Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 9


Điền Chính Quốc cắm đầu chạy thật nhanh ra khỏi khu nhà Phác Trí Mẫn rồi phanh chân lại cúi đầu thở dốc, tim cậu lúc này đang đập mạnh. Cậu cho rằng là do cậu chạy quá nhanh nên thế.

Cậu gợi nhớ lại cảnh tưởng ban nãy dưới khu nhà Trí Mẫn rồi nhìn chằm vào bàn tay của mình lúc nãy dùng để nhéo má cậu ta.

Chính Quốc cảm thán da cậu ta thật mềm mại , chả thua kém đám con gái

Lòng cậu đến giờ vẫn bồi hồi, có gì đó lay động cảm xúc cậu.

Phác Trí Mẫn...

Cậu nhóc ấy...

Sao thế này, có vẻ mình cũng say rồi

Điền Chính Quốc vẫn còn bơi trong đống suy tư thì tiếng chuông điện thoại reo kéo tâm trí cậu trở lại, cậu rút điện thoại ra nhấn nút nghe bên đó truyền lại loạt âm thanh hỗn tạp ồn ào từ phòng KTV

"Chính Quốc, sao cậu còn chưa quay lại?" cậu nghe thấy rõ giọng Diệu San hét to trong đống âm thanh ồn ào

"có chút việc" Chính Quốc đáp

"hả?" Diệu San không nghe rõ

"tớ sẽ quay lại ngay!" Chính Quốc đành hét to vào điện thoại khiến người đi đường nhìn chằm cậu.

Cậu thiếu niên kết thúc cuộc gọi rồi nhanh chân lượn đi.

---

Phác Trí Mẫn vác tấm thân nặng nề vẫn đang lâng lâng về tới nhà, cậu lảo đảo vào bếp pha ly nước mật ong rồi uống cạn, sau đó vào phòng lấy quần áo đi tắm rửa

Đứng dưới vòi sen cậu mới cảm nhận được làn nước ấm khiến thân nhiệt mình đang hạ dần, cái cảm giác lâng lâng dần trở nên tỉnh táo hơn, cậu hồi tưởng lại cảnh tượng cùng với Chính Quốc lúc nãy, nhớ đến hương thơm nhẹ nhàng phản phất trên người cậu ta, nhớ đến nụ cười và cái ôm ấm áp của cậu ta, nhớ đến cậu ta vô tình hay cố ý cứ luôn miệng nhắc hai chữ bạn bè như lời cảnh báo rằng đừng nên vượt qua giới hạn, phá hủy quy luật.

Quan hệ của chúng ta chỉ có thể đến đây cứ nghĩ đến đây thì khóe mắt cậu lại cay cay

Trong lúc cậu vẫn chìm đắm trong dòng cảm xúc thì tiếng ầm ĩ lớn ở ngoài truyền đến tai cậu, lúc này cậu thiếu niên thật sự tỉnh cả người, phản xạ tự nhiên run rẩy cả người, nhanh chóng vớ lấy chiếc khăn lau khô cả người rồi vội vàng mặc quần áo vào.
Giọng thô to, nạt nộ của Phác Huấn Thành truyền đến bên tai cậu chỉ cách nhau cánh cửa nhà vệ sinh "thằng chết tiệt, chẳng phải kêu mày ngoan ngoãn ngồi đợi tao về sao? cút ra đây, xem nay tao có đánh chết mày không" tay ông ta không ngừng đập liên hồi vào chiếc cửa gỗ cũ kĩ.

Bảo không về lại đột ngột ập về, Trí Mẫn thở dài dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra với cậu tiếp theo, đôi chân gầy gò hiện đang rung rẩy chôn chân tại chỗ, không muốn bước ra ngoài nhưng cậu biết nếu không ra ngoài Phác huấn Thành cũng sẽ đập bể cánh cửa xông vào. Cậu hít thở thật sâu cố bình ổn tâm trạng rồi mở cửa.

