Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4


Đứng ngay đầu ngõ chào tạm biệt Điền Chính Quốc, Trí Mẫn lấy tay phủi phủi nếp nhăn trên áo do nằm trên lưng cậu ấy.

Quay lưng hướng về nhà cậu nghĩ không biết cha cậu có nhà không.

ở nhà cũng thế, không ở nhà cũng thế không gì khác cả

Trí Mẫn bước vào khu chung cư lâu đời cũ kĩ, rất nhanh đến trước cửa nhà, cậu rút chìa khóa mở cửa, căn hộ lẳng lặng.

Ông ấy không có nhà.

Phác Trí Mẫn thở phào, cậu vô phòng đặt balo xuống rồi mở đèn bàn lên, lấy bài tập ra ngồi vào bàn học. tạm thời cậu vẫn chưa biết tối nay nên ăn gì, cậu dự định làm bài tập để giết thời gian. Cha cậu giờ này mà chưa về thì có lẽ sẽ không về. Thỉnh thoảng sẽ có lúc ông xông về nhà lúc nửa đêm, nhưng thường sẽ trực tiếp qua đêm ở bên đấy.

Cha cậu, Phác Huấn Thành là dân văn phòng với thói quen xấu là cờ bạc và rượu chè.

Mẹ mất sớm vì bệnh.

Trí Mẫn cúi đầu tiếp tục làm bài tập, hai chân vắt chéo vô tình đè trúng vết thương được băng bó hôm nay, có tí nhói nhưng nó khiến cậu khá là phấn chấn

Cậu cứ thế ngồi ở bàn, tập trung vào việc giải bài tập, vài tiếng cứ thế trôi qua.

Qua một hồi lâu mới cảm nhận thấy bụng sôi sục, cậu liếc nhìn đồng hồ phát hiện đã chín giờ tối, sớm đã qua thời gian cơm tối, bụng bắt đầu đói dữ dội, cảm giác nhói nhói đau. Cậu ôm bụng đi vào nhà bếp, lục lọi căn bếp để kiếm thứ gì đó bỏ bụng

Mì gói.

Cậu thanh niên từ trong tủ lạnh lấy ra một chút cải xanh, chiếc bóng đèn yếu ớt soi vào chiếc tủ lạnh dường như trống không.

Ngay lúc cậu bật bếp, cửa nhà phát ra tiếng.

Động tác đổ nước vào nồi của cậu khựng lại, quay đầu, thì thấy cha cậu từ cửa bước vào đang thay giày.

"ba" cậu rụt rè mở miệng, người đàn ông ở cửa nhìn cậu mỉm cười nhẹ

"ưm" người đàn ông đáp, ông nhìn thấy cậu đang trong bếp hỏi "đói bụng sao?"

"à dạ" cậu chớp chớp mắt nhìn sang mớ cải xanh trên thớt và nồi nước đang sôi, sau đó quay lại hỏi "ba đói không? Có cần ăn tí không?"

"không ăn không ăn, ba đã ăn rồi" Phác Huấn Thành lắc lắc tay, ông về phòng đặt chiếc túi đi làm , cởi áo vest ra rồi trở lại phòng khách nhìn bóng dáng bận bịu trong bếp của con trai, qua hồi lâu ông mở lời : "con à..."

"dạ?" Trí Mẫn nghe thấy liền quay người, đôi mắt cậu mở to, con ngươi long lanh thuần khiết ấy pha lẫn tí sợ hãi

Phác Huấn Thành cảm thấy có lỗi nói : "hôm qua xin lỗi con, ba cũng chỉ là...uống hơi nhiều, con biết mà ba không muốn đánh con, chỉ là mỗi lần uống rượu ba không kiềm chế được cảm xúc, con...vẫn đau chứ ? vết thương xử lý chưa? Nếu chưa thì để ba..."

"đã xử lý rồi ạ" Phác Trí Mẫn vội đáp "hôm nay ở phòng y tế đã xử lý rồi ạ"

"sao?" Phác Huấn Thành nghe thế sắc mặt có tí tối sằm lại, ông căng thẳng hỏi "vậy con giải thích thế nào với giáo viên?"

