Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11. Nam Hậu Uy Vũ

Tác giả: @NgcNguynThMinh1

BẮC QUỐC

Hoàng đế Bắc Quốc Bạch Thành Vĩ ngồi trong thư phòng, nhìn thân ảnh hắc y bịt mặt trước mắt, giọng trầm như đá:

- Hắc Ảnh, ngươi nói xem?

Hắc Ảnh cúi người cung kính đáp:

- Bệ hạ, với thực lực của Bắc Quốc, thắng quân đội Đông Phong không khó, có điều Đường Môn...

Hoàng đế nhíu mày:

- Thực lực của Đường Môn thế nào?

Hắc Ảnh:

- Bẩm bệ hạ, không tệ.

Hoàng đế:

- Còn thực lực của ngươi?

Hắc Ảnh trầm ngâm một lúc, quyết đoán trả lời:

- Bệ hạ, có thể thắng.

Bạch Thành Vĩ khẽ thở hắt ra một tiếng:

- Được rồi, lui ra đi.

Hắc Ảnh lui đi, biến mất vào màn đêm nhanh như một cơn gió. Bạch Thành Vĩ ngồi lặng một hồi mới lấy giấy ra soạn đi một phong thư gửi tới Thượng tướng quân Bắc Quốc. Nội dung ngắn gọn, ý nghĩa chấn động:

"Thời cơ đã đến, công thành Thanh Dương"

---------------------------------------

ĐÔNG PHONG QUỐC

Đông Phong đại hội kết thúc sau hơn một tuần tiệc tùng vô cùng sôi nổi, kinh thành Đông Phong lại trở về với sự trầm ổn vốn có. Hoàng tử công chúa các nước láng giềng vô cùng cảm kích sự tiếp đãi chu đáo và lòng hiếu khách của quân dân Đông Phong, cũng không khỏi cảm thán Đông Phong lắm nhân tài.

Buổi thiết triều đầu tiên sau một tuần Đông Phong đại hội, Phác Trí Mân ngồi cạnh Điền Ảnh Quân nghe quần thần báo cáo, bên dưới có cả thượng tướng quân cùng đại tướng quân vẫn chưa trở về Thiên Khánh.

Nhưng gây chú ý nhất vẫn là sự xuất hiện của một nhân vật không ai ngờ tới, Thiếu chủ Đường Môn Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc vốn không hứng thú gì với triều chính, nhưng Giáo chủ đã căn dặn hắn nghe ngóng tình hình triều đình xem sao, lại thêm Hoàng thượng có ý mời hắn tham gia, nên mới miễn cưỡng ngồi ở đây. Có thể nói đây là đặc ân hiếm có mà không phải thế gia công tử nào cũng được hưởng.

Không khí buổi thượng triều đang vô cùng vui vẻ vì một kỳ đại hội thành công thì từ ngoài cửa một vệ úy hối hả chạy vào dập đầu thông báo:

- Bẩm bệ hạ, có phó tướng thành Thanh Dương cầu kiến, thành Thanh Dương có biến.

Điền Ảnh Quân cau mày:

- Có chuyện gì, mau mời vào.

Tên vệ úy tuân lệnh ra ngoài nhanh chóng dìu người vào. Vị phó tướng Thanh Dương toàn thân đầy máu, có vẻ bị thương không nhẹ, chậm rãi bước từng bước tập tễnh vào chính sảnh, quỳ xuống đầy ấm ức lên tiếng:

- Bệ hạ, Bắc Quốc nửa đêm đem quân công thành, chúng hạ thần bất tài vô dụng không giữ nổi đã để mất thành rồi, xin bệ hạ ban chết.

Toàn bộ triều đình như sấm nổ bên tai, vừa sững sờ vừa hoang mang. Điền Ảnh Quân đứng bật dậy đầy giận dữ:

- Cái gì?

