Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Cùng ban sự tuyệt vọng cho những kẻ mới khởi nghiệp này nào!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PHẦN 1

"Trả cậu ấy lại cho tuiii! Schneider mà tôi đã chăm chút và nuôi lớn cẩn thận... trả cậu ấy lại cho tui, đồ NEET chết bằm!!"

(Schneider trong tiếng đức còn có nghĩa là người làm giày hay là thợ may, mình không chắc lắm nên cứ coi Schneider như là tên riêng nhé :v)

"Tôi đã cày nó trở về như ban đầu rồi, nên là cho nó an nghỉ đê! Làm sao mà tôi hồi sinh nó lại được! Schneider đã đi đến một thế giới khác và đang sống rất tốt. Ai biết được, có khi cha nội còn đánh bại cả quỷ vương và giờ chắc là đang đi diễu hành tôn vinh rồi."

Sáng hôm sau.

Đúng như dự đoán, Aqua bắt đầu la lối um sùm lên ở sảnh chính nơi chúng tôi thường nghỉ ngơi, buồn bã vì nhân vật mà mình chăm chút cẩn thận đã ngỏm. Và thế là một ngày mới bắt đầu.

"...Thiệt hông? Schneider có thật đang sống tốt ở một thế giới khác không?"

"Ừa, đúng thế, hắn đang xây dựng một dàn harem toàn gái đẹp và đang sống rất hạnh phúc, nên là không phải lo cho hắn."

Khi tôi chém gió để an ủi Aqua, Megumin từ trên lầu đi xuống.

"Chào buổi sáng. Sao hai người dậy sớm khủng khiếp vậy?"

"Ừa, hôm nay chị đã đưa mẹ con Darkness ra ngoài để chơi với Zell. Chị nghĩ đây là lần đầu cô bé cho rồng ăn đó. Nhìn cô bé căng thẳng nhìn siêuuu dễ thương luôn."

Cô bé như vậy có khi là do sợ vô tình dẫm chết con gà thì đúng hơn.

"Nhắc tới thì, tôi không thấy cô nhóc đâu cả. Sylphina đi đâu rồi?"

"Darkness đưa ẻm ra thị trấn òi, cổ bảo là muốn Sylphina được chơi với mấy đứa trẻ cùng tuổi."

Darkness có vẻ cực kỳ quan tâm về cô bé. Gần như cổ là mẹ con bé vậy.

Megumin nở một nụ cười ấm áp khi nghe thấy vậy.

"Vậy sao. Em mong rằng cô vé sẽ sớm quen với Axel.

Phớt lờ Megumin, Aqua, người đang ung dùng nằm ườn trên ghế sofa, chuyển sang hỏi tôi.

"Nhân tiện, Megumin thường dậy sớm thì tui biết rồi, nhưng sao cả anh cũng dậy sớm thế này hả, Kazuma-san?"

Bình thường thì 'ngu đần' là không đủ để nói về Aqua, nhưng tự nhiên lần này con mắm tinh ý một cách kỳ lạ.

Chế dậy sớm vì chế đang mong chờ buổi hẹn hò đầu tiên với Megumin đó ạ, nhưng đương nhiên là tôi không thể nói thế trước mặt con đụt này được.

"Mà thực ra thì, hình như Megumin dậy sớm hơn mọi khi á..."

Nghe Aqua nói vậy, Megumin chột dạ và nhìn sang chỗ khác.

"C-Chị nói gì vậy chứ!? Em lúc nào chả dậy vào giờ này! Chị chỉ nghĩ vậy vì cả chị và Kazuma thường dậy muộn thôi! Với cả, thời tiết hôm nay đúng là hoàn hảo để tung mấy quả bộc phá. Đương nhiên là em sẽ dậy sớm rồi!"

Thấy Megumin luống cuống trả lời, Aqua nghiêng đầu vẻ khó hiểu.

...Có lẽ nào Megumin cũng ngón g đợi cuộc hẹn này như tôi?

Đúng vậy, một cuộc hẹn.

Cuộc hẹn hò đầu tiên của tôi với một cô gái.

Tôi đã từng đi dạo với Darkness hồi ở Alcanretia, tôi cũng đã đi không biết bao nhiêu chuyến 'dã ngoại bộc phá' cùng Megumin, nhưng mà mấy cái đó thì ai mà tính chứ.

Vừa đúng lúc tôi và Megumin nhìn trộm nhau thì,

"Ô hô... thấy rồi nha, tôi biết hai người định làm gì rồi."


Aqua nhe răng cười láu cá. Cái con này, sao mấy cái lúc phiền phức như này thì nó lại nhạy bén bất bình thường vậy chứ.

"S-Sao chứ? Ý chị là gì hả Aqua?

"Tốt hơn hết là cô nên ngậm cái miệng cười lại đi trước khi tôi banh nó ra hộ cô!"

Mặc kệ bọn tôi nói gì, Aqua lấy tay che miệng đi và nói,

"Hai người các ngươi dậy sớm thế là để nhảy nốt mấy miếng ếch nướng còn thừa từ hôm quá chứ giề? Ha, quá tệ, người thức dậy sớm nhất, đúng rồi đấy, chính là tui, đã đớp hết rồi!"

Ô. Aqua thì vẫn là Aqua thôi.

...Ơ đệch.

"Cô đã làm cái lồng gì cơ!? Tôi đã cố ý để dành rồi mà! Tôi đã định lấy nó để làm nhân bánh sandwich mà tôi định đem đi hôm nay! Thế nên tối qua tôi mới cất giữ cẩn thận! Sao lúc nào con mắm nhà ngươi cũng gây phốt cho ta thế hả?"

"Gì chứ hả? Đằng nào thì nó cũng vào bụng tui rồi đâu thể lấy lại được nữa! Sao anh phải cáu thế nhỉ? Nếu thích ăn sandwich thì tui sẵn sàng làm cho anh cả đống."

Sau khi biết tôi đã chuẩn bị cẩn thận vào tối qua, Aqua có vẻ rất hối lỗi và xin lỗi ngay tắp lự.

