Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 11


Hai mươi phút xe taxi đỗ trước khu nhà Điền Chính Quốc, cậu trả tiền xe rồi bước về phía khu nhà nhập mã khóa để mở cửa, Trí Mẫn chầm chậm xuống xe bước theo sau cậu, ba mẹ Chính Quốc đã đi làm nên lúc này không ai ở nhà, Chính Quốc nhanh chóng đi lấy đôi dép lê trên kệ tủ để xuống trước mặt Trí Mẫn nói "thay nó vào nhé"

Trí Mẫn cảm thấy đỡ hơn, lúc nãy có vẻ do cậu hạ đường huyết nên dẫn đến việc bị say sẩm mặt mài, cậu chầm chậm đưa mắt ngắm nhìn xung quanh – đây là lần đầu tiên cậu đặt chân đến nhà Chính Quốc

Ánh nắng từ ngoài chiếu vào cửa kính làm cả căn nhà trông rất sáng lạng, mọi ngóc ngách đều rất sạch sẽ và ngăn nắp, dàn hoa tươi được trưng gọn gàng ở giữa chiếc bàn kính ngay phòng khách khiến Trí Mẫn cảm nhận được sự ấm cúng ôn hòa, điều này bỗng chốc khiến Trí Mẫn cảm thấy có tí ghen tị và cảm động.

Chính Quốc không để ý đến biểu cảm của cậu, cậu ta nhanh chóng thay giày xong rồi nắm lấy cậu dắt vào phòng mình, cậu để Trí Mẫn ngồi trên giường mình rồi đi đến chiếc tủ đối diện giường tìm kiếm quần áo cho Trí Mẫn 

"cậu nóng không, remote điều khiển máy lạnh bên cạnh giường cậu mở nó lên" cậu vừa ngó nghiêng tìm kiếm vừa nói với Trí Mẫn.

Trí Mẫn lắc lắc đầu, cậu đang ngó nghiêng xung quanh phòng của cậu thanh niên, căn phòng được bày trí đơn giản, gọn gàng hệt như tính cách cậu ta ngăn nắp của cậu ta.

Cuối cùng Chính Quốc cầm lấy chiếc áo thun ngắn tay còn mới chưa tháo mạc và chiếc quần short màu xám nhét vào người Trí Mẫn nói "nè, quần áo, cậu mau đi tắm đi"

Trí Mẫn định đứng lên đi tắm thì Chính Quốc đưa thêm cho cậu viên kẹo "à, cậu ăn cái này đã, không thôi ngất trong phòng tắm mất"

Trí Mẫn nhìn viên kẹo rồi ngoan ngoãn gật gật đầu rồi ngồi ngậm cho hết viên kẹo rồi mới vào phòng tắm, cậu nhìn mình qua gương tự hỏi đôi tai ửng đỏ lúc nào, cậu ta có để ý không.

Chính Quốc đang khổ não vì trước giờ thật sự chưa nấu cho ai, cơm nước luôn được mẹ chuẩn bị. Nên lúc này cậu thiếu niên 1m75 ngồi khuỵu đối diện với một tủ đồ ăn trong tủ lạnh chớp chớp mắt suy tư

Cậu chợt nhớ ra hôm qua mẹ cậu có làm bánh mì sandwich còn dư một lại một ít nguyên liệu, cậu liền nảy ra ý làm hệt theo mẹ cậu

Hy vọng sẽ thành công

Cậu cũng băn khoăn bản thân sao lại để tâm Trí Mẫn đến vậy, nhìn chằm các lát cà chua cậu cắt không được đẹp mắt suy nghĩ, cậu khổ não cảm thán nhưng cậu không thể nào không để tâm đến vì cậu nhóc ấy luôn có năng lực thu hút sự chú ý của cậu

Lúc này Trí Mẫn đã tắm xong bước ra phía bếp thì thấy bộ dạng loay hoay của cậu thiếu niên, dù có vẻ vụng về nhưng lại rất tập trung nghiêm túc.

Trí Mẫn không nhịn được cười khúc khích phía sau.

