Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

sẽ mau quên đi thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

nhớ.

tôi thật sự, thật sự nhớ em, jungkook.

nhớ em về từng ngày chớm xuân, khi những cơn gió nhè nhẹ thổi trên từng ngọn đồi, khi nắng nhẹ cùng đùa nghịch với nàng xuân và lúc em cất lên tiếng hát ngọt ngào.

xuân về, hoa lá bừng sắc, xua tan đi cái lạnh thấu xương của mùa đông nơi đây. trời cao, mây trắng. tôi cùng em nằm trên bãi cỏ xanh mượt, ngắm nhìn không gian. em lúc đó nhìn thật hạnh phúc, em muốn cùng tôi níu giữ mãi khoảnh khắc này.

mùa xuân đó, em cùng tôi đi ngắm hoa đào, cùng thưởng thức những món ăn nho nhỏ đôi ta làm ra, cùng hòa ca với những chú chim họa mi xinh đẹp. xong, em tựa vào lòng tôi, chìm vào giấc ngủ êm đềm, trên môi nở nụ cười tươi tắn. ngày hôm đó, đôi ta ấm áp bên nhau.

rồi hè sang, tôi lại nhớ về những buổi ta trở về quê hương, cùng nhau chơi đùa bên bãi biển vô tận. biển mát lắm, thích lắm. biển là nơi chan chứa đầy tình cảm của đôi ta. cũng như đại dương sẽ không bao giờ cạn, tình mình mãi không phai.

em nói thế với tôi đấy, sau đó cho tôi một cái ôm đầy hạnh phúc. gò má em đỏ lên, em trao tôi một nụ hôn nồng thắm. thủ thỉ bên tai rằng, em muốn đôi ta mãi như thế này. tôi yêu em nhiều biết mấy.

em của tôi vô tư lắm, ngây thơ và còn non dại. em rủ tôi ra đồng, ngắm những con diều bay bổng lên cao, cùng hòa mình vào thiên nhiên, trở về tuổi thơ là những cậu bé thôn quê. tôi còn giữ lại được con diều nhỏ mà hồi ấy ta còn chơi với nhau. sao tôi lại làm mất được chứ, nó là của tôi và em làm mà.

trời dần chuyển qua thu, bắt đầu qua những cơn mưa nặng hạt. tôi dễ ốm lắm, thế là lại sốt một trận trên giường. tôi nhớ những khi mà em nấu cháo cho tôi. cháo còn hơi sống, hơi loãng. nhưng chỉ cần là em làm, em trao, cái gì tôi cũng nhận, cũng thấy thật hoàn hảo. bát cháo đó, ngon lắm em à.

tôi không muốn để em lây bệnh nên đã tách ra. hôm sau, em mệt mỏi bảo rằng ngủ không quen, thiếu tôi lại không ngủ được. em nằm xuống, ôm tôi vào lòng và ngủ say. tôi cũng thế mà. ta đã quen bên cạnh nhau, cứ thiếu đi một người là nôn nao không biết. trong vòng tay ấm áp đó, lắng nghe từng ca từ ngọt ngào, tôi chìm vào giấc ngủ.

khi thức dậy, ta lại ngắm cảnh ngoài kia. mùa thu, lá vàng rơi trông thật lãng mạn. nắng vàng len lỏi qua từng kẽ lã, leo trèo trên cây. gió heo may đợm buồn lướt đi trên từng con phố, hòa nình vào trời không xanh ngát. em sinh vào mùa thu, cả người em toát lên vẻ dẫn dã mộc mạc như nó. em nói rằng, em thích anh còn hơn cả mùa thu.

trăng mùa thu đẹp lắm em ơi. mặt trăng khuyết tựa như con tàu cưỡi biển sao mênh mông. từng vị tinh tú tỏa sáng rực rỡ chiếu rõ trong đêm đen. trời nhiều sao ghê ấy. em nói với tôi rằng, em đã treo lên từng cái một trên bầu trời tặng tôi đó. tôi bật cười vì sự dễ thương của em.

không lâu sau, đông đến. cây cối trơ trọi, khẳng khiu. hoa chẳng còn nở, nắng chẳng chịu tới. tôi trở bệnh nặng hơn vào mùa đông năm nay, yếu đuối tựa như sắp tàn. nhưng còn có em bên cạnh tôi mà. em cùng đồng hành với tôi, trao lạnh sức mạnh cho tôi, bên tôi mỗi khi tôi mệt mỏi nhất. tôi thật sự biết ơn. ngoài kia là mưa tuyết lạnh giá, nhưng trong vòng tay của em, sao tôi thấy ấm áp, an toàn thế này vậy? tôi yêu em.

ta cùng nhau ngắm hoa tuyết, cùng xây người tuyết trong sân. trời lạnh, em chỉ cho tôi ra ngoài một xí là bắt vào liền à. em bảo nó không tốt đâu, nhưng tôi lại lén lút chơi chơi ngoài kia. em phát hiện được, dỗi tôi cả một ngày.