"Dù sao thì, hai người định đi đâu với đống sandwich đấy vậy? Nếu hai người tính ra ngoài chơi thì cho tôi đi cùng với."

"..."


PHẦN 2

"EXPLOOOOOOOOOOSION!"

Tiếng nổ của phát bộc liệt ma pháp vang lên trên cái hồ gần Axel.

Uy lực của vụ nổ thổi tung một phần nước của hồ lên không trung, và áp lực mà nó tạo ra làm dậy sóng cả mặt hồ.

Một lượng lớn nước bị thổi bay lên trời rồi trút xuống chúng tôi như màn sương, làm phản chiếu với ánh sáng ban ngày rồi tạo ra một cầu vồng thất sắc trải ngang qua cái hồ.

"Phát bộc phá hôm nay được 95 điểm! Không chỉ uy lực ổn, mà màn sương nó tạo ra làm không khí ban ngày trở nên trong lành hơn, và thậm chí còn tạo ra một cầu vồng để tô điểm thêm màn trình diễn này nữa. Điều diu nhất còn thiếu sót là việc áp dụng vào thực tiễn. Nếu mà được như vậy, thì sẽ đáng để cho thêm tiền đấy."

Nghe đánh giá của tôi, Megumin nở một nụ cười mãn nguyện và đổ rạp xuống đất.

Phải có mấy con quái thì mới áp dụng vào thực tiễn được. Đây cũng là lần em được cao điểm nhất gần đây, nên em nghĩ hôm nay hẳn sẽ là một ngày tốt lành!"

Megumin hài lòng nói.

Tôi quỳ xuống và sử dụng 'Drain Touch' để cho nhỏ lượng mân vừa đủ để nhỏ có thể tự di chuyển được.

Rồi tôi chợt nhận ra.

"Nè, khoan đã, pha bộc phá đó vừa đồ sát kha khá cá ở dưới hồ đấy. Bắt một vài con rồi làm cá nướng thôi nào. Lượng ếch nướng và sandwich ít hơn anh dự định, nhưng thôi có thêm đống cá nướng thì càng tốt. Tuyệt, làm tốt lắm Megumin!"

"V-Vậy tức là..."

Sau khi hấp thụ chút mana của tôi, Megumin bật dậy và nhìn tôi một cách hi vọng.

"Phát bộc phá này đáng được 98 điểm đó!"

"Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn anh rất nhiềuuuuu!!!"

Nhìn những giọt lệ hạnh phúc của Megumin khi liên tục cảm ơn tôi, tôi cũng thấy khóe mi mình hơi ướt và gật đầu.

Giữa khoảnh khắc ấy thì...

"Này, hai người toàn làm ba cái thứ vô học này khi mà không có tui đó hả?"

Aqua bình luận một cách thoo lỗ khi đang gặm một cái sandwich.

"Cái gì cơ, Aqua!? Vô học?! Đây là một bước cực kì quan trọng để tôi rèn luyện kỹ năng của một 'Nhà thẩm định Bộc liệt ma pháp' đấy."

"Đúng đó Aqua! Dạo gần đây số điểm mà em đạt được sẽ làm cải thiện tâm trạng, sức khỏe và nhiều yếu tố khác trong ngày của em. Bộc liệt ma pháp không chỉ là một trò chơi đâu hiểu không!"

"Tui chả hiểu và cũng chả muốn hiểu, nhưng mà tui hiểu là tui không nên dính dáng gì đến ba cái trò vớ vẩn này."

Có vẻ như Aqua bắt đầu học được cách rút ra kinh nghiệm từ sai lầm rồi.

Tuy vậy thì...

"Nè, Megumin, thế này có phải là hẹn hò không?"

Tôi thì thầm với Megumin.

"Em không rõ. Em không biết nhiều lắm về hẹn hò... Làm bữa trưa này, đến một nơi có cảnh đẹp với người mà em thích và làm một thứ mà cả hai đứa cùng vui... Hẹn hò là như vậy mà phải không?"



Tôi hiểu rồi, ra đây chính là hẹn hò.

Cảm giác rằng thế này chính xác là cái cách mà chúng tôi thường dành thời gian với nhau chắc chỉ là tưởng tượng thôi.

Lí do mà tôi chẳng thấy lãng mạn tẹo nào là do có cái con mắm Aqua ở đây.

Cả hai chúng tôi đề có chút ngại ngần về cuộc hẹn đầu tiên này, nên kết cục là Aqua được mời đi theo, nhưng mà sau này, tối chắc rằng...

"Ui mấy cái sandwich này ngon dữ thần. Nè, 2 người có muốn chợp mắt một lúc sau khi chén cá nướng không? Ah, hôm nay đúng là một ngày đẹp trời để đi dã ngoại. Lần sau ta nên rủ cả Darkness và cô nhóc Sylphina đi cùng nữa nhỉ."

Aqua nói vậy trong lúc đang xiên mấy con cá để chuẩn bị nướng.

Ah... sai vl.

Đây ếu phải là hẹn hò, đây là buổi dã ngoại gia đình!


PHẦN 3

Sau chuyến dã ngoại gia đình, trên đường về nhà...

Người gác cổng gọi chúng tôi lại khi chúng tôi vừa đến cổng thị trấn.

"Ê, mấy người là mạo hiểm giả đúng không? Vừa rồi có một lệnh triệu tập khẩn đấy. Mấy người nên đến guild nhanh lên đi!"

-Guild của mạo hiểm giả.

Nằm ngay trung tâm của thị trấn, nó là tru sở cho tất cả những hoạt động tiêu diệt quái vật.

Nó là một pháo đài của mạo hiểm giả và tổ chức nơi họ đặt niềm tin của mình vào.

Nghe lời khuyên của người gác cổng, chúng tối tới trụ sở, nhưng...

Ngay trước sảnh guild...

"Hỡi các mạo hiểm giả, làm ơn hãy xếp hàng tại đây. Đây là một tình huống khẩn cấp. Đó là một lệnh triệu tập khẩn. Xin lỗi đã làm phiền tất cả các vị."

Mấy cô nhân viên của guild bình thường vẫn đứng sau quầy giờ đang kêu gọi những mạo hiểm giả đang tới.

