Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 6

Buổi học ngày thứ sáu sắp kết thúc. Lão sư chưa hô tan học thì bên dưới đã nhốn nháo, Điền Chính Quốc cũng nhanh chóng dọn dẹp sách vở và vớ tay qua chỗ bàn Phác Trí Mẫn lấy quyển vở cậu mất cả đêm ghi chép vào balo. Rồi phủi phủi tay ngước nhìn bảng.

Lý Cường vừa kết thúc bài giảng, giờ ông đang giải đáp án cho đề kiểm tra nhưng cận giờ tan trường dường như chả mấy người nghiêm túc lắng nghe, ông thở dài vừa lúc tiếng chuông reng. Lý Cường tuyên bố "tan học"

Một phút sau, lớp trống không.

Điền Chính Quốc mang theo dòng người ra khỏi cổng trường, trên đường bắt gặp Diệu San, cậu ngập ngừng không biết có nên đến chào không.

"cậu có việc à?" Diệu San thấy dáng vẻ hối hả của cậu, không nhịn được cười hỏi

"uhm" Chính Quốc nhanh chóng trả lời " đi thăm Trí Mẫn, cậu ấy đã nghỉ phép cả tuần, tớ có tí không an tâm"

"thế ư, cậu ấy bị bênh gì sao mà vẫn chưa hết?" Diệu San vẻ mặt lo lắng hỏi thăm , Chính Quốc chưa kịp đáp cô nói hối tiếc nói :"ây, nếu không phải cần học thêm mình cũng muốn đi thăm Trí Mẫn"

"cậu vẫn là nên vào học đi, tớ đi thăm nhóc ta là được" Chính Quốc niềm nở cười nói.

"ân, vậy tuần sau gặp" Diệu San nhìn cậu cười vẫy tay rồi quay người đi.

Trên đường Chính Quốc nhắn tin cho Trí Mẫn, hỏi nhà cậu nằm ở tòa nhà nào tầng nào số nhà bao nhiêu. Phác Trí Mẫn trả lời rất nhanh, cậu không có nói địa chỉ cụ thể chỉ bảo Chính Quốc đứng dưới góc cây to phía khu sân dưới chung cư đợi cậu.

Người bạn thân thiết luôn có điều gì đó muốn che giấu, ít nhiều cũng khiến cậu có cảm giác không vui. Nhưng Chính Quốc cũng không mấy để tâm, dù thế nào cũng là góc riêng tư của người khác, cậu thực sự không nên hỏi quá nhiều. Cậu nhanh chân đến khu nhà của Trí Mẫn, đi vào trong cậu thấy cây cổ thụ to lớn có vẻ rất lâu đời nằm ở giữa khu sân, bên dưới tán cây còn có dãy ghế, cậu qua đấy ngồi xuống rồi lấy điện thoại nhắn Trí Mẫn.

Điền Chính Quốc: <tớ đến rồi, cậu xuống chưa?>

Phác Trí Mẫn: <tới rồi>

Chính Quốc vừa nhận được tin nhắn ngẩng đầu mắt mở to thì trông thấy con người đứng cách cậu vài bước.

Một tuần không gặp, Trí Mẫn có vẻ gầy đi, gương mặt lộ rõ góc cạnh, con người nhỏ bé ấy đang mặc chiếc áo thun oversize màu trắng, chiếc áo càng làm nổi bật cánh tay thanh mảnh, cậu ấy vẫn mặc quần dài, mang đôi giày bata trắng, cả người chìm trong ánh nắng hoàng hôn, Chính Quốc cứ ngỡ cậu cưỡi ánh sáng đến gặp sinh linh bé nhỏ đẹp đẽ.

Điền Chính Quốc thất thần ngắm nhìn, khi định thần thì Trí Mẫn đã ở trước mặt cậu

"sao đột nhiên qua thăm tớ?" Phác Trí Mẫn giọng ấm áp hỏi "không cần đưa con gái người ta về sao?"

Điền Chính Quốc đương nhiên hiểu người cậu nói tới là Diệu San, chỉ là giờ này không phải lúc nói về chuyện tình trai gái, cậu đưa tay kéo lấy tay cậu bảo ngồi xuống bên cạnh "tớ đã ngóng cả tuần, mỗi ngày đều nghĩ không biết cậu đến không, kết quả không ngày nào thấy được cậu, sớm đã muốn đến thăm cậu nhưng cậu lại không cho, tớ còn cách nào" Điền Chính Quốc bla bla nói một hơi, nói xong cậu nuốt nước miếng rồi nói tiếp "Diệu San ngày nào tớ cũng gặp, còn cậu đã lâu không gặp được rồi"

Phác Trí Mẫn nghe câu ấy, lòng cậu có gì đó thắt lại.

