Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1


Mùa hạ

Ánh nắng chói lóa chiếu xuống bề mặt đất, thời tiết đang dần nóng lên.

<tôi cũng không biết giải thích thế nào cái gọi là nhất kiến chung tình.

Vốn dĩ tôi cho rằng thích là thích, yêu là yêu. Nhưng rồi ở một khoảnh khắc nào đó giữa ranh giới yêu và thích dần trở nên mơ hồ.

Khi bạn thực sự để ý đến một người nào đó, bắt đầu quan sát họ qua chiếc ống nhòm, phát hiện những điểm tốt nhỏ nhặt nhất của họ vậy thì bạn đã u mê không lối thoát rồi.

Ngay khoảnh khắc e là chỉ một cơn gió thoảng qua nhẹ nhàng cuốn theo mùi hương thanh mát của cậu ấy thoảng qua, nó cũng khiến con tim tôi cứ xao xuyến rộn ràng.

tôi.......tôi thực sự rất thích cậu ta.>

Phác Trí Mẫn gập quyển sổ lại, ngón tay quay quay bút sau đó cất sổ vào ngăn bàn.

cậu từ căn tin về thì đi ngang sân bóng rổ, nán lại một lúc mới rời khỏi, về đến lớp cậu mở quyển sổ viết ra những dòng trên.

Hiện tại có hai mươi phút giải lao trước khi vào tiết học, khuôn viên trường rất náo nhiệt, phần lớn mọi người đều chạy loanh quanh hoặc sẽ ngồi thành cụm tám chuyện, chỉ có cậu Phác Trí Mẫn một mình lặng lẽ ngồi bên khung cửa, bên cạnh là chai nước khoáng mát lạnh cậu vừa mua ở căn tin. Chỗ ngồi xung quanh cậu trống không, chỉ có cậu thích ngồi một góc giữ thói quen ghi lại những tâm tư vụn vặt, cũng là điều chỉ dám chôn giấu trong nhật kí.

Trường cậu học là trường công, quản lý nghiêm ngặt vì để không xảy ra tình trạng yêu đương sớm nên nam nữ ngồi tách biệt theo dãy. Chuông reng báo hiệu vào tiết, đám ong bay nhảy nhanh chóng ổn định chỗ ngồi.

Phác Trí Mẫn lấy sách toán học để lên bàn, liếc nhìn chỗ trống bên cạnh, nghĩ trong đầu Điền Chính Quốc lại vô trễ rồi.

đúng như cậu dự đoán, Điền Chính Quốc ôm quả bóng rổ cùng một đám nam sinh theo sau cậu, ai nấy đều thở hồng hộc, mô hôi đổ đầy người xuất hiện ngay trước cửa lớp.

giáo viên toán học đứng trên bục nhíu màu lại nhìn ra cửa.

"báo cáo có mặt" Điền Chính Quốc dẫn đầu hô vang, đám nam sinh phía sau liền hô theo "báo cáo có mặt"

Lý Cường nổi đóa, hừm một tiếng cắn răng nói "Vào đi". Cả đám nam sinh nhanh chóng chạy vội vào chỗ ngồi.

Phác Trí Mẫn xoay xoay viết, cái ghế bên cạnh phát ra tiếng động Điền Chính Quốc kéo ghế đặt mông xuống bên cạnh cậu rồi loay hoay kiếm sách toán trong hộc bàn.

Chỗ ngồi cả hai gần ngay cửa sổ trên, cây quạt trần ngay trên đỉnh đầu, đã thế lớp còn bật cả máy điều hòa, Phác Trí Mẫn nhíu nhíu mài, người bên cạnh đổ không ít mồ hôi gió thổi như thế rất dễ cảm lạnh.

"đã nhắc bao nhiêu lần phải vô học đúng giờ, nếu không tuân thủ đúng giờ thì giờ giải lao đừng đi chơi bóng rổ" Lý Cường không nhịn được cằn nhằn vài câu " lần nào cũng là mấy cái bản mặt này, tính tình tôi tốt đến đâu cũng bị mấy cậu chọc điên"

"em biết rồi Cường ca, lần sau sẽ không tái phạm nữa mà" Điền Chính Quốc lôi quyển giáo trình toán học từ trong đống sách, mắt hướng lên người đàn ông trên bục mở nụ cười tươi tỏ vẻ ngoan hiền nói.

" Điền Chính Quốc cậu đừng tưởng toán học cậu giỏi là tôi không phạt đấy" người thầy bị xưng là Cường ca giơ nấm đấm về phía cậu nói. Bên dưới đâu đó có tiếng khúc khít cười.

