Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

12'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mọi người ơi, cái chap này nó lạ lắm, mọi người đọc giải trí thôi nha, đừng bắt bẻ mình nhiều quá, thi xong mình lag lắm huhu

.

.

.

cậu ba đang trồng mấy khóm hoa đỏ đỏ vàng vàng ở xung quanh lớp học, dòm thấy con thỏ đô con kia cứ buồn rầu, chà thèm ừ hử cái gì nữa, chỉ cúi đầu xúc đất, đào một cái hố thiệt to.

- Quốc ghét Kỳ lắm hả?

hỏi gì ngộ, người ta yêu anh muốn chết.

- sao Quốc không chịu nhìn Kỳ?

tại Kỳ đẹp quá, tui không muốn động lòng nữa.

- nếu Quốc thấy không thích Kỳ nữa thì Quốc về đi, để Kỳ gọi anh hai sang làm giúp.

ủa? 

nói rồi Doãn Kỳ đứng lên, phủi đất phủi bụi rồi ngoảnh mặt đi luôn, không ngó lại cái nào.

Chính Quốc ngẩng tò te nhìn theo, rồi lại dòm xuống mấy ngón chân của mình, ngồi ở đấy đến tận khi đèn đường được bật lên, tiếng côn trùng cũng kêu lên rồi, muỗi cũng bắt đầu bay bay bên cạnh.

mỗi ngày nhìn lại thì chỉ thấy bản thân mình không xứng đứng bên cạnh người đẹp, đến việc tỏ tình thôi cũng không dám nói ra, thu lu lại rồi than thân trách phận, má Quốc cũng mặc kệ hắn, muốn làm gì thì làm, muốn nghĩ gì thì nghĩ, má chỉ nói rằng nếu mày không nhanh thì đứa khác nó hốt mất, đến lúc đó thì mới thật sự là thất bại.

nhưng mà người đẹp bỏ đi rồi, người đẹp không muốn mình nữa.

tự nhiên mấy ngón chân nhòe đi, sóng mũi cay xè rồi nước mắt ứa ra rơi bộp bộp xuống nền đất nhuốm màu vàng của ánh đèn đường. sụt sịt khóc cả buổi, đến khi đôi cái bụng gào thét đòi được lấp đầy, Chính Quốc mới chịu thu dọn đồ nghề chuẩn bị đi về nhà.

vừa dọn đồ vừa lấy vạt áo chùi nước mắt, đời hắn chưa bao giờ thấy mình thê thảm tới mức này, ngày nhỏ nghịch ngu phải may mười mấy mũi ở dưới cằm vẫn nín thinh không khóc lấy một tiếng, hay lớn lên chút đi học bị người ta bắt nạt cũng im im chịu trận, cũng không rơi lấy một giọt nước mắt nào, giờ thì bị trai bỏ mà nước mắt nước mũi cứ thi nhau ùa ra không chút nể nang.

Chính Quốc vừa ra tới đứng lên, quay lưng lại đã thấy nguyên cục vàng của mình ngồi ăn bắp ở đây từ bao giờ.

bốn mắt nhìn nhau, Chính Quốc cũng vội lủi đi, hèn mọn trốn tránh ánh mắt đang nhìn về phía mình.

- sao Quốc không nói gì đi, bình thường Quốc nói nhiều lắm cơ mà.

- em không có gì để nói nữa.

- hôm nay Kỳ muốn qua nhà ngủ với Quốc.

ông trời con của tôi, đừng có như vậy nữa mà, ghiền lắm.

- bữa nay không được.

- vậy thì hôm nào được?

hắn cũng chả trả lời được, đứng im như trời trồng ở đó.

- Quốc không thích Kỳ nữa hả? 

- kệ Quốc, mẹ của Quốc cho rồi, Quốc không đưa Kỳ về thì mẹ Quốc đánh chết.

vẻ mặt ủ rũ của hắn chỉ là nỗ lực duy trì để che giấu nội tâm cháy bỏng bừng bừng, Chính Quốc muốn nhảy cẫng lên vì vui, nhưng lại sợ mình ô dề ảo tưởng, nên chỉ lẳng lặng đi bên cạnh, về nhà thì chui tọt vào nhà tắm dội nước ào ào, ăn cơm cũng nhanh tay lùa hết cơm vào miệng rồi giả vờ dọn dẹp nhà cửa.

má Quốc chướng con mắt quá liền đuổi hắn đi ngủ, dòm đồng hồ cũng đã gần mười giờ tối, giờ này thì Thái Hanh đã sớm đi ngủ, thằng Trí Mân chắc cũng đang nhậu với các chú các bác ở chòi tôm.

Chính Quốc giăng mùng, bật quạt, còn cẩn thận cài báo thức để sáng mai ra phụ ba chăm cây.

Doãn Kỳ cũng đã tắm xong, mùi thơm từ sữa tắm thoang thoảng chui vào trong mùng, nhẹ nhàng nhẹ nhàng nằm trong lòng Chính Quốc.

hắn bắt lấy cái tay trắng trắng mềm mềm của người đẹp, cắn răng đẩy nó về vị trí nó vốn nên để.

