Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dọc theo con đường từ trạm xe bus đến bệnh viện, hàng cây tiêu huyền ngả một màu vàng ươm, nhuộm cho con phố một nỗi niềm im lìm, trầm lặng. Jungkook đi bộ trên vỉa hè, đôi chân thon dài bất chợt dẫm lên những chiếc lá rơi rụng trên mặt đất khiến cho những âm thanh rồm rộp phát ra theo từng bước chân của cậu.

Mặc dù hiện tại vẫn còn sớm, nhưng bệnh viện sáng nay tiếp nhận nhiều ca cấp cứu nên cứ như thế mà đông đúc thêm vài phần. Cậu đứng trước thang máy, bấm nút di chuyển đi lên rồi lẳng lặng bước vào. Cậu tranh thủ kiểm tra một số thông tin trước khi phẫu thuật cho ca thắt hẹp ống mạch sáng nay trên hệ thống bệnh án điện tử của bệnh viện. Vừa lướt xem một vài kết quả xét nghiệm vừa tính toán các bước tiến hành phẫu thuật sắp tới.

Một lúc sau, thang máy dừng lại, cậu vừa bước ra là đã thấy Seokjin và Namjoon ngồi ở bàn làm việc của bác sĩ phụ trách nội trú nói chuyện gì đó. Cả hai nhận ra sự xuất hiện của cậu, liền dừng lại, quay sang vẫy vẫy tay. Jungkook đi tới chỗ cả hai người đang ngồi, đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi lên tiếng hỏi:

"Mọi người tới hết chưa anh??"

Seokjin ném cho cậu một ánh mắt dò xét rồi bắt chước lại câu nói của cậu:

"Mọi người tới hết chưa anh?? Muốn đặt câu hỏi tu từ hay gì?? Hỏi Jimin tới chưa thì cứ hỏi đại đi, bày đặt mọi 'mọi người tới chưa'"

Jungkook gãi gãi đầu, bị anh điểm trúng huyệt, chỉ biết híp mắt cười cho qua chuyện. Cậu ngồi xuống ghế, đặt balo lên bàn, chống cằm nhìn Seokjin, khó hiểu mà hỏi:

"Em thấy khoa ung bướu bận rộn lắm mà, sao lúc nào cũng thấy anh có mặt ở khoa em hết vậy??"

"Anh mày thích qua chơi đấy, làm gì được nhau??"

"Được rồi được rồi! Anh muốn ở đây cắm rể luôn cũng được!!"

"Ơ cái thằng nhóc này, anh mày nuôi mày lớn để mày đem anh mày đi trồng như cây thế đó hả?? Được rồi, đã vậy, từ nay đừng có mà mong anh làm cố vấn tình..ưm"

Seokjin chưa nói hết câu là đã bị Jungkook một tay bịt miệng, một tay lôi đi như con gấu bông trong trò chơi gắp thú ở trung tâm thương mại.

Namjoon nhìn hai người này chỉ biết trợn tròn mắt, rõ ràng là mình với Seokjin còn chưa nói chuyện xong mà đã bị thằng nhóc cơ bắp kia lôi Jin đi rồi. Namjoon lắc đầu thở dài, tình trạng anh út, em cả này không biết bao giờ mới chấm dứt đây. Anh vừa nhìn theo bóng hai người, vừa kiểm tra tin nhắn được gửi đến từ bộ phận nhân sự, cho đến khi bóng hai người khuất sau ngã rẽ sang khoa chỉnh hình mới bắt đầu rảo bước về phòng làm việc.

Namjoon chuẩn bị mở cửa phòng thì thấy Jimin ở trong phòng làm việc, hôm nay Jimin đến sớm hơn mọi ngày. Bình thường mặc dù không bao giờ đến muộn, nhưng đến sớm như vậy thì có hơi hiếm thấy. Jimin là người làm mọi việc đều vừa vặn thời gian, không quá nhanh cũng không quá chậm, nên hôm nay thấy Jimin đến sớm như vậy, trong lòng Namjoon cũng không khỏi thắc mắc.

Namjoon gõ nhẹ cánh cửa để thông báo sự hiện diện của mình với Jimin, sau đó bước vào phòng. Jimin đang mang áo blouse vào, nhìn thấy Namjoon tìm mình sớm như vậy, còn tưởng là có chuyện gì. Namjoon nhìn cậu một hồi sau đó nhẹ nhàng lên tiếng:

"Ca phẫu thuật sáng nay em thực hiện chung với Jungkook sao??"

Jimin gật gật đầu, nhướn mày trả lời:

"Cũng không phức tạp lắm, em nghĩ khả năng của cậu ấy sẽ làm được"

"Thằng bé sẽ không làm em thất vọng đâu Jimin!"

Anh nghe Namjoon nói như vậy cũng chỉ biết cười trong lòng, nếu như nói lần phẫu thuật này để đánh giá năng lực cậu thì không đúng, bởi vì tại sao phải đánh giá năng lực qua một ca phẫu thuật mà biết chắc cậu ấy sẽ làm thành công chứ.

"Em biết mà"

Namjoon nhìn Jimin rồi mỉm cười một cái, nụ cười anh vừa ôn hòa vừa đem đến cho người khác một cảm giác đáng tin cậy. Anh dặn dò Jimin một số điều gì đó để chuẩn bị cho lần họp nhân sự sắp tới rồi đứng dậy, tiến về phía Jimin, vỗ vỗ vai anh vài cái sau đó chào tạm biệt rồi trở về phòng của mình. Rõ ràng, anh cũng biết được điều mà Jimin đang gặp phải là gì. Thời gian làm việc ở bệnh viện của Jimin cũng không biết sẽ kéo dài được bao lâu, nhưng cứ nhìn vào cách mà Jimin làm việc cũng biết được anh để tâm như thế nào vào từng ca mổ. Có lẽ đây chính là cảm giác mà bất cứ bác sĩ ngoại khoa nào cũng trải qua, chỉ có điều, với Jimin, điều này như thể một tảng đá nặng đè lên tim, khiến anh khó chịu đến ngạt thở.

