Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10. Mẫu Đơn Trắng

Tác giả: @NgcNguynThMinh1

Điền Chính Quốc ngồi trong thượng phòng dành cho khách quý của hoàng gia, trong đầu đều là hình bóng thân ảnh bạch y mỹ nhan thịnh thế. Năm xưa gặp được người, trái tim non nớt chưa từng nghĩ sẽ vương tạp niệm lại không nghe lệnh chủ mà rung động.

Tưởng chỉ là hình bóng thoáng qua tâm trí, lại không hẹn trước mà khắc cốt ghi tâm. Ánh mắt toàn tâm toàn ý, tuyệt đối tin tưởng của người ấy dành cho hắn, hắn đã ôm ấp suốt mười năm.

Mười năm dài đằng đẵng, trải qua bao nhiêu sóng gió, không ít lần đặt một chân vào Quỷ Môn Quan, cứ ngỡ sẽ quên được, nhưng thời gian càng dài, nhung nhớ càng đậm, hắn không thể quên, cũng không muốn quên.

Ngày hôm nay, khoảnh khắc gặp lại người, hắn phải dùng hết can đảm cùng nghị lực để kìm nén bản thân không lao tới ôm lấy người vào lòng, đau khổ mà chất vấn, lời hẹn ước của chúng ta, tại sao cuối cùng ngươi lại trở thành Nam hậu.

"Tiểu vương tử, sau này ta muốn gả cho ngươi"

Chỉ một lời bâng quơ, đối với Điền Chính Quốc, lại chính là nhát dao quyết liệt đâm thủng lớp phòng vệ của hắn. Đường Môn thiếu chủ, không sợ trời không sợ đất, trong mắt thiên hạ toàn mỹ xuất chúng, nhưng chỉ có hắn biết rất rõ, bản thân có một điểm yếu chí mạng, là Phác Trí Mân, Nam hậu Đông Phong, cũng là nhất kiến chung tình của hắn.

-----------------------------------

Dạ tiệc Đông Phong được tổ chức vô cùng mỹ lệ nơi vườn thượng uyển. Ánh nến, đèn lồng lung linh rực rỡ hòa cùng sắc hoa tạo nên một khung cảnh thơ mộng như chốn thần tiên.

Có thể nói, dạ tiệc chính là dịp tốt nhất để các đại mỹ nhân tứ quốc tới đây ăn vận lộng lẫy, đua nhau khoe sắc, thể hiện khí chất nổi bật của bản thân. Hơn nữa, nghe đồn rằng đêm nay có so tài kỳ nghệ, cũng là tạo điều kiện cho các thiên kim tiểu thư có cơ hội lọt vào mắt Hoàng đế Đông Phong, được tiến cung phong tước.

Vì vậy, dạ tiệc đêm nay người đẹp không kể xiết, váy áo rực rỡ, ai cũng có nét quyến rũ riêng, mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười. Tiếng cười nói, kết giao, cả những lời đưa đẩy phong hoa tuyết nguyệt khiến cho buổi tiệc trở nên vô cùng náo nhiệt.

Khi bầu không khí đang sôi nổi, tiếng hô thông báo "Nam hậu giá đáo" dõng dạc vang lên lại một lần nữa khiến cho tất thảy im lặng, cùng nhau đưa mắt hướng ra lối vào. Vẫn một thân bạch y trắng muốt, lãnh diễm bất phàm, lam nhan sáng như trăng, tà áo như mây cuốn, băng cơ ngọc cốt nổi bật hẳn lên giữa một rừng hoa bảy sắc cầu vồng.

Hoàng đế xuất hiện ngồi vào vị trí chủ dạ tiệc, nhạc được ngân lên, rượu được rót, mỹ nữ các nơi đua nhau thể hiện tài năng cầm kỳ thi họa, ngâm thơ đối chữ, có vài người may mắn đã lọt vào mắt xanh của Hoàng đế.

Trong số đó nổi bật nhất phải kể đến tiểu thư Hoàng Mộng Thanh của Thất Tú phường. Thất Tú phường vang danh thiên hạ sở hữu nhiều mỹ nữ yêu kiều, cầm kỹ điêu luyện, có thể khiến cho nam nhân si mê đến quên đường quên lối. Nhưng ít ai biết rằng, đa phần nữ nhân Thất Tú phường được đào tạo bài bản, mang khả năng gián điệp vô cùng lợi hại.

Hoàng đế ngắm nhìn Hoàng Mộng Thanh múa một điệu giữa sắc hoa, phong thủy kiều mị, bế nguyệt tu hoa, thật sự không thể rời mắt.

Hoàng Mộng Thanh biết được Hoàng đế đang thất thần vì mình, vô cùng khéo léo tới gần dâng lên thiên tử một chiếc khăn tay lụa, cất giọng uyển chuyển:

- Bệ hạ, người có thể nhận tấm lòng nhỏ bé này của thần thiếp được không?

Điền Ảnh Quân cầm lấy chiếc khăn, cười sang sảng:

- Được, mỹ nhân, nàng thật sự rất đẹp.

Một tia khó chịu ánh lên trong mắt Phác Trí Mân, y đứng dậy đi tới vườn mẫu đơn phía đông thượng uyển, cách xa sự ồn ào của dạ tiệc.

Hít một hơi dài, mùi mẫu đơn thấm vào hơi thở khiến Phác Trí Mân cảm thấy thực thoải mái. Phác Trí Mân không biết tại sao bản thân lại thích mẫu đơn trắng đến vậy, chỉ là mỗi khi thưởng hương sẽ cảm thấy rất quen thuộc, rất an toàn, giống như được nằm trong lồng ngực của người đó.

