Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

tình đơn phương

Ký ức giống như một chiếc đồng hồ chạy bằng dây cót, nếu bạn quên lên dây nó sẽ ngưng hoạt động, nhưng một khi đã khởi động nó sẽ mạnh mẽ xoay vòng.

Tôi gặp Mân lần đầu tiên vào một buổi chiều mùa thu nghiêng ngả sắc vàng, khi ấy cậu đang đứng quay lưng về phía tôi, bặm môi viết viết xóa xóa gì đó trên bảng, bụi phấn rơi lả tả, trắng như bụi thời gian. Rất nhiều năm rồi, tôi không còn nhớ đến Mân, dáng vẻ của cậu ấy lúc chưa trưởng thành như thế nào tôi cũng dần quên mất. Chỉ duy có bóng lưng gầy gò và màu xanh biếc mắt của chiếc áo đồng phục, khiến Mân như mặt sau của một chiếc lá non đang đu đưa trong gió vẫn mãi in đậm trong tâm trí tôi.

Ngày ấy, Mân là một chàng trai bướng bỉnh và nghịch ngợm, còn tôi là một chàng trai trầm lặng và vô cùng ít nói. Tôi từng bước tiếp cận cậu bạn cùng lớp, ban đầu là bạn cùng bàn, ngăn với nhau bằng một vạch phấn trắng. Tôi vẫn còn nhớ, lúc Mân cầm cây thước kẻ, vẽ một đường thẳng dài thật dài rồi quay sang hạ lệnh: "Cấm xâm lấn bất hợp pháp, gặp một lần giết một lần." Tôi rất lấy làm thích thú mà gật đầu, nhưng thường vô tình trong lớp học lấn một ít mép áo sang phía cậu ấy, chỉ để mỗi ngày được Mân cầm sách đập lên đầu mình bôm bốp như đập gián.

Thế nhưng, tôi lại không đủ can đảm để lấn về phía Mân nhiều hơn một chút, ngày nào cũng chỉ nhích sang không hơn không kém một phần năm mép tay áo. Khi còn nhỏ, chúng ta không biết cách nào khác để thổ lộ tình cảm, ngoài việc khiến người ta ghét cay ghét đắng và nhớ đến mình. Có lẽ, chúng ta nghĩ rằng, ghét một người thì sẽ khó quên hơn là yêu một người chăng?

Và bi kịch là ở chỗ, những cô bạn cùng lứa, và cả cậu ấy, thích những anh chàng khối trên hơn. Họ người lớn, chững chạc và lãng mạn: nếu thích một người, họ sẽ viết thư tình kẹp vào trong đó một bông hoa hồng, buộc lại trên giỏ xe đạp; hoặc vào ngày kết thúc năm học, sẽ đứng từ trên tầng cao nhất, đợi cô gái (hoặc là chàng trai) mà mình thích đi ngang qua sân trường, phi một chiếc máy bay màu trắng ngà, mong manh như những cánh ve, lượn một vòng trên không trung rồi đáp lại dưới một gốc phượng đang mùa rộ hoa. Cơ hồ, mỗi một ngôi trường đều sẽ có cây phượng và dưới mỗi gốc phượng luôn có một câu chuyện về thời niên thiếu bị thời gian vùi lấp.

Cái ngày mà Mân dùng tay lau sạch đường kẻ trên mặt bàn, phá vỡ hàng rào mỏng manh che chắn giữa chúng tôi, là ngày tôi và Mân kết giao thành bạn. Từ đó, tôi không cần cố ý dịch về phía cậu nữa, bởi cứ đến giờ ra chơi, Mân sẽ kéo tay tôi lại gần, áp mặt xuống và đánh một giấc ngon lành. Trên cơ thể Mân thoang thoảng mùi thuốc giữ ẩm của quần áo, chỉ cần tôi nghiêng người đến phía trước một chút thì có thể chạm vào người cậu ấy. Nhưng tôi lại luôn ngồi ngay ngắn, mắt chăm chú nhìn vào trang sách, trong khi đầu óc thì quay cuồng như đang đi giữa một trời ban mai rực rỡ và chói lòa.

