Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2


Tiếng chuông reng lên, mọi người nháo nhào đổ ra khỏi lớp như ong vỡ tổ chạy nhanh về phía căn tin. Điền Chính Quốc là thành phần tích cực nhất khi đến giờ ăn, mỗi ngày đúng giờ ăn tay trái cậu ta nắm lấy Phác Trí Mẫn tay phải kéo áo Kim Thái Hanh phi thẳng đến căn tin.

Nhưng Kim Thái Hanh thường không cần đợi cậu ta kéo đi đã tự giác đến trước mặt Điền Chính Quốc, ngược lại Trí Mẫn cứ lề mề nên lần nào Chính Quốc cũng phải nắm tay cậu kéo đi.

"nhanh lên nhanh lên " Chính Quốc hối thúc Trí Mẫn rồi chộp lấy cổ tay nhỏ bé của cậu, cả hai cùng nhau chạy. Chính xác hơn là Chính Quốc lôi cậu đi nhưng Trí Mẫn cũng cố gắng đồng bộ với cậu thanh niên, cậu cắn môi ánh mắt hướng về bóng lưng vững chắc phía trước, Trí Mẫn lí nhí trong miệng... "thật ra cậu có thể buông mình ra, mình có thể tự chạy được"

"không được không được, chúng ta phải cùng nhau" Chính Quốc vẫn nghe câu nói ấy mặc cho tiếng ồn ào của xung quanh.

Trí Mẫn ngây người, luồn cảm xúc trong lòng lại bắt đầu dâng trào, cậu cố gắng che giấu niềm hoan hỉ để không lộ ra ngoài, quay ngược nắm lấy tay Chính Quốc tăng tốc chạy.

Cứ như thế từng bước từng bước thích ứng hòa nhập với cậu ấy, cậu ấy cũng không ngần ngại đưa cậu bước vào thế giới của cậu ấy, Trí Mẫn cảm thấy cảm xúc trong lòng bị ánh hào quang chói lóa của con người phía trước làm cho tan chảy cậu

Đến căn tin, cả hai nhìn thấy Thái Hanh đã xếp vào hàng, Chính Quốc và Trí Mẫn chọn lấy hàng không quá đông người đứng vào, thì để ý thấy Kim Thái Hanh quắc quắc tay về phía này, do dự hai giây, cậu thanh niên Chính Quốc với châm ngôn "cái ăn là trên hết" vội kéo Trí Mẫn với vẻ mặt ngại ngùng xuyên qua hàng người xếp cạnh Kim Thái Hanh

Thật ra căn tin lúc này cũng đang lộn xộn nên cũng không ai quan tâm, dù có người thấy cũng không buồn lên tiếng.

"hai đứa nên nhanh lên chứ, nhất là Trí Mẫn" Thái Hanh chu chu mỏ, cằn nhằn cả hai.

"biết rồi mà" Trí Mẫn gật gật đầu cười nói.

Nhờ phúc của Kim Thái Hanh cả đám đã nhanh chóng lấy được phần cơm rồi tìm chỗ ngồi, cả đám quen việc ngồi tụm lại khi ăn để tán dốc nên tốc độ ăn cũng không thể nhanh được.

Trí Mẫn nhẹ nhàng đặt khay cơm lên bàn, ngước lên thì thấy Chính Quốc ngồi đối diện mình, Thái Hanh ngồi bên cạnh cùng với Khải Minh, Đại Bạch, Lục Xuyên, sáu cậu thanh niên vừa đúng một bàn.

"thật muốn nhanh chóng nghỉ hè, những ngày này nóng chết, chơi bóng cũng không có sức" Khải Minh mới đặt mông xuống bô bô nói , cả đám đồng tình cảm thán về thời tiết

"mỗi ngày chơi bóng xong cả ướt đẫm mồ hôi, tao còn không dám đến gần nữ sinh cổ vũ" Lục Xuyên vừa ăn vừa kể lễ

"dạo gần đây có em nữ sinh nào theo đuổi mày đúng chứ?" Thái Hanh ăn liền một muỗng cơm to rồi nhìn Lục Xuyên trêu chọc

Lục Xuyên bất ngờ, lỗ tai cũng ửng đỏ "cái...cái đó...!"