Vị phó tướng trẻ tuổi cố giữ tấm lưng thẳng tiếp tục báo cáo:

- Bẩm bệ hạ, giờ Tuất mười hôm trước Thanh Dương đang làm lễ tế trời cảm tạ Đông Phong đại hội thành công tốt đẹp thì Bắc Quốc đem quân công thành. Địch người đông thế mạnh, lại đánh bất ngờ, thương vong không ít, Tiết độ sứ* ngài ấy cũng đã hi sinh. Chỉ có hạ thần liều mình phá vòng vây giữ được nửa cái mạng, đi chín ngày mười đêm hôm nay mới tới được kinh thành.

* Tiết độ sứ: Quan trấn giữ biên ải. Trong trường hợp này là người đứng đầu thành Thanh Dương, nơi tiếp giáp gần nhất với Bắc Quốc.

Điền Ảnh Quân gằn giọng:

- Hỗn xược.

Vị phó tướng dường như đã kiệt sức, không còn giữ được tư thế nghiên trang nữa, nhưng giọng nói vẫn đầy cương quyết:

- Là hạ thần vô năng, xin bệ hạ xử tội.

Phác Uy Long nghe xong, vốn tính trầm ổn cũng không giữ được bình tĩnh:

- Bắc Quốc thật quá ngang ngược.

Phác Tử Đằng phun tào:

- Bọn chúng dám chiếm Thanh Dương cũng quá không nể mặt chúng ta rồi.

Điền Ảnh Quân không nén nổi phẫn nộ:

- Không giữ được thành, chém đi.

Phác Trí Mân nghe vậy kinh ngạc nhìn sang Điền Ảnh Quân, rồi nhìn xuống vị phó tướng trẻ tuổi kia đang chắp tay hành lễ, sắp bị đám người hình bộ lôi đi thì bất mãn nói lớn:

- Dừng lại.

Tất cả quần thần cùng đưa mắt nhìn lên. Điền Ảnh Quân trừng mắt nhìn Phác Trí Mân:

- Nam hậu, ngươi muốn kháng lệnh trẫm?

Phác Trí Mân đanh giọng:

- Bắc Quốc nửa đêm công thành, không phải tội của hắn, bệ hạ người không thể xử chém hắn được.

Điền Ảnh Quân nghiến răng:

- Bắc Quốc công thành không phải tội của hắn, nhưng không giữ được để mất thành là tội xử chết. Người đâu, mang đi chém.

Phác Trí Mân gấp gáp đứng bật dậy:

- Dừng lại, công thành giữa đêm, thực lực chênh lệch, đổi lại là bệ hạ người có giữ nổi thành không?

Điền Ảnh Quân khựng người:

- Ngươi...

Phác Trí Mân tiếp tục:

- Hắn đã cố gắng hết sức trở về báo cáo, lại không hèn hạ xin xỏ, ngược lại rất có dũng khí nhận tội. Một vị phó tướng có khí chất như vậy, không thể xử chém, thật phí phạm nhân tài quốc gia.

Phác Trí Mân vừa dứt câu, bên dưới có người lên tiếng, là Tể tướng:

- Nam hậu người nói vậy không đúng. Tội để mất thành là tội chết, không kể lý do là gì, cũng phải xử chém, đó là luật trong quân đội.

Phác Trí Mân quay xuống, hạ giọng:

- Tể tướng, hai huynh của ta còn chưa lên tiếng, ngài đem quân luật ra để đối chất với ta, có phải quá không nể mặt Thượng tướng quân cùng Đại tướng quân Đông Phong rồi hay không?

Tể tướng vốn đã không vừa mắt Nam hậu từ lâu, ai bảo Hoàng hậu chính là con gái hắn, lập tức đáp trả:

- Nam hậu, vậy làm phiền người hỏi thử hai huynh của người, ta nói có đúng không? Ngược lại, một công tử Phác phủ nhiều đời theo nghiệp võ, không hiểu quân luật mới thật đáng trách.