Cả lớp đều nói chúng tôi là một đôi, nhưng tôi hiểu rõ hơn ai hết, chúng tôi chỉ đơn thuần là bạn. Mân xem tôi chẳng khác gì những cậu bạn thân khác, sẵn sàng í ới rủ tôi đi vệ sinh, có bí mật gì cũng ghé tải thủ thỉ, thấy trai đẹp đi ngang qua lớp liền lôi lôi kéo kéo tôi hét ầm ĩ. Những khi đó tôi sẽ hùa theo Mân, nhưng cậu có biết tôi chỉ nhìn mỗi cậu không?

Tôi thường nghĩ, nếu năm mười ba tuổi, tôi không gặp được Mân, tôi sẽ như thế nào? Thời niên thiếu của tôi sẽ ra sao? Đẹp đẽ hơn hay u buồn hơn? Hay là vừa đẹp đẽ vừa u buồn như bây giờ? Khi ấy, đến cả trong mơ cũng muốn tỏ tình với Mân, nhưng lại e sợ rất nhiều thứ: sợ bị từ chối, sợ đến tư cách làm bạn với cậu cũng không còn... Bấy giờ, Mân được rất nhiều nam nữ sinh theo đuổi, cả bạn cùng lớp lẫn những anh chàng khối trên. Giỏ xe của cậu lúc nào cũng đỏ thắm hoa hồng. Nhà Mân nghèo, không có tiền mua xe thể thao như tôi, cậu dùng chung xe với chị gái, tuy chiếc xe hay hỏng hóc và có phần nữ tính nhưng không làm át đi cái vẻ ngọt ngào và dịu dàng thường thấy của Mân. Khi nhận được những bông hoa, Mân thường bắt tôi mang chúng về, ép thành hoa khô, kẹp vào album ảnh, chú thích rõ ràng ngày tháng, người gửi tặng. Cậu ấy bảo: "Sau này tớ già đi, chỉ còn lại những cánh hoa này minh chứng cho một thời tớ từng là mỹ nam." Lúc ấy, tôi rất muốn nói với Mân rằng, đống hoa khô này cùng lắm chỉ thọ được vài năm thôi, nơi thực sự lưu giữ tuổi thanh xuân tươi đẹp của Mân là ở mãi trong đôi mắt tôi. Chỉ tiếc là cậu ấy không bao giờ nhìn thấy.

Mối tình đầu tiên của Mân là một cậu bạn cùng lớp, tóc bổ luống, khuôn mặt nhìn nghiêng cũng có đôi chút giống Đan Trường. Lúc ấy, trong lớp đang thịnh hành mốt khắc chữ lên mặt bàn và viết thư tay trong giờ học. Các đôi yêu nhau thường khắc tên đối phương lên chỗ ngồi của mình. Cậu bạn ấy viết một chữ M to tướng bằng bút xóa, phía dưới vẽ thêm hoa lá cành xung quanh. Mân cũng tỉ mẩn khắc một chữ Z nhỏ xinh trên mặt bàn của mình. Tôi đoán đó là kí hiệu cậu ấy đặt riêng cho cậu bạn, cũng như mấy đứa khác gọi nhau là Romeo, Juliet vậy.

Còn cái trò viết thư tay trong lớp, là kiểu "buôn dưa lê xuyên lục địa" từ đầu bàn bên này xuống cuối bàn bên kia, bằng cách kẹp một tờ giấy vào sách giáo khoa hoặc vở viết, rồi truyền tay nhau làm như cho mượn sách vở vậy. Cách này trong một thời gian dài đã qua mắt được rất nhiều giáo viên. Ngày nào, Mân và cậu bạn ấy cũng tâm tình từ tiết học đầu tiên đến tiết học cuối cùng. Cậu ấy thường giật vở của tôi làm giấy viết thư, đến nỗi quyển vở đầu tuần tổng cộng có 96 trang, tới cuối tuần chỉ còn 39 trang.

