Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 101

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệc chúc mừng sau khi concert kết thúc, nhân viên công tác, giáo viên ban nhạc và nhóm hợp tác tụ tập cùng nhau, mọi người uống rượu, ăn cơm đầy náo nhiệt.

Mà bàn ăn đáng lẽ nên náo nhiệt nhất hôm nay, lại lặng ngắt như tờ.

"Tôi cảm thấy ánh mắt Điền Chính Quốc nhìn tôi có hơi không thân thiện."

"Chỉ không thân thiện thôi sao?" Kim Thái Hanh thầm cảm thán thần kinh thô của hắn, thấp giọng trả lời, "Tôi cảm thấy cậu ấy hận không thể ăn luôn anh."

"Ơ?" Kim Thạc Trân thẹn thùng, "Tôi không thể có lỗi với Nam Tuấn được."

"Không phải cách ăn của anh với Kim Nam Tuấn."

Không nhịn được trợn trắng mắt một cái, Kim Thái Hanh giải thích cho hắn, "Là kiểu muốn ăn đến tận xương tủy của anh."

"Tôi nào có đắc tội cậu ta chứ!"

Kim Thạc Trân cực kỳ oan ức, lúc trước Điền Chính Quốc lên sân khấu chơi game thua, hắn vẫn tặng ảnh chữ ký của mình cho cậu -- một tình bạn vững chắc, vĩ đại như vậy, Điền Chính Quốc còn điều gì không hài lòng chứ.

"Tiện thể nói một câu, ảnh chữ ký của anh hình như đã bị cậu ấy từ chối rồi."

"..." Kim Thạc Trân đau lòng ngay tại trận.

"Không sao đâu, trước kia cậu ấy còn vứt ảnh của tôi vào thùng rác cơ." Để an ủi hắn, Kim Thái Hanh kể lại những trải nghiệm đau thương mà mình đã từng trải qua.

"Ồ, vậy cậu còn thảm hơn cả tôi." Kim Thạc Trân đầy máu sống lại.

"Chúng ta như nhau, OK?"

"Tại sao anh lại trả lại ảnh chữ ký chứ."

Phác Trí Mân ngồi ở đầu bàn ăn, lộ ra vẻ mặt siêu cấp tiếc nuối, cậu oán giận nói với Điền Chính Quốc, "Bạn cùng lớp của cháu gái em rất thích Kim Thạc Trân, ngày nào cũng nhắc tới tên của anh ấy ở trong lớp."

"Thật không có mắt nhìn."

Điền Chính Quốc không ngẩng đầu lên, "Bảo cháu gái em đề cử anh cho bạn học kia đi."

"Đề cử thế nào?"

"Chỉ cần nói anh người đẹp sống tốt, không lừa già dối trẻ." Nói xong, Điền Chính Quốc đang cầm đũa gắp thức ăn liền bị Phác Trí Mân ở bên cạnh đánh vào tay một cái, anh vô tội quay đầu nhìn sang phía cậu.

"Nói vớ vẩn gì vậy." Phác Trí Mân trừng mắt nhìn anh, "Đều là trẻ vị thành niên."

"Vậy em thành niên rồi nhỉ." Điền Chính Quốc nở nụ cười, không dấu vết dựa vào vai Phác Trí Mân, cố ý thổi khí vào lỗ tai cậu, nhẹ giọng nói, "Tám trăm một đêm, người đẹp sống tốt... Thế nào, có cân nhắc bao anh không?"

"Bao tháng bao nhiêu tiền?" Phác Trí Mân mím môi, thuận theo thiết lập của Điền Chính Quốc.

"Hai nghìn." Điền Chính Quốc còn tính tính như thật, trả lời cậu.

"Bao năm thì sao?"

"Nếu bằng lòng cho anh chơi em."

Nhân lúc mọi người không chú ý, Điền Chính Quốc nhẹ nhàng liếm tai cậu một chút, chọc cho Phác Trí Mân run rẩy không tự nhiên, "Vĩnh viễn miễn phí, còn có thể bảo hành trọn đời nha."

"Làm nghề này của các anh, cho không như vậy vẫn có thể kiếm tiền sao?"

"Vì tiền làm gái, vì em hoàn lương." Điền Chính Quốc chơi đến nghiện, ném cho cậu một ánh nhìn quyến rũ, Phác Trí Mân thật sự không chịu được nữa liền giả vờ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cẩn thận nghiên cứu đồ án và hoa văn trên đó.

"..."

Mẫn Doãn Kỳ ở bên cạnh chỉ muốn ăn một bữa cơm ngon miệng, cảm thấy mình sắp bị nghẹn chết rồi.

"Tổng giám đốc Trịnh."

"Xin chào tổng giám đốc Trịnh."

Trong lúc nói chuyện, Trịnh Hiệu Tích của giải trí Thịnh Thế đột nhiên xuất hiện, Kim Thạc Trân là nghệ sĩ dưới trướng hắn, lại có một tầng quan hệ với Kim Nam Tuấn, hắn đến cổ vũ cũng không có gì kỳ lạ.

Một đường tiếp nhận lời thăm hỏi của mọi người, Trịnh Hiệu Tích khẽ gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Mẫn Doãn Kỳ.

"Cậu Trịnh."

Người trong giới thường quen gọi hắn là cậu Trịnh, dù sao thì sau lưng Trịnh Hiệu Tích cũng có thế lực của gia tộc làm chỗ dựa, hắn ở trong giới giải trí chỉ thuần túy là chơi cho vui mà thôi. Kiểu công tử bột này và tổng giám đốc của công ty giải trí bình thường vẫn có sự khác biệt rất lớn.

"Đã lâu không gặp." Trịnh Hiệu Tích nhận lấy điếu thuốc Mẫn Doãn Kỳ đưa tới, châm lên, hút một hơi hết sức hưởng thụ, "Dạo này thế nào?"

"Vẫn vậy, chăm chỉ làm việc, cố gắng kiếm tiền."

"Anh kiếm tiền? Là Điền Chính Quốc cố gắng kiếm tiền cho anh ấy chứ." Trịnh Hiệu Tích cười, giơ tay lên chào Điền Chính Quốc, "Hi, anh đẹp trai."

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top