Phác Tử Đằng thấy tam đệ của mình bị xúc phạm không nhịn được cáu giận:

- Tể tướng, ngài đừng quá đáng.

Tể tướng đích thực là quan văn đứng đầu triều đình, miệng lưỡi trăm đường lắt léo mỉa mai:

- Cứ cho là ta quá đáng, vậy ta nói có sai không Đại tướng quân? Ngài có thể nói rõ cho Nam hậu, tội bất tài vô năng, để mất thành là tội gì?

Phác Tử Đằng không nói nên lời, dù rất ghét tên Tể tướng, lại càng muốn đứng về phía Phác Trí Mân nhưng để mất thành đúng là tội chết. Là một đại tướng quân, hắn không thể nói trái quân luật, chỉ đành hạ giọng can ngăn Phác Trí Mân:

- Nam hậu, quân lệnh bất kháng, người đừng cố chấp rước tội vào thân.

Phác Trí Mân bỏ qua lời của Phác Tử Đằng, lạnh giọng:

- Đúng, quân luật chỉ ra không giữ được thành thì phải xử chết, nhưng vẫn có chú thích bổ sung, trong trường hợp đặc biệt có thể được xử miễn. Trường hợp đặc biệt này bao gồm: quân địch tấn công bất ngờ trong đại lễ, người trong diện xử chém không phải có chức vụ cao nhất trong thành, hoặc dù mất thành nhưng vẫn lập công. Trường hợp này, vị phó tướng kia chính là đáp ứng đầy đủ mọi yếu tố ngoại lệ, quân địch tấn công trong lễ tế trời Đông Phong đại hội được coi là đại lễ, hắn chỉ là phó tướng không phải chức vụ cao nhất trong thành, dù để mất thành Thanh Dương vẫn có công trở về kinh thành thông báo. Như vậy, không thể xử chết hắn.

Một lời này khiến cho cả triều đình mắt tròn mắt dẹt, cả Phác Tử Đằng cũng không ngoại lệ, chỉ có Phác Uy Long khẽ nhếch miệng cười rất nhẹ.

Tể tướng đầy bất mãn hướng Phác Trí Mân hỏi:

- Nam hậu, những điều này, từ đâu mà có?

Phác Uy Long lúc này mới trầm giọng lên tiếng:

- Quân luật năm Nhất Quang thứ 18.

Phác Trí Mân tiếp lời:

- Điều 08 khoản 05, chú thích thứ 10. Tể tướng, đã là quan văn thì nên yên phận, làm tròn nhiệm vụ của mình. Đem quân luật ra bàn luận với người của Phác phủ, không tự lượng sức.

Phác Trí Mân nói xong phất tay quay người ung dung ngồi lại trên thứ ngai. Bạch y tung lên kinh diễm bất phàm khiến kẻ thua cuộc chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay về lại chỗ đứng, lặng lẽ chôn mình giữa những tiếng trầm trồ cảm thán hiểu biết sâu rộng của Nam hậu.

Điền Ảnh Quân sau khi chứng kiến cuộc đấu khẩu giữa Phác Trí Mân cùng Tể tướng thì không khỏi kinh ngạc, ngẫm nghĩ một khắc cũng phải hạ lệnh miễn tội cho vị phó tướng Thanh Dương.

Vị phó tướng không khỏi cảm kích, chắp tay run run nói:

- Đa tạ Hoàng thượng khai ân, đa tạ Nam hậu anh minh.

Phác Trí Mân mỉm cười:

- Ngươi hãy nghỉ ngơi trị thương cho tốt, thù này phải trả.

Vị phó tướng cung kính cúi đầu:

- Thần tuân mệnh.

Sau khi viên phó tướng được đưa đi trị thương, Phác Uy Long mới đứng dậy nói:

- Bệ hạ, có cần đem quân chiếm lại Thanh Dương không?

