Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5


Cả lớp xếp thành hai hàng rồi di chuyển xuống sân thể dục theo chỉ dẫn của lớp trưởng

Vì do tập hợp học sinh toàn trường nên sân trở nên rất đông đúc dù đã chỉ đạo xếp hàng theo từng lớp nhưng vẫn rất loạn, mọi người tụm năm tụm ba tán gẫu khiến cả sân trường nhộn hẳn lên.

Điền Chính Quốc kéo Phác Trí Mẫn đứng xuống cuối hàng, chỗ này chỉ cần nghiêng đầu sang trái sẽ nhìn thấy cô lớp trưởng lớp bên cạnh Diệu San.

Lần tập hợp này chủ yếu là ban lãnh đạo trường lên phát biểu sau đó đến đại diện học sinh. Sau những lời động viên cỗ vũ thì buổi lễ gần như kết thúc.

"nghe nói tối nay còn có buổi tụ tập học sinh cuối cấp để nói lên tâm tư bản thân, chủ yếu là để giảm áp lực cho kì thi cuối cấp" Điền Chính Quốc quay qua nói với Trí Mẫn

"vậy à" Trí Mẫn trả lời "chúng ta cũng sắp rồi"

"đúng, nửa năm sau chúng ta đã năm hai rồi" Điền Chính Quốc gật gật đầu thừa nhận

Buổi lễ nhanh chóng kết thúc, trong lúc dòng người đang di chuyển giải tán Chính Quốc kéo Trí Mẫn xâm nhập vào hàng ngũ lớp bên.

"cậu nghĩ ra lý do để xin chưa?" Trí Mẫn hỏi

"sớm đã nghĩ xong" Chính Quốc quay qua nhướn mài đắc ý cười nói

"ân" Trí Mẫn cúi thấp đầu mím chặt môi

Đã sớm nghĩ ra, xem ra đã có ý định từ lâu.

Sao mình trước đo không nhìn ra việc Chính Quốc thích Diệu San nhỉ.

Cuối cùng cả hai cũng tiếp cận được Diệu San, đại khái trong buổi lễ quân sự học kì trước có bốn người dẫn chương trình, hai người trong số đó là Điền Chính Quốc và Diệu San vì thế cũng coi là có quen biết từ trước, không quá ngại ngùng, thấy Chính Quốc đến gần cô nhanh chóng ngước về phía cậu ta, mỉm mỉm cười.

"sáng nay... tớ thua cá cược, cậu có thể cho tớ tài khoản Kakao không?" Chính Quốc có tí ậm ừ nói.

Cô gái tí bất ngờ nhưng nhanh chóng tươi cười gật đầu "được thôi, chút cậu đứng trước cửa lớp đợi nhé, tớ sẽ viết cho cậu"

Cổ tay Trí Mẫn từ đầu chí cuối bị Chính Quốc nắm lấy, nắm rất chặt, cậu biết đó không phải Chính Quốc sợ cậu chạy mất mà là do cậu ta quá hồi hộp. Trí Mẫn quan sát cậu thanh niên thấy đôi tai cậu ta đỏ ửng. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Chính Quốc ngượng ngùng thế.

Đây chính là cảm giác yêu mến ư?

Từ sân thể dục về lớp học, Trí Mẫn bị Chính Quốc kéo đến trước cửa lớp cạnh. Sự xuất hiện của Chính Quốc khiến các cô gái xì xào to nhỏ, bản thân cậu ấy là một người luôn phát ra ánh hào quang, vừa đẹp trai vừa ưu tú vốn là đối tượng yêu thầm của bao cô gái. Cậu cứ thế mà tựa người trước cửa bên cạnh là Phác Trí Mẫn – học sinh ưu tú của khối, bức tranh này không thể hoàn hảo hơn.

Diệu San viết xong mảnh giấy chạy ra đưa cho Chính Quốc rồi vội vã chạy vào lớp.

Trí Mẫn thấy cả đám nữ sinh nhanh chóng vây quanh Diệu San, cô gái tâm điểm ấy đôi má ửng hồng.

