Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 10


7: 10 AM

Điền Chính Quốc: <cậu dậy chưa?>

7: 15 AM
Điền Chính Quốc: <dậy mau dậy mau!>

Điền Chính Quốc: <mặt trời rọi tới mông rồi!!!!!>

7: 17 AM

Điền Chính Quốc: <hôm qua mấy giờ ngủ vậy Phác Trí Mẫn,  nhớ hôm nay là ngày 7 tháng 7 chứ?>

7: 51 AM

Điền Chính Quốc: <tớ kết thúc ván game rồi cậu vẫn chưa dậy ????>

Phác Trí Mẫn: <đã dậy>

Trí Mẫn trả lời tin nhắn xong, đưa tay vuốt vuốt quả đầu ổ quạ, đôi mắt vẫn lim dim ngắm nhind loạt tin nhắn gửi đến nở nụ cười mãn nguyện.

Sau khi tỉnh giấc hẳn cậu vươn vai rồi rời khỏi giường đi đánh răng rửa mặt, Phác Huấn Thành lúc này đã đi làm, những ngày này cậu chỉ ru rú ở nhà đợi vết thương lành, cha cậu sau khi tỉnh rượu thấy bộ dạng của cậu lại tỏ vẻ ân hận bảo sẽ không động đến cậu nữa nhưng cậu biết lời nói đó chỉ là lời nói cửa miệng.

Cậu đánh răng xong ngước mặt lên nhìn thấy bộ dạng không có sinh khí thêm phần tiều tụy của bản thân trong gương

Trí Mẫn thở dài rồi cúi đầu rửa mặt

Về đến phòng, cậu mở lấy tủ áo để chọn lấy bộ quần áo ra ngoài, lúc này màn hình điện thoại trên giường lại sáng lên, cậu cầm lên mở khóa, Chính Quốc đã gửi cậu 5 tin nhắn

Điền Chính Quốc: <cuối cùng dậy rồi>

Điền Chính Quốc: <chiều một giờ tớ đứng ở trước cửa thương mại Tân Đông đợi cậu>

Điền Chính Quốc: <cậu uống Starbuck không?>

Điền Chính Quốc: <nếu không trả lời tớ coi như cậu uống>

Điền Chính Quốc: <vậy tớ mua cậu ly Frappuchino nhé>

Trí Mẫn bị ngữ khí đáng yêu của cậu thiếu niên mê mẩn, cứ nghĩ đến cảnh vẻ mặt bĩu môi cắm cúi nhắn liên hồi những dòng trên, cậu lại cảm thấy cậu ta đáng yêu chết được

Tiểu bá đạo, đại khả ái

Trí Mẫn đang định trả lời thì tin nhắn lại đến

Điền Chính Quốc: <sao cậu không trả lời>

Điền Chính Quốc: < Phác Trí Mẫn ~ Phác Trí Mẫn ~ Phác Trí Mẫn~~~>

Trí Mẫn híp mắt cười, gò má tròn ỉnh của cậu có tí ửng đỏ 

Phác Trí Mẫn: <tớ đây~>

rồi để điện thoại một bên, đến bên tủ áo lôi một núi quần áo ra quăng lên giường

bỗng tiếng điện thoại đổ chuông

Trí Mẫn mới nhớ ra mình đặt điện thoại trên giường thế là cậu lọ mọ tìm lấy điện thoại trong núi quần áo, vừa cầm điện thoại lên nhấn nghe chưa kịp alo thì bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm mà những ngày này cậu luôn nhung nhớ

"trưa 1 giờ được không?" nghe giọng nói có thể thấy cậu thiếu niên đang khá hưng phấn, Trí Mẫn mỉm cười đáp "ân" 

Gặp cậu thì giờ nào phút nào tớ cũng không có ý kiến.

"vậy thôi à?" Chính Quốc cảm thấy hụt hửng

Trí Mẫn nghiêng đầu, ngơ ngác trả lời <um...còn gì nữa?>

"Phác Trí Mẫn!" Chính Quốc giọng đầy oán trách ấm ức nói "cậu không gặp tớ nhiều ngày vậy không nhớ tớ à?"