Chính Quốc nghe được tiếng động quay đầu thấy bộ dạng cười của cậu ta làm cho ngại ngùng, cậu chớp chớp mắt nhìn lấy con người mới tắm xong

Chiếc khăn đặt trên mái tóc vẫn còn đang ướt, dáng vóc nhỏ bé đang mặc chiếc áo thun tay ngắn oversize của cậu, đối với Trí Mẫn nó biến thành tay lửng chỉ lộ ra một khúc cổ tay nhỏ bé, vì bắp chân cậu cũng khá mảnh khảnh nên chiếc quần đùi bỗng rộng nhiều so với cậu mặc, bàn chân trắng nỏn đang mang đôi dép lê trong nhà, cả người cậu ấy bỗng nhìn rạng ngời hẳn.

Cậu ta còn đang mỉm cười khiến Chính Quốc càng nhìn càng hút mắt

"cậu tắm ...nhanh thật" - Chính Quốc nuốt nước miếng, cậu thật sự không hiểu sao bản thân lại có phản ứng thế, mặt lúng túng hỏi

Trí Mẫn gật gật đầu, tay đang ôm lấy quần áo của mình, dáng vẻ hiền hòa cười nhìn cậu

Chính Quốc nhìn kĩ lúc này mới để ý đến bắp chân của Trí Mẫn, thật sự có thể nói nó mảnh khảnh chẳng khác con gái nhưng trên đấy không hề có nơi nào thật sự lành lạnh, chằng chịt những vết bầm tím xanh rồi cả những vết thương máu khô đọng lại thành màu đỏ sẫm, nó gợi cậu nhớ về cảnh tượng ở phòng y tế.

Chính Quốc nhau mài đặt con dao trên tay xuống thớt, rồi quay hẳn người trực diện Trí Mẫn

Sao lại bị thương nhiều vậy

Bị thương lúc nào

Đau không

Là ai làm vậy?

----

Những câu hỏi bỗng chốc cùng lúc xuất hiện trong đầu Chính Quốc, cậu mím mím môi rồi xoay người rửa sạch tay lau khô, rồi đi đến Trí Mẫn

Chính Quốc đứng yên nhìn cậu vài giây, rồi hướng mắt xuống quần áo cậu đang ôm trong lòng

Chính Quốc vớ tay cầm lấy hộ cậu "tớ lấy túi đựng vào cho cậu" ngay lúc cậu lấy đồ từ tay của Trí Mẫn thì phát hiện ngay cả cánh tay gầy gò ấy cũng trải đầy thương tích.

Lòng cậu thật sự nhói không chịu được, cậu cắn cắn môi quay người vì cảm thấy không thể nhìn thêm nữa, nhanh chóng quay người đi lấy túi đựng cho Trí Mẫn

Trí Mẫn biết là cậu thiếu niên đã để ý tới những dấu vết xấu xí trên người cậu nhưng cậu ta đang cố tỏ ra bình thường để cậu không khó xử, cậu lặng lẽ im lặng nhìn dáng vẻ cặm cụi tìm kiếm của Chính Quốc, cậu nhắm mắt thở dài rồi nhẹ nhàng mở miệng "Chính Quốc cậu cảm thấy sợ không?"

"những vết thương xấu xí....và cả con người đầy phiền phức như tớ" giọng Trí Mẫn rất nhẹ nhàng đều đều nhưng lại như một cú đấm mạnh vào thẳng vào tim Chính Quốc "tớ là người điềm đạm không hay đáp lại sự nhiệt tình của cậu lại cứ bị thương, cứ bị bệnh.."

"cậu lại còn rất thành thật với tớ, đem hết tâm tư nói cho tớ nghe, lại rất quan tâm chăm sóc tớ, nhưng tớ ngược lại che giấu cậu nhiều bí mật"

Trí Mẫn cũng không hiểu sao cậu lại rất bình thản nói ra những lời này cứ như không phải chuyện của cả hai, ngữ giọng cậu cũng không hề đặt nhiều tình cảm chỉ là điềm đạm thổ lộ ra.