- cho Kỳ sờ một chút nữa thôi.

- cơ bụng thôi mà, thằng Mân cũng có đó, nhưng mà chắc giờ mất tiêu rồi.

mặc kệ đôi mày của hắn nhíu chặt vào, Doãn Kỳ vẫn cần mẫn sờ sờ nắn nắn từng múi bụng của hắn, lâu lâu còn cảm thán mấy câu.

quá sức chịu đựng, Chính Quốc nắm hết hai tay của người đẹp lại, rồi bật đèn lên, nhìn thẳng đôi mắt nhíu lại vì ánh sáng đột ngột của em, thở dài

- Kỳ không ngủ là em đưa về đó.

- Quốc muốn hôn hôn không?

trời đukk makk nó, cái quần què gì đang diễn ra vậy?

Chính Quốc mặc dù ghiền muốn chết nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

- Kỳ, ngủ giùm em.

nhân lúc hắn lơ là, Doãn Kỳ vùng lấy hai tay, rồi choàng lên cổ hắn, kéo khoảng cách giữa hai người lại gần sát bên nhau.

- Quốc hết thích Kỳ rồi sao?

nhìn đôi mắt sắp bỗng trở nên lấp lánh lạ thường, Chính Quốc ngay lập tức phủ nhận

- nè nè, không có, em vẫn thích Kỳ mà, đừng khóc, má sang quánh chết em.

- vậy thì Quốc hôn Kỳ đi mà.

ôi má ơi, cái gì vậy, người đẹp ngây thơ đáng yêu của tui đâu hả?

đợi mãi chẳng thấy người kia phản ứng, Doãn Kỳ dùng hết lực đẩy hắn nằm xuống giường, ngồi hẳn lên bụng hắn, vẻ mặt không giấu nổi sự giận dỗi.

- Quốc thích người khác rồi đúng không? Trí Mân nói đúng mà huhuhu

rồi òa khóc một cách ngon lành.

Chính Quốc vội vội vàng vàng ngồi dậy, ôm người đẹp trong lòng hết dỗ lại hôn, mãi mười mấy phút sau, Doãn Kỳ mới thút thít đẩy hắn ra.

- Kỳ nghe thằng Trí Mân nói vậy mà Kỳ cũng tin hả? em không có thích ai hết, em chỉ thích mỗi Kỳ thôi, em thích cậu ba mà.

- sao Quốc lại lạnh nhạt với Kỳ ?

- em,... em sợ mình tự ảo tưởng, em không dám, Kỳ là cậu ba Mẫn mà, người như em làm sao mà xứng với Kỳ chứ.

vừa dứt câu, Doãn Kỳ liền đè hắn ra mà hôn, dù hai đứa chả có tí kinh nghiệm gì, vậy mà cũng húp mỏ nhau hơn mười lăm phút.

Doãn Kỳ hết hơi nhả đôi môi sưng đỏ của Chính Quốc ra, vừa thở được vài hớp thì lại bị hắn kéo vào một trận môi lưỡi tiếp theo, dây dưa dây dưa đến khi má Quốc la lên

- TẮT ĐÈN ĐI NGỦ NHANH LÊN HAI CÁI ĐỨA KIA!!!

Chính Quốc vừa đỡ gáy người đẹp, vừa với tay tắt đèn, bóng tối nhanh chóng bao trùm lên mọi thứ, rồi cũng nhanh chóng khiến hai người kia thêm phần mãnh liệt.

Chính Quốc mò tay vào trong ngủ của em, xoa xoa tấm lưng nhỏ mịn màng đang cong lên vì xúc cảm lạ lẫm.

- ah... đừng mà, nhột, nhột lắm...

- kêu nhỏ thôi, má em nghe được là chết em.

- Quốc đừng nắn nữa mà huhu

Doãn Kỳ chỉ muốn tỏ tình rồi hôn môi thôi, sao lại trở thành như thế này. em phía trên phải đuổi kịp cái mỏ của Chính Quốc, phía dưới thì phải bắt lấy bàn tay đang ngày càng thô bạo nắn lấy hai cánh mông mình.

- má nó.

hắn chửi, vì vừa trả tự do cho đôi môi của em là không kịp trở tay với mấy tiếng mèo kêu nỉ non của người đẹp.

- ah... nó lạ lắm... hức...

- em thích Kỳ, em yêu Kỳ, cho em làm người yêu Kỳ nha, em muốn yêu Kỳ

Chính Quốc vừa nói vừa hôn lên môi em, trong bóng tối mờ ảo, đối phương đều nhìn thấy chính mình trong đôi mắt của nhau, Doãn Kỳ vui vẻ gật đầu, lại bắt đầu một cuộc dây dưa môi lưỡi với người kia.

may quá, Trí Mân là đồ xạo sự, mình vẫn là người Chính Quốc thích nhất.

.

t(ui không)b(iết)c(ái gì hết nha)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top