Cậu cũng rất nhớ cậu ấy, nằm ở nhà thật chán chường. Sau cái đêm cậu bị Phác Huấn Thành đánh đến thương tích đầy mình, trên khắp cơ thể đều là vết thương khó coi nên thành ra không thể đi học phải xin nghỉ phép, ở nhà cứ phải nghe lời áy náy xin lỗi của cha cậu, cậu rất nhớ Chính Quốc, cậu rất muốn đi học nhưng cả người đầy thương tích, Phác Huấn Thành sao cho phép cậu đi.

"ra là cậu cũng nhớ đến tớ sao?" Trí Mẫn mỉm cười nhẹ nói, cảm xúc vui buồn trộn lẫn trong lòng nhưng cậu cố gắng kiềm chế cảm xúc bản thân.

Nghe vậy Chính Quốc có tí bối rối rồi nhanh chóng lấy quyển vở cậu kì công ghi chép đưa Trí Mẫn, đầu không ngẩng lên chỉ ngại ngùng phát ra tiếng "ân".

Sự thật tâm chân thành, không hề giả tạo, chỉ thế thôi, chỉ với một âm điệu đơn giản đủ lay động trái tim Trí Mẫn.

Trong lời nói của Chính Quốc không ẩn chứa hàm ý nhưng cậu thì có

Sóng mũi cay cay, Trí Mẫn hít thật sâu, ngước mắt nhìn về hướng khác

Tớ ấm ức, Điền Chính Quốc , tớ rất ấm ức

Một tuần không gặp rồi, tớ nghĩ nếu cậu có thể ôm tớ, ôm lấy tớ một cái thì tốt rồi.

"đây...." Chính Quốc lấy ra quyển vở chằn chịt các bài giảng đưa cho Trí Mẫn "tớ đã ghi chép hết bài giảng của các môn tuần này, cậu xem qua đi nếu có gì không hiểu thì hỏi tớ, nay thứ sáu, mai được nghỉ nên tớ cũng không gấp về nhà"

"cám ơn..."

"cậu đừng suốt ngày khách khí với tớ" Chính Quốc nhanh tay kẹp chặt bờ môi đang tính nói lời khách sáo của Trí Mẫn, đột nhiên bị buột ngậm miệng cậu đưa đôi mắt vô tội nhìn Chính Quốc, khoảnh khắc xế chiều, mọi thứ dường như trở nên mơ hồ và an tĩnh, ngay khi bên tai là tiếng ồn ào của xe cộ nhưng thiếu niên vẫn có thể nghe được hơi thở của cả hai.

Chính Quốc cảm nhận được mềm mại trên đôi môi Trí Mẫn , cả hai đối mắt nhau vài giây rồi Chính Quốc nhanh chóng bỏ tay xuống, lập tức quay đầu đi, bàn tay cậu đặt trên đầu gối. Người theo phản xạ ngồi thẳng đứng mắt nhìn về phía trước.

Không biết có do cậu ảo tưởng hay do sự ấm áp của ánh nắng xế chiều, Trí Mẫn đâu đó thấy vẻ mặt ửng đỏ của Chính Quốc.

Rồi cậu đưa mắt về quyển vở ghi chép, đập vào mắt là nét chữ ngay ngắn của Chính Quốc.

Trong lúc Trí Mẫn chăm chú xem bài giảng cậu ghi chép, Chính Quốc tay xoa bóp vai mình, lại nghiêng nhẹ đầu kéo giãn cơ, cậu không nhịn nổi tò mò hỏi "sao cậu cả tuần không đi học, bệnh ư?"

Cậu không dám hướng mắt về Trí Mẫn khi hỏi vì trong lòng cậu vẫn cảm thấy mình không nên can thiệp chuyện đời tư người khác, và đương nhiên cậu cũng phát hiện rằng khi nghe được câu hỏi, Trí Mẫn giật nhẹ mình nhưng rất nhanh bình tâm trả lời

"sốt, chóng mặt" Trí Mẫn tùy hứng bịa ra

"sốt cả tuần?" Chính Quốc quay qua hướng nhìn cậu với vẻ không thể tin

"ân" Trí Mẫn cảm thấy hơi có lỗi đáp

"cậu nghĩ tớ tin không?"

Câu nói như quả bom phát nổ đối với Trí Mẫn, tim cậu như một giây ngừng đập, hơi thở trở nên khó khăn, cậu không muốn cứ phải lừa dối Chính Quốc, việc này cũng bất đắc dĩ giấu cậu ấy, chuyện gia không nên truyền ra ngoài, cậu lo Chính Quốc sẽ xa lánh cậu.