...Hử?

Chúng tôi lấy trang bị của mình từ dinh thự và phi tới đây ngay sau khi nghe về nhiệm vụ khẩn cấp, nhưng tại sao họ lại bảo chúng tôi phải xếp hàng trong một nhiệm vụ khẩn cấp nhỉ?

Ngay khi vừa nghĩ vậy, thì tôi thấy mấy nhân công của guild, hay còn gọi là mấy tay công chức bắt đầu bao vây chúng tôi, giống như là họ đang tạo một rào cản ngăn chặn những mạo hiểm giả chúng tôi vậy.


Thực ra thì...

Nó gần như là họ đang cố ngăn chúng tôi chạy thoát vậy.

Các mạo hiểm giả bắt đầu náo loạn trước tình huống khả nghi này.

...Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?

"Nè, hình như có gì đó không ổn. Chúng ta có nên bỏ chạy không? Giác quan thứ sáu bảo em rằng nên té đi càng xa càng tốt."

"Đúng đó Kazuma. Tui cũng có cảm giác không ổn. Trực giác của thần linh của tui mách bảo vậy á."

Nghe Aqua nói vậy càng làm tôi lo lắng.

Đúng lúc đó, một người đi tới chỗ chúng tôi.

Đó là Darkness, người đã đưa Sylphina đi đâu đó từ sáng sớm.

"Hai người bình tĩnh đi. Nếu các anh không phá luật thì sẽ không có gì tệ xảy ra đâu, nên là cứ bình tĩnh."

Darkness nói trong khi đang giấu một tay đằng sau lưng.

...Hmm, thật ra thì.

"Cô có biết tình trạng khẩn cấp này là như thế nào không?"

Tôi hỏi Darkness, người đang đứng đó với một tay giấu ở sau lưng.

Tất cả các mạo hiểm giả đều trang bị đến tận rang, còn riêng Darkness thì chả có gì ngoài chiếc áo đen và chiếc váy hàng ngày. Tôi không thể không tò mò về chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng Darkness không trả lời.

Xung quanh tôi đầy tiếng xì xào lo lắng.

Một bầu không khí căng thẳng bắt đầu lan truyền đến tất cả các mạo hiểm giả tập trung tại đây.

...Nhưng chúng tôi cũng đã bắt đầu cảnh giác.

Guild mạo hiểm giả là một tổ chức chính phủ được thành lập cho các mạo hiểm giả.

Nó là một tổ chức được tạo ra để hỗ trợ chúng tôi

Chúng tôi hoàn thành các công việc được giao như là nghĩa vụ, và guild cũng giúp đỡ chúng tôi mỗi khi gặp rắc rối.

Chả có lí do gì để giữa Guild và các mạo hiểm giả có một quan hệ thù địch cả.

Nếu không có lí do gì để chúng tôi làm việc chống lại nhau, thì cũng sẽ chả có lí do gì để chúng tôi trở thành kẻ thù của nhau.

Với những suy nghĩ như vậy, bầu không khí căng thẳng bao trùm đám đông dần dần giảm bớt.

Đúng lúc đó.

"Tôi có một mệnh lệnh khẩn cấp dành cho mọi người đây. Và quả thật nó đúng là một nhiệm vụ khẩn. Từ giờ chỉ còn một tháng là kết thúc tài khóa. Vâng, hôm nay chính là ngày cuối cùng để các vị trả thuế đấy ạ."

(Tài khóa hay còn gọi là Năm tài chính, ở Việt Nam thì gọi là Năm ngân sách. Tài khóa có độ dài tương đương 1 năm, dùng cho công công tác kế hoạch ngân sách của tổ chức hoặc quốc gia. Còn ở trong truyện thì nối cmn ngắn gọn là thời gian để thu thuế :v)

Cô nhân viên của guild đứng trước nhóm nhân công của guild chặn trước chúng rôi và nói với một nụ cười tỏa sáng trên khuôn mặt.

"Một vài mạo hiểm giả được triệu tập tới đây là vì chưa đóng thuế đó ạ."

Tất cả mọi người đều hóa đá vì sốc.

"C-C-Cái gì đang xảy ra vậy? Cái quái gì đang xảy ra vậy? Này Aqua, cái gì-"

"B-B-Bình tĩnh nào Kazuma. Bình tĩnh nào. Tui chắc rằng họ có chút nhầm lẫn thui!"

Đám mạo hiểm giả muốn chạy thoát sau khi nghe cô nhân viên nói vậy ngay lập tức bị cản lại bới bức tường tạo bởi nhân viên của guild và mấy tay công chức.

Một vài người cố gắng bỏ trốn, một số thì la hét, và số còn lại thì nổi xung lên.

Dù có những biểu cảm khác nhau, nhưng họ đều có một điểm chung, và đó là mỗi mạo hiểm giả đều thét lên một tiếng đầy đau đớn.

"Đúng vậy, chúng tôi chưa từng đề cập tới vấn đề này với các vị trước đây. Đương nhiên là không, bởi vì các mạo hiểm giả thường sẽ rất khó khăn trong việc tiền bạc. Và vì thế, cho đến tận bây giờ chúng tôi đã miễn thuế cho các vị... Không phải, cho phép các vị không phải trả thuế nếu như có điều kiện kinh tế khó khăn."

Đứng ở phía xa, một người đàn ông trông có vẻ như là một công chức nói to.

Rồi hắn nói tiếp

"Và hiển nhiên là guild mạo hiểm giả đã được hỗ trợ bởi tiền thuế của mọi người. Bình thường thì việc này bao gồm tiền thưởng khi tiêu diệt quái vật. Tuy nhiên, chỉ vì các vị kiếm sống bằng cách tiêu diệt quái vật không có nghĩa là các vị được miễn thuế. Chúng tôi sẽ không thu thuế quá đáng so với tình hình kinh tế của các vị. nhưng mọi người hiện giờ có vẻ đã kiếm được khá khá trong năm nay... đúng thế, tiền thưởng cho việc tiêu diệt quỷ xà Kowloon (ở vol 7 á)... Đến tận bây giờ, tất cả các vị đã không phải đóng thuế vì sự bao dung của kinh thành. Nhưng chắc chắn rằng sau khi đã thu được nhiều tiền như vậy, các vị phải hoàn thành nghĩa vụ với quốc gia, phải không nào?"