Chưa hết, tôi còn là một trong số những cánh chim bồ câu nhiệt tình đưa thư giúp cậu ấy. Khi tình yêu của Mân nảy nở như cỏ cây sinh trưởng sau cơn mưa, thì trái tim của tôi lại ngày một trống rỗng như một ô cửa sổ gió lùa. Mân đá cậu bạn đó sau ba tháng họ quen nhau. Cậu thậm chí còn nói trước với tôi ý định nhen nhóm chia tay của mình. Một buổi sáng, nhìn cậu bạn vẫn còn hí hửng huýt sáo và đá lông nheo với Mân, tôi cố kìm nén một tiếng thở dài, không biết là vì nhẹ lòng vui sướng hay vì tiếc nuối nhiều hơn.

Mối tình thứ hai của Mân đến rất nhanh sau đó. Đấy là một anh chàng khối trên, học cùng một phòng học với chúng tôi, nhưng lớp anh ấy học buổi chiều còn lớp tôi học buổi sáng. Anh ta ngồi ngay chỗ ngồi của tôi. Có một lần tôi để quên máy tính, và hôm sau anh ấy gửi trả lại. Mân nói: "Đấy là ân nhân của cậu, mà ân nhân của cậu cũng là của tớ, để tớ viết thư cảm ơn." Vậy là họ quen nhau qua thư ngăn bàn, nhờ cái máy tính của tôi làm "ông mai bà mối."

Tôi nhận nhiệm vụ mới, làm người gác thư. Buổi sáng, tôi phải tới trường từ rất sớm, lấy thư ra khỏi ngăn bàn trước khi các bạn khác đến trực nhật và vứt chúng đi cùng đám giấy vụn. Tôi thường cầm những bức thư còn vương mùi giấy mới, đứng trước ô cửa sổ, nhìn ra khu vườn mọc đầy cỏ hoang phía sau trường, mắt không chớp cho đến khi mỏi nhừ và nhức nhối. Mỗi lần đến, Mân luôn đập vào vai tôi, cười tươi như hoa đồng tiền, xòe ra bàn tay có mấy ngón tay ngắn tí hỏi: "Thư đâu?"

Tôi không biết vì sao khi ấy mình lại ngốc nghếch như vậy, có lẽ chỉ để được nhìn thấy Mân cười vào mỗi buổi sáng, cho dù nụ cười ấy không phải dành cho tôi.

Cuộc tình thứ hai của Mân cũng chỉ kéo dài ba tháng và cho đến ngày họ chia tay, hai người cũng chưa chính thức gặp mặt nhau lần nào. Mân thậm chí còn không nhớ nổi khuôn mặt anh ta ra sao, cậu mới chỉ nhìn thoáng qua một, hai lần. Năm ấy hoa phượng đỏ rực đến nhức mắt, vào ngày anh chàng khối trên tốt nghiệp, anh ta cầm theo một chiếc máy bay giấy, hẹn gặp Mân, nhưng cậu không đến. Hoa phượng rơi đầy trên vai áo màu trắng tinh.

Tình yêu đôi khi cũng giống như chữ viết bằng mực xanh đen, dòng chữ hôm nay viết ra là màu xanh rực rỡ nhưng để qua một đêm, ngày mai đã hóa thành màu đen úa tàn.

Từ đó cho đến khi tốt nghiệp cấp hai, Mân còn nhận thư tình của rất nhiều chàng trai khác nữa, có người cùng lớp, có người khác lớp, có người bằng tuổi, có người hơn tuổi. Nhưng tất cả các cuộc tình đều chỉ kéo dài đúng ba tháng, đến nỗi cậu bị bạn học gắn cho biệt danh "chàng trai số 3." Tôi vẫn lặng lẽ đi cạnh Mân, cùng cậu đọc thư tình, săm soi các lỗi chính tả, nói về những anh chàng đến và đi rất nhanh trong đời cậu ấy.

Tôi chưa bao giờ thấy Mân buồn khi chia tay một ai cả, hoặc là cậu không buồn trước mặt tôi, tôi đoán thế. Bắt đầu là tôi tự ti về bản thân đến nỗi không dám tỏ tình với Mân. Về sau là tôi sợ, như khi Mân chấp nhận tôi rồi sau ba tháng chúng tôi bỗng trở thành những người xa lạ quen thuộc nhất, điều ấy thật tồi tệ. Thà rằng không có bắt đầu còn hơn là phải nếm qua mùi vị của sự kết thúc.

