Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7


Ngày hôm sau ngay lúc Phác Huấn Thành vừa bước chân ra khỏi nhà , Phác Trí Mẫn nhanh chóng thay giày qua nhà Mẫn Doãn Kì

Cái gọi là nhà của Mẫn Doãn Kì thiết nghĩ nên gọi là một studio cá nhân thu nhỏ, thiết bị âm nhạc muốn gì có đó, chỉ chừa phần không gian nhỏ để làm nhà bếp và phòng vệ sinh, bàn ăn của anh ta chỉ vừa vặn một người được đặt trước ti vi nên không cần ghế, chiếc giường cỡ trung được đặt sát tường.

Lúc Trí Mẫn tới Mẫn Doãn Kì đang gật gù ngủ thiếp đi trên ghế, bị tiếng gõ cửa của cậu làm tỉnh giấc, anh dụi dụi mắt, gương mặt vẫn còn mơ ngủ lảo đảo mở cửa cho Trí Mẫn

Đối với Trí Mẫn, Mẫn Doãn Kì ít khi nổi giận hay khó chịu, anh thấy đứa bé này ngoan ngoãn nghe lời luôn khiến người khác muốn trao cho sự yêu thương.

"anh có cần ngủ thêm tí ..." Trí Mẫn nhìn cặp mắt mở không lên của Mẫn Doãn Kì nên ngập ngừng hỏi.

"không ngủ nữa" Mẫn Doãn Kì mặt không biểu cảm nói "dậy cũng dậy rồi, em đem hai chiếc guitar dựng ở góc tường qua đây và cả quyển sổ nhạc lý, anh dạy cậu tạo âm điệu, cái lần trước dạy còn nhớ không?"

"nhớ ạ" Trí Mẫn gật gật đầu, cậu lấy ghita và quyển nhạc lý qua rồi trực tiếp ngồi bệt xuống đất, vì nhà Mẫn Doãn Kì không có ghế dư, cậu chỉnh lại tư thế rồi đặt guitar trên đùi rồi bắt đầu đàn dáng vẻ thuần thục

Mẫn Doãn Kì phát hiện Phác Trí Mẫn trên phương diện thú thật có tí năng khiếu.

nghe xong Trí Mẫn đàn, Mẫn Doãn Kì lấy cây ghita, anh vừa nói tay điêu luyện lên dây đàn guitar "được, vậy anh dậy cậu thêm vài cái"

Mẫn Doãn Kì bên dạy bên hỏi ý kiến Trí Mẫn "em tính sáng tác bài nhạc thế nào ? nhạc tình?"

"um...." nghe câu hỏi Trí Mẫn lúng túng, tai ửng đỏ trả lời "em, em vẫn chưa quyết định..."

"không phải tặng người em thích sao?" Mẫn Doãn Kì ngước mắt qua nhìn cậu hỏi

".... tặng người yêu thầm" cậu càng nói càng bé giọng đi

"yêu thầm" Mẫn Doãn Kì như hiểu ra gì đó gật gật đầu hỏi tiếp "thế em có định tỏ tình?"

Trí Mẫn rũ mắt xuống lụi cụi lên dây đàn trả lời "người đó đã thích người khác"

Không khí bỗng yên lặng đến lạ

Cậu ấy có thích một người, nhưng không phải là em

Mẫn Doãn Kì chớp chớp mắt thở dài hỏi tiếp "em không....từ bỏ? không có dự định từ bỏ yêu thích?"

"có chứ" Trí Mẫn chân thành trả lời "đương nhiên có, nhưng không thành công và không thể thành công"

Trí Mẫn nhìn thẳng Mẫn Doãn Kì thổ lộ tâm sự trong đáy lòng "anh, thật kì lạ, em không có cách nào ngừng thích cậu ta"

Vì Phác Huấn Thành không về ăn cơm, Trí Mẫn cứ thế ngồi lì ở nhà của Mẫn Doãn Kì đến tận chiều, Mẫn Doãn Kì dạy xong cách tạo âm điệu thì đưa nhạc lý cho cậu tự tập luyện rồi ngồi vào máy tiếp tục bận rộn việc bản thân.

Thấy không còn sớm, Trí Mẫn đứng dậy chào anh chuẩn bị về, trước khi rời đi Mẫn Doãn Kì dặn cậu nên suy nghĩ rốt cuộc là muốn viết bài hát như thế nào.

"em phải quyết định xong chủ đề bài hát, sâu lắng hay vui tươi, như thế mới quyết định âm điệu cho bài hát" Mẫn Doãn Kì nói

"ân, hôm nay phiền anh" Trí Mẫn mỉm cười nhìn anh nói. Mẫn Doãn Kì vẫy vẫy tay "không phiền, mau về đi không thôi lại khiến ổng nổi điên"

"ân" Trí Mẫn đáp rồi rời khỏi

Mẫn Doãn Kì hiện tại là người duy nhất được cho là hiểu rõ tình cảnh gia đình Trí Mẫn, thậm chí nhiều lúc nhà anh là nơi ẩn trốn của Phác Trí Mẫn, mỗi lần cậu thiếu niên bị thương hay đau lòng cũng thích chạy đến chỗ anh.

