Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

day 2. lilac.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝐖𝐡𝐞𝐧 𝐥𝐢𝐥𝐚𝐜𝐬 𝐥𝐚𝐬𝐭 𝐢𝐧 𝐭𝐡𝐞 𝐝𝐨𝐨𝐫𝐲𝐚𝐫𝐝 𝐛𝐥𝐨𝐨𝐦'𝐝

"𝙸𝚗 𝚝𝚑𝚎 𝚍𝚘𝚘𝚛𝚢𝚊𝚛𝚍 𝚏𝚛𝚘𝚗𝚝𝚒𝚗𝚐 𝚊𝚗 𝚘𝚕𝚍 𝚏𝚊𝚛𝚖-𝚑𝚘𝚞𝚜𝚎 𝚗𝚎𝚊𝚛 𝚝𝚑𝚎 𝚠𝚑𝚒𝚝𝚎-𝚠𝚊𝚜𝚑'𝚍 𝚙𝚊𝚕𝚒𝚗𝚐𝚜,
𝚂𝚝𝚊𝚗𝚍𝚜 𝚝𝚑𝚎 𝚕𝚒𝚕𝚊𝚌-𝚋𝚞𝚜𝚑 𝚝𝚊𝚕𝚕-𝚐𝚛𝚘𝚠𝚒𝚗𝚐 𝚠𝚒𝚝𝚑 𝚑𝚎𝚊𝚛𝚝-𝚜𝚑𝚊𝚙𝚎𝚍 𝚕𝚎𝚊𝚟𝚎𝚜 𝚘𝚏 𝚛𝚒𝚌𝚑 𝚐𝚛𝚎𝚎𝚗,
𝚆𝚒𝚝𝚑 𝚖𝚊𝚗𝚢 𝚊 𝚙𝚘𝚒𝚗𝚝𝚎𝚍 𝚋𝚕𝚘𝚜𝚜𝚘𝚖 𝚛𝚒𝚜𝚒𝚗𝚐 𝚍𝚎𝚕𝚒𝚌𝚊𝚝𝚎, 𝚠𝚒𝚝𝚑 𝚝𝚑𝚎 𝚙𝚎𝚛𝚏𝚞𝚖𝚎 𝚜𝚝𝚛𝚘𝚗𝚐 𝙸 𝚕𝚘𝚟𝚎,
𝚆𝚒𝚝𝚑 𝚎𝚟𝚎𝚛𝚢 𝚕𝚎𝚊𝚏 𝚊 𝚖𝚒𝚛𝚊𝚌𝚕𝚎--𝚊𝚗𝚍 𝚏𝚛𝚘𝚖 𝚝𝚑𝚒𝚜 𝚋𝚞𝚜𝚑 𝚒𝚗 𝚝𝚑𝚎 𝚍𝚘𝚘𝚛𝚢𝚊𝚛𝚍,
𝚆𝚒𝚝𝚑 𝚍𝚎𝚕𝚒𝚌𝚊𝚝𝚎-𝚌𝚘𝚕𝚘𝚛'𝚍 𝚋𝚕𝚘𝚜𝚜𝚘𝚖𝚜 𝚊𝚗𝚍 𝚑𝚎𝚊𝚛𝚝-𝚜𝚑𝚊𝚙𝚎𝚍 𝚕𝚎𝚊𝚟𝚎𝚜 𝚘𝚏 𝚛𝚒𝚌𝚑 𝚐𝚛𝚎𝚎𝚗,
𝙰 𝚜𝚙𝚛𝚒𝚐 𝚠𝚒𝚝𝚑 𝚒𝚝𝚜 𝚏𝚕𝚘𝚠𝚎𝚛 𝙸 𝚋𝚛𝚎𝚊𝚔."

_Walt Whitman_

_________________________

Mùa xuân. Khi đàn én nhỏ mặc sức chao liệng trên khoảng trời xanh lơ ngoài kia, khi dân làng Werdore đã bắt đầu gieo thứ hạt giống tốt nhất của cây ngô xuống khu vườn phía trước nhà và khi những cành tử đinh hương trước cửa nhà em nở hoa trắng xóa, đứa nhỏ tội nghiệp lọt lòng, cũng là lúc mẹ em trút đi hơi thở cuối cùng. Mùi hoa tử đinh hương trắng dịu ngọt, thuần khiết năm đó chẳng thể khỏa lấp đi niềm đau đớn của cả gia đình em. Cánh hoa nở trắng, mỏng manh rơi rụng đầy sân nhà, nơi mộ mẹ.

Tiếng khóc chào đời của em lẫn vào từng đợt âm thanh xót xa của gia đình và tiếng tặc lưỡi ngán ngẫm của dân làng. Đứa nhỏ này, thật là một điềm xui rủi.

Đứa nhỏ ấy, tên là Jimin.

Thời gian mang em khôn lớn. Cùng những vết sẹo đen đúa trên người, và cả trong tâm hồn thuần khiết như đứa trẻ của em. Cha không yêu em, ông bảo rằng bởi vì em đã cướp mất khỏi ông một người vợ ngoan hiền, rằng Jimin là một điềm rủi, một lời nguyền cho gia đình quá đỗi hạnh phúc và êm ấm của họ.

Jimin, em cũng từng nói với ông rằng em cũng bị cướp mất một người mẹ hiền, tại sao ông lại nhẫn tâm lấy luôn của em thứ tình thương của cha như thế. Cha không trả lời, thứ ông hồi đáp lại em, chỉ là những đòn roi. Những đòn roi, tới tấp cho đến khi Jimin học được cách không bao giờ mở miệng hay phát ra bất kỳ âm thanh nào trước mặt ông nữa.