Nghe thấy thế Chính Quốc quay người về phía cậu. Hai người đối diện nhau, ánh nắng xuyên qua cửa kính phủ lên đôi vai nhỏ bé gầy gọc của con người đang đứng trước mặt cậu, cậu thật sự có thể cảm nhận nỗi đau da diết qua từng câu chữ cậu ta bộc lộ.

"tớ không sợ" Chính Quốc nhìn thẳng mắt cậu, điềm tĩnh nói

Đôi mắt có tí ưu buồn của Trí Mẫn nhìn Chính Quốc, đôi mắt to tròn của cậu thanh niên luôn lấp lánh như dãy ngân hà, đôi mắt ấy lúc này đang chân thành biểu đạt với cậu rằng tớ thật sự không sợ, tớ thực sự sẽ sát cánh bên cậu

Trí Mẫn muốn mở miệng đáp lại cậu nhưng cậu thật sợ bản thân sẽ khóc mất nên cậu cắn chặt môi không nói gì.

Điền Chính Quốc nói cậu ấy không sợ

"Phác Trí Mẫn"

"bạn tớ không nhiều, chỉ là mấy người hay đi chơi chung, riêng bạn giao tâm thì dường như chỉ có cậu"

"tớ cũng không biết tại sao, rất kì lạ, ngay ngày khai giảng gặp được cậu, tớ đã đặt niềm tin to lớn ở nơi cậu, luôn mang hết những thứ trong lòng nói cậu biết"

"có lúc tớ nghĩ, xác suất gặp nhau của chúng ta là một trên một ngàn"

"vì thế tớ muốn cả đời là huynh đệ tốt của cậu"

Những lời nói của Chính Quốc rất chân thành, cho dù thế nào đi chăng nữa cậu thật sự luôn muốn đối đãi tốt với cậu.

Nghe xong Trí Mẫn xoay người hướng về phía cửa kính, hít một hơi sâu giọng cậu có tí run rẩy nói "vết thương trên người là ba tớ gây ra, ông ta mỗi lần say thì lại nổi điên"

Cậu cuối cùng đã có thể trút ra nỗi ấm ức và đau khổ của cậu

Còn bí mật còn lại có lẽ sau khi nghe những lời nói của Chính Quốc, cậu sẽ chôn giấu nó vào một góc sâu thẳm trong tim, cả đời sẽ không nói ra.

Chính Quốc ít nhiều phần nào đoán được bí mật về những vết thương ấy nhưng cậu luôn kiên nhẫn chờ đợi, đợi lúc chính cậu bạn thân mình sẽ chủ động chia sẻ nó với cậu. Chính Quốc không nói thêm gì, cậu bước lên trước từ phía sau quàng tay ôm lấy cậu.

Đầu cậu tựa lên bờ vai nhỏ bé Trí Mẫn , rồi tay nhẹ nhàng vỗ về người trong lòng, giọng nói nhẹ nhàng nói bên tai Trí Mẫn "đau không?"

Lúc bị đánh, đau không, tuyệt vọng không

Trí Mẫn không dám nhìn cậu, cậu nhắm mắt hít thở sâu, hàng nước mắt đã lăn trên má cậu, cậu nói "...đau"

"cậu có nghĩ qua việc chạy trốn hay... báo cảnh sát không?" Chính Quốc cẩn trọng câu từ vì không muốn tổn thương đến con người trong lòng lúc này

"không" Trí Mẫn nghĩ ngợi lắc lắc đầu nói

"tại sao?"

Tại sao

Cậu cũng không phải chưa nghĩ qua việc chạy trốn

Chỉ là..