Và thế là cả cuối tuần cậu cứ ở lì chỗ Mẫn Doãn Kì, cậu dùng buổi tối hoàn thành bài tập, buổi sáng chỉ cần Phác Huấn Thành không ở nhà thì cậu lại chạy đến chỗ của Mẫn Doãn Kì,anh ấy một bên sáng tác, còn cậu sẽ ngồi một góc luyện guitar

Và tuần này là kì thi của cao trung. Anh chị năm cuối chuẩn bị cởi bỏ đồng phục, các cậu cũng chuẩn bị bước vào năm hai.

Kết thúc ngày cuối tuần quay lại trường, cả đám Kim Thái Hanh chạy đến vây quanh cậu, hỏi han việc gì mà cậu xin nghỉ phép cả tuần.

Phác Trí Mẫn lại bịa lấy lý do để giải thích, nhiều lúc cậu cảm thấy có lỗi vói người quan tâm cậu.

"nè,  hai tuần nữa thì thi cuối kì, thi xong chúng ta quẩy đi?" Kim Thái Hanh niềm nở nhảy cẫng lên bàn học của Điền Chính Quốc "ở trung tâm thương mại Viên Tây mới mở quán KTV"

"được đó" Điền Chính Quốc nói "thi xong nên thư giãn thư giãn"

Phác Trí Mẫn cúi đầu tập trung làm bài nghe thế cũng đáp "ok"

Chuyến đi chơi cứ thế lên lịch, chuông reng vào tiết, lão sư bước vào cả đám tụm năm tụm ba nhanh chóng giải tán, sau khi chia tay anh chị năm cuối đây là lúc đám lớp dưới lao vào kì thi cuối kì.

"cậu mất bài giảng cả tuần, có gì không hiểu thì hỏi tớ" Điền Chính Quốc nhân lúc lão sư đang viết bảng nhanh chóng ghé sát người Trí Mẫn nói.

"giai đoạn ôn tập hầu hết bài đã học, tớ cố gắng cũng nắm được hết" Phác Trí Mẫn tự đắc nhìn Chính Quốc nói "nếu cuối kì này không làm tốt, vậy miễn cưỡng nhường hạng nhất cho cậu"

"chậc.." Chính Quốc cười nhìn cậu.

Lúc tự học, Chính Quốc cảm thấy chán nên theo đám Kim Thái Hanh đến căn tin, Phác Trí Mẫn ngồi tại chỗ xem lại bài tuần trước, ngẫu nhiên ngước đầu lên thì trông thấy Diệu San đang ngó ngang ngoài cửa lớp.

Trí Mẫn suy nghĩ gì đó, cúi đầu mím mím môi, rồi cầm lấy ly nước đi ra lớp

Diệu San đang phân vân không biết làm thế nào để gửi lại thứ trong tay thì bắt gặp Phác Trí Mẫn đi rót nước liền chặn trước mặt cậu.

Vì cả hai cũng là người có thành tích đứng top lại ít nhiều cũng có quen biết.

"bạn học Trí Mẫn" Diệu San cắn cắn môi, đôi mắt to ngó nghiêng, ngượng ngùng mở miệng "cậu...có thể trả Chính Quốc quyển bút kí giùm tớ không, tớ ngại gọi cậu ta ra"

"Chính Quốc" từ lúc nào đã xưng hô thân mật thế- Trí Mẫn nghĩ thầm.

Trí Mẫn nhìn quyển bút kí trên tay thiếu nữ, cậu không có lấy tay ra nhận lấy chỉ cười nói "Chính Quốc đã đến căn tin, không có ở lớp"

"vậy sao?" Diệu San chớp chớp mắt, thấy cậu không có ý định lấy, cô vội rút lại bàn tay đang đưa ra , rồi nhìn Trí Mẫn nở nụ cười ấm áp nói "cám ơn cậu, à đúng rồi, mình nhớ tuần trước Chính Quốc nói với tớ cậu bị bệnh nên nghỉ phép, giờ đã rồi chứ?"

Phác Trí Mẫn gật gật đầu, trả lời điềm đạm "đã khỏe rồi, cám ơn"

"vậy thì tốt" Diệu San cười tươi.

Trí Mẫn ám hiệu với cô là mình cần đi lấy nước, cả hai chào nhau rồi rời đi.