"đi thôi" Chính Quốc cầm lấy mảnh giấy, ánh mắt cậu ta như chứa đựng cả bầu sao của vũ trụ cười tươi nói với Trí Mẫn

"ân" Trí Mẫn gật gật đầu Chính Quốc nhanh chóng lấy điện thoại thêm bạn với Diệu San, Trí Mẫn cúi đầu kiếm sách rồi tập trung giải bài tập nhưng mắt vẫn lia thấy Điền Chính Quốc nhìn điện thoại mỉm cười tíu tít, Trí Mẫn nhìn trộm thấy cậu ấy bắt đầu bằng câu <xin chào> rồi lại phát cái emoji đáng yêu.
Trí Mẫn đột nhiên cảm thấy bực dộc trong người cậu cố tập trung vào bài tập, tay cầm viết vô thức nguệch ngoạc vài nét lên bàn.

Kim Thái Hanh chạy qua hỏi bài Trí Mẫn thì thấy vẻ dáng vẻ nhìn điện thoại cười khờ khạo của Chính Quốc cậu gõ nhẹ đầu cậu ta rồi trêu chọc: "nhìn cái vẻ mặt say đắm của tiểu tử kìa, chỉ là <chào bạn> mà ngồi tươi cười, bị khùng rồi"

Điền Chính Quốc liền đáp trả: "biến, mày chưa thích ai đó thì biết gì"

Trí Mẫn ngồi cạnh không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng mím môi rồi đưa mắt về bài tập

Đúng vậy, yêu thầm đại khái chính là thế, tớ không có gan đem tâm tư nói cho cậu nghe, không ai biết sự yêu thích tớ đối với cậu, ngoài tớ.

Rõ là bản thân tớ không tệ, tớ cũng có người yêu thích, nhưng sự thật là tớ khó theo đuổi, thật sự khó lắm vì tớ khó động lòng lại là người bị động

Nhưng chỉ khi là cậu, vì cậu là một ngoại lệ, nên chỉ cần là cậu, e là chỉ một ánh mắt hay cử chỉ nhướn mài, ngoắc ngoắc tay, tớ sẽ không ngần ngại chạy nhanh đến phía cậu

Chỉ là những điều này vẫn chỉ nên mình tớ biết.

Tan học, Chính Quốc và Trí Mẫn cùng nhau đi về. Suốt lúc đi Chính Quốc cứ nghịch điện thoại rồi tủm tỉm cười, đi được một đoạn, Trí Mẫn nhịn không được đứng lại quay sang hỏi "cả hai chat gì mà vui vậy?"

"ah không có gì đặc biệt" Chính Quốc mở to mắt ngẩng đầu nhìn cậu đáp

"sắp đến nhà cậu rồi, mau về đi " Trí Mẫn nói xong nhanh chóng bước đi

"ây không được, tớ phải đưa cậu về đến nhà" Chính Quốc cất điện thoại rồi đuổi theo Trí Mẫn

"tớ có phải con gái đâu cần gì cậu phải đưa đến tận nhà" Trí Mẫn thờ ơ ngó chỗ khác nói. Nhưng môi lại vô thức cong nhẹ, tim cậu lại vì lời nói của Chính Quốc một tí gì đó ngọt ngào ấm áp

"ây, huynh đệ tốt mà, thêm vào đó cái chân cậu có lẽ vẫn chưa lành hẳn để tớ tiễn về tốt hơn, dù gì khu cả hai cũng gần nhau, có gì đâu" Chính Quốc tỏ vẻ lẽ đương nhiên rồi quàng lấy vai của Trí Mẫn.

"chân tớ không sao" Trí Mẫn đáp, tim cậu cũng vì thân nhiệt của Chính Quốc sáp lại gần mà đập nhanh hơn.

"tin cậu mới sợ"

Không nói không rằng cả hai về đến khu nhà của Trí Mẫn, Chính Quốc buông tay ra khỏi bờ vai gầy gò của cậu, dùng tay phủi phủi vết nhăn sau áo cho cậu rồi lùi người lại chuẩn bị rời khỏi.