Phác Huấn Thành đứng ngay trước cửa, vừa mở cửa gương mặt đáng sợ của ông ta đập vào mắt cậu, tóc tai bù xù, quần áo lê thê, mắt đang lừ đừ, mặt ửng đỏ vì rượu.

"ba" Phác Trí Mẫn khẽ gọi ông

"tao không phải ba mày!" Phác Huấn Thành quát to vào mặt cậu, chưa đợi cậu phản ứng ông liền vung tay đánh một phát mạnh vào con người gầy gò tong teo trước mặt "tao không có đứa con như mày! Mày là đồ vô dụng, tao cày ngày cày đêm để nuôi bản thân tao còn phải nuôi cả mày!" Phác Huấn Thành không ngừng la hét như một người tâm thần

Phác Trí Mẫn cuộn tròn người mặc cho ông vung tay vung chân chửi bới, giọng vẫn yếu ớt đáp trả "ba là ba con thật mà"

"con là con của ba"

Cậu càng nói càng thấy ấm ức, nước mắt lăn tròn trên khóe mắt

Phác Huấn Thành dường như bỏ ngoài tai lời cậu nói, điều ông ta cần lúc này đây là trút hết mọi áp lực lên người cậu thiếu niên nhỏ bé chỉ vì muốn giấu đi sự bất lực của bản thân

con là con trai của ba mà

con là con trai của ba mà

Phác Trí Mẫn như người vô hồn, cậu im lặng, không phản khán không la hét.

Tay Trí Mẫn tay vò thành nắm đấm, cắn chặt môi dưới vì cậu không muốn khóc nữa.

Cậu thiếu niên cảm thán thanh xuân của cậu chỉ toàn đau khổ, đâu đâu cũng là vô vàn bức tranh u ám không hé nổi một tia hy vọng.

Chính Quốc, cậu đang làm gì thế

Tớ mệt mỏi quá

Trí Mẫn lần nữa thương tích đầy người.

----

Cả đám Chính Quốc đi chơi đến rạng sáng, cậu chẳng nhớ nổi mình về nhà bằng cách nào.

Kì nghỉ hè chính thức bắt đầu, kết quả kì thi phải qua vài ngày mới có, Chính Quốc vơ tay tìm chiếc điện thoại, màn hình điện thoại hiển thị 11:58 AM

Mắt cậu vẫn lim dim ngồi dậy, tìm lấy tên Trí Mẫn trên điện thoại gõ gõ chữ gửi qua

Điền Chính Quốc: <cậu dậy chưa?>

Nhắn xong đem điện thoại ném lên giường rồi xoay người đi tắm, lúc vào lại cầm lấy điện thoại thấy tin nhắn gửi qua của Trí Mẫn chỉ với chữ <ân>

Chính Quốc nhíu nhíu mài: <sao thế?>

Phác Trí Mẫn: <không gì>

Ngữ điệu thế làm sao không gì

Chính Quốc lại hỏi có phải Trí Mẫn lại giấu cậu chuyện gì không thì cậu ta khăng khăng nói không có

Điền Chính Quốc <vậy hai ta đi chơi đi, thành tích vẫn chưa có những ngày này rảnh rỗi mà.>

Phác Trí Mẫn: < thôi, tớ phải làm luận văn>

Điền Chính Quốc: <...cậu nhạt nhẽo quá>

Phác Trí Mẫn: <ân>

Chính Quốc bĩu môi chậc một tiếng không hài lòng cách trả lời của Trí Mẫn, nhưng rồi lại nhắn tiếp

Điền Chính Quốc: <ngày 7 tháng 7 lễ hội âm nhạc, cậu vẫn đi chứ?>

Phác Trí Mẫn: <ân>

Điền Chính Quốc: <Vậy lúc đó gặp :( >

Chính Quốc buồn chán rồi nhắn tin cho Kim Thái Hanh hỏi đi chơi không

Thái Hanh nhanh chóng gật đầu, nói cả hai đi chơi game, tiện thể bày vài kế cho cậu cưa Diệu San

Những ngày sau đó, Chính Quốc không còn thường xuyên nhắn tin cho Trí Mẫn.