Sau khi nghe những lười đó, các mạo hiểm giả đang cố gắng chống cự trở nên im lặng.

Thì cũng phải thôi. Sau cùng thì đây cũng là lần đầu họ nghe về việc thuế má này.

Cho tới giờ, những mạo hiểm giả đã có đặc quyền được miễn thuế đơn giản là vì họ làm mạo hiểm giả.

Giờ khi mà họ khá giả rồi, phải đóng thuế đầy đủ là lẽ thường tình.

Chúng ta dù sao cũng là cư dân của thị trấn này, ta nên hoàn thành đúng bổn phận của mình.

Đúng lúc đó, một mạo hiểm giả hỏi.

"Ờmmm, vậy chúng tôi sẽ phải đóng bao tiền thuế vậy?"

Gã công chức kia bèn trả lời.

"Mọi kiếm được trên 10 triệu năm nay sẽ phải đóng một nửa thu nhập của họ-"

Tất cả mọi người chạy toán loạn.


PHẦN 4

"Làm gì bây giờ hả Aqua? Cái gì mà một nửa chứ? Vậy chúng ta sẽ phải trả mấy trăm triệu tiền thuế đây?"

"Tui lỡ tiêu hết sạch sành sanh tiền trong túi rồi! Mà kể cả có khánh kiệt đi chăng nữa thì vẫn phải đóng thuế! Tui không muốn phải ngập đầu trong nợ nữa đâu! Chuồn thôi! Cùng chạy trốn đến một nơi thiệt, thiệt là xa nào Kazuma! Luật thuế ở thế giới này cũng đơn giản thôi, mọi người sẽ phải đóng thuế vào tháng đầu tiên của mùa thu. Thu nhập từ đầu năm cho đến lúc đó sẽ được thống kê, và ta sẽ phải đóng tiền vào cuối cái tháng đó."

Aqua hoảng loạn nói với tôi.

"Dễ hiểu đó. Mà chẳng phải hôm nay là ngày cuối cùng của tháng đó sao? Thế chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta bỏ chạy? sẽ ra sao nếu ta không đóng thuế sau hôm nay?"

"Khoản thuế sẽ bị bãi bỏ! Ta sẽ trốn được thuế khi giờ hành chính của ngày hôm nay kết thúc."

Có thật là chỉ vậy không?

"Có thật là ổn không đấy? Họ sẽ không truy bắt ta chứ?"

"Anh nói cái gì vậy hả?"

Aqua la lên khi thấy tôi lúng túng.

"Mọi luật pháp trong thế giới này đều được ban hành bởi tầng lớp quý tộc. Đương nhiên là họ sẽ nghĩ ra mấy cái luật để phục vụ lợi ích của họ. Với những công dân thu nhập thấp, thì họ chỉ phải đơn giản đóng một khoản thuế chả đáng là bao thay vì phải đi nghỉ mát để trốn thuế, nên là hầu hết mọi người sẽ đóng thôi. Tuy nhiên, mấy tay nhà giàu và quý tộc thì sẽ đi nghỉ mát ở đâu đó trong lúc này và sẽ chỉ quay về vào đầu tháng tiếp theo."

Vãi cả đi nghỉ mát.

Mà không, đợi đã, kể cả ở quốc gia hiện đại như Nhật Bổn, cũng tồn tại một vài người làm cái trò mèo này.

Vậy là mấy thằng cha quý tộc của vương quốc này...!

"Bọn quý tộc này đúng là có lòng tham vô đáy!? Rẻ mạt vl! Tôi cũng muốn làm quý tộc!"

"Đ-Đợi đã, cũng có những quý tộc rất là nhân hậu mà, đừng có đánh đồng tất cả như vậy chứ..."

Darkness xen vào với giọng hơi khó chịu.

Mà, không phải cổ nên đi nghỉ mát sao?

Ngay khi tôi định hỏi 'Không phải cô là một trong đám quý tộc mà phải đóng một đống thuế à?', thì tôi để ý thấy cô ấy đang cầm cái gì đó.

Chắc mọi người đều nghĩ rằng không nên manh động lúc đó, nên tất cả các mạo hiểm giả xung quanh tôi đều cắm đầu cắm cổ chạy.

Nhưng ngay cả trong lúc hỗn loạn như thế, tôi không thể không chú ý đến cái thứ mà Darkness đang cầm trên tay.

"Cô đang cầm cái gì đấy?"

"À cái này hả? Nó được dùng như thế này nè..."

Darkness nói và khóa một bên cùm sắt vào tay phải của mình.

Nhìn nó cũng na ná còng tay ở Nhật.

Tôi biết Darkness là một con biến thái, nên là cổ làm vậy cũng không có gì lạ lắm, nhưng mà.

"Cô làm gì đấy?"

Tôi cáu tiết hỏi, nhưng Darkness vẫn im lặng.

Từ từ đã, tôi không có thời gian để mà bực mình với cổ.

Nói ngắn gọn thì, tất cả những gì tôi phải làm là không để bị bắt trong hôm nay và tôi sẽ không phải đóng thuế đóng má gì cả.

Vừa đúng lúc tôi định tóm lấy Aqua và Megumin để chạy thì-

"Megumin-san phải không? Xem nào... thu nhập cá nhân năm nay của cô không cao lắm, nên là cô không cần đóng thuế. Cảm ơn vì sự hợp tác của cô!"

... Megumin đã xong việc đóng thuế.

Có lẽ đã để ý thấy tôi đang nhìn, nhỏ liếc nhìn tôi và cười tự mãn.

Chết tiệt, vậy là chỉ còn tôi, Aqua và Darkness...

*Cạch*

.....

"Cô làm gì đấy?"

Tôi hỏi Darkness bằng giọng cáu tiết như lúc trước.

Không hiểu cái con biến thái này nghĩ gì mà lại lấy bên cùm còn lại kia khóa tay trái của tôi.