"đi nhé, mai gặp" Chính Quốc vẫy vẫy tay với Trí Mẫn

"về cẩn thận" Trí Mẫn cũng vẫy tay chào cậu

Cậu thiếu niên quay người nhanh chóng chạy đi

Hoàng hôn buông xuống bao trùm cả đô thị, cũng chiếu rọi lên bờ vai của cậu thiếu niên, hiện rõ tấm lưng thẳng tắp dáng người cao ráo.

Trí Mẫn nhìn đến khi bóng dáng Chính Quốc dần khuất rồi quay lưng về nhà

Hơi ấm lúc nãy cậu ấy khoác vai cậu vẫn còn vương vấn lại, đối với những hành động vô thức  gần nhau như thế, mỗi hơi ấm cậu ta đem lại, cũng làm tim cậu bồi hồi nhưng lại phải cố tỏ ra kiên định cười nhìn cậu ta như không có chuyện gì.

Vì cậu hiểu rõ hơi ấm và vòng tay của cậu thiếu niên, rồi cũng thuộc về người khác.

Hy vọng Diệu San không phải là cô gái hư hỏng

Nhưng cũng mong cậu có thể nghĩ nghĩ đến tớ

Tuy đây chỉ là điều ước viễn vông.

Trí Mẫn về đến nhà, đem balo đặt lên bàn học, cậu lấy bài tập ra thì nghe tiếng động ở phòng cạnh.

Phác Huấn Thành tan làm ?

Hôm nay không có tiếp khách hàng?

Phác Trí Mẫn bỗng dưng đơ người , tay cầm viết của cậu nắm chặt.

Bỗng cậu nghe thấy tiếng động mạnh như lon nước bị ném xuống đất

"bang!" âm thanh như sấm chớp

Tay cậu bắt đầu run rẩy, không là cả thân người bắt đầu run rẩy

Lưng cậu bắt đầu đổ mồ hôi, Trí Mẫn không dám quay đầu, cổ cậu cứng đờ cúi thấp tập trung vào bài tập nhưng không giấu được ánh mắt hoảng sợ.

Âm thanh mở cửa "cạch"

Trí Mẫn run rẩy hơn bao giờ hết.

Vài giây im ắng, âm thanh ừm ừm phát ra từ người đàn ông đang dần tiến đến sau lưng cậu, bước chân nhẹ nhàng, trên tay vác theo chai bia.

"Trí Mẫn....về rồi hả?"

Điền Chính Quốc về đến nhà, quăng balo lên giường rồi cầm lấy điện thoại, thấy Diệu San đã gửi tin hình ảnh bài tập mà cậu hỏi cô ấy.

Cậu mỉm cười rồi kéo ghế ngồi vào bàn, bắt đầu giải bài tập về nhà.

Cậu giải một loạt câu đè rồi khựng lại vì một câu hỏi khó. Chính Quốc nhíu nhíu mài nhìn chằm bài toán, đây là toán nâng cao, bí là bình thường, khó là đương nhiên, cậu suy tư rồi vẽ hình toán học ra giấy nháp và viết ra một loạt công thức. Cuối cùng chán chường buông bút, cậu tựa người ra sau ghế rồi nhắm mắt nghỉ ngơi vài giây

Thiếu niên vớ lấy điện thoại, mở màn hình hội thoại rồi nhắn cho Trí Mẫn

Điền Chính Quốc: <có đó không? Có câu hỏi muốn hỏi cậu>

Nhắn xong cậu nhìn chằm đợi bên kia trả lời, nhưng hồi lâu vẫn khong thấy trả lời hay hiển thị đã đọc

Chính Quốc nhíu nhíu mài ngồi thẳng người lại, lại tiếp tục nhắn

Điền Chính Quốc: <cậu đang làm gì?>

Điền Chính Quốc: <sao không trả lời tin nhắn?>

Vẫn không đọc tin nhắn

Cậu ta rốt cuộc đang làm gì vậy.

Buông điện thoại xuống, Chính Quốc gõ gõ vào đầu tiếp tục giải đề toán.