Khi vào cấp ba, tôi thi đỗ trường chuyên trên thành phố. Ngày nhập học, tôi dúi vào tay Mân số điện thoại nơi ở trọ, sợ cậu nghi ngờ, tôi còn cố ý dặn đi dặn lại: "Có việc gì gấp thì nhớ gọi cho Quốc, cứ nói là em nhỏ ở dưới quê gọi hỏi thăm, không mọi người hiểu lầm là người yêu, nhé!" Nhưng Mân chưa bao giờ gọi cho tôi, dẫu chỉ một lần.

Những lúc quá nhớ Mân, không kìm lòng nổi, tôi mò ra một bốt điện thoại công cộng, tay run run bấm số máy bàn nhà Mân, có khi may mắn sẽ nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Mân cất lên: "Alo, ai đấy ạ?" Nhưng lần nào tôi cũng cúp máy rất nhanh mà chưa kịp nói gì.

Tình yêu đơn phương nhiều khi đau đớn thế, không phải vì bạn không được đáp lại, mà là yêu từ một phía thôi. Bạn cũng không thể đường hoàng chính chính mà bộc lộ, lúc nào cũng phải dè chừng cẩn mật, lén lén lút lút như đi ăn trộm vậy, nếm được một chút ngọt ngào thì sau đó sẽ phải trả giá bằng rất nhiều đắng cay.

Hồi ấy, tôi ở cùng một cậu bạn có ngón đàn guitar rất nuột. Tôi đã phải giặt quần áo và rửa bát cho cậu ta trong suốt một năm liền, chỉ để cậu dạy cho tôi chơi đàn và hát bài "Triệu đóa hồng." Một ngày, vào cuối tuần, tôi về quê, mang theo cây đàn sau lưng, gõ cửa nhà Mân. Tôi bảo: "Tớ yêu rồi Mân ạ!", rồi chỉ vào cây đàn cười cười: "Tớ muốn hát tặng người ấy bài "Triệu đoá hồng" vì người bảo sẽ yêu ai sẵn lòng tặng người một vạn bông hồng. Nhưng tớ không có tiền, cậu biết đấy. Nên tớ sẽ hát một vạn đoá hồng. Cậu nghe giúp tớ xem có được không, nhé?" Mân hào hứng vỗ hai tay vào nhau, reo lên: "Hay quá đi, chàng của tớ cũng thích hoa lắm, mà là hoa hồng xanh, nhưng đào đâu ra cái hoa thổ tả ấy bây giờ. Tớ thẩm nhạc giúp cậu, đổi lại cậu làm giúp tớ hoa hồng xanh, hai bông thôi cũng được, nhé!"

Hôm ấy, tôi không nhớ mình đã quên bao nhiêu lời bài hát, đàn lỗi nhịp bao nhiêu lần. Chỉ nhớ lúc tôi lúi cúi chế tạo hoa hồng xanh từ hoa hồng trắng và dung dịch phẩm màu cho Mân. Mỗi công đoạn từ pha màu, cắt gốc hoa, ngâm trong dung dịch đều hết sức cẩn thận như thể làm cho chính người tôi yêu thương vậy. Mân ngồi bên, chống cằm khen tôi là "nhà khoa học vĩ đại nhất mọi thời đại". Giọng cậu lúc ấy tràn ngập sự sùng bái. Hôm sau, Mân còn hào phóng tặng tôi một bông hồng xanh gói trong giấy kính: "Này cầm lấy, nói với người mà cậu yêu, nếu ở giữa một vạn bông hồng sẽ không phải chết vì sung sướng mà là chết ngạt. Còn hoa hồng xanh có nghĩa là: "Bạn cực kì tuyệt vời!", hiểu chưa? Nói thế, người ta sẽ đổ cái rụp."

Ngày ấy, khi ngồi trên xe bus trở về trường, tôi vừa tò mò vừa ghen tị với người con trai mà Mân muốn khen tặng: "Bạn cực kì tuyệt vời!" Anh ta rốt cuộc là cao thủ phương nào mà có thể đánh bại được trái tim đa tình và dễ đổi thay của Mân? Đồng thời tự nói với mình hàng trăm lần, tôi phải bỏ cuộc thôi, phải học cách quên Mân đi, dẫu cho còn thương đến muôn lần.