Lý Cường cuối cũng cũng xoa dịu cơn giận, ông thở dài nói "được rồi mọi người nhìn lên bảng"

Phác Trí Mẫn mắt hướng lên bảng, tay cầm lấy chai nước chưa khui đưa cho người bên cạnh "nè, cậu chắc không mua kịp"

"cậu đúng là đấng cứu sinh của tớ mà" Điền Chính Quốc nhận lấy rồi nhanh tay mở nắp uống một hơi hết nửa chai, cười nói.

Phác Trí Mẫn ngắm nhìn cậu ta không nói gì. Điền Chính Quốc chảy khá nhiều mồ hôi, mái tóc ở phần trán ướt bệt nên cậu ta hất nó ra sau lộ ra vầng trán cao rộng lộ ra vẻ thông minh, áo đồng phục cũng ướt đẫm, nhưng có một điều rất thần kì mồ hôi của Chính Quốc không hề bốc mùi.

cậu ta thật sự rất đặc biệt

một năm bốn mùa trên người cậu ta luôn tỏa ra mùi hương thanh mát, Phác Trí Mẫn lúc đầu cho rằng đó là mùi hương bột giặt nhưng ngạc nhiên khi người nay cởi bỏ áo khoác, ướt đẫm mồ hôi vẫn thoảng mùi hương diu dàng ấy

Đây chắc là mùi hương cơ thể.

Thực chất nữ sinh tình nguyện đưa nước cho Điền Chính Quốc không hề ít nhưng cậu ấy không nhận của bất kì ai. Nguyên nhân vì cậu ấy cho rằng mình không thích người ta nếu nhận nước như vậy đồng nghĩa chấp nhận tấm lòng của họ, như thế khiến cậu day dứt. Hơn thế nữa từ khi nhập học quen biết Phác Trí Mẫn, cậu chưa bao giờ lo lắng chơi bóng xong không có nước uống, cậu nhóc ấy luôn luôn chuẩn bị trước cho cậu.

Những điều tốt Trí Mẫn làm cho mình, Chính Quốc đều ghi nhớ nên cậu xem Phác Trí Mẫn là một trong những người huynh đệ tốt nhất.

những người huynh đệ tốt của cậu không nhiều, từ nhỏ tới lớn cũng chẳng có mấy ai, Kim Thái Hanh và Kim Thạc Trân...a chỉ có hai thêm cả Phác Trí Mẫn là ba.

Điền Chính Quốc thích làm bạn với người ưu tú, thêm vào nữa hai người cùng bàn, có thể nói ngoài vận động ra thì cả hai luôn đi cùng nhau.

Tiết học kết thúc, thầy giáo ra khỏi lớp, Điền Chính Quốc ngoảnh đầu qua hỏi Phác Trí Mẫn câu toán học lúc nãy nên giải thế nào

Phác Trí Mẫn lấy giấy nháp từ tốn giải thích cho cậu, vừa giải xong thì chuông tiết mới lại reng lên

Tiết học cuối của ngày, cô giáo ngữ văn vào lớp dặn tất cả đọc sơ qua bài văn mới.

Phác Trí Mẫn đang đọc đọc lại bắt đầu phân tâm

Người bên cạnh cậu hoàn toàn cứ như chất gây nghiện, còn cậu như một thằng nghiện ngập bất kể giờ nào phút nào cũng bị lôi cuốn.

Điền Chính Quốc tranh thủ giờ tự đọc lén lút giải đề toán lúc nãy xót lại. Phác Trí Mẫn nhìn trộm đôi chân mày rậm sắc nét, sóng mũi thẳng đứng, bờ môi màu hồng đào đang mím chặt.

Phác Trí Mẫn nhớ lại khi mới nhập học, cảnh tượng lần đầu tiên quen biết Điền Chính Quốc

Lúc mới nhập học là trực tiếp thi xếp lớp.

chủ nhiệm đứng trên bục nhìn danh sách học sinh để xếp chỗ ngồi, cả đám nam nữ sinh lạ mặt nhau đứng thành hai hàng trước cửa lớp.

Mọi người mạnh ai nấy vào hàng, Phác Trí Mẫn rụt rè xếp tuốt cuối hàng, âm thanh xôn xao của những người xung quanh tò mò tìm hiểu lẫn nhau nhưng riêng cậu chỉ lặng lẽ đứng im đợi kêu tên bỗng giọng giáo viên hô vang

"em Phác Trí Mẫn lên phía trước! Phác Trí Mẫn là bạn nào?"

