Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Xoảng!"

"Bộp!!"

"Đùng!!!"

Lại là căn phòng đối diện, cái căn phòng có người vợ là nhân viên văn phòng và một ông chồng thất nghiệp, cô vợ lại bắt đầu ném đồ đạc tứ tung bởi vì ông chồng nát rượu của mình lần nữa ra ngoài lén phén với một cô nàng mà gã vừa mới làm quen trong quán rượu đâu đó gần đây. Jungkook còn lạ lẫm gì nữa, suốt 8 tháng ở cái toà nhà cho thuê rẻ bèo còn đang nợ tiền thuế này thì hết 7 tháng 29 ngày cậu đã phải nghe hết thảy tổng số cuộc cãi vả của cặp vợ chồng nọ, những ngày còn lại là do ông chồng không thèm về nhà nên tất nhiên là không có cuộc xung đột nào cả.

"Tôi không thiết cuộc sống hôn nhân khốn nạn này nữa rồi, ly hôn đi!"

"Ly hôn thì ly hôn, tôi lại cần cô quá, đồ đàn bà lắm mồm!"

Nhổ phì một cái, lão chồng đá phăng cánh cửa bước ra khỏi nhà, để lại người vợ ngồi gục tại bàn ăn chỉ biết khóc lóc trong đau đớn và tủi nhục.

Chặc lưỡi, cậu kéo rèm phòng ngủ lại rồi tiếp tục công việc còn đang dang dở. Như thế này, Jungkook cho rằng tình yêu quá cực đoan, cho dù cậu là nhà văn, một kẻ hay được xem là viết về những chuyện tình lãng mạn phi thực tế. Đối với cậu, việc bỏ ra quá nhiều tình cảm dành cho một người là điều không cần thiết, chỉ có nước tự rước khổ về cho chính mình mà thôi. Đó chính là lí tưởng của Jeon Jungkook kể từ khi mà cậu biết tình yêu là gì.

Mà cũng phải thôi, Jungkook là một nhà văn thì đúng thật, nhưng không phải là người viết tiểu thuyết ngôn tình, mà là tiểu thuyết kinh dị. Đúng rồi, là tiểu thuyết kinh dị.

Công việc này bắt nguồn cũng từ sở thích xem phim và đọc truyện kinh dị của Jungkook hồi cậu còn học cấp 2, cấp 3. Nếu nhớ không lầm thì có lần Jungkook còn dành hẳn một ngày từ sáng đến tối chỉ để xem hết một bộ phim kinh dị dài tập của ông đạo diễn nào ấy. Cậu thích thám hiểm, thích sự rùng rợn, thích cái cảm giác nổi da gà mỗi lần phải hồi hộp xem diễn biến của nhân vật và bộ phim, vừa sợ nhưng cũng vừa được thoả mãn tính tò mò. Cũng nhờ sở thích này mà Jungkook từ xưa đến nay luôn được đánh giá là một người kì quặc, quái dị, dĩ nhiên còn có vân vân và mây mây những biệt danh ngộ đời được người ngoài đặt cho cậu.

_______

Bây giờ đang là đầu mùa thu tháng 9, nhiệt độ vừa mới se lạnh và đây cũng là thời điểm mà khí trời Seoul dần trở nên trong lành hơn, những hàng cây dẻ quạt cao lớn được trồng dọc con phố nơi Jungkook sống cũng dần dà chuyển cho mình một màu lá mới, Jungkook thích làm sao cái tiết trời không nắng cũng không mưa mà mùa thu đem đến, nó yên bình, nó thư thả, nó khiến con người ta cùng chầm chậm tận hưởng mùa thu thay cho nhịp sống hối hả và bận rộn thường ngày. Đó chính là điều mà Jungkook thích nhất kể từ khi cậu đặt chân lên đất Seoul ngột ngạt này, ít nhất thì mùa thu của Seoul sẽ là ký ức tuyệt vời mà sau này Jungkook có đi xa vẫn sẽ cứ mãi nhớ về một mùa trải đầy lá vàng xao xuyến.

Vì là một nhà văn nên Jungkook luôn phải làm việc vào tối muộn để hoàn thiện từng bản thảo kịp gửi đến nhà xuất bản, tính chất công việc không cho phép cậu có thời gian ăn chơi hay tụ tập so với những người cùng trang lứa. Mà nghĩ lại nếu có, thì cậu cũng không làm. Jungkook không ngại giao tiếp, cậu chỉ là người hướng nội, cậu chọn nuôi dưỡng năng lượng của mình bằng việc ở một mình và tận hưởng nó như một phần thưởng dành cho riêng cậu.

Vẫn còn đang ngổn ngang với đống deadline và bản thảo chồng chất, Jungkook thở hắt một hơi, mở cửa sổ đối diện bàn làm việc của mình để cảm nhận được không khí gió đêm man mát lướt qua gò má, đúng thật mùa thu là đỉnh nhất.