"Chính Quốc à...tớ, từ lúc nhỏ đã không có mẹ, tớ không thể để mất luôn ba, như thế tớ sẽ không còn cái gia đình nữa"

Chính Quốc nghe thế chỉ đáp "ân", hồi lâu cậu buông cậu ra quay người cậu qua lau đi nước mắt trên má cậu rồi nói: "chỉ cần cậu biết bất cứ lúc nào cậu cần tớ sẽ luôn ở đây"

Trí Mẫn mỉm cười nhìn cậu gật gật đầu. Cậu định mở miếng nói Cám ơn thì Chính Quốc nhanh chóng chặn ngang nói "cấm nói cám ơn tiểu quỷ à"

Sau đó cậu thiếu niên như nhớ ra gì đó "a" một tiếng rồi quay xuống bếp bưng lấy chiếc đĩa trên bàn với thành phẩm không quá mỹ quan nói

"cậu...cũng đói rồi nhỉ?" Chính Quốc có tí xấu hổ hỏi

"ân, tớ sẽ ăn hết nó" Trí Mẫn đỡ lấy đĩa liền cầm lấy miếng sandwich bỏ vào miệng cười tử tế nói "tuy bề ngoài hơi vụng về nhưng vị không hề tệ"

"hi, may thật" Chính Quốc gãi gãi đầu cười tươi

...

Nhân lúc Trí Mẫn ăn, Chính Quốc lẻn đi đâu đó

Lúc quay lại, Trí Mẫn hiếu kì hỏi "tay cậu cầm gì thế?"

Chính Quốc liền đưa cho cậu chai kem thoa rồi nói "của mẹ tớ đó, có vẻ thoa nó lên có thể che đi những vết bầm"

"vậy không tốt đâu, đó là của dì" Trí Mẫn nghe thế muốn từ chối

"ây không sao mà" Chính Quốc lấy chai kem đặt vào tay cậu nói "từ nay mẹ tớ là mẹ cậu, cậu đừng có ngại, tớ nói cậu biết, mẹ tớ khá thích cậu đó, ở nhà tớ thường hay nhắc đến cậu, bà còn kêu lúc nào đó dẫn cậu đến nhà chơi"

Cậu nghe thế cũng không nỡ đùn đẩy nữa dù gì để dáng vẻ này ra ngoài ít nhiều cũng bị soi mói, cậu lấy chai kem thoa thoa cả chân và tay, vết thương mờ hẳn đi

"hay cậu đem về luôn đi, mẹ tớ nhiều lắm" Chính Quốc thấy thế hào phóng nói

"không được!" Trí Mẫn nghe thế nhanh chóng bảo Chính Quốc "mau mau để lại chỗ cũ cho dì"

"ây cậu thật ngoan mà" Chính Quốc cười tít mắt

"thật ra hôm nay tớ bảo cậu ra sớm ngoài việc nhớ cậu thì còn nguyên nhân khác"

"trên đường Phù An mới mở một cửa hiệu sách, không phải cậu rất thích đọc sách sao, mình tới đó đi" Chính Quốc vui vẻ nói

Trí Mẫn chỉ cần nghe thấy đi cửa hiệu sách thì vẻ mặt nhanh chóng háo hức bật dậy nói "được đó!"

"hehe, biết ngay cậu sẽ thích" Chính Quốc đáp

Trí Mẫn thật sự biết ơn sự dụng tâm của Chính Quốc – cậu ta vốn không phải là người thích đọc sách, chỉ vì biết cậu thích nên muốn cả hai có thể đi chung

Căn phòng chứa đựng ánh sáng chiếu từ cửa kính khiến gương mặt tươi cười Trí Mẫn rạng rỡ hơn bao giờ hết, giây phút ấy Chính Quốc cảm thấy lòng mình bỗng chốc ấm áp hẳn.

Chính Quốc nhìn chằm cậu vài giây rồi buộc miệng nói "Phác Trí Mẫn, cậu thật sự nên cười nhiều vào"

"a?" Trí Mẫn mở to mắt nhìn cậu

"cậu cười lên thật sự đẹp lắm" Chính Quốc vừa nói vừa đưa tay nhéo lấy má cậu

"đi thôi! " Chính Quốc bước trước cậu

"ân" Trí Mẫn mỉm cười bước theo sau. Cậu bỗng cảm thấy như thế là đủ. Chỉ cần cậu bên cạnh. 

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top