"đánh lộn với bạn" Phác Trí Mẫn nhanh trí bịa ra một lý do, dù gì cậu có nói dối thì ông ấy cũng không nhận ra.

"ừ vậy thì tốt" Phác Huấn Thành thở phào, ông nghĩ ngợi rồi căn dặn cậu : "con à, con nên biết rằng không phải ba không thương con, chỉ là con nên nghĩ cho ba, hiện tại ba là phó quản, nên việc gia không nên truyền ra tai người ngoài "

"ân" Phác Trí Mẫn ngoan ngoãn đáp "con biết ạ"

"ừ, biết là tốt" Phác Huấn Thành bây giờ mới an tâm mỉm cười, ông bước về phòng rồi lại nán bước nói "con ngủ sớm đi, ba mệt rồi nên về phòng đây"

Trí Mẫn đem mì gói nhẹ nhàng bỏ vào nồi, cậu nhìn cọng mì đang dần nở trong nước dùng đũa quậy quậy rồi đáp "ân".

<cạch> cửa đã đóng

Phác Trí Mẫn thở phào nhẹ nhõm, một luồng cảm giác bất lực chảy khắp người cậu, tay cậu báu chặt lấy thành bếp.

Điện thoại trong túi lúc này phát ra tiếng.

Trí Mẫn đặt đũa xuống, ngó qua nồi mì, rồi rút điện thoại ra

Điền Chính Quốc: <ngủ rồi?>

Còn gì phấn chấn hơn nhận được tin nhắn từ người mình thích.

Phác Trí Mẫn nhanh chóng trả lời <chưa>

Bên đó cũng rất nhanh hồi đáp <đang giải bài tập sao?>

Phác Trí Mẫn: <không có>

Điền Chính Quốc: <vậy cậu chuẩn bị ngủ à?>

Phác Trí Mẫn: <đang nấu mì, cậu có điều gì muốn nói à?>

Điền Chính Quốc: <ơ muộn thế mà cậu vẫn chưa ăn sao?">

Phác Trí Mẫn: <ngồi làm bài rồi quên mất>

Điền Chính Quốc: <....ngốc thật>

Phác Trí Mẫn <cậu muốn nói gì? Không cần vòng vo tớ nhận ra mà>

Điền Chính Quốc: <không hổ danh là cậu, haha, vậy tớ nói >

Điền Chính Quốc: <tớ muốn theo đuổi Diệu San.>

Tay gõ chữ bỗng khựng lại

Lúc này tiếng nước sôi sùng sục gần như trào ra khỏi nồi, cậu nhanh chóng đặt điện thoại xuống, nếm gia vị vào mì rồi khuấy đều

Cái gì rồi cũng phải đến. Trí Mẫn nghĩ thầm trong lòng

Sự thật là trước khi phát hiện ra sự rung động của bản thân đối với Điền Chính Quốc, Trí Mẫn hoàn toàn không nghĩ mình sẽ thích con trai. Từ tiểu học đến trung học, cậu dường như chưa thật sự động lòng với ai. Cậu từng có cảm giác ngưỡng mộ cô nữ sinh cùng lớp vì thành tích học tập ưu tú của bạn gái ấy, cũng có cô gái yêu mến và tỏ tình với cậu nhưng cậu chưa hề nhận lời.

Nhưng Điền Chính Quốc ngoại lệ.

Quá ưu tú, Trí Mẫn nghĩ thầm. Điền Chính Quốc thật sự rất ưu tú, là ngôi sao sáng nhất cậu được thấy trong những năm gần đây, cậu ta rất tốt, lại vượt trội, cả người cũng không lấy một khuyết điểm, thành tích học tập hay thể thao đều xuất sắc, tính tình hài hòa, đối với nữ sinh hơi lạnh lùng, dù là thế nữ sinh yêu thích cậu đếm không hết.

Trí Mẫn bê tô mì đặt lên bàn ăn, kéo ghế ngồi vào bàn. Vết thương ở chân cậu vẫn nhói đau mỗi khi cậu va phải, cứ như nhắc nhở cậu, con người ấy đã dấn sâu vào cuộc sống cậu, mọi lúc mọi nơi.