Cổ làm cái quái gì vào lúc này vậy?

Cái con mụ não toàn cơ bắp này thường nảy ra vài ý tưởng đần độn giống Aqua, đó là lí do cô ta là đồ phiền phức.

Darkness tặng tôi một nụ cười tươi rói, và nói bằng giọng điệu như cái chiều hôm bữa cổ mời tôi đi dạo.

"Đóng thuế là nghĩa vụ của công dân. Nào, đi thôi, thưa quý ngài giàu-nhất-huyện."

Ồ, phải rồi ha, cổ sắp trở thành người cai quản thị trấn này! Đù má!

"T-Thả tôi ra! Khốn kiếp! Đồ chết tiệt... Đồ chết tiệt!"

"Hahahaha, chẳng phải chúng ta là bạn thân sao? Anh đừng có lỗ mãng vậy chứ. Nào, đi thôi. Cả cô nữa đó Aqua."

Trong tiền sảnh hỗn loạn của guild, một vài mạo hiểm giả cố gắng trốn chạy đã bị bắt giữ từng người một.

Giữa sự điên đảo đó, Darkness nói vậy trong khi đang túm lấy tay Aqua và bắt đầu kéo lê cả hai chúng tôi đi.

"KHÔNGGG! Làm ơn mà Darkness, thả tui ra! Kazuma-san! Kazuma-san! Hãy làm gì đó đi!"

Aqua gào thét và đập liên tọi vào tay Darkness, nhưng Darkness chả thèm để ý chút nào.


Tôi lập tức hét lên với Aqua.

"Ê Aqua, niệm ma pháp cường hóa lên chúng ta đi! Cái mà buff sức mạnh với tốc độ á! Nếu cô dùng nó thì chúng ta có thể nhấc bổng con mắm này lên và bốc nó đi cùng chúng ta! Nếu chúng ta hợp tác với nhau thì sẽ dễ thôi!"

"Hừ..."

Nghe tôi nói vậy, Darkness lập tức thả Aqua ra.

"... Aqua, tôi sẽ để cô đi. Cô có thể cao chạy xa bay như cô muốn. Có lính gác rải rác khắp thị trấn rồi, nhưng nếu cô tránh được bị họ bắt, thì cô có thể được an toàn. Nhưng đổi lại, cô không được niệm bất cứ phép buff nào cho tên này cả."

"Á à, đồ khốn nham hiểm! Nè Aqua, đây là kế để li gián chúng ta đấy! Đừng nghe lời cô ta, nhanh lên buff cho tôi đi!"

"..."

Đáp lại lời cầu khẩn của tôi, Aqua lặng lẹ lùi bước về sau (để thấy em rõ hơn :v)

Và rồi...

"... Xin lỗi nha Kazuma, tui nghĩ cơ hội trốn thoát của tui sẽ cao hơn khi mà họ đang bận rộn với anh... Với cả, nếu anh thoát được, người giàu nhì huyện rất có thể là tui. Nếu chuyện đó xảy ra thì khéo mấy tay thu thuế lại săn đuổi tôi mất..."

Thật luôn, sao mấy lúc như thế này con này lại thông minh đột xuất vậy trời?

"Ok, tôi hiểu rồi, Aqua. Nếu cô buff cho tôi, tôi sẽ cho cô biết cách để tự mình thoát ra khỏi thị trấn an toàn. Cô nghĩ sao nào?"

"... Mới cách đây không lâu, anh còn bỏ mặc chúng tôi để ăn chơi sa đọa ở thủ đô cơ mà. Giờ anh nghĩ tui sẽ tin lời anh à?"

Tôi thậm chí không thể cãi lại được.

"Đ-Được rồi, vậy thì tôi sẽ bày cách cho cô luôn này. Nếu cô nghĩ nó hiệu quả, thì hãy buff sức mạnh và tốc độ cho tôi, không thì một trong hai cũng được. Cứ buff đại đi!"

"Tui... Ok, được rồi, nói tôi nghe coi."

Tôi cẩn thận thì thầm vào tai Aqua.

Sau đó...

"Kazuma, hãy gặp nhau ở dinh thự nếu cả hai chúng ta tẩu thoát được. Tui sẽ buff cả sức mạnh lẫn tốc độ cho anh!"

Aqua vừa nói vừa niệm phép lên người tôi.

Sau đó, cô tự niệm phép lên bản thân trước khi thoát ra khỏi vòng tròn hỗn loạn này và chạy lướt đi về hướng thị trấn.

"Tôi không biết anh nói gì với cô ấy, nhưng trông cô ấy có vẻ khá tự tin về cơ hội của mình đáy."

Darkness, người nãy giờ im lặng lắng nghe chúng tôi trao đổi, bình luận một cách bình thường.

Sao cổ trông bình tĩnh vậy?

"Cô hẳn là rất bình tĩnh nhỉ? Tôi sẽ không thua cô sau khi được buff sức mạnh đâu. Tôi sẽ rút cản mana của cô cho đến khi cô bất tỉnh, sau đó vác cô lên như vác đồ và té khỏi đây."

"Để dành mấy từ đó khi mà anh thực sự bốc đươc tôi lên ấy."

Darkness đáp lại với một nụ cười không có chút gì là sợ hãi trên khuôn mặt, giơ cả hai tay lên trời như để thách thức tôi nhấc cô ấy lên nếu tôi có thể.

Sao phải xoắn, tôi chuẩn bị để vác Darkness lên...

"À-ừmm, Darkness-san? Làm mấy chuyện như này trước thanh thiên bạch nhật ... làm tôi h-hơi lo lắng..."

"Đ-Đừng nói vậy chứ, anh cũng làm tôi lo theo đấy..."

Khi mặt đối mặt với Darkness, tôi ôm quanh eo cô ấy và cố nhấc cổ lên...

"Sao chả nhúc nhích chút nào vậy?"

Nghe tôi nói thế, Darkness cười phá lên như để tuyên bố chiến thắng đã thuộc về mình.

