ngồi xuống bệ cửa sổ được bọc vải mềm mại, một thứ thường thấy có lượng tiêu chuẩn của đệ nhất Oiran Warabihime nhà Kyougoku:

- Cũng không có gì to tát lắm. - Nàng nhẹ giọng, sau đó lại hướng tới phía Gyuutaro. - Ta nghe nói Sát Quỷ Đội đã đổ không ít nhân lực để dò xét khu phố này...

Chúng dường như hiểu nàng đang muốn nói đến điều gì, nên ngay sau đó, đứa anh đã tự mình tách ra, cẩn trọng mà quỳ gối xuống trước mặt nàng. Cùng lúc đó Daki cũng nhanh chóng hướng giọng tới chỗ nàng:

- Tai mắt của thần đã xử lí chúng.

- Như thường lệ, có thể sắp tới chúng sẽ cử Thợ Săn cấp Trụ đến đây. - Gyuutaro tiếp lời. - Chúng thần sẽ không khiến người thất vọng, Lyori-sama. 

- Ta không nghi ngờ thực lực của các ngươi, mà chỉ đơn giản là có linh cảm không lành, Daki, Gyuutaro. - Nàng siết tay ôm lấy Daki, đôi mắt đỏ rực đầy tinh xảo cũng hơi khép hờ lại như muốn giấu đi vẻ phẫn nộ. 

- Là thằng nhãi mà hai năm trước người đã nói với chúng ta sao. - Người anh nhanh chóng nắm bắt. - Việc nó dồn ép và giết được Rui và Kyogai cũng chỉ đơn giản là vì chúng quá khinh địch. 

- Quả thật đúng là vậy, sự ngu xuẩn của tầng lớp Hạ Huyền là thứ đã khiến chúng bị loại trừ. 

Hai anh em chúng cứ nối tiếp nhau mà nói, tựa là muốn làm cơn giận trong người vị Nữ Đế nguôi ngoai. Khóe môi nàng không nhịn được mà khẽ nhếch lên, sau đó nàng cứ thế à một tiếng dài, rồi lại buông tay đặt Daki xuống, đợi đến khi con bé trở lại hình dạng ban đầu với bộ đồ Oiran lộng lẫy rồi biết ý cúi đầu xuống mới cất giọng:

- Nghe đây, Thượng Huyền Lục, ta từ trước vốn dĩ chưa từng áp đặt lên các ngươi một thứ gì tương tự như Muzan làm với những Thượng Huyền còn lại. - Nàng lạnh giọng, khuôn mặt xinh đẹp đã hơi nhăn lại như nghĩ đến điều gì đó. - Nhưng lần này thì khác, đến cả vị trí Hạ Huyền chưa từng bị thay thế trong 50 năm đã sụp đổ, nó là mối họa đã ẩn mình cả ngàn năm nay, từ cái thời kỳ mà kẻ dị hợm đó xuất hiện. 

Nàng vừa nói vừa đứng dậy, nàng vươn hai tay tới nhẹ nhàng nâng sườn mặt chúng lên, để chúng mắt đối mắt với mình:

- Giết rồi tàn sát hết đám sâu bọ đó, tuyệt đối không được lơ là, chúng ta không thể nào biết được, tiềm năng tiềm ẩn sâu bên trong những kẻ có thể sử dụng cái hơi thở kì quái đó. - Bên khóe môi nàng lần nữa đeo lên nụ cười mỉm đầy xảo quyệt. - Hãy hành động như các ngươi vẫn thường làm, và mang đầu thằng nhãi không biết thân biết phận đó về cho ta. 

oOo

"Các ngươi sẽ làm được."

"Thượng Huyền Lục"

"Hai con quỷ mạnh mẽ của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top