"hahaha còn bày đặt ngại ngùng?" Đại Bạch cũng hùa vào trêu cậu, rồi dùng tay che miệng cười vì sợ phun cơm

" mày dẹo quá rồi haha, ngưng đi" Chính Quốc dùng chân đạp nhẹ chân ghế Đại Bạch khi thấy hành động của cậu ta.

Trí Mẫn chỉ an tĩnh mỉm cười nhìn mọi người trêu ghẹo lẫn nhau

Lục Xuyên nhìn Thái Hanh "chả phải mày cũng nhận được hai bức thư tỏ tình sao? tuần trước còn có cô gái đến trước mặt tỏ tình còn gì?"

Thái Hanh nuốt hết cơm lườm cậu nói "im miệng nào"

"yo, mắc cỡ ư?" Lục xuyên đáp trả

"hơ, tao chỉ là không thích mẫu con gái đó" Kim Thái Hanh vẻ mặt bình thản nói "đã từ chối hết"

"a, thằng Chính Quốc chả phải cũng được tỏ tình rồi sao? còn cả Trí Mẫn nữa, hôm qua có người tới hỏi tài khoản mạng xã hội của cậu ấy, lớp phó văn thể mỹ hình như cũng có ý với Trí Mẫn" Thái Hanh đắc ý bô bô tin lá cải cậu nghe ngóng được, người đương cuộc nghe cậu nói tai đỏ ửng, Trí Mẫn ngước mắt nhìn người đối diện vừa ngay lúc Chính Quốc cũng đang nhìn cậu

Trí Mẫn bất ngờ liền quay nhìn ra hướng khác

"aaa, những đứa có mị lực thật làm người khác ghen tị" Đại Bạch không khỏi cảm thán.

Trí Mẫn lúc này mới cười nói "cậu đừng nghe cậu ta nói bậy"

Điền Chính Quốc từ đầu tới cuối không phát biểu nữa, cậu ấy an tịnh nuốt từng muỗng cơm, ăn xong của mình lại đưa muỗng qua khay cơm của Trí Mẫn

Trí Mẫn thấy Chính Quốc gắp miếng thịt từ khay cơm mình bỏ vào miệng, thấy thế cậu hỏi "cậu chưa no? Có cần thêm một xuất?"

"không, ăn thêm một miếng của cậu là vừa đủ" Chính Quốc mãn nguyện mỉm cười nói.

"ân" Trí Mẫn cười nói.

Cả đám xơi xong lại dạo sân bóng rổ , vì mới ăn xong không nên hoạt động mạnh nên chỉ truyền banh qua lại đùa giỡn, Trí Mẫn vốn tính quay về lớp ôn bài nhưng Chính Quốc khăng khăng kéo tay cậu không cho cậu về nói cùng nhau ra ngoài chơi lại phàn nàn cậu suốt ngày úp mặt vào sách thì có mà chết vì chán.

Trí Mẫn do dự một lúc cũng bị cậu lôi kéo đi, cả đám nam sinh ôm bóng chạy đến sân trong nhà để trốn nắng trên đường gặp một vài đứa quen mặt cũng lôi kéo đi chung.

Kim Thái Hanh xa xa thấy bóng dáng anh cậu, cậu vận dụng hết nội lực hét lên "Kim Thạc Trân"

Bị gọi cả họ lẫn tên khiến anh bất ngờ trái bóng cũng do vậy mà bị trật khỏi rổ.

Kim Thạc Trân tức điên chạy đến một cước vào mông Kim Thái Hanh, cậu ta nhanh chóng né tránh còn cười khoái chí.

Điền Chính Quốc kéo Phác Trí Mẫn đến 1 góc sân, ban đầu dự định cả đám chơi chung nguyên sân nhưng Chính Quốc kiên quyết mới ăn no không muốn vận động nhiều nên anh em hiểu ý mà nhường ra góc sân riêng cho cậu.

"cậu vẫn mặc quần dài không nóng sao" Chính Quốc nhẹ nhàng ghi điểm vào lưới, ánh mắt hướng về người đứng dưới rổ đón bóng cho cậu nói.

"không nóng" Trí Mẫn ném trả bóng cho Chính Quốc nhưng cậu ấy truyền ngược lại cho cậu, Chính Quốc làm điệu bộ quắc quắc ngón tay "cậu đừng mãi đứng nhìn tới làm quả nào"

Bóng lọt vào vòng tay, Điền Chính Quốc lọt vào ánh mắt Phác Trí Mẫn.

