Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 126

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba rưỡi sáng, hai con người ở trong phòng khách sạn vẫn đang nằm trên giường nhìn nhau rất có tinh thần.

"Anh trai à, đã nói không được thức khuya cơ mà?" Điền Chính Quốc siêu cấp bất lực.

"Nhưng anh sắp đi rồi, em phải nhìn anh nhiều hơn." Phác Trí Mân biện giải đầy lý lẽ, nghe như có vài phần đạo lý, nhưng mà...

"Lời nói này của em giống như anh sắp rời khỏi thế giới này mãi mãi rồi ấy." Sao nghe cứ không xuôi tai tí nào ấy.

"Phì phì phì."

Vừa nghe thấy lời nói không may mắn, Phác Trí Mân vội vàng che miệng Điền Chính Quốc, trừng mắt đầy hung dữ răn dạy anh, "Anh cũng phì ba tiếng đi, nhanh lên!"

"Đây là phong tục gì vậy?" Điền Chính Quốc vẻ mặt vô tội trốn sau lòng bàn tay cậu, chớp chớp mắt.

"Nói sai thì phải phì ba tiếng, mẹ em nói cho em biết đấy." Phác Trí Mân giải thích cho anh vô cùng nghiêm túc.

"Ồ, được thôi."

Mặc dù Điền Chính Quốc không phải là một người mê tín dị đoan, nhưng anh bằng lòng để đối phương yên tâm một chút. Sau khi làm theo lời cậu, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hài lòng của Phác Trí Mân.

"Sau này không được nói những lời như vậy nữa, không tốt." Phác Trí Mân nghiêm túc giáo dục anh.

"Đã biết." Điền Chính Quốc gật đầu, trả lời cậu.

"Ừm." Phác Trí Mân nheo mắt cười, giơ tay lên xoa đầu Điền Chính Quốc, nói: "Ngoan quá đi."

"..."

Điền Chính Quốc cảm thấy không đúng, cái thủ pháp này lộ ra một loại cảm giác quen thuộc đến khó hiểu. Anh chần chừ một chút, hỏi Phác Trí Mân, "Vừa rồi có phải em đã học anh cách sờ chó đúng không?"

"Làm gì có."

Phác Trí Mân bị vạch trần kinh ngạc trong lòng, cậu trở mình quay lưng về phía Điền Chính Quốc, thấp giọng phủ nhận.

"Thật sự không có?"

Điền Chính Quốc nhíu mày, một bên nanh vuốt ma quỷ lén lút chui vào trong chăn bông ấm áp.

"Đã bảo không có, không có chính là không có! Anh bị sao... Hahaha, anh đừng cù em nữa... Điền Chính Quốc! Anh... Hahahaha em sai rồi em sai rồi... Em nhận sai..."

Bốn rưỡi sáng, Phác Trí Mân quấn chăn nhỏ của cậu, đứng ở trước cửa khách sạn đưa mắt nhìn theo xe bảo mẫu của Điền Chính Quốc rời đi.

Thoáng thấy bóng dáng Phác Trí Mân đứng ở đó trông chờ mòn mỏi, Điền Chính Quốc không thể chịu được, tuy nhiên, ngay vào lần thứ ba anh đề nghị lùi xe, bịn rịn lưu luyến chia tay người yêu nhà mình, người đại diện Mẫn Doãn Kỳ rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bắt tài xế đừng quan tâm đến anh, tiếp tục lái xe về phía trước là được.

"Đủ rồi đấy, phim tình cảm đau khổ cũng không diễn như hai người."

Nửa đêm canh ba, Lý Nam cũng đứng ở bên cạnh cùng với Phác Trí Mân, thế nên hắn không thể không tận mắt nhìn thấy xe bảo mẫu của Điền Chính Quốc lái đi rồi, lại lùi trở về, lái đi, rồi lại quay lại...

Lý Nam lộ ra vẻ mặt như ăn phải phân, trêu chọc nói, "Cũng không phải là sinh ly tử biệt, cần thiết vậy sao."

"Anh nói cái gì đấy! Mau phì phì phì." Phác Trí Mân quay đầu trợn mắt nhìn hắn.

"Anh sai rồi anh sai rồi, phì phì phì." Bị nghệ sĩ mê tín dị đoan nhà mình đầu độc đã lâu, Lý Nam không cần hỏi, rất tự giác phì ba tiếng theo Phác Trí Mân.

"Vậy còn được." Phác Trí Mân hài lòng gật đầu, thuận tiện đôn đốc hắn, "Sau này đừng nói lung tung nữa."

"Tuân mệnh."

Lý Nam cúi rạp mình với cậu, vừa ngáp vừa xin khoan dung, "Xin hỏi chúng ta có thể về ngủ được chưa? Hơn nửa đêm rồi, thật là quá hành xác mà."

"Về thôi."

Thở dài, xoay người đi về phía đại sảnh khách sạn, Phác Trí Mân lẩm bẩm trong miệng, "Anh nói xem có kỳ lạ không, Điền Chính Quốc vừa đi em đã bắt đầu nhớ anh ấy rồi..."

"Vậy à." Lý Nam không dám để Phác Trí Mân nhìn thấy, lặng lẽ trốn sau lưng cậu trợn trắng mắt.

"Đúng vậy." Phác Trí Mân tự rơi vào sự phiền muộn, "Anh nói xem khi nào thì em mới có thể đóng máy đây?"

"Sớm thôi." Lý Nam nói qua loa, "Em quay cho tốt, nhưng không biết được có xảy ra chuyện gì hay không."

"Anh cứ miệng quạ đen* đi."

*Miệng quạ đen: ý chỉ nói lời xui xẻo.

Sự thật chứng minh cơm có thể ăn bừa nhưng nói thì không thể nói bừa, nếu không sẽ trở thành lời tiên tri.

Sáng sớm hôm sau, Lý Nam nhìn chằm chằm vào chữ "Bạo" đỏ rực trên bảng xếp hạng hot search Weibo, hắn há to miệng không kìm lòng được, giống như gặp phải sấm sét giữa trời quang.

"Vãi."

"Sao thế ạ..."

Phác Trí Mân mơ ngủ ngáp một cái, ôm chăn lề mề không chịu rời giường, sau đó cậu nhìn thấy người đại diện ngồi trên sofa, sáng sớm đã bắt đầu chửi tục, cũng không biết là nhận được đả kích gì.

"Phó Chính Minh hút ma túy, đêm qua bị cảnh sát bắt đi rồi."

Lý Nam tóm tắt ngắn gọn nội dung hot search một lượt, đồng thời trong lòng hắn cũng có một đống câu đờ mờ chạy qua, "Vãi thật, chuyện gì thế này?"

"Hút ma túy?"

Phác Trí Mân sợ hãi, ngay lập tức ý thức được hậu quả của chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, cơn buồn ngủ của cậu lập tức biến mất, lưu loát bò dậy xem điện thoại.

Hot search thứ nhất là 【Phó Chính Minh hút ma túy】, hot search thứ hai là tên của Phó Chính Minh và một ngôi sao nam nào đó, nghe nói đêm bị bắt đi đó hắn cũng có mặt.

Mà Phó Chính Minh, chính là nam chính trong bộ phim của bọn họ.

Là nam chính, Phó Chính Minh từ lúc bắt đầu quay phim vẫn luôn làm việc không ngừng nghỉ trong đoàn làm phim, đạo diễn Lê thấy công việc của hắn rất vất vả, thiện tâm cho hắn nghỉ vài ngày, ai ngờ lại gây ra sự cố lớn đến như vậy.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top