Lúc Trí Mẫn lấy xong nước về ngay phía hành lang gần cửa lớp, cậu thấy ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng chiếu lên bờ vai của Chính Quốc và Diệu San, cả hai cười nói với nhau vui vẻ, người trả bút kí, người tặng nước ngọt, cảnh tượng bắt mắt đến lạ thường.

Cậu có cảm giác Chính Quốc sắp thành công rồi

Trí Mẫn quay người bước vào lớp.

---

Hai tuần ôn thi cứ thế mà trôi qua, từ sau bửa tự học hôm ấy , Trí Mẫn lại bắt đầu thái độ nóng lạnh thất thường với Chính Quốc.

Đúng là cậu ghen, ghen thứ vốn dĩ không phải của cậu

Cậu nhìn không quen cảnh Chính Quốc và Diệu San cười đùa thân thiết

Trí Mẫn dằn vặt trong lòng rằng nên dừng lại thôi, nhân lúc tình cảm không lấn quá sâu, nhân lúc nỗi đau này sẽ không đến mức khắc cốt ghi tâm.

Hai tuần ôn thi Điền Chính Quốc không đi chơi bóng rổ, dù sao cậu cũng là học sinh thuộc hàng top trong bảng thành tích, lúc cần học vẫn sẽ học hành tử tế, gặp câu hỏi khó thì hỏi giáo viên, không thì nhờ bạn bè chỉ giáo, nhưng mỗi lần cậu hỏi Trí Mẫn, lúc trước khi cả hai thảo luận bài tập luôn trong bầu không khí tranh luận sôi nổi còn chiêm thêm vài câu trêu đùa, nhưng gần đây không biết vì sao,Trí Mẫn dựng bộ mặt không biểu cảm giải thích một cách ngắn gọn nhất có thể, rồi lại cặm cụi tập trung việc của mình.

Điền Chính Quốc cảm thấy kì lạ nên cậu xé mảnh giấy nhỏ viết hỏi Trí Mẫn sao vậy, kết quả nhận được câu trả lời <đừng viết giấy nữa, chăm chỉ học đi>

tức quá đi - Chàng thiếu niên ậm ực trề môi, lấy tay vò giấy thành cục rồi quăng vào hộc bàn.

Kì thi cuối kì được tổ chức trên toàn thành phố, hai ngày thi Phác Trí Mẫn không kiếm Điền Chính Quốc, cậu cũng cảm nhận được vì sự lạnh nhạt của bản thân khiến cậu thiếu niên không mảy may vui.

Chỉ là ở cậu không ít lần bắt gặp hình ảnh Chính Quốc với Diệu San bên nhau cười nói vui vẻ sau khi thi, lòng cậu khó chịu không thể tả.

Cho nên Trí Mẫn cho rằng chỉ như thế mới tốt cho cậu, từ bây giờ bắt đầu xa lánh từng tí một, gạt đi sự thân thiết như lúc trước có thế thì lòng cậu mới có thể dần hồi phục.

Chính Quốc sớm sẽ thành bạn trai của người con gái ấy.

Sự yêu thích mang lại sự mệt mỏi, cậu phải tạm thời dừng chân thôi.

Kì thi cuối cùng đã kết thúc, Kim Thái Hanh chạy như vũ bão đến bên Trí Mẫn, phía sau cậu ta còn có Khổng Minh và Đại bạch "đi thôi! kiếm thằng Chính Quốc, nó có lẽ đang đi chung với Lục Xuyên"

Cả đám nhanh chóng bước đi, Đại Bạch quay hỏi Kim Thái Hanh "tối nay anh cậu tới không?"

Kim Thái Hanh lắc lắc đầu: "anh ta bận rồi, gần đây hình như có ý với ai đó nên bận tìm kiếm niềm vui rồi"

Chính Quốc quả nhiên đang đứng với Lục Xuyên, hai người cười cợt, bên cạnh còn có Diệu San và vài bạn nữ sinh

"họ cũng muốn đi chung" ngước nhìn thấy cả đám Kim Thái Hanh, Chính Quốc vẫy vẫy tay cười tươi

"được thôi đi nào" Kim Thái Hanh sảng khoái gật đầu đồng ý

Lục Xuyên cúi đầu nhìn điện thoại nói "ta đi ăn đồ nướng rồi qua KTV"

"OK" Đại Bạch ra dấu tay

"vậy đi thôi" Khổng Minh phấn khởi chỉ tay về phía trước hét lên.

Cả đám cười nói thảo luận về bài thi, Trí Mẫn đi bên cạnh với Kim Thái Hanh nhưng mắt cậu vô thức nhìn về phía con người đi trước cậu – Điền Chính Quốc

Cậu ấy đang vai kề vai bên cạnh Diệu San, nhưng cả đám không ai trêu chọc nữa như thể đây là chuyện quá đỗi bình thường

Trí Mẫn hít hơi sâu

Chính Quốc thật sự rất tốt, , cậu ta rất dịu dàng, ân cần , lịch thiệp. Quả nhiên không ai nỡ lòng cự tuyệt cậu ta.