Khi vào đại học, tôi học ở đầu bên này thành phố, Mân học đầu bên kia thành phố, ít gặp nhau hơn và bớt dần liên lạc. Một phần vì guồng quay vội vã của cuộc sống, phần khác là mỗi người trong chúng ta khi trưởng thành và lớn lên, sẽ có nhiều thứ ít nhiều thay đổi về tính cách, sở thích, thói quen,... Tình bạn và tình yêu cũng chẳng thể là ngoại lệ. Thi thoảng về quê gặp lại, thì cũng là đứa này vừa về còn đứa kia chuẩn bị đi. Thấy nhau cười cười, hàn huyên đôi ba câu, khách sáo nói: "Tạm biệt, lần sau gặp lại!"

Nhưng cái "lần sau" ấy là một khoảng thời gian vô hạn định, như hòn đá nhỏ rơi tõm xuống mặt hồ, không một tiếng động. Tôi ngỡ mình đã hết yêu Mân. Tôi không còn nhớ cậu quay quắt. Những kỉ niệm thanh xuân phai mờ như lớp sương mỏng đậu trên bề mặt cửa kính. Nhưng lạ thay, tôi cũng chưa yêu một ai khác hoặc là chưa có ai khiến tôi thực sự rung động. Hóa ra là, đôi khi, nỗi nhớ cũng bị giấu vào trong, vì quá yêu nên cuối cùng tâm cũng trở nên bất động.

|

Năm tôi và Mân hai mươi tư tuổi, tròn mười một năm quen nhau, Mân gửi cho tôi tấm thiệp cưới kèm theo một hộp quà nhỏ. Mân để lại lời nhắn: "Nếu Quốc mở thiệp cưới trước, thì phải hứa, hôm cưới Mân, Quốc phải tặng Mân một triệu bông hồng. Còn nếu Quốc mở hộp quà trước, thì chỉ cần đem theo một bông hồng xanh là đủ."

Khi ấy tôi chán nản đến mức, chẳng thèm nghĩ ngợi nhiều mà mở ngay hộp quà trước. Cậu ấy đã cưới người khác, vì sao còn bắt tôi tặng một triệu bông hồng, như một thằng si tình dở hơi chứ.

Trong chiếc hộp, có một xấp giấy, không phải thư tay mà là những tờ giấy được giật ra từ sách giáo khoa, màu đã ố vàng. Trong mỗi tờ giấy đều có nét chữ của Mân để lại. Mân có thói quen trong lúc ngồi đọc sách hoặc học bài, thường ghi chép lại một vài điều vụn vặt chớp qua trong nháy mắt vào sau những trang sách cuối cùng. Mân bảo: "Một vài năm sau, vô tình lật lại một quyển sách nào đó đã cũ và lấm lem bụi bặm bỗng dưng thấy đâu đó những cảm xúc rụng rơi, thoáng qua trong đời, cảm giác ấy thật tuyệt, như thể bạn đang được sống lại một khoảnh khắc rất ngắn của ngày hôm qua vậy." Nhưng bao giờ viết xong, Mân cũng xé chúng ra và cất ngay đi, khiến tôi chưa một lần có cơ hội xem qua. Cớ gì nhiều năm sau, cậu lại gửi chúng cho tôi? Tôi nhấc tờ giấy đầu tiên lên, đưa lại gần ánh sáng, nheo nheo mắt đọc.

"Ngày 30/9, thời điểm ấy, trời bắt đầu vào thu. Từ cửa lớp học nhìn ra có thể thấy màu vàng biếc mắt của những chùm hoa keo lá trùm run nhẹ trong gió, thở ra mùi thơm thanh an và khiết lành, bảng lảng trong không gian mà phải thính mũi lắm mới cảm nhận được. Bất giác nhớ lại, hồi hôm, trong giờ học Ngữ văn, khi cô giáo yêu cầu đọc diễn cảm một bài thơ em yêu thích, người con trai ấy đứng chếch chiều nắng, cất giọng đọc bài thơ "Mùa lá rụng" bằng tiếng Nga. Giọng cậu ấy thật tuyệt, trong trẻo như tiếng mưa rơi đầu mùa hạ."