Câu nói truyền đến tai Trí Mẫn thì lòng cậu theo phản xạ tự nhiên lại dậy sóng

cậu lấp bấp "à..." rồi định nói gì đó thì Chính Quốc lại tiếp tục điệp khúc uất ức

"tuy rằng sến xúa nhưng tớ nhớ cậu là thật, cậu không nhớ đến tớ sao, đau lòng quá đi~~~" âm điệu nửa đùa nửa thật, thật là mơ hồ nắm không được tâm tư cậu ta, Trí Mẫn nắm lấy tai đang nóng rang của mình.

May là cậu không đứng đây thấy bộ dạng cậu bây giờ.

"tớ nhớ cậu" sau khi nghe Chính Quốc ca một tràn thì Trí Mẫn mới khẽ trả lời, giọng nói ấy vừa ấm áp vừa dịu dàng nếu không nói nó ngọt như mật ong.

"thiệt chứ" Chính Quốc cảm thấy cậu vẫn chưa đủ chân thành lại nói "vậy cậu ra sớm đi, mình đi chơi cả ngày"

"tớ..." Trí Mẫn cắn môi dưới nghĩ ngợi, rồi gật gật đầu "...được"

"vậy mười một giờ rưỡi, tớ đợi cậu ở ngoài ngõ nhà cậu"

"ân"

Và thế là thời gian hẹn nhau bị Chính Quốc bị đẩy sớm hơn, cuộc gọi kết thúcTrí Mẫn đặt tay lên lòng ngực, nhịp tim hiện tại đập nhanh đến đáng sợ, cậu đưa mắt ra ngoài khung cửa sổ cảm thán tốt thật.

Thời tiết hôm nay rất đẹp

Đã lâu không gặp, Chính Quốc vẫn luôn khiến cậu bối rối

Hôm nay có lẽ cậu có thể gạt hết nỗi buồn vui vẻ đi chơi rồi.

Sau khi sửa soạn xong, cậu nhắn tin cho Mẫn Doãn Kì, xin phép anh ta qua tập đàn rồi mười một giờ sẽ rời khỏi, những ngày này lúc buồn chán cậu đều đến chỗ của anh ta.

Mẫn Doãn Kì nhanh chóng đáp: <được.>

Thiếu niên tâm phấn khởi xỏ giày vào rồi nhanh chóng ra khỏi nhà, vùa đi vừa ngân nga câu hát xuyên qua các hộ nhà , Mẫn Doãn Kì đã để hờ cửa cho cậu nên Trí Mẫn chỉ việc kéo mở đi vào.

Cậu thiếu niên quen thuộc di lấy chiếc ghita ở góc tường rồi ngồi bệt bênh cạnh Mẫn Doãn Kì

"em không nóng à?" Doãn Kì lướt ngang bộ trang phục của Trí Mẫn hỏi

Trí Mẫn đang thuần thuật lên dây đàn nghe thế đáp "không nóng"

Mẫn Doãn Kì quay người lại nhìn về phia máy tính , mặt không biểu cảm nhưng có vẻ nắm bắt được tình hình nói "vết thương chưa lành hẳn, ra ngoài chơi?"

"đi với người em thích?"

Trí Mẫn mở to mắt ngước lên nhìn anh ta "....sao anh biết"

"không muốn anh biết thì kiềm chế biểu cảm lại" anh ta chiêm thêm câu "anh mày là ai chứ" "cái gương mặt tươi phơi phới cười mỉm kìa, chậc"

Cậu bị anh ta nói đến chín cả mặt, lắp ba lắp bắp đáp "em, em, em không có cười!"

Vài giây im lặng, cậu cúi đầu thừa nhận "...anh nói đúng em có cười hehe"

Sau màn đối đáp qua lại cả hai mạnh ai làm việc nấy, căn phòng chỉ có tiếng đàn guitar của Trí Mẫn không ngừng luyện tập và giai điệu nhạc trên máy tính Mẫn Doãn Kì, Trí Mẫn vốn là dạng người một khi đã chú tâm việc gì thì sét đánh cậu cũng không quan tâm.