"Ha, cái chiến dịch thu thuế này đã được lên kế hoạch từ khá lâu rồi. Ban đầu tôi tính tổ chức nó đầu tháng này cơ, nhưng mà gần đây có nhiều chuyện xảy ra quá... Và khi mọi thứ có vẻ lắng xuống một tẹo, thì anh lại tuyên bố rằng anh không về nhà nữa. Lúc đấy anh thực sự làm tôi rất là đau đầu đấy."

Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Tôi thực sự đánh giá thấp con mụ này rồi.

Tôi chỉ coi cổ như là một cô gái quý tộc được bao bọc từ trong trứng. Tôi đã hoàn toàn đánh giá thấp quyết tâm của cô ta.

"Nhưng may là chúng tôi đã kịp thực hiện nó...! Thêm nữa, ngay từ lúc lập kế hoạch cho chiến dịch này, tôi biết thể nào anh cũng tìm cách bỏ chạy. nghĩa vụ của tôi là khóa chân được một tên mạo hiểm giả giàu có như anh. Để chuẩn bị cho ngày hôm nay-!"

"Chuẩn bị cho hôm nay...? Đ-Đừng bảo cô cố tình tăng cân cho vụ này nhé? Tôi biết là cô lúc nào cũng lo giữ eo với cơ bụng, nhưng mà tôi không ngờ là cô lại dám cố tình đắp thêm mỡ để-!?"

Darkness giật mạnh tay tôi trước khi tôi kịp nói xong.

"Tôi đang mang thêm mấy quả tạ! Nhìn đi! Tôi buộc cả tấn tạ vào người đây này! Nhìn kĩ vào! Thấy chưa hả!?"

Darkness vội vàng phanh áo ra và quả thật là cổ đang đeo một đống tạ bằng chì, hoặc là bằng cái gì đó còn nặng hơn thế bên trong.

... Khoan đã, đừng bảo cô ấy đi bộ tới tận đây mà đeo theo cả đống tạ như thế này nhé?

Nhưng mà thế nàu thì tệ rồi. Tệ thật rồi.

"C-Chết tiệt! Cô nhân viên guild, tôi tưởng cô phải đứng về phía chúng tôi chứ!"

"Tôi xin lỗi nhưng tôi cũng là một công chức nhà nước. Chúng tôi sẽ không nhận được khoản thưởng hè nếu không làm việc này. Thành thật xin lỗi!"

Những tiếng kêu gào vang vọng khắp sảnh. Một vài mạo hiểm giả mà tôi biết cũng đã bị tóm.

Chỉ có một số ít mạo hiểm giả đã đóng xong thuế bơ phờ tập trung tại cái bàn cạnh tiền sảnh.

Megumin cũng ở đó, thong thả nhấp một hớp trà mà nhân viên của guild mang đến.

Khỉ thật, sao cô phải nghĩ đến cái âm mưu này chỉ để bắt tôi nhỉ? Chẳng thà đột nhập vào nhà mấy tay giàu có mà lấy mấy đồ vật có giá trị có phải hơn không?"


"Không, tôi không thể làm vậy được. Người ta sẽ thường sẽ mua các loại ma pháp nổ dạng hơi, để chúng ở nơi mà những người thu thuế thường sẽ lục soát và lừa họ vào bẫy. Và sau khi ma pháp đó phát nổ, họ sẽ kiện những người thu thuế vì tội phá hoại tài sản và yêu cầu bồi thường thiệt hại..."

Số mạo hiểm giả chống cự với những tay công chức quanh tôi đang thưa dần đi.

Không ổn tí nào cả. Chẳng bao lâu nữa là tới lượt tôi...

"...Có vẻ như chẳng có cách nào làm cô lay chuyển được thì phải. Thật sự là không có cửa nào để thỏa thuận sao? Với tính cách của cô thì chắc không nhận đút lót đâu nhỉ."

Darkness nhăn trán lại khi nghe tôi nói.

"Đừng ngốc nghếch vậy Kazuma. Gia tộc Dustiness sẽ không cho phép hay tha thứ cho bất cứ ai có hành vi tham nhũng hối lộ cả. Hãy khoanh tay chịu trói đi-"

"STEAL!"

Tôi dùng steal để thó một quả tạ từ Darkness khi cổ đang nói.

Khi tôi bất cẩn ném nó qua một bên, Darkness nói.

"...Nè Kazuma, phép Steal của anh có tỉ lệ trộm được đồ lót phụ nữ rất là cao đấy. Nên đừng có làm vậy ở giữa chốn đông người thế này. Hãy ngưng chống cự và đóng thuế-"

"STEAL!"

Sặc, nhầm rồi.

Thứ tôi lấy được là cái quần tất mà Darkness đang mặc.

Thấy tôi lén lút đút nó vào túi, Darkness thì thầm.

"...Anh đùa đấy à?"

"Ồ không đâu thưa cô. Tôi sẽ làm cô nhẹ đi bằng bất cứ giá nào, kể cả có phải lột trần cô ra, sau đó tôi sẽ vác cô mà chạy thoát khỏi đây."

...

"A, anh đại gia Satou Kazuma phải không ạ? Xin vui lòng đi theo tôi... Á, hắn chạy kìa! Kể cả khi tiểu thư Dustiness đã chịu trách nhiệm bắt hắn sao!?"

Cùng với Darkness, tôi thoát ra khỏi vòng vây và chạy thoát.


PHẦN 5

"Aah, tôi đã bỏ chạy... Tôi phải bỏ chạy để bảo vệ nhân phẩm của mình... Mặc dù việc của tôi là phải bắt gã này đóng thuế dù phải hi sinh cả mạng sống của mình..."

Darkness thút thít, đôi mắt ngấn nước, vừa chạy bên cạnh tôi vừa vứt mấy quả tạ về phía sau.

Thực sự khá là ấn tượng khi mà cổ có thể vừa đeo một đống tạ vừa chạy như vậy.

"Ê, hãy thôi rên rỉ và đi thôi! Ếu tin được là cô lại vứt chìa khóa cái cùm này ở sân sau trước khi đi đấy! Cô bị ngáo hả? Mà giờ chúng ta lại phải thoát ra khỏi thị trấn."