Phảng phất như thời gian đảo ngược, tôi ngỡ mình vẫn đang đứng trong lớp học ở trường cấp hai, vào một buổi chiều hoàng hôn, trời vàng sậm, đọc một bài thơ mà ông nội dạy tôi từ hồi ông còn sống vẫn thường hay mơ tưởng về nước Nga, về mối tình đầu đã theo mùa lá rụng đi mãi của ông. Bất giác những trang giấy mỏng dính trên tay trở nên quá đỗi nặng nề.

"Ngày đổi chỗ, tôi cầm một cọng cỏ bốn lá (thực ra ban đầu nó chỉ có ba lá, tôi cố tình xé một cánh ra làm bốn) cầu mong cô giáo sẽ xếp cậu ấy ngồi cùng tôi, không ngờ lại thành sự thực. Tôi bối rối không biết làm cách nào để bắt chuyện với cậu ấy. Cuối cùng chọn cách ngu ngốc nhất, vẽ một đường phấn chia đôi cái bàn, còn gân cổ cấm cậu ấy lấn sang. Vào năm mười ba tuổi, đứng trước mặt người con trai mình yêu thích, tôi chưa biết làm đẹp, chưa biết thẹn thùng, mà luôn cố tỏ ra hung dữ và đanh đá, để cậu ấy nhớ đến mình. Khi ấy cũng biết rằng ấn tượng đầu đời rất quan trọng, nhưng lại chẳng biết làm cách nào để trang trí cho nó trở nên thật đẹp đẽ."

"Trong lớp tất cả mọi người đều nói, tôi và Quốc là một đôi. Đến nỗi tôi cũng từng tin là cậu ấy thích mình thật. Nhưng khi nhìn vào mắt cậu ấy, tôi chỉ thấy một đáy hồ phẳng lặng. Song, được làm bạn với cậu ấy thôi cũng đủ hạnh phúc lắm rồi. Khoảnh khắc vui vẻ nhất là khi được cùng cậu ấy thì thầm những lời không ai hiểu, chia sẻ với nhau những bí mật và niềm vui chẳng ai hay."

"Trong toán học, tập hợp gồm tất cả các số nguyên thường được kí hiệu bằng chữ Z in đậm. Đó là viết tắt cả Zahlen (có nghĩa là "số" trong tiếng Đức). Tôi quyết định đặt biệt danh cho Quốc là Z, tên cậu biến thành một loại số học. Cứ mỗi lần dính đến toán là tôi lại đau đầu, thảo nào cậu chính là cơn đau đầu tê tâm phế liệt của tôi."

Khi tôi đọc đến trang giấy này, ngoài cửa sổ những tia nắng hiếm hoi đầu tiên của mùa đông đang nhảy nhót trên nhành lan dendro tím treo lơ lửng trên ban công. Trước đây, tôi nghĩ, nếu những giờ ra chơi dài thêm một chút nữa thì tốt biết mấy. Sau đó lại nghĩ, giá như đừng có giờ ra chơi thì tốt hơn, nếu thế, tôi sẽ không phải lặng lẽ nhìn bóng lưng Mân, nếu thế, tôi sẽ không có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với cậu ấy. Khoảng cách giữa chúng tôi vẫn sẽ xa vời đến mức một ngày nào đó âm thầm mà quên được nhau, chứ không phải là kéo lại gần nhau trong một mối quan hề dùng dằng chẳng thể tiến cũng chẳng thể lui. Vì sao khi ấy chúng tôi không nhận ra tình cảm dành cho nhau? Là vì cả hai che giấu quá giỏi, hay là vì khi còn trẻ đơn thuần thích một người sẽ không cần hồi đáp, thích chỉ là thích thôi, là chuyện của một người vậy là đủ. Chỉ có lớn lên ta mới đòi hỏi yêu và phải được yêu, nên chẳng thể dễ dàng chấp nhận lạc mất nhau giữa lúc còn yêu thương đến muôn lần.