Nếu Chính Quốc tiếp tục truy hỏi đến cùng – tay Trí Mẫn vô thức nắm chặt lấy sổ ghi chép, đến nỗi đầu ngón tay trắng bệt – cậu sẽ nói cho cậu biết sự thật.

Nhưng Chính Quốc nói "tớ không tin, Trí Mẫn à nhưng tớ tôn trọng quyền riêng tư của cậu, nếu cậu thật sự không muốn nói, được tớ không ép buộc cậu, chỉ là tớ muốn nói cậu nghe cậu đối với tớ là một người bạn rất quan trọng nên tớ rất lo lắng cho cậu. Khi nào cậu nghĩ thông, hãy tự mình nói cho tớ biết"
Cậu ta không ép cậu.

Phác Trí Mẫn thở phào nhưng cảm giác tim cùng lúc nhói đau.

Đối với cậu tớ vẫn là người bạn quan trọng

Trí Mẫn cắn lấy môi dưới, sự chua xót trong lòng gần như đem nỗi niềm hóa thành những giọt nước mắt.

Những sự dày vò ấm ức tâm sinh lý cả tuần nay của cậu ngay khoảnh khắc này cứ như ánh mắt dữ tợn của chú hổ sẽ vồ lấy cậu bất cứ lúc nào, nhưng Trí Mẫn vẫn cố gắng che đậy và kìm nén, cậu không muốn Chính Quốc thấy sự yếu đuối của bản thân.

Cậu xem tớ như bạn bè nhưng tớ lại coi cậu là người tớ yêu mến

Sự uất ức của tớ cậu vẫn là không nên biết thì hơn.

Lướt qua hết quyển vở ghi chép, Trí Mẫn gật gật đầu nói không vấn đề, khen ngợi Chính Quốc ghi chép rất đầy đủ, nội dung ngắn gọn dễ hiểu.

Chính Quốc cười nói: "cậu thấy ổn là được"

"ân" Trí Mẫn nhìn cậu cười gật gật đầu.

tay cậu không ngừng nâng niu quyển vở, nhìn vào cậu có thể cảm nhận công sức cậu ấy bỏ ra, lúc cậu nhìn cậu ta cười trong lòng cậu cảm thán – cậu cứ như thế kêu tớ làm sao bỏ thích cậu

"đúng rồi" Chính Quốc nghĩ đến gì đó, cậu lấy điện thoại ra rồi kiếm tấm hình poster đưa Trí Mẫn xem "lễ hội âm nhạc này tổ chức vào ngày 7 tháng 7, lúc đó chúng ta có lẽ đã nghỉ hè, đi chung không? Tớ có vé, đơn vị ba tớ phát nên miễn phí mời cậu."

Trí Mẫn nhìn poster rồi cười gật gật đầu "được vậy đi chung"

"ân, lúc đó cả đám nam sinh mình rủ thêm vài bạn nữ sinh đi chung" Chính Quốc nhìn cậu cười rồi nói tiếp "không phải lần trước cậu nói người cậu thích là người tớ quen biết sao, lần này kêu thêm vài người cậu nhở chỉ tớ thấy nhé"

"không được" Phác Trí Mẫn nhanh chóng chặn ý nghĩ cậu ta

"ây, Phác Trí Mẫn có bao nhiêu bí mật giấu tớ đây?" Chính Quốc bất mãn nhìn chằm Trí Mẫn

"chỉ hai cái" Trí Mẫn cười đáp

"đợi tớ nghĩ thông sẽ cho cậu biết" Trí Mẫn ánh mắt ấm áp nhìn cậu ta nói : "cái đầu tiên chỉ nói với cậu, tớ sẽ không bao giờ nói với ai khác"

"vậy còn còn nghe được" Chính Quốc gật gật đầu mãn nguyện thu hồi ánh mắt bất mãn, cậu ngã người tựa lưng vào ghế rồi hỏi Trí Mẫn "cậu thích lễ hội âm nhạc chứ?"

"thích" Trí Mẫn gật gật đầu

"Diệu San cũng thích" nghĩ thế Điền Chính Quốc bất giác cười

Phác Trí Mẫn cũng mỉm cười, rồi thu hồi ánh mắt nhìn cậu thiếu niên.

"à bản thân tớ cũng thích, tớ khá là thích hát, mê mẩn âm nhạc" Chính Quốc bộc lộ "nếu có một bài hát chỉ của riêng tớ thì thích thật"

Phác Trí Mẫn bất ngờ mắt chớp chớp mắt hỏi : "người khác tặng sao?"