"... Tôi phải đề phòng cái sự hên của anh chứ. Nếu tôi mang theo chìa khóa, tôi có cảm giác rằng anh sẽ dễ dàng thó được nó... Mà dù sao thì, đã có sẵn người chặn ở cổng rồi, anh nên từ bỏ kế hoạch của mình đi. Sao anh cứ phải chống cự thế nhỉ? Tôi nghĩ giờ anh giàu có rồi nên là cả gan hơn là cái hồi nợ nần như chúa chổm nhỉ."

"Im mồm, tôi không muốn nghe điều đó từ cô!"

Chúng tôi lẻn qua những đường nhỏ trong tình trạng bị xích với nhau.

Chúng tôi như thế này sẽ trong rất nổi bật.

Nên không thể nào mà cứ nhông nhông ra đường chính được.

Ngay từ đầu, hầu hết các mạo hiểm giả đều trang bị full 6 món đến guild. Bởi vì họ nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp.

Và khi họ ăn mặc như vậy, chỉ cần liếc qua là có thể nhận ra.

Lũ nhân viên với lũ thu thuế khốn nạn. Chắc hẳn chúng cũng cả đến vậy rồi.

Tự nhiên lại quay về thị trấn làm cái gì không biết? Ngu thật!

Dù sao thì, gần như là do tôi bị gửi về hơn, nhưng mà...!

Bạn còn nhớ không, vận đồ trắng! Và đang ngóng chờ tôi, em gái bé bỏng của mình...!

A, muốn gặp Iris ghê.

Tại sao tôi lại phải chạy hộc mật quanh cái thị trấn vô cảm này, trong khi bị xích với một con biến thái chứ?

Bây giờ đây, tôi cần tìm một nơi để ẩn náu và câu giờ.

Không biết Aqua đã trốn được chưa.

Megumin thì chắc vẫn đang phè phỡn ở guild.

Và con mắm này thì...

"Ha..."

Khi tôi đang nghĩ vậy, Darkness thở ra một tiếng dài mệt mỏi và ngồi sập xuống, cổ tỏ ra rất mệt và khồng thể đi tiếp được nữa.

"Này, khồng phải cô rất tự hào về thể lực của mình à bà đầm thép? Mới chạy có một quãng ngắn mà đã thở không ra hơi rồi, bớt hư cấu và đứng dậy đi."

"Anh gọi ai là bà đầm thép chứ hả?... Lalatina-sama là một quý cô thanh nhã. Và cô ấy không bước nổi nữa. Hmph!"

Darkness than vãn bằng một giọng ngọt xớt mà lần đầu tôi nghe thấy từ cô ta. Tôi bèn mạnh tay keeos sợi xích kết nối hai chúng tôi.

"... Tôi sẽ đứng dậy và chạy. Nên là hãy kéo dây xích mạnh nữa lên, như thể là anh định kéo lê tôi đi ấy... Để cái cùm cứa vào cổ tay tôi..."

"N-Ngay cả lúc này mà cô cũng..."

Nhìn Darkness thẹn thùng và nứng l mong manh ngay trước mắt tôi, tôi đã định bỏ cuộc và đóng thuế cmnl thì...

"Tìm thấy rồi! Đằng kia kìa! Tiểu thư Dustiness đã khóa được hắn ta lại! Gã đó là một tên bệnh hoạn vũ phu ở Axel đấy! Gọi thêm người đi! Đừng để hắn chạy thoát!"

Tôi nghe thấy tiếng hô hào vọng đến từ đằng xa.

"Ah, chết tiệt! Chạy mau Darkness! Đừng có mà làm vướng chân tôi nữa! Nếu mà cô cứ nứng như thế thì tôi sẽ dùng Steal lên cô đấy!"

Sau khi nghe tôi đe dọa...

"...K-Kazuma, sau khi tưởng tượng ra cảnh anh lột trần tôi giữa đám đông, tôi nghĩ rằng cũng không có tệ cho lắm. Chẳng lẽ tôi lại hư hỏng đến mức này ư?"

"Đúng rồi đấy con mắm! Cô vẫn luôn như thế từ ngày đầu tiên ta gặp nhau rồi!"

Đám nhân viên thu thuế đang lao về phía chúng tôi!

-Giờ chắc cũng gần tối rồi.

Sắp hết giờ làm của bọn công chức rồi.

Giờ đây, tôi đang ngồi trên một sàn nhà bằng đá lạnh lẽo.

Và, đối diện tôi, Darkness đang ngồi trên một cái ghế bành với một biểu cảm thất vọng.

Bằng một giọng nhỏ nhẹ, cô ấy nói.

"... Tên khốn gian manh..."

Làm một thằng khốn gian manh với tôi chả sao cả.

"Tôi sẽ vui hơn nếu cô cứ thành thật nói rằng tôi thông minh đấy."

"Tên khốn này! Sao anh có thể dùng mấy cái mưu hèn kế bẩn vậy hả? Bình thường thì người ta luôn nghĩ cách để thoát ra khỏi thị trấn... Tôi nên làm gì đây hả? Nếu tin này mà lan ra ngoài, thì mấy tay quý tộc khác sẽ dùng cách tương tự nếu mà họ không thoát kịp."

Darkness giận giữ nói.

"Đấy là vấn đề của quốc gia... Đáng nhẽ ngay từ đầu, cô cứ dùng vị trí của mình để thông qua vài điều luật mới để lấp mấy cái lỗ hổng đó là có phải mọi vấn đề đều được giải quyết không."

Tôi ôm đầu gối mình và nói vậy với Darkness.

Hiện tại, chúng tôi đang bị giữ ở nơi an toàn nhất thị trấn.

Nơi quyền lực nhất huyện, là đồng minh của những luật lệ mà nhân dân tôn trọng, và nhân danh công lý để bắt giữ tội phạm.

Vâng, chúng tôi đang ở trong phòng giam của đồn cảnh sát.

Các bộ của chính quyền không hòa thuận với nhau lắm. Nên đây là quy định dù ở bất cứ quốc gia nào đi chăng nữa."

"Đồ khốn xỏ lá! Đồ khốn ba que! Tôi nguyền rủa cô!"