Sau khi cậu phát hiện bản thân có ý với Chính Quốc, chính cậu cũng bàng hoàng và đã nghĩ đến việc nên dứt bỏ ý niệm đó, nhưng ngủ một giấc sau đó gặp nhau ở trường, cậu phát hiện yêu thích vốn là cái thứ không thể kiểm soát.

Trí Mẫn ăn một ngụm, rồi vớ lấy điện thoại, mở ra hội thoại đập vào mắt là câu <tớ muốn theo đuổi Diệu San"

Cả thế giới dường như chỉ có cậu là người không bình thường -Trí Mẫn nghĩ

Cậu trả lời : <thích thì nên theo đuổi>

Vết thương ở chân thật sự rất đau.

Điền Chính Quốc nhận được tin nhắn, cầm điện thoại lên, cậu ngồi ở bàn học trên bàn là bài tập đã hoàn thành, bên cạnh là dĩa trái cây mẹ cậu mang cho cậu.

Thanh niên cắn cắn bút, hưng phấn gõ gõ chữ

Điền Chính Quốc: <tớ nên theo đuổi thế nào đây? Lần đầu tiên nên không biết gì cả>

Điền Chính Quốc: <nhưng thật sự rất là thích nên muốn thử theo đuổi>

Điền Chính Quốc: < Trí Mẫn, cậu hiểu cảm giác đó không? Chính là cảm giác thật sự rất thích, hoàn toàn không thể kiềm chế, muốn theo đuổi được cô ấy.>

Điền Chính Quốc: <cậu trước đó đã từng thích qua ai chưa? Hay hiện tại cậu có để ý ai không?>

Cậu một hơi nhắn nhiều tin, tay vớ vớ lấy miếng táo bỏ miệng.

Trí Mẫn hiển thị "đã đọc", trả lời cũng rất nhanh

Phác Trí Mẫn: <ân, hiểu, nhưng tớ chưa từng theo đuổi ai>

Phác Trí Mẫn: <cậu đã có tài khoản mạng xã hội của cô ấy chưa>

Điền Chính Quốc: <chưa, vậy tớ sẽ bắt đầu bằng việc đi xin phương thức liên lạc, trưa ngày mai cậu đi chung nhé?>

Điền Chính Quốc: <đợi đã, cậu có thích ai à? Hahaha cảm giác như tớ được biết chuyện tày trời.>

Phác Trí Mẫn: <ok>.

Nhìn tin nhắn trả lời ngắn gọn của Phác Trí Mẫn, Chính Quốc bất mãn nhíu nhíu mài, tay nhanh chóng nhắn đáp

Điền Chính Quốc: <cậu sao thế? Từ trưa giờ cứ lạnh nhạt với tớ. Vẫn còn giận sao?>

Phác Trí Mẫn: <tớ nhỏ mọn thế sao.>

Điền Chính Quốc: <nhưng lúc trước cậu đâu có thế, cậu thích ai, ở lớp nào, tớ nhớ trước đó có nữ sinh đưa thư tỏ tình cho cậu, có phải là một trong số đó?>

Điền Chính Quốc: <nói đi, anh em với nhau tớ sẽ giúp cậu>

Phác Trí Mẫn: <cậu cũng quen đấy>

Điền Chính Quốc: <...không lẽ là Diệu San à>

Phác Trí Mẫn: <...nghĩ bậy bạ gì đấy, đừng đoán nữa, buồn ngủ rồi, ngủ thôi mai còn đi học.>

Điền Chính Quốc: <i'm watching you.>

Tin nhắn đã gửi đi, bên đó hiện thị đã đọc nhưng không trả lời.

Chính Quốc đặt điện thoại xuống, tay chống cằm bắt đầu suy nghĩ danh sách nữ sinh có khả năng mà Trí Mẫn thích.

Không phải Diệu San...là người mình quen biết...

"haizz" Chính Quốc nghiêng nghiêng đầu "nhóc này ngày ngày chơi chung nguyên đám con trai, lại ít thấy cậu ta có qua lại nhiều với nữ sinh.."

Thôi không nghĩ nữa.

Chính Quốc tựa lưng vào ghế tiếp tục xử lý dĩa trái cây.