Động tác ấy, ánh mắt ấy, giọng điệu nhanh gọn dứt khoát ấy

Trí Mẫn mím mím môi đi về trước

Sao cậu có thể từ chối cơ chứ.

Trí Mẫn nhồi bóng từ tốn đi đến ngoài vạch chỗ ba điểm cách Chính Quốc ko xa, nhảy thẳng lên duỗi tay ném bóng lọt qua rổ.

Đây là lần đầu tiên Chính Quốc thấy hình ảnh chơi bóng của Trí Mẫn, không ngờ con người trắng trẻo thư sinh chơi bóng không hề tệ, chỉ là Trí Mẫn không tham gia chơi.

"cậu thật lợi hại" thấy Trí Mẫn hướng mắt về cậu, Chính Quốc liền cảm thán.

Trí Mẫn cười nhẹ, không quá để tâm lời khen ấy, cậu chạy đi nhặt bóng Chính Quốc theo sau cậu.

Trí Mẫn nhặt bóng mới vừa quay lưng thì va vào lòng Chính Quốc, cậu bất ngờ "a" một tiếng vội lùi ngược ra sau, đưa mắt ngước nhìn Chính Quốc, cậu ta tay đút túi quần cười nói "sao cậu lại ngây người ra thế"

"tớ...ai bảo cậu tự nhiên đứng sau chứ" Trí Mẫn ngượng ngùng lắp bắp đối đáp lại, cậu không biết đôi tai mình đang ửng đỏ

"ân lỗi tại tớ" Chính Quốc thẳng thắn gật đầu nhận lỗi nói "cậu chơi bóng tốt thế sao học kì trước không tham gia chơi chung?"

"à.." Trí Mẫn bị hỏi có tí sững sờ đôi mắt rũ xuống giọng nhỏ nhẹ nói : "tớ chơi cũng thường thôi...với lại sức khỏe tớ không được tốt hay bị hạ đường huyết"

Chính Quốc gật gật đầu, cậu đặt tay quàng qua vai Trí Mẫn "sắp vào tiết rồi, ném vài phát nữa nào"

"được".

Mùi hương dịu nhẹ từ Chính Quốc phản phất quanh người Trí Mẫn, cậu cúi thấp đầu nhân lúc cậu ta không để ý hít vài hơi sâu, khóe miệng không tự chủ mà cười mỉm.

Cả hai ném truyền qua lại đến lúc Thái Hanh qua gọi cả, vì đã cận giờ vào tiết học, cả đám nhanh chân ôm bóng chạy về lớp , trong một lúc hoảng loạn Trí Mẫn không cẩn thận bị vấp ngã. Chân cậu liêu xiêu không vững cả người nhào về trước chân đập mạnh xuống đất

Cả đám mắt to tròn cùng nhau hướng mắt về cậu ngược lại người đương sự cố nhịn đau không lên tiếng. Thủ phạm Đại Bạch nhanh chóng quay người xin lỗi , cả đám nhanh tay đỡ cậu dậy, ai cũng lo lắng hỏi cậu có sao không, có bị thương ở đâu không, có cần lên phòng y tế không. Trí Mẫn trưng vẻ mặt như không có gì nói không cần, về lớp trước đã.

"thế sao được" Chính Quốc cau mài "cậu kéo ống quần lên xem thế nào" vùa nghe thế có người tốt bụng liền muốn giúp cậu kéo lên, Trí Mẫn giật mình rút chân lại nói "không cần, thật sự không cần, tớ không đau, mọi người nhanh chóng về lớp đi, gần vào tiết lão Thẩm sẽ phạt cả đám dấy"

Nghe thế cả đám gật gật đầu đi tiếp, trên đường vẫn có bạn khuyên cậu nên lên phòng y tế, nhưng Trí Mẫn vẫn một mực cự tuyệt rồi nói cậu sẽ một mình lên đó sau.