Jungkook về phòng làm việc, xem lại các bước chuẩn bị trước phẫu thuật. Một lúc sau, Jimin cũng bắt đầu tiến về khu vực chuẩn bị phẫu thuật để thực hiện biện pháp vô trùng. Cả hai đứng trước bồn rửa tay, anh vừa thực hiện sát khuẩn từ bàn tay đến hết khuỷu tay vừa dặn dò cậu vài câu, đại khái là đừng quá hồi hộp, cứ làm theo những gì anh hướng dẫn là được. Jungkook gật đầu nguầy nguậy, sau đó cùng anh tiến vào phòng phẫu thuật.

Cả hai bước vào, sau đó được dụng cụ viên mang áo phẫu thuật và găng tay cho hai người. bác sĩ gây mê, dụng cụ viên, kíp tuần hoàn ngoài cơ thể và kỹ thuật viên chạy máy đã sẵn sàng cho ca phẫu thuật. Anh nhìn mọi người rồi gật đầu một cái. Buổi phẫu thuật bắt đầu.

Jungkook đứng phía đối diện với anh, nghe mệnh lệnh "mở ngực" liền thành thạo mà bắt đầu vạch một đường dao dọc theo ngực của bệnh nhân, sau đó dùng dụng cụ cưa phần xương ức, bắt đầu mở và khâu treo màng tim. Một lúc sau, khi đã làm đường đo áp lực thất phải, áp lực động mạch phổi trước thắt hẹp và đo bão hòa oxy trước thắt hẹp, Jimin bắt đầu tiến hành thắt hẹp động mạch phổi bằng một sợi chỉ nhỏ chuyên dụng. Sau hai tiếng tập trung cao độ, cuối cùng ca phẫu thuật cũng hoàn thành, Jimin rời phòng phẫu thuật trước, Jungkook ở lại đóng vết mổ, sau đó cũng ra sau.

Cả hai sau khi sát khuẩn và thay đồ cũng trở về phòng làm việc. Cũng sắp đến giờ nghỉ trưa, cả hai vừa bước ra khỏi thang máy là đã gặp Taehyung đang cầm một xấp giấy tờ gì đó vừa nhấp một ngụm cà phê vừa bấm điện thoại. Jimin đi qua vỗ vai cậu bạn mình một cái rồi đoạt lấy ly cà phê mà Taehyung đang uống rồi nốc một hơi. Taehyung chộp lấy ly cà phê từ anh rồi nói "có ai uống cà phê như cậu không" rồi đưa cho anh xấp giấy tờ gì đó.

Jimin quay sang tỏ vẻ không biết mấy thứ giấy tờ này là gì Taehyung đã ném cho cậu một ánh mắt hết nói nổi:

"Thì là giấy tờ về vụ đó chứ còn gì nữa"

Jimin à à gật đầu rồi híp mắt cười cảm ơn rối rít. Taehyung chỉ biết lắc đầu rồi co chân chạy về khoa làm việc, nghe nói hôm nay khoa của anh tiếp nhận nhiều bệnh nhân, phải về sớm giải quyết.

Jimin chỉ lật lật, nhìn sơ qua tập giấy rồi cuộn tròn lại đập đập vào tay. Jungkook đứng một bên nhìn anh đến không chớp mắt, con người này đúng là có thể vui mừng đến mức như một chú mèo nhỏ cong đuôi ve vẩy như vậy hay sao. Cậu mỉm cười lắc lắc đầu sau đó tiếp tục đi sau anh về phòng làm việc.

Jungkook ngồi xuống bàn, mở email kiểm tra một vài hộp thư được gửi từ trường đại học sau đó tranh thủ sắp xếp lại mấy hồ sơ cần được kí duyệt. Sau khi kiểm tra lại một lần nữa, cậu bắt đầu mang lên phòng của Jimin để anh xem lại.

Cửa phòng làm việc của anh không đóng nhưng anh lại không có ở đây, Jungkook khẽ bước vào rồi đặt xấp hồ sơ bên cạnh những tờ giấy lộn xộn trên bàn của anh.Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, dù là vô tình, cậu cũng có thể nhìn thấy được thông tin trong những tờ giấy đó là gì. Cậu run run đưa tay cầm lấy tờ giấy trong xấp giấy của anh lên, thì ra là thông tin tìm người, là một người đã xuất hiện trong những tháng ngày không có cậu trong cuộc đời anh.

Đột nhiên một bàn tay đưa tới, giật mạnh khiến cậu bất giác quay đầu lại. Ánh mắt anh đỏ ngầu giận dữ nhìn cậu chằm chằm, lần đầu tiên cậu bắt gặp ánh mắt đó của anh, và cũng chưa một lần nào cậu nghĩ đến việc sẽ nhìn thấy anh giận dữ như vậy. Cậu nhịn không được mà thở dốc một hơi, lý trí như đổ ầm một tiếng mà vỡ thành từng mảnh tan tành.

Giọng nói anh trầm thấp và xa cách đến mức khiến cậu gần như ngạt thở:

"Ai cho phép em đụng vào đồ của anh!!"


________________//______________

Hôm thứ 2 mình bận nên không đăng chap mới nên hôm nay up 1 lần 2 chap luôn nè~~~

Cơ mà chúc Taehyung nhà chúng ta sinh nhật vui vẻ nhó~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top