Quay lại lúc chúng tôi bị rượt bởi đám thu thuế, tôi đã xông vào đồn cảnh sát gần nhất và dùng Steal lên một nữ cảnh sát nào đó.

Và tôi bị buộc tội trộm cắp và có hành vi không đứng đắn nơi công cộng.

Tôi sẽ để các bạn tưởng tượng xem tôi thó được cái gì từ cô cảnh sát.

"Uuu... Sao đám cảnh sát đó cứng đầu vậy không biết... Họ được trả lương từ thuế cơ mà... Họ sẵn lòng trao cho tôi cái còng tay khi tôi yêu cầu, vậy sao giờ họ lại chả chịu linh hoạt gì cả...? Còn anh! Mới hôm nọ, anh còn gọi cảnh sát đến tóm Aqua để có thể quay trở lại nhà, và giờ anh lại cố tình phạm cái tội đê tiện này để thoát khỏi mấy nhân viên thu thuế! Anh là cái thể loại gì vậy hả...!"

Darkness than vãn với một vẻ mặt sầu não.

"Ah, thật may là tôi lại bị xích với cô như thế này. Nhờ cô mà có lẽ chúng ta sẽ có thể trở về nhà vào tối nay."

"Im đi!"

Sau khi tôi bị bắt, tôi bị ném vào ngục bất chấp sự phản đối của đám nhân viên thu thuế.

Lũ thu thuế và cảnh sát đã có một cuộc tranh luận sau đó, nhưng cuối cùng thì cảnh sát từ chối giao tôi cho chúng.

Không biết là do có Darkness ở đây bảo kê, hoặc là do đây là lần phạm pháp đầu tiên của tôi, nhưng họ bảo tôi rằng tôi sẽ được thả sau khi thẩm vấn..

Thẩm vấn đã xong rồi, giờ họ đang giải quyết nốt một số giấy tờ.

Nhờ vậy, có vẻ chúng tôi sẽ có thể về nhà tối nay.

Vì bị xích lại cùng với tôi, nên dù chả làm gì sai, Darkness vẫn không còn cách nào khác ngoài bị nhốt vào trong ngục cùng tôi. Ừ thì, dù sao thì họ cũng cho cổ một cái ghế để ngồi.

Có người gọi tôi và Darkness.

"Ra ngoài đi, mấy người được thả rồi. Tôi sẽ hộ tống hai người về nhà... Xin thứ lỗi vì đã gây rắc rối cho cô tiểu thư Dustiness. Làm ơn, hãy đi theo tôi ạ."


PHẦN 6


"Tôi về rồi đây... Sao thế, cô không thoát được hả Aqua?"

Khi tôi và Darkness bước vào dinh thự, chúng tôi được chào đón bởi cảnh Aqua ngồi trên sofa và khóc thút thít, Megumin thì đang ngồi kế bên vỗ về an ủi.

Sau khi tôi đã cố bày cho nó cách chắc cú nhất để thoát thân mà chỉ mỗi nó có thể làm được.

"A, mừng về nhà, Kazuma. Không đâu, hình như cô ấy đã tránh việc bị bắt giữ cho đến khi hết giờ, nhưng mà..."

Megumin vừa nhẹ nhàng xoa đầu Aqua vừa bối rối nói.

Aqua rền rĩ trong tiếng nức nở.

"Uuu... uu... Tui đã làm như Kazuma biểu và đang trên đường tới chỗ nhà máy lọc nước... nhưng tui bị phát hiện trên đường đến đó... Thế là tui đành phải nhảy vào cái bể nhỏ mà họ dùng để phục vụ cho việc làm ruộng... Thế là... Thế là!"

Cách mà tôi bảo nó là lặn xuống bể chứa chính của nhà máy lọc nước trong thị trấn và cứ ở dưới đó cho đến tối.

Aqua là nữ thần nước mà, nên là nó có thể thở dưới nước như Yết Kiêu mà chả có vấn đề gì.

Tôi đã chắc mẩn rằng chả thằng điên nào động được vào nó khi mà còn ở trong cái bể chính đấy cả.

"Theo như em nghe được thì, cái đám thu thuế đó đã cố để ép cô ấy ra bằng cách bắn phá bể nước với ma pháp lửa để luộc chín cổ. May mắn thay, mặt trời lặn trước khi họ kịp làm món Aqua luộc, nhưng có vẻ Aqua thực sự bị shock sau vụ đó đấy. Nãy giờ cổ khóc hoài không ngừng..."

Cái lũ thu thuế của thị trấn này đúng là súc vật.

... Tôi đã nghĩ đó là một kế hoạch khá hoàn hảo, nhưng mà hình như nó hơi fail thì phải? (fail vl ý :v)

"...Ô? Hai người vẫn chưa gỡ cái cùm ra à?"

Megumin nhìn vào tay chúng tôi hỏi.

Đúng rồi, cái cùm này được mượn từ sở cảnh sát.

Tôi đã cố bảo họ tháo nó ra khi được thả tự do, cơ mà...

"Để ngăn lũ tội phạm dễ dàng thoát ra được khi mà chúng có được chìa khóa, nên mỗi cái cùm được thiết kế một chìa khóa riêng... Và chìa khóa của cái này thì..."

Darkness bẽn lẽn lẩm bẩm trước khi im hẳn. Tôi tiếp lời.

"Ở đâu đó ngoài vườn kia bởi con ngáo này. Cô ta không muốn bị anh thó mất chìa khóa, và giờ thì không nhớ là đã quẳng cái chìa ở chỗ nào. Giờ tối thế này thì kể cả có dùng thuật nhìn đêm nữa thì bố anh cũng không tìm thấy được. Đành phải đợi đến sáng hôm sau và bắt con mắm này đi tìm thôi."

"... Ô, thế chẳng phải là hai người sẽ tắm rửa, đi vệ sinh, và ngủ cùng nhau sao? Nghe hay đấy."

Megumin nói vậy...

Nói... vậy...

....

"..."

Darkness và tôi câm lặng nhìn nhau.

Nguồn bản eng: https://cgtranslations.me/2017/11/30/konosuba-volume-12-chapter-2/


VIỆT NAM VÔ ĐỊCH

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top