Về đến lớp cả đám giản ra vào chỗ ngồi, tiếng chuông reng lúc này cũng báo hiệu vào tiết, Thẩm Kiến Dương từ ngoài cửa bước vào giọng nói vang to cả phòng họp "giờ tự học giữ im lặng, không được ngước đầu hoặc quay qua lại, có thể nằm ngủ nhưng không được phép ngáy to"

Nghe câu cuối bên dưới liền cười khúc khích

"cười gì cười" Thẩm Kiến Dương đập tay lên bàn phát ra tiếng <bàng bàng> "đứa nào cười ra ngoài sân phơi nắng"

Lúc này Chính Quốc không thể tập trung làm bài, mắt cậu cứ quan sát Trí Mẫn – cái con người nhỏ bé bề ngoài tuy không biểu hiện gì nhưng đôi môi đã mất đi sắc hồng chuyển sang trắng bệch, chắc chắn là do đau chết đi được nhưng nhóc ấy vẫn chịu đựng không lên tiếng, cậu thiếu niên liền cảm thấy bức xúc, cậu không nhịn được nhẹ nhàng quay qua dùng giọng gió thì thầm với Trí Mẫn "tớ cảm thấy cậu vẫn nên lên phòng y tế"

Phác Trí Mẫn cũng trả lời bằng giọng gió "không sao, tớ không..."

"cái gì vậy! tôi nghe thấy tiếng xì xào bên dưới!" Trí Mẫn chưa dứt câu thì nghe thấy giọng lão Thẩm hét to bên tai khiến cả hai giật cả mình

Chính Quốc ngước lên nhìn người đàn ông trên bục lại quay qua nhìn Phác Trí Mẫn, cuối cùng cậu giơ tay đứng lên nói "thưa thầy, Phác Trí Mẫn đau bụng phải đi lên phòng y tế"

Thẩm Kiến Dương nghe thế đưa mắt nhìn Điền Chính Quốc rồi hướng về phía Trí Mẫn, ông đứng dậy và đi xuống phía cậu

"em không sao..."

"thầy nhìn đi môi cậu ấy trắng bệch rồi, chúng em khuyên cậu ấy lên phòng y tế nhưng cậu ấy nhất quyết không đi" Chính Quốc cắt ngang lời cậu, trực diện lão Thẩm nói không ngừng

Thẩm Kiến Dương đến gần thiết thực sắc mặt Phác Trí Mẫn không được khỏe, ông bèn ho vài tiếng nói "vậy em Điền đưa Trí Mẫn đến phòng y tế, Trí Mẫn à, học hành cũng không nên đẻ ảnh hưởng đến sức khỏe"

Chính Quốc nghe thế nhanh chóng buông bút, cúi người nói với Trí Mẫn với giọng đủ cả lớp nghe "cần mình bế hay cõng cậu?"

Việc đến nước này , cậu không còn để ý đến đôi tai nóng lên ửng đỏ của bản thân do sự tự tung tự tác của Chính Quốc, cậu cúi thấp đầu tay chống lên mép bàn rồi gượng người đứng dậy, giọng nói yếu ớt : "tớ có thể tự đi"

Ngay lúc mới bước một bước , chân cậu không còn sức liền ngồi bịch lại xuống ghế.

"cậu rốt cuộc cố chấp điều gì?" Chính Quốc bực tức giọng nói hơi to, sau đó cậu dứt khoát vác Trí Mẫn lên vai cậu trong sự trố mắt và la hét của nữ sinh trong lớp, bước nhanh ra khỏi lớp.

Thẩm Kiến Dương tỏ vẻ không quan tâm, tay đập lên mặt bàn "la hét cái gì, quan tâm bạn bè là chuyện chính nghĩa, không có liên quan tới mấy người nhanh chóng ổn định cho tôi"

Trí Mẫn ngơ ngẩn máu dồn ngược về não, cậu cứ thế để Chính Quốc vác cậu đi cả một đoạn mới nhận thức bắt đầu vùng vẫy, người vác cậu thở dài nhẹ nhàng đặt cậu xuống.

"tớ thật sự lo lắng cho cậu" Điền Chính Quốc nhíu mài nhìn thẳng Phác Trí Mẫn nói

"....tớ biết" Phác Trí Mẫn thở dài nghĩ trong lòng nếu Chính Quốc muốn chăm sóc thế thì mặc cậu ta vậy, cậu đưa tay ra nói với Chính Quốc " nhưng không cần thiết phải vác tớ...cậu đỡ tớ là được"

Chính Quốc lúc này mới nở nụ cười, cậu kéo cánh tay Trí Mẫn quàng qua vai mình rồi cậu ôm lấy chiếc eo tong teo của Trí Mẫn, nói nhỏ "cậu ốm quá đấy", rồi vững vàng đỡ Trí Mẫn đến phòng y tế.  

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top