Điền Ảnh Quân hỏi:

- Khanh nghĩ sao?

Phác Uy Long:

- Quân đội Bắc Quốc trước nay vẫn luôn mạnh nhất trong tứ đại quốc, thần nghĩ nên dùng ngoại giao.

Điền Ảnh Quân:

- Khanh không tự tin?

Phác Uy Long:

- Không giấu gì bệ hạ, giành lại thành Thanh Dương không khó, nhưng chỉ cần chúng ta phản kháng, Bắc Quốc nhất định sẽ viện cớ đánh Đông Phong.

Điền Ảnh Quân siết chặt nắm đấm:

- Đánh Đông Phong? Nếu chúng dám, tới một tên ta giết một tên. Đông Phong chúng ta lại sợ Bắc Quốc sao?

Phác Uy Long cố gắng giải thích:

- Bệ hạ, chúng ta không sợ, nhưng khả năng chiến thắng không cao, không nên mạo hiểm.

Điền Ảnh Quân:

- Bắc Quốc vốn không vừa mắt Đông Phong từ lâu, Đông Phong đại hội cũng không thèm cử người đến dự, giờ lại đột nhiên công thành, chính là muốn gây sự với chúng ta. Chi bằng nhân dịp này đánh một trận công đạo, phải trái rõ ràng.

Phác Trí Mân nghe vậy lên tiếng:

- Bệ hạ, Bắc Quốc đột nhiên công thành không phải cho vui, là đã có chuẩn bị từ trước, muốn làm khó chúng ta. Đông Phong đem quân đánh trực diện chỉ có thua, không thể thắng.

Một lời quá thẳng thắn khiến toàn thể triều đình khẽ nổi một tầng da gà, lo thay cho Nam hậu. Ai cũng biết Điền Ảnh Quân vốn là một người vô cùng kiêu ngạo, lại hiếu thắng, tuyên ngôn đăng cơ của hắn chính là chấn hưng triều đình, thu phục thiên hạ, mở rộng giang sơn.

Để thực hiện tham vọng này, một năm qua Điền Ảnh Quân đã tăng lượng yêu cầu đi lính, chỉnh đốn quân ngũ, khiến cho quân đội Đông Phong chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã lớn mạnh vượt trội so với đời vua trước.

Vậy mà tại thời khắc này, Nam hậu lại thẳng thừng tuyên cáo một câu quân đội Đông Phong không thể thắng Bắc Quốc, khỏi cần nói cũng biết Điền Ảnh Quân tức giận tới mức nào, đanh giọng hỏi:

- Nam hậu có cao kiến gì sao?

Phác Trí Mân không hề e sợ thái độ của Điền Ảnh Quân, thản nhiên đáp:

- Cái này phải hỏi qua Điền thiếu chủ.

Điền Ảnh Quân cùng tất thảy quần thần hướng mắt tới vị trí ngồi của Thiếu chủ Đường Môn Điền Chính Quốc, người lúc này đang một mình một thế giới tập trung luyện công, hoàn toàn không để ý xung quanh mình có chuyện gì.

Phác Uy Long là người lên tiếng trước:

- Điền thiếu chủ, Hoàng thượng có chuyện muốn hỏi ngươi.

Điền Chính Quốc mở mắt nhìn lên, đứng dậy nhàn nhạt nói:

- Hoàng thượng muốn mượn quân Đường Môn?

Phác Trí Mân khẽ cười, đúng như y nghĩ, hắn tuy tập trung luyện công nhưng vẫn nắm bắt được chuyện gì đang diễn ra. Điền Ảnh Quân hắng giọng hỏi:

- Đúng, ta muốn mượn thực lực của các đại thế gia trong thiên hạ, trong đó có Đường Môn. Không biết ý của ngươi thế nào?

Điền Chính Quốc không chút do dự đáp:

- Bệ hạ, e là không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top