Sáng sớm, Jimin mang trên lưng chiếc giỏ mây đan, trông còn to hơn cả tấm lưng gầy guộc của em, rảo bước một mình dọc con đường đất nhỏ dẫn tắt đến cánh đồng ngô bên kia thôn làng bằng đôi bàn chân trần. Jimin thoải mái hé miệng và ngâm nga vài giai điệu mà em đã nghe lỏm được của Jungkook, chàng trai điển trai nhất trong làng, khi chàng ta ôm lấy chiếc đàn Lute và cất giọng ca vào những đêm lễ hội của làng.

Jimin đã nép người vào vách nhà của mình, chỉ dám hé đôi mắt nhìn trộm mọi người cùng vui đùa, bởi vì em chẳng bao giờ được cha cho phép vui chơi cùng bất kỳ ai. Jimin đã thấy được Jungkook, trái tim em xốn xang khi chàng ca vang những giai điệu tình yêu đẹp đẽ và cả khi chàng cười đùa cùng những cô gái xinh đẹp trong làng. Chàng chẳng nhìn về phía em lấy một lần.

Cánh đồng ngô hiện ra trước mắt em, vẫn chưa có mấy ai đến, nên Jimin quyết định rằng em sẽ bắt tay vào làm trước. Em với tay bẻ lấy một quả bắp ngô vừa chín tới. Lớp vỏ xanh ngắt, vài sợi râu ngô quấn lấy ngón cái của Jimin, và em ngửi được mùi ngô thơm như mùi sữa. Thả nó vào chiếc giỏ sau lưng, em lại quay ra một ngọn ngô khác, nhón ngón chân và dễ dàng bẻ được thêm vài quả ngô chín thơm nữa.

Khi dân làng kéo nhau đến, giỏ ngô của em đã đầy được non nửa. Trời chưa quá trưa, em đã bẻ được hai giỏ ngô đầy ấp. Bác trưởng thôn mỉm cười nhận lấy giỏ ngô thứ hai của em, đổ nó vào chiếc xe bán tải nho nhỏ, đến chiều sẽ mang số ngô này ra thị trấn và sáng mai chúng sẽ được bán đi tại khu chợ trái cây ở đó. Jimin nhận lấy năm đồng tiền công, và hai quả ngô cho sự chăm chỉ đáng khen của em. Trưởng thôn xoa đầu em, bảo rằng em hãy trở về nhà với cha đi, trước khi đợt nắng gắt giữa trưa bắt đầu hâm nóng mọi thứ trên mặt đất và khiến đôi bàn chân của em rát bỏng.

Hoa tử đinh hương trắng mùa này lại bắt đầu tỏa hương. Và rụng đầy mộ mẹ, những cánh hoa trắng muốt, nhẹ hều và yếu ớt đến đáng thương. Jimin đặt hai quả bắp ngô mà em được thưởng trước bia mộ của mẹ. Người cha nát rượu của em vẫn còn nằm trong nhà, và chẳng mảy may nhớ đến hôm nay là giỗ mẹ.

Jimin nhìn nụ cười hiền của người phụ nữ trong hình được đính trên bia mộ, đôi mắt như thể nhìn thấu được mọi thứ vùi sâu trong tâm can của em. Những đòn roi ám ảnh, đen đúa đã đóng cặn trong tâm hồn em, và cả tình yêu mà em đã dành hết mọi thứ thuần khiết nhất trong lòng mình trao cho Jungkook. Nhưng chẳng ai ngoài em biết đến sự tồn tại của nó, và cả người mẹ xa lạ trước mặt em nữa.

Em nằm xuống, tựa đầu vào gò đất nham nhở đầy những cánh hoa màu trắng của tử đinh hương phía sau bia mộ, để cho cả người em cuộn tròn lại, y như đang được nằm trong lòng mẹ. Jimin bắt đầu thì thầm một mình, về vài thứ mà em chẳng thể quên được, chúng cứ bám dính trong lòng em như thứ cao su khô khốc và cứng đầu. Có thể mẹ sẽ nghe được em, hoặc chẳng có ai ngoài em tự gặm nhấm lấy tâm hồn mình, đến khi nó nát bấy đi, và em sẽ chẳng cảm nhận được sự đau khổ nào nữa.

Em thì thầm với ngôi mộ, về những đòn roi của cha, khi ông chẳng ngần ngại mà vung mọi thứ tay ông chụp được về phía em, chẳng cần biết nó sẽ trúng vào nơi nào, chỉ cần em cảm thấy đau đớn thì ông ta cũng thỏa mãn rồi. Jimin lại kể về việc em được khen thưởng bằng hai quả ngô tươi ngon lành vì sự chăm làm của mình. Và cuối cùng, khi em ngước đôi mắt ấy, nhìn lên nền trời xanh ngắt, những đóa tử đinh hương treo người trên thân cây sạm đen, đung đưa theo gió và trút xuống vài cánh hoa trắng thơm phức lên người em, Jimin đã thì thầm về tình yêu ngây ngô của em.

Em yêu Jungkook chỉ vì nụ cười của chàng vào đêm hôm ấy, khiến cho lồng ngực Jimin loạn nhịp. Tiếng đàn ca về tình yêu nồng nàn say đắm của chàng khiến em không ngừng chìm đắm vào thứ xúc cảm đẹp đẽ ấy. Đẹp hơn nhiều so với những đòn roi và ánh mắt thù hận của cha dành cho em.

Jimin cứ nằm đó, cho đến khi thân em lạnh cóng. Những cánh hoa tử đinh hương vẫn rơi, vào người em, vào mộ mẹ. 

_____________________________________

cảm ơn các cậu đã đọc đến đoạn này.
và thật xin lỗi vì những câu cú còn thiếu sót của mình.

challenge by @blognaydeshareplot
idea by Trúc Võ.

@timinluvu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top