Sáng ngày hôm sau, Chính Quốc vội vã chạy vào lớp, tiếng chuông reng ngay khi cậu vào chỗ ngồi, theo quán tính cậu thiếu niên nhanh chóng lấy sách vở đặt lên bàn bỗng cậu khựng lại. Cậu nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh.

Trí Mẫn không đến lớp.

Tiết học đầu tiên nhanh chóng kết thúc, Điền Chính Quốc dẹp sách vở vội vã chạy đến văn phòng của giáo viên

Thẩm Kiến Dương đang ngồi chấm bài kiểm tra

Điền Chính Quốc đi đến, tay vô tư đặt lên cạnh bàn rồi hỏi: "Thẩm ca, cho em hỏi xíu"

Thẩm Kiến Dương không ngó ngàng: "nói"

"Phác Trí Mẫn nay không đi học ạ?"

"chỗ bên cạnh cậu trống đó là điều hiển nhiên" ông vừa chấm bài vừa bình thản trả lời

"không phải, ý em là cậu ấy nghỉ phép hay sao mà không đi học?" Điền Chính Quốc có tí gấp gáp hỏi

"liên quan gì cậu?" Thẩm Kiên Dương ngẩng đầu nhíu mài, vẻ mặt có tí dữ tợn.

Nhưng Chính Quốc chả sợ sệt, vì ông ấy sinh ra mặt đã thiếu thiện cảm.

Cậu mặt dày nói "em quan tâm bạn bè mà" vừa nói vừa dùng tay xoa bóp vai cho lão "Thẩm ca nói cho em biết đi mà"

"haiz không biết, sáng nay ba cậu ta gọi nói cậu ta không được khỏe nên xin phép nghỉ" ông lấy tay xua xua "biến nhanh, phiền chết, mau về làm cho xong bài tập"

"dạ dạ dạ" cậu nhanh chóng ra khỏi văn phòng quay về lớp.

Ngồi vào bàn, cậu đem bài tập đặt ở góc bàn để lớp phó học tập thu rồi nộp giáo viên.

Không được khỏe...

Chính Quốc suy tư hồi lâu rồi nhíu mài

Theo lý mà nói, vết thương hai ngày trước mới xử lý không thể đến bây giờ mới không khỏe, trái lại vết thương đang dần lành, sao lại không đi học chứ.

Cậu lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn đêm qua nhắn cho Trí Mẫn

Hiển thị đã đọc.

Nhưng cậu ấy không trả lời.

Chính Quốc cảm thấy khó hiểu, cậu lại tiếp tục nhắn

Điền Chính Quốc: <sao nay cậu không đi học, nghỉ bệnh ư?">

Lần này bên đó nhanh chóng trả lời

Phác Trí Mẫn: <ân, có tí không khỏe>

Điền Chính Quốc: < không khỏe ở đâu? nay tan học tớ qua thăm cậu thuận tiện đưa bài tập cho cậu>

Phác Trí Mẫn: <không, cậu đừng tới mà, không tiện. Bài tập lão Phan đã email cho tớ, tớ tự làm được.>

Điền Chính Quốc: <nhưng cậu không khỏe tớ cũng nên thăm chứ, có cần mình mua tí đồ ăn ngon đem đến cho cậu?>

Phác Trí Mẫn: <không cần thật mà, cậu đừng đến.>

Chính Quốc cắn môi bất mãn gõ <tại sao??> gửi qua

Phác Trí Mẫn: <ba tớ đang ở nhà, cậu qua sợ bất tiện>

Phác Trí Mẫn: <đợi tớ khỏe rồi chúng ta gặp nhau ở trường nhé. Làm ơn đấy Chính Quốc.>

Điền Chính Quốc: <vậy cậu nghỉ bao lâu? gần tới thi cử rồi>

Phác Trí Mẫn: <xem tình hình, sẽ không lâu đâu.>

Tiếng chuông reng vào lớp, Chính Quốc đành cất điện thoại, tập trung hướng lên bảng. Trí Mẫn tuy nói sẽ nhanh chóng quay lại trường nhưng cả tuần, chỗ bên cạnh Chính Quốc vẫn trống không.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top