"Tôi bị gọi là "chàng trai số 3". Cái biệt danh này rồi đây sẽ đi theo tôi đến suốt cuộc đời. Có nhiều cách để chờ đợi một người. Có kẻ trốn vào nỗi cô đơn, phong bế trái tim mình. Có kẻ kiếm đại một ai đó để yêu cho đỡ buồn. Còn tôi, có lẽ tôi hơi ích kỉ chăng, tôi chỉ muốn thử cho mình thêm một cơ hội, xem xem liệu ngoài cậu ấy ra, tôi còn có thể yêu ai khác hay không. Tôi đặt ra giới hạn ba tháng, ba tháng nếu trái tim tôi đổi thay, tôi sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương người đó, và quên cậu ấy. Nhưng có lẽ ba tháng là quá ngắn để quên một người và yêu một người mới. Hoặc là ngay từ khi lựa chọn giới hạn này, tôi đã không nỡ buông tay chính mình."

Trang giấy tiếp theo hơi nhàu, và liên tục bị dập xoá, phải cố gắng lắm tôi mới dịch được nguyên văn từng câu một:

"Quốc nói: "Tớ yêu rồi Mân ạ!" Cảm giác lúc ấy thực lòng khó diễn tả nổi, hoá ra trưởng thành chỉ khiến chúng ta ngày một rời xa nhau. Tặng cậu ấy một bông hồng xanh, nhưng không nói một ý nghĩa khác của loài hoa này là tượng trưng cho giấc mơ vĩnh viễn không thể thành hiện thực."

"Tình yêu đơn phương cũng giống như một ngọn nến đơn độc cháy trong đêm. Đôi khi, chúng ta cố gắng duy trì nó bằng sự cố chấp - cố chấp khi không thể có được một thứ mà mình hằng mong muốn. Nhưng đến một lúc nào đó, thứ ánh sáng cuối cùng cũng vụt tắt, ngay đến sợi bấc cũng hoá thành tro bụi. Ta buộc phải buông tay, không phải vì đã hết yêu mà vì không còn đủ sức để chờ đợi."

Tôi hèn nhát đến mức không dám đọc nốt  những trang giấy còn lại, hoặc là, không muốn nhìn thấy những lời giã biệt của Mân dành cho tôi, cũng như tôi đã lãng quên cậu trong ngần ấy những năm tháng mỏi mòn chờ đợi. Từ lúc là tất cả trong trái tim một ai đó, đến khi chỉ còn là một phần, một góc nhỏ trong  cuộc đời họ, sự thật ấy vẫn sao quá đỗi đắng cay. Tôi những muốn bật ngay dậy, lao ra khỏi nhà và chạy đến tìm Mân, và quả thực tôi đã làm thế. Nhưng khi tra chìa khóa vào ổ, tôi lại tự hỏi mình: Tôi sẽ phải nói với cậu ấy điều gì đây? Nói rằng thực ra tớ cũng thích cậu ư? Thích từ năm mười ba tuổi đến năm hai mươi bốn tuổi, không hơn không kém cậu một ngày. Nhưng để làm gì? Để được gì? Khi cậu ấy đã tìm được bến đỗ bình an cho đời mình.

Cuối cùng tôi quay vào nhà, xếp lại những trang giấy gọn gàng, vuốt ve những nếp gấp, những vệt nhăn nheo. Hãy để những tiếc nuối này cho mình tôi đi, tôi nghĩ thế, và bỗng nhiên tôi lại phảng phất thấy được bóng lưng gầy gò của Mân và màu xanh biếc mắt của chiếc áo đồng phục, khiến cậu như mặt sau của một chiếc lá non đang đu đưa trong gió. Nếu được, tôi thật sự hy vọng Mân luôn hạnh phúc, tôi chỉ mong cậu hạnh phúc mà thôi, dẫu tôi còn tương tư, dẫu tôi còn thương đến muôn lần.

Hoá ra tiếc nuối lớn nhất trên đời này không phải là không đến được với nhau, cũng không phải là không thể bên nhau trọn đời trọn kiếp, mà là bỏ lỡ nhau khi ngỡ đã gần trong gang tấc.

end.

©pearl

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top