Cậu liên tục thử nhiều giai điệu khác nhau , được một lúc Mẫn Doãn Kì bên cạnh để ý ngón tay cậu đã ửng đỏ, anh ta quay qua lấy tay gõ "cốc cốc" vào mặt đàn guitar nói "nghỉ ngơi vài phút"

Lúc này cậu mới ngoi đầu lên nhìn anh phì cười rồi buông lỏng guitar, cậu đặt guitar sang một bên rồi lấy điện thoại ra 

Vừa nhìn đồng hồ 11:31

Cậu giật mình nhớ ra cái hẹn với Chính Quốc biết mình trễ giờ hẹn

Trí Mẫn lập tức bật dậy khiến Mẫn Doãn Kì quay đầu nhìn cậu

"anh em đi nhé" Trí Mẫn vừa nói vừa nhanh chân chạy ra cửa xỏ giầy vào rồi chạy đi

Mẫn Doãn Kì nhìn về hướng Trí Mẫn chạy đi, trầm tư một lúc đóng cửa lại.

Cậu phóng nhanh xuống lầu rồi chạy thẳng ra đường lớn, thân hình nhỏ bé lướt lướt nhanh qua dòng người, ánh nắng hiện tại đang chiếu rọi thẳng xuống mặt đường, cậu mới thực sự cảm nhận được mùa hè nắng nóng oi bức, những vết thường nhói nhói đau do cậu chạy quá nhanh nhưng cậu không vẫn mặc kệ.

Vừa chạy vừa thở dốc khi gần đến chỗ hẹn lớp áo đã ướt đẫm vì cậu lựa bộ quần áo dài tay, mắt cậu bị mồ hôi nhiễu vào có tí mơ hồ nhìn ngó qua thấy dáng vẻ quen thuộc phía trước

Là Điền Chính Quốc

Cậu cắn răng chạy qua chỗ cậu ta.

Chính Quốc nghe thấy tiếng động, tay cầm điện thoại quay người dự định cằn nhằn cậu bạn "11:45 cậu thật là..."

Vừa đinh mở miệng than vãn thì cậu thấy cảnh Trí Mẫn đang chống lấy đầu gối thở hồng hộc, cậu ta đang mặc chiếc áo thun dài tay, đầu ướt đẫmmồ hôi, môi trẳng bệt khiến cho Chính Quốc một phút lặng người

Cậu nhíu mài đi về phía trước đưa tay đỡ cậu ta, mặt nghiêm hỏi:

"sao lại mặc như thế?"

"...xin lỗi cậu...tớ trễ hẹn" Trí Mẫn phớt lờ câu hỏi cậu đáp

"...tớ không nói việc này!!" mặt Chính Quốc đang rất nghiêm nghị, cậu thở dài rồi lấy tay kéo lấy Trí Mẫn đến bên đường gọi taxi

Lên xe nói địa chỉ với bác tài, Trí Mẫn nghe rõ đó không phải là trung tâm thương mại mà là khu nhà của Chính Quốc, nhưng hiện tại cậu thật không còn hơi để từ chối Chính Quốc

"cậu không có quần áo cọc tay thì mặc của tớ vậy, đến nhà tớ tắm rửa, thay bộ đồ thoải mái hơn, lễ hội âm nhạc buổi tối sẽ rất đông đúc cậu mặc thế sẽ bị ngộp đấy" Chính Quốc không cho cậu nói một lời tiếp tục nói "quần áo tớ so với cậu chắc hơi rộng, không được từ chối tớ, cậu chưa ăn cơm đúng không. Về nhà tớ làm tí gì đó cho cậu"

Trí Mẫn tựa người vào phía lưng ghế, chiếc xe taxi lao nhanh trên đường, đầu cậu lắc lư có tí chóng mặt khó chịu.

"cám ơn cậu Chính Quốc" thiếu niên nhìn qua phía cửa một lúc rồi mở miệng, cả hai ngồi  cách nhau một khoảng ở giữa

Chính Quốc đưa tay nắm lấy cổ tay cậu, nhíu mắt vẻ không hài lòng  "lại cám ơn, đã nói giữa tớ và cậu không cần cám ơn, khó chịu không? cho chừa nếu cậu mà bị ngất tớ sẽ cười vào mặt"

Câu nói khiến Trí Mẫn bật cười "hi, vậy tớ sẽ cố gắng không ngất để cậu không cười"

Chính Quốc liếc nhìn cậu "ngốc"

Trí Mẫn nhìn cậu mỉm cười.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top