Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13. Lạc Dương

Tác giả: @NgcNguynThMinh1

Phác Tử Đằng phải quay về Thiên Khánh thông báo tình hình với binh sĩ, còn Phác Uy Long ở lại kinh thành bàn bạc đối sách với Hoàng thượng. Điền Ảnh Quân vốn không muốn cho Phác Trí Mân cùng họp bàn chiến sự nhưng việc quân hàng đầu, không thể lãng phí nhân tài.

Phác Trí Mân ngồi đối diện với Điền Ảnh Quân trong thư phòng, ánh mắt đã vương vài tia lạnh nhạt, nhìn xuống bản đồ vương quốc nhẹ giọng nói:

- Thanh Dương đến Vạn An, sau đó là Thiên Khánh. Nếu để mất Vạn An, Thiên Khánh khó giữ, kinh thành cũng gặp nguy hiểm.

Phác Uy Long đồng tình:

- Đúng vậy, phải giữ bằng được Vạn An. Thần lập tức quay về Thiên Khánh điều binh vệ thành.

Phác Trí Mân:

- Bắc Quốc chiếm được Thanh Dương, quân ta chiến đấu anh dũng hẳn cũng khiến địch tổn hao không ít, vẫn nên dùng ngoại giao trước.

Điền Ảnh Quân:

- Nửa đêm công thành, Nam hậu cảm thấy bọn chúng sẽ chịu ngồi xuống đàm phán với chúng ta sao?

Phác Trí Mân:

- Không thử sao biết được. Bệ hạ, hòa khí làm đầu, hạn chế được thương vong bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Phác Uy Long gật đầu:

- Không sai. Đánh với Bắc Quốc chỉ có thiệt mà không có lợi, nên dùng ngoại giao.

Phác Trí Mân ngập ngừng một lúc mới nói:

- Có điều, phải cần hai người.

Điền Ảnh Quân:

- Hai người?

Phác Trí Mân chớp mắt:

- Một đi Bắc Quốc, một tới Đường Môn.

Điền Ảnh Quân nghe nhắc tới Đường Môn, ánh mắt đã đầy giận dữ:

- Nam hậu thực sự cho rằng phải xin lỗi vị Thiếu chủ ngạo mạn đó?

Phác Trí Mân:

- Bệ hạ thực sự cho rằng hắn sẽ chấp nhận lời xin lỗi sao?

Điền Ảnh Quân gằn giọng:

- Nam hậu, ngươi...

Phác Trí Mân nhàn nhạt đáp:

- Mua quân.

Điền Ảnh Quân đập tay xuống bàn:

- Ngươi thật quá khinh thường thực lực quân đội Đông Phong rồi. Không ngờ đến bây giờ, Nam hậu vẫn còn trông mong vào đám Đường Môn cuồng vọng đó.

Phác Trí Mân hạ giọng:

- Bệ hạ, Đường Môn chính là yếu tố đảm bảo chiến thắng cho Đông Phong.

Điền Ảnh Quân:

- Được, cứ cho là thế. Nhưng ta hỏi ngươi, ngươi làm sao mua được quân Đường Môn?

Phác Trí Mân nhìn Điền Ảnh Quân:

- Sự tình đến nước khó như này, chẳng phải đều nhờ ơn đức của bệ hạ đó sao?

Điền Ảnh Quân khóe môi giật giật:

- Nam hậu, ngươi dạo này, là muốn chống đối Hoàng đế sao?

Phác Trí Mân khẽ thở hắt ra một hơi:

- Ta sẽ có cách.

Rồi đứng dậy bước ra ngoài, để lại Điền Ảnh Quân đang vô cùng tức giận xen lẫn khó hiểu.

Hắn thực sự không hiểu tại sao, từ sau khi Đông Phong đại hội kết thúc, Nam hậu đã không còn tận tâm tận tình với hắn như trước nữa. Đỉnh điểm nhất chính là sau buổi thượng triều hôm trước, Phác Trí Mân đối với hắn một thân lạnh nhạt, giống như tình đã hết, tâm đã chết.

Phác Trí Mân thả bước trở về Ánh Dương cung, không nén được mà bật ra một tiếng thở dài. Tiểu vương tử của y, nhất kiến chung tình của y, ngàn vạn lần y không muốn buông tay. Nhưng Phác Trí Mân đã mệt rồi.

Đối diện với một kẻ quá vô tâm và luôn tự cho mình là nhất như hắn, quả thực khiến cho tình yêu của Phác Trí Mân ngày càng cạn kiệt. Buổi thượng triều kia giống như một nốt rất trầm, đã thẳng thừng kéo Phác Trí Mân xuống đáy của tuyệt vọng.

Ngay lần đầu chạm mặt trong đêm tân hôn, hắn đã thẳng thừng tuyên bố một câu y hãy an phận làm một Nam hậu hữu danh vô thực, một năm qua y vì hắn làm bao nhiêu việc, cũng chỉ nhận lại ánh mắt lạnh lẽo pha chút khinh thường, Đông Phong đại hội hắn đối với y có tốt hơn một chút, cho y một chút hi vọng, lại tàn nhẫn dập tắt bằng một cái tát.

Cái tát ấy thực sự rất đau, khiến trái tim vốn đầy vết dao của Phác Trí Mân rỉ máu, đau đớn đến tuyệt vọng. Phác Trí Mân đã không ngủ ba đêm rồi, suy nghĩ cũng thông rồi. Tiểu vương tử, có lẽ giữa y và hắn là duyên nợ chứ không phải duyên phận.

Gặp được một người, vì người mà khóc, vì người mà cười, vì người mà trầm luân hạnh phúc, có thể cùng nhau trọn đời trọn kiếp, cùng nếm trải trăm vị nhân sinh, đó là duyên phận.

Bằng không, vì người mà mù quáng say mê, vì người mà tê tâm liệt phế, suốt đời suốt kiếp chỉ có thể đứng nhìn từ xa, mãi mãi không thể chạm tới, đó là duyên nợ.

Điền Ảnh Quân không còn là tiểu vương tử rực rỡ dương quang, ấm áp ôn nhu năm xưa nữa rồi. Ánh mắt ấy, Phác Trí Mân cũng không cảm nhận được phong hoa tuyết nguyệt như năm xưa người đã từng nhìn y nữa.

Đã biết không thể cùng nhau suốt kiếp, vẫn cố chấp không muốn buông tay. Những gì y nợ hắn, lời y tự hứa phò trợ hắn chấn hưng triều đình, thu phục thiên hạ, sẽ trả đủ. Đến lúc đó, Phác Trí Mân sẽ tự tay cắt đi đoạn tình này.

--------------------------------------