Giọng to rõ của cô chủ nhiệm khiến mọi người xung quanh đều tò mò xem ai là Phác Trí Mẫn, bản thân cậu ngạc nhiên rồi đi nhanh chóng lên phía.

"hai em ngồi dãy bàn thứ tư sát cửa sổ" cô chủ nhiệm chỉ tay vị trí chỗ cho cậu và một người nam sinh khác.

lúc này Phác Trí Mẫn mới ngước lên nhìn rồi đưa mắt nhìn về Điền Chính Quốc

cậu thanh niên mỉm cười với cậu, đôi mắt ấy như chứa cả dãy ngân hà lấp lánh, cậu ta tiến tới dãy bàn, Trí Mẫn liền đi theo sau.

"là mình đã nói cô, mình muốn ngồi cùng Phác Trí Mẫn vì đợt thi xếp lớp cậu xếp trên mình" Chính Quốc để balo xuống và giải thích với cậu.

"à..ra vậy" Phác Trí Mẫn gật gật đầu, cậu mím mím môi đưa tay hướng về cậu thanh niên toát ra ánh hào quang "vậy sau này xin chỉ giáo"

Điền Chính Quốc hơi ngạc nhiên rồi nhanh chóng cười tươi bắt tay Phác Trí Mẫn nói "ok nhé, bạn học Trí Mẫn, mình tên Điền Chính Quốc "

Đó cũng là lúc Trí Mẫn thật sự cảm nhận được kích cỡ nhỏ bé của bàn tay bản thân vì tay Điền Chính Quốc có thể bao lấy cả bàn tay cậu.

Trí Mẫn trực diện đôi mắt long lanh ấm áp ấy, nhẹ nhàng mỉm cười.

Trí Mẫn sau khi quen biết Chính Quốc qua một học kì cậu đã ngộ ra cảm nắng Chính Quốc cũng là từ cái khoảnh khắc ấy. Cả hai nhanh chóng trở thành huynh đệ tốt của nhau.

một trận đấu bóng rổ diễn ra vào cuối mùa Hạ, sắp vào Đông thời tiết lạnh dần nhưng chỉ ngày đó trời khá ấm áp, ánh nắng chiếu rọi qua khe cửa sổ.

Trải qua một học kì tiếp xúc nhau, Phác Trí Mẫn dường như nắm được tính cách, thói quen của Điền Chính Quốc. sau khi biết việc cậu ta thấy áp lực bởi sự yêu mến của nữ sinh nên mỗi lần cậu ta đánh bóng xong cậu sẽ là người đưa nước cho cậu ấy.

Phác Trí Mẫn không thích vận động nên phần lớn cậu chỉ ngồi quan sát, hầu hết khán đài đều được nữ sinh lấp đầy. Mỗi lần cậu đưa nước cho Chính Quốc đều là ném một cách tùy hứng nhưng cậu ấy luôn luôn chuẩn xác bắt được.

những lúc ấy đám nữ sinh sẽ thì thầm cảm thán tình bạn của cả hai quả thật soái khí cực.

Chính Quốc liền tu hơn nửa chai nước lại luyện nó về cho Trí Mẫn, cậu sẽ bắt lấy đặt bên cạnh. cậu hay ngồi trên bậc thềm hướng về phía sân bóng ngắm nhìn bóng dánh mạnh mẽ nhanh nhạy của Điền Chính Quốc.

Đây là trận đấu theo cấp, nhóm đối thủ lớp cạnh không mạnh nên có thể nhanh chóng dành chiến thắng nên Điền Chính Quốc không quá nghiêm túc, cậu ấy trực tiếp mặc đồng phục xông ra trận.

Nhưng cậu nào biết cái đồng phục ấy mới mê hoặc lòng người.

Thanh niên ấy không biết rằng ánh nắng chiếu rọi qua lớp áo mỏng ướt đẫm mồ hôi làm lộ rõ dáng người săn chắc khỏe mạnh, thỉnh thoảng cậu kéo vạc áo lên lau mồ hôi cơ bụng lấp ló dưới lớp áo khiến cho đám nữ sinh một phen la ó.

trận đấu kết thúc bằng pha 3 điểm bắt mắt của Điền Chính Quốc, thành tích 76: 33 chiến thắng. Cô chủ nhiệm phấn khích bỗng ôm lấy một bạn trong đội ngũ lớp, Khải Minh người bị ôm cũng không dám mạo mụi đẩy ra cho tới khi Đại Bạch và Lục Xuyên đến giúp đỡ thoát thân.