Vì vậy, một năm trước tiến cung, y đã cho người trồng một vườn bạch mẫu đơn ở góc riêng này, là nơi giữa hoàng cung đầy toan tính tranh đua, y cảm thấy yên bình nhất.

Một tiếng động lạ vang lên phía sau lưng, như phản xạ có điều kiện, Phác Trí Mân quay người lại, thanh âm trầm xuống:

- Ai?

Thân ảnh hắc y nổi bật lên giữa vườn mẫu đơn trắng, mạnh mẽ tiêu sái đầy khí chất, từ từ tiến lại gần. Phác Trí Mân thấy người đến, mỉm cười nói:

- Điền thiếu chủ.

Điền Chính Quốc trong lòng gợn sóng, mười năm rồi, nụ cười ấy vẫn đẹp như vậy, vẫn khiến tim hắn không tự chủ loạn nhịp. Hắn khẽ hỏi:

- Nam hậu, dạ tiệc đang tới hồi náo nhiệt, sao người lại ở đây?

Phác Trí Mân:

- Không phải ta mới nên hỏi ngươi câu này hay sao?

Điền Chính Quốc lắc đầu:

- Ta không có hứng.

Phác Trí Mân khẽ cười:

- Ta lại càng không.

Sau một đoạn hội thoại, không khí trở nên bớt miễn cưỡng hơn, nhưng cả hai lại rơi vào im lặng. Tuy nhiên, im lặng không có nghĩa là xa cách, ngược lại giống như cùng nhau tận hưởng không gian của riêng mình.

Điền Chính Quốc được ở cạnh người mình yêu, một cỗ dư vị ngọt ngào không thể kìm nén dâng lên trong lòng. Hắn biết rõ bây giờ Phác Trí Mân đã là Nam hậu, là người của Hoàng đế, không còn là tiểu khả ái mà hắn có thể nắm được trong tay nữa rồi.

Chỉ là, hắn vẫn tham lam, vẫn luyến tiếc, ước rằng khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi, có lẽ hắn sẽ bớt một chút tự hận bản thân bất tài vô dụng đã đến chậm một bước.

Ngày biết tin Hoàng đế lập Phác Trí Mân làm Nam hậu, trái tim hắn đã chết mất một nửa. Giờ đây có thể gặp lại người, một nửa trái tim còn lại sẽ có động lực để không lụi tàn. Chỉ cần người hạnh phúc, ước hẹn năm xưa hắn nguyện tự ôm trong lòng.

Được một lúc, Điền Chính Quốc có ý muốn rời đi, hắn sợ ở lại thêm một chút bản thân có thể không khống chế được mà ôm người kia vào lòng, thậm chí bắt cóc mang về Đường Môn.

Phác Trí Mân thấy vậy liền có chút gấp gáp lên tiếng:

- Điền thiếu chủ, xin dừng bước, ta có chuyện này...

Điền Chính Quốc thoáng giật mình, quay đầu lại nhìn Phác Trí Mân bằng ánh mắt ôn nhu xen lẫn kinh ngạc:

- Nam hậu, có chuyện gì vậy?

Phác Trí Mân hơi cúi đầu, giọng nói như gió thoảng:

- Đại hội lúc sáng, đa tạ.

Điền Chính Quốc có ý cười:

- Đừng khách khí.

Phác Trí Mân ngước mắt lên nhìn, khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, thật khó có lời nào diễn tả được.

Ánh mắt Điền Chính Quốc nhìn Phác Trí Mân, thâm trầm như đại dương, ôn nhu như trăng rằm, tựa như phong hoa tuyết nguyệt, vạn dặm đào hoa đều hội tụ cả trong đó, khiến y nhất thời thất thần quên mất thực tại.

- Nam hậu, người rất thích mẫu đơn trắng sao? - Điền Chính Quốc bất ngờ hỏi.

Phác Trí Mân thoáng giật mình, bối rối gật đầu:

- Đúng vậy, ta rất thích.

Điền Chính Quốc:

- Ta có thể hỏi tại sao không?

Phác Trí Mân:

- Vì người ta yêu, rất giống mẫu đơn trắng.

Điền Chính Quốc khẽ run lên, giọng nói cũng trở nên mất ổn định:

- Người mà người yêu, hẳn là Hoàng đế.

Phác Trí Mân không hiểu tại sao, khi nghe câu này trong lòng lại đột nhiên ngập ngừng, không thể đem hết sự tự tin và kiên định của bản thân ra để khẳng định người mình yêu chính là Hoàng đế.

Điền Ảnh Quân đích thực là người y yêu, nên yêu, phải yêu, là tiểu vương tử, là nhất kiến chung tình trong mắt y. Một năm qua, y đã không màng khó khăn làm bao nhiêu chuyện, chung quy lại cũng chỉ vì muốn giành lấy trái tim của người.

Nhưng khoảnh khắc này, trước câu hỏi của Điền Chính Quốc, trái tim y lại không lên tiếng, lại chần chừ không dám dõng dạc mà tuyên bố một câu, tình yêu của y là dành cho Hoàng đế. Phác Trí Mân giờ phút này, thực sự không hiểu chính lòng mình. Rốt cuộc là do câu hỏi quá đột ngột, hay do tình yêu của y chưa đủ lớn đây.

Điền Chính Quốc thấy Phác Trí Mân không đáp, cũng coi như là y đã công nhận, một cỗ đau nhói dâng lên trong lòng, cúi đầu nói:

- Nam hậu, làm phiền rồi, cáo từ.

Phác Trí Mân chớp mắt, chưa kịp đáp thì tà áo đen đã khuất sau những đóa mẫu đơn, nhanh chóng rời đi, lặng lẽ như khi nó xuất hiện. Hàng mi dài rủ xuống đầy trầm tư, y thầm nhủ:

- Ta cũng không biết nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top