Chỉ có điều Jungkook của hiện tại vẫn chưa biết, sau này rồi sẽ có thứ của Seoul còn tuyệt hơn mùa thu gấp vạn ngàn lần mà không nơi nào có thể tìm thấy được.

_________

Bừng tỉnh giấc giữa tiếng báo thức và tiếng nhạc phát thanh vào mỗi buổi sáng, vẫn là giọng của cô phát thanh viên trẻ có chất giọng trong trẻo gửi lời chào buổi sáng đến người dân khu phố, tiếp đến là vài bài hát mà Jungkook nghe đến thuộc hết cả lời và cả thứ tự phát của nó.

Nằm một lát rồi bước xuống giường với cái đầu xù như ổ quạ, Jungkook tiến tới bàn làm việc và tắt báo thức, một chân cậu vừa cong lên gãi gãi vào chân còn lại đang trụ, miệng thì lẩm bẩm lời bài hát trên đài phát thanh, tay lướt kiểm tra thông báo công việc trên điện thoại. Hôm nay cậu không có nhiều việc phải làm cho lắm, vẫn là hoàn thành bản thảo cho tác phẩm mà cậu đang sáng tác và tham dự buổi ra mắt phim kinh dị mới mà cậu được mời đến, hết. Nói thật thì Jungkook cũng không có hứng thú với bộ phim này lắm, một phần vì đạo diễn chỉ là người mới bước chân vào nghề và phần còn lại là do tên trên thư mời được gửi đến cho cậu bị ghi thiếu mất một chữ "k", là Jungkook chứ không phải Jungkoo. Nói gì thì nói, Jungkook dù vẫn chưa oanh tạc giới văn chương đủ lâu nhưng vẫn phần nào để lại dấu ấn và cũng sở hữu kha khá lượng độc giả mà ít ai ở cùng vị trí như cậu có được, vậy mà một chữ "k" trong tên cậu cũng ghi thiếu.  Là một người luôn để ý đến từng tiểu tiết thì Jungkook chắc chắn sẽ gạt phăng ngay cái thư mời này, nhưng thứ khiến cậu vẫn quyết định tham dự đó chính là nội dung bộ phim được đạo diễn tiết lộ nhẹ bên trong lá thư, tình tiết khá mới mẻ và đột phá, còn thực hư ra sao hôm nay cậu sẽ tự mình kiểm chứng lấy.

Sau khi xử lý nhẹ vài lát bánh mì nướng, Jungkook quyết định sẽ ra ngoài dạo một vòng đến tiệm sách gần nhà ga đường số 7, cái tiệm có người chủ già luôn niềm nở và hiền từ, lúc nào cũng mang bên mình chiếc mắt kính cũ như cái thời những năm 90, Jungkook là khách quen ở đó. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo thun trơn màu trắng cùng chiếc quần tây nâu ống suông, vai đeo một chiếc túi đeo chéo và một đôi giày bata cũng màu trắng, một nhà văn có phong cách ăn mặc tối giản.

Cậu đẩy cửa bước vào tiệm sách nọ, cảm nhận lực đẩy khiến chiếc chuông nhỏ phát ra tiếng kêu leng keng.

"Kính chào quý khách!"

Một giọng nói khàn khàn quen thuộc từ người chủ tiệm già cất lên và Jungkook gật đầu thay cho lời chào đáp lại.

Tiệm sách nằm bên trong một căn nhà có lối kiến trúc cũ của Pháp, bước vào trong sẽ có 5-6 cái kệ sách bằng gỗ được xếp đều cạnh nhau, tiệm có khu vực để ngồi đọc sách, nơi đó còn có một cái cửa kính thật to để có thể vừa đọc sách vừa ngắm đường phố và khung cảnh bên ngoài, ở phía trên cũng còn một tầng dành để trưng bày sách. Jungkook bắt đầu dạo một vòng quanh tiệm với mong muốn tìm ra một quyển sách mà cậu chưa từng đọc qua.

"Leng keng!"

Lại một vị khách cũng đến vào buổi sáng, Jungkook thuận thế quay sang nhìn vị khách nọ, là một người đàn ông.

Người đó, dáng dấp không nhỏ cũng không to, Jungkook ước chừng người ta cao khoảng 1m70, tầm đó. Mái tóc đen mượt bồng bềnh mang theo một chút nắng của mùa thu, gương mặt dù là đàn ông nhưng lại sở hữu đường nét vô cùng mềm mại và còn có phần thanh thoát, điểm hút mắt nhất chính là đôi môi dày và căng mọng như đôi quả cherry, cứ như thể nó sẽ luôn chực chờ đến một lúc nào đó mà tứa ra mật ngọt đến nổi khiến người ta thèm khát cồn cào.

"Lâu quá không gặp, bác Lee!"

__________

xin chào, gửi đến bạn thật nhiều niềm vinh hạnh của mình vì bạn đã ghé ngang qua nơi nhỏ bé này.

@tanyupjm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top