Chính Quốc tươi cười high five với mọi người trong đội, cuối cùng ánh mắt cậu hướng về con người nhỏ bé phía xa khán đài, cậu bước ra khỏi dòng người đến high five với Trí Mẫn, rồi lấy chai nước uống không ngừng nghỉ. Yết hầu cậu ấy di chuyển lên xuống với lớp mồ hồi trên cổ, cảnh tưởng gợi cảm đến không cần thiết.

"quả 3 điểm soái chứ?"

Chính Quốc ngồi xuống cạnh cậu, tiếng reo hò vẫn chưa hết hào hứng của các cô gái.

Phác Trí Mẫn chậc lưỡi quay qua búng vào trán Điền Chính Quốc "giỏi nhất ra vẻ ta đây"

Chính Quốc "a" một tiếng bất mãn nhưng môi vẫn cười tươi, cậu ta không thoa chỗ bị búng vì người búng chẳng hề ra sức.

Kim Thái Hanh chạy qua hất hất tóc rồi vỗ nhẹ gáy Chính Quốc rồi dùng chân đá nhẹ giày Trí Mẫn "đi ăn đồ nướng nhé Khải Minh, Đại Bạch, Lục Xuyên đều đến, tao đã kêu thằng anh để trả tiền rồi"

"a, vẫn còn một tiết học nữa" Trí Mẫn nói

"đi nào" Chính Quốc đứng dậy cụng tay với Kim Thái Hanh, rồi quay người vòng tay qua sau người Trí Mẫn bế cậu dậy rồi đặt cậu xuống đứng thẳng "một tiết học có là gì "

Trí Mẫn cảm thấy như có dòng điện chạy trong cơ thể. Câu nói đó Chính Quốc kề sát bên tai cậu nói.

Lúc đấy tim cậu thật sự đập mạnh.

Làn gió vào Đông ấm áp thổi qua, vạt áo đồng phục phấp phới tung bay, cậu biết cậu đã thích Chính Quốc, cái nhịp đập mạnh như búa bổ nhanh đến nỗi cậu phải lấy tay áp vào lồng ngực, cậu không dám thở mạnh, sợ rằng tâm tư trong lòng sẽ theo cơn gió lọt vào tai cậu ấy.

Trí Mẫn vì cảm xúc trong lòng nên thất thần một lúc, Thái Hanh và Chính Quốc ngoảnh đầu phát hiện Trí Mẫn tuột lại sau

Điền Chính Quốc: "Trí Mẫn nhanh nào"

"a" lúc này cậu mới hoàn hồn nhanh chân chạy lên "đến liền"

"cậu nghĩ gì thế?" Điền Chính Quốc quay qua phát hiện tai cậu ta đỏ ửng "tai ửng đỏ rồi"

"có phải nhắm trúng em gái nào ở sân bóng lúc nãy không?" Thái Hanh nói với giọng điệu trêu chọc

"cậu đừng đoán bậy!" Trí Mẫn vội đáp.

"được rồi được rồi"

...

Chớp mắt thì đã qua học kì hai của năm nhất trung học, trải qua kì nghỉ đông cả đám sắp chào đón kì nghỉ hè.

Điền Chính Quốc lén lút nghiên cứu câu toán học trong giờ học ngữ văn thế là bị cô giáo bắt tại trận, Trí Mẫn quay qua nhìn cậu dũng sĩ Điền bị phạt đứng đọc to bài văn cho cả lớp.

cậu thanh niên đọc với giọng buồn chán, cô Giang lấy sách vả mạnh vào mông cậu ấy, khiến cho cả lớp bật cười.

"Nghiêm túc nào" Giang Đình tức muốn bóc khói "còn đọc với nửa sống nửa chết ấy thì tan học chép lại cả bài cho tôi!"

"em sai rồi, mỹ nữ Giang" Chính Quốc liền nhanh chóng đứng nghiêm chỉnh không quên lời nịnh nọt.

Sau một thời gian tiếp xúc với thầy cô giáo, cả đám đã sớm không xưng hô đàng hoàng mà gặp giáo viên đẹp thì kêu mỹ nữ, không đẹp thì kêu chị, nam thì như anh em không thôi xưng anh xưng lão.

Giang Đình lườm cậu một cái phát rồi từ từ bước lên bục trong tiếng đọc bài của cậu thanh niên.

Trí Mẫn ẩn nấp sau quyển sách lén lút mỉm cười.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top