tôi đôi lúc cảm thấy là gánh nặng của em. em chẳng thể đi chơi cùng bạn bè, tham gia vào những bữa tiệc vui vẻ hay về quê thăm người thân. tôi có lỗi với em lắm, tôi đôi lúc muốn buông bỏ, lại sợ một mình cô đơn không thể chịu được.

tôi ích kỷ quá, em ơi.

có lẽ vì thế, chẳng hiểu khi nào mà đôi ta dần xảy ra những cuộc cãi vã lớn nhỏ. em dần cáu gắt, mắc một lỗi nhỏ là em nổi điên lên. sau đó lại lẳng lặng bỏ đi, đêm không về.

em ơi, đừng đi qua đêm được không? tôi sợ bóng tối, sợ ở một mình lắm. những thứ ngoài kia dần cướp đi jeon jungkook của tôi rồi. em ơi, về đi em. tôi sợ mình lại quên em như cách mà tôi chẳng nhớ gì về quá khứ cả.

một chút cũng không.

ngày một, kí ức của tôi về em càng mất đi. nhìn bóng hình của em, tôi càng thấy xa lạ. tôi lúc nào cũng một mình ngẩn ngơ, cố gắng lục lọi kí ức trong tôi. nhưng đáng tiếc, có khi, tôi còn chẳng biết em là ai.

em thấy thế, từ đầu em có hỏi han tôi chứ. nhưng dần về sau, em lạnh lùng đi hẳn. em chán ghét một người ngồi không ăn không trong nhà của mình. giờ thứ em quan tâm, chỉ là chàng trai lãng tử cạnh bên nhà thôi. tên gì nhỉ? à, tôi chẳng muốn nhớ.

em sau đó ở lại bên ấy luôn, bỏ mặc tôi ở nhà. em nói rằng muốn tôi an tâm tĩnh dưỡng một mình, nhưng tôi nghĩ em đã yêu chàng trai bên cạnh kia cơ. thôi em ơi, chẳng cần nói dối đâu.

ít ra, em còn chưa ném tôi vào bệnh viện tâm thần là may lắm rồi. nhưng dù có đêm hè nóng bức, tôi vẫn thấy lạnh, trống vắng cái gì đó trong tim.

tôi dần quan tâm hơn đến mọi thứ trong nhà. cây hoa lan đã nở hoa, từng bông hoa trắng muốt là thứ duy nhất có sinh khí trong ngôi nhà này. tôi cũng để ý đến những cây hoa cỏ xung quanh, chăm sóc đầy đủ cho chúng.

tôi làm thật nhiều việc để biến mình thật bận rộn. nếu cứ một mình chán nản, tôi lại quên tiếp thôi.

sáng nay, em chạy về nhà. lòng tôi cảm thấy thật hân hoan, vui vẻ. vậy là em đã về bên tôi rồi. thật vui vẻ thật hạnh phúc. không bù với những lời cầu nguyện nhỏ bé gửi đến mặt trăng của tôi.

nhưng ai ngờ, em về lấy quần áo, chạy mà đụng phải tôi. có chuyện gì thế em? em chỉ nhả ra ba chữ 'chia tay đi' một cách lạnh lùng, theo cơn gió đi mất hút.

chẳng hiểu sao, tôi lại nhớ lại mọi thứ, nhớ những ngày vui vẻ ta bên nhau. từng kí ức như một đoạn băng tua lại trong đầu. đau đớn không thôi.

tôi nhớ những lời ca ngọt ngào vu vơ của em. yêu những tia nắng chiều tà trong ánh nắng của một buổi chiều lộng gió. thương mặt trăng một mình lặng lẽ tỏa sáng trong đêm đen. hờn những tháng năm đưa tôi xa cách khỏi em.

em đi cùng người ta, tôi sao mà cản được. em còn trẻ, còn non dại. tôi chỉ mong em càng ngày trưởng thành, tìm được chân ái của riêng mình.

rồi khi ta gặp lại nhau, tôi và em chỉ còn là người dưng. tôi sẽ quên đi cảm giác đau đớn tột cùng này, quên đi gương mặt của em, giọng nói của em.

tôi xin lỗi, chỉ là trước khi em nói lời chia tay, trái tim tôi cũng dần có vết nứt rồi. cái giá tôi phải trả khi mong được gặp em lần cuối là làm cho vết nứt lan rộng ra, chẳng thể cứu vãn được nữa.

em không có lỗi, chỉ là với tôi, mặt trăng kia tựa lưỡi liềm, đâm thẳng vào trái tim em. từng cơn sóng biển tạt vào vết thương, đưa em đi đến một nơi tôi chẳng với được rồi em chết đi trong bão tuyết trắng xóa.

trái tim tôi rỉ máu vì thế. em của quá khứ đã mất, chỉ còn một jeon jungkook xa lạ tôi chẳng biết là ai. đó chắc là lí do, tôi dần chẳng nhớ em là ai, đúng không?

thôi thì, tôi sẽ quên em. chỉ cần chợp mắt một chút là được ngay ấy mà, nhanh lắm.

vĩnh biệt em nhé, jungkook của anh.

end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top