"hahaha nếu có người nguyện tặng tớ thì tuyệt thật, nhưng tớ vẫn muốn thử tự sáng tác" sau đó Chính Quốc thở dài nói "nhưng đã cao trung, việc học quá bận rộn"

"đúng là vậy" Trí Mẫn đồng tình rồi nói : "nhưng thành tích cậu khá tốt mà"

"không tốt được như cậu, cậu lợi hại nhất, cậu là ca ca" Chính Quốc quay mặt sang nhìn cậu, ánh mắt cậu ấy luôn chứa đầy sự ấm áp và chân thành "chắc cả đời này tớ cũng bám theo cậu"

"cậu khỏi đi" Phác Trí Mẫn nói, nhưng ở nơi cậu ta không thấy - lòng cậu đang hân hoan.

Cậu ấy cứ hay vô tình nói những lời khơi dậy nổi lòng cậu.

"à đúng rồi" Chính Quốc hỏi "năm hai phải chia lớp, cậu chọn học chuyên văn hay toán?"

"học toán" Trí Mẫn bình thản đáp "tớ yêu thích con số, giỏi về toán học hơn"

"ân tớ cũng dự định học toán" Chính Quốc gật gật đầu "thế thì chúng ta có lẽ vẫn chung lớp, tớ nói trước nhé, hai ta vẫn chung bàn ok không"

"ok" Trí Mẫn cong bờ môi gật đầu

"cứ quyết vậy" Chính Quốc đứng dậy cầm lấy balo quay đầu chào tạm biệt Trí Mẫn "vậy tớ về đây"

"ân" Trí Mẫn gật gật đầu, đứng dậy theo cậu.

Chính Quốc mới bước một bước bỗng rút chân lại rồi quay người kéo lấy cánh tay của Trí Mẫn ôm lấy cậu vào lòng.

Cậu không biết sao chỉ là muốn trao cho cậu cái ôm.

Có lẽ do bộ dạng gầy gò nhỏ bé của thiếu niên ấy khiến cậu thực sự cảm thấy đau lòng

Chính Quốc đem đầu vùi vào hõm cổ Trí Mẫn nhẹ nhàng nói "nếu cậu không vui phải nói ngay cho tớ nghe, nghĩ thông rồi cũng nhất định phải nói cho tớ biết"

Phác Trí Mẫn bị hành động bất ngờ của cậu ấy làm cho đơ cả người, tai cậu lập túc ửng đỏ rồi lắp bắp cả nửa này trời: "biết, tớ biết rồi...."

Chính Quốc buông cậu ra, rồi lấy tay xoa xoa cái đầu Trí Mẫn khiến tóc rối nùi như tổ chim, cậu ta cười rạng rỡ, đeo balo quay người chạy đi.

Để lại một Trí Mẫn vẫn chưa bắt kịp những điều mới xảy ra nhưng khóe mắt cậu đang ngấn lệ, tim cậu như đập với tốc độ 850mph, không thể bình tĩnh được.

Đột nhiên cảm thấy những ấm ức cả tuần nay đều đáng.

Phác Trí Mẫn không nhớ bản thân thẫn thờ thế nào mà về đến trước cửa nhà, Phác Huấn Thành vẫn đang đi làm, cậu về phòng mình đem vở Chính Quốc đưa đặt lên bàn, rồi ngồi lên giường tịnh tâm hồi lâu, rồi liên lạc với Mẫn Doãn Kì

Phác Trí Mẫn: <anh có thể dạy em sáng tác nhạc không?>

Mẫn Doãn Kì là nhà sáng tác nhạc tự do ở chung khu nhà với Phác Trí Mẫn, hai người quen biết nhau vì một lần tình cờ, Trí Mẫn vui miệng hát vài câu khi ra đổ rác tình cờ bắt gặp Mẫn Doãn Kì ở dưới chân cầu thang hút thuốc.

Mẫn Doãn Kì nghe giọng Trí Mẫn liền cảm thấy yêu thích, anh ta hỏi cậu có nguyện thu âm bản demo ca khúc mới cho anh không, Trí Mẫn đồng ý.

Sau đó cả hai thêm bạn nhau, thỉnh thoảng sẽ chat với nhau, Mẫn Doãn Kì hay chia sẻ kinh nghiệm làm nhạc với cậu

Anh ta hầu như am hiểu mọi loại nhạc cụ, lúc rảnh anh ta sẽ hướng dẫn sơ cho cậu, nên ngay lúc này cậu nghĩ ngay đến anh ta.

Mẫn Doãn Kì: <được, chả phải em biết tí guitar sao, rảnh thì tới, anh chỉ>

Phác Trí Mẫn: < mai luôn được không anh?>

Mẫn Doãn Kì: <được, em muốn sáng tác cho ai à?>

Phác Trí Mẫn: <ân, quà sinh nhật>

Mẫn Doãn Kì: <chừng nào?>

Phác Trí Mẫn: <ngày 1 tháng 9.>

Cậu muốn tặng món quà cho Điền Chính Quốc. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top