Trí Mẫn ăn xong mì, đi vào bếp rửa tô rồi quay về phòng mình.

Sau khi nhắn tin với Chính Quốc cậu đã nhanh chóng hoàn thành nốt bửa ăn. Đã nói đi ngủ vậy thì ngủ thôi, bài tập đã hoàn thành, bài mới cũng đã đọc trước.

Cậu nằm lên giường nhưng không thể chợp mắt

Đầu óc cậu toàn là hình ảnh hồi trưa nay, Chính Quốc dìu cậu về lớp nửa đường thì bắt gặp Diệu San, vẻ mặt hồi hộp lộ rõ trên gương mặt cậu thanh niên

Rõ ràng cậu ấy đỏ mặt e thẹn, nhưng cố tỏ ra mình ổn

Trí Mẫn thở dài vùi đầu vào gối

Chính Quốc...là từ lúc nào động lòng với cô ấy...

Đau lòng quá.

Cậu mở bộ sưu tập hình ảnh trong điện thoại, mở lại hình ảnh cậu chụp trộm khi Chính Quốc đánh bóng rổ, gương mặt nhiệt huyết của nam thiếu niên khiến cậu vô giác mỉm cười, cậu ta không để ý thấy ống kính chỉ đang tươi cười với đồng đội sau trận bóng.

Cậu là tia sáng duy nhất trong cuộc sống tớ.

Trí Mẫn nhẹ nhàng vuốt lên hình cậu ta.

Sự yếu ớt và bất lực của tớ nếu cậu biết được và chia sẻ với tớ thì tốt biết mấy.
--

Sáng thức dậy, Trí Mẫn vô bếp làm thức ăn sáng. Để lại phần ăn sáng và tờ giấy note trên bàn cho Phác Huấn Thành rồi vội vã đến trường.

Cậu thường hay tới trường sớm, ngược lại Chính Quốc cận giờ mới thấy mặt. Cậu đã quen với việc đó, cậu ngồi vào bàn lấy sách tiếng anh ra đọc từ vựng.

Đến lúc Chính Quốc bước vào lớp dường như lớp đã đông đủ, cậu thanh niên vẫn gặm khúc bánh mì trên miệng, cầm ly đậu nành đặt lên bàn , đem balo đặt lên bàn rồi lấy sách vở ra.

Vì chưa vô tiết nên lớp vẫn náo nhiệt ồn ào, nhiều người rời khỏi chỗ tụm lại một đám tán dốc. Đến khi nghe ai đó hô "Lão Phan tới rồi" cả đám mới giải tán ai về chỗ nấy.

Phan Thẩm Dương bước vào, mắng nhiếc : "sáng sớm mà ồn như cái chợ, cả đám đến trường du ngoạn à? Không ra dáng học sinh gì cả, tôi đã nói bao nhiêu lần thời gian là vàng bạc, lũ quỷ tụi bây thật là.."

Lớp bỗng chốc im phăng phắc, ai ai cũng cúi thấp đầu xuống. Sau đó ông kết lại bằng câu : "Còn không mau lấy tập vở ra học bài mới"thì cả đám mới bắt đầu lật tập vở ra chuẩn bị vào bài mới. Trí Mẫn dường như bỏ ngoài tai lời cằn nhằn của ông, cậu đã đọc thuộc không ít từ vựng.

Hai tiết buổi sáng qua khá nhanh, tới giờ giải lao thì nghe thông báo tập trung ở hội trường để chuẩn bị "đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp", Trí Mẫn mới nhớ ra chỉ còn 1 tuần là các anh chị năm cuối sẽ bước vào với kì thi quan trọng

Điền Chính Quốc nghe thấy có tí thất vọng

Thanh niên quay qua nói với Trí Mẫn: "này, chút sau khi xong, cậu đi với tớ kiếm cô ấy nhé"

Trí Mẫn nghe thế rồi nhớ ra chuyện đó rồi gật nhẹ đầu " ân"

Tiếng loa trường vang lên:

"tất cả học sinh phải tập hợp ở sân trường trong 5 phút, hãy để lời chúc phúc tốt đẹp của chúng ta gửi tới những anh chị chuẩn bị bước vào chiến trường!".

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top