Trí Mẫn cũng không nỡ nhưng, nhưng đã đến lúc cậu nên dẹp đi cái tâm tư không cần thiết rồi...

Năm nam sinh, bốn nữ sinh, chiếm trọn một chiếc bàn lớn ở tiệm thịt nướng, đám con trai đòi gọi vài lon bia thấy thế những cô gái trêu chọc tụi con trai tỏ vẻ, cuối cùng quyết định gọi cả nước ngọt và bia

Thịt được đưa lên để chứng minh sự ga lăng con trai phụ trách nướng, con gái phụ trách ăn

Trí Mẫn lặng lẽ ngồi giúp một tay nướng thịt, bản thân vừa nướng thỉnh thoảng gắp vài miếng ăn, Chính Quốc cũng bận bịu phụ nướng, thấy thịt đã chín thơm cậu liền gắp lên chấm lấy sốt rồi cười ngại ngùng gắp cho Diệu San, khiến cả đám được phen trầm trồ.

Phác Trí Mẫn từ đầu chí cuối chỉ lặng lặng điềm đạm như luồng khí, mắt dính chặt vào khay nướng thịt đang bốc khói ngùn ngụt, Kim Thái Hanh ngồi bên cạnh nhiệt tình rót bia cho cậu, giờ cậu cảm thấy có tí choáng

Cậu đem thịt nướng gắp cho Kim Thái Hanh

Thái Hanh bất ngờ liền nói Trí Mẫn: "cậu cứ gắp cho mình cậu ăn gì"

"cậu ăn đi tớ no rồi" Trí Mẫn mỉm cười nói, tay cậu không ngừng nướng thịt

Cậu lại đưa vài miếng cho Khổng Minh, cậu ấy không tỏ vẻ khách sáo trực tiếp bỏ vào miêng.

Trí Mẫn lại gắp tiếp tục gắp vài miếng thịt sống lên khay.

Cậu có thể cảm nhận thỉnh thoảng Chính Quốc nhìn chằm cậu, như muốn bắt chuyện với cậu nhưng không kiếm được cơ hội.

Ăn xong, cả đám tiến thẳng đến KTV

Kim Thái Hanh sớm đã đặt sẵn phòng, gọi nước ở quầy rồi dẫn cả đám ùa vào phòng.

Chính Quốc nhân lúc này đi đến cạnh Trí Mẫn, cậu đang định lấy tay khều khều cậu ta thì thấy Trí Mẫn đang cúi đầu cậu không nhìn rõ được nét mặt cậu ấy, nhưng dường như cậu ta cảm nhận cậu thiếu niên đang đến gần nên nhanh chóng lẻn vào đi trước một bước, tay Chính Quốc lơ lửng giữa không trung.

Cậu thiếu niên nhíu mài nhìn bóng lưng Trí Mẫn.

Cả đám nhanh chóng ngồi vào dãy ghế sopha, Khổng Minh và Đại bạch nhanh chân cầm lấy remote tranh nhau chọn bài hát.

Cửa phòng lúc này mở ra phục vụ bưng nước và thức ăn vào

"ôi các cậu gọi nhiều bia thế" một nữ sinh trong đám bất ngờ khi thấy những chai bia xếp trên bàn

"không nhiều đâu cũng hết thôi" Lục Xuyên nhún nhún vai tự tin nói
"không ngờ các cậu trong trường một vẻ, ra ngoài lại hoàn toàn khác" cô nữ sinh cảm thán
"thì khó khăn lắm mình mới được nghỉ ngơi mà" Kin Thái Hanh xen vào nói.

Trí Mẫn lọt thỏm vào một góc sopha, mắt hướng về màn hình to phía trước ngơ ngơ người
"Phác Trí Mẫn" bỗng giọng Chính Quốc hét qua micro khiến không khí phòng đang ồn ào bỗng chốc im lặng

Trí Mẫn cũng vì tiếng mirco ấy giựt bắn mình ngước lên thấy ánh mắt mọi người đang hướng về mình, cậu hướng mắt về phía Chính Quốc

Cậu thiếu niên ngồi cách cậu không xa, những ngón tay thon dài đang cầm lấy chiếc micro, biểu cảm dưới ánh đèn mờ càng trở nên mơ hồ, tay cậu ta cầm chai bia đã khui đưa đến chỗ Trí Mẫn "uống chứ?"

Trí Mẫn không nói gì cầm lấy chai bia ướp lạnh cậu đưa

Đương nhiên tớ nhận.

Là cậu đưa, sao nỡ không nhận

Mâu thuẫn thật. 

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top