Cậu và cả đám Kim Thái Hanh, hai ba ngày lại tụ tập chơi game, Chính Quốc cũng update trên tường nhà mình hình cả đám trai gái ở quán cà phê, Diệu San ngồi bên cạnh cậu, trong hình cậu tươi cười vui vẻ.

Trí Mẫn đã nhấn like cho bức hình.

Vài ngày trôi qua thành tích thi cử đã có được gửi đến phụ huynh với hình thức tin nhắn điện thoại, Phác Trí Mẫn vẫn đứng nhất khối, Chính Quốc xếp sau cậu, nhưng khoảng cách điểm chênh lệch giữa cả hai không nhiều.

Những ngày nghỉ phép để dưỡng thương thật sự ảnh hưởng đến việc học tập – Trí Mẫn nghĩ

Thành tích của cậu từ hồi trung học đã không gửi cho Phác Huấn Thành bởi ông ta sẽ chẳng quan tâm.

Cậu mím mím môi ngồi vào bàn học, vết thương mới đây trở thành vết bầm xanh tím chằng chịt tay chân, trên bàn học là bài tập hè cậu đã hoàn thành gần hết, cậu còn dành thời gian giải cả những đề toán nâng cao.

Có lúc cậu nghĩ bản thân cố gắng học như thế nhưng không đổi lấy được sự yêu quý của ba cậu, vậy thì có ý nghĩa gì.

Cậu ngước nhìn ra khung cửa sổ thờ thẩn.

Chiếc điện thoại cậu đang nắm trong tay lúc này báo tin nhắn mới, Trí Mẫn thấy tên Chính Quốc

Cậu ấy dường như đã cả tuần không kiếm cậu

Chỉ trách bản thân cứ kiểu thờ ơ khiến cậu ấy không vui

Chính Quốc: <cậu vẫn đứng nhất>

Có vẻ cậu ta cũng đã biết điểm rồi.

Cậu nhanh chóng nhắn lại <ân>

Chính Quốc: <ây, tớ vẫn không thể vượt cậu, cậu giỏi lắm>

Trí Mẫn: <cậu cũng giỏi>

Chính Quốc: < sao bằng cậu>

Chính Quốc: <đã cả tuàn tớ không gặp cậu rồi>

Chính Quốc: <cậu luôn thế, gặp tớ một lần rồi lại trốn mất>

Tin nhắn liên tục hiện trên điện thoại khiến lòng cậu lần nữa rộn lên.

Những lời nói dường như khá bình thường nhưng khi nó đến từ cậu luôn khiến tớ bồi hồi.

tớ thích cậu... Trí Mẫn lẩm bẩm trong miệng, cậu nhìn chằm chằm cửa sổ trò chuyện giữa cậu và Chính Quốc. cậu đặt tấm hình chụp cả hai khi mới năm nhất lúc trận bóng rổ kết thúc làm hình nền, trong ảnh cậu thiếu niên cười híp mắt quàng lấy vai cậu.

tớ thực sự thích cậu...

Chính Quốc lại tiếp tục nhắn <ngày mai lễ hội âm nhạc, cậu đến chứ?>

Trí Mẫn: <đến chứ, tớ cũng lâu không gặp cậu>

Chính Quốc nhanh chóng trả lời: <vậy tớ đứng trước cửa sân vận động đợi cậu, nếu không đợi được cậu cậu liệu hồn tớ qua thẳng nhà cậu hét to đấy>

Trí Mẫn: < hehe, ân, tớ hứa, nhất định sẽ đến>

Tớ đã hứa, nhất định sẽ đến

Cậu cứu lấy tớ được không, hãy kéo tớ ra khỏi màn đêm u ám

Trí Mẫn nhìn ra phía cửa sổ, bầu trời trong xanh ánh nắng chói chang xuyên qua các tán cây.

Cậu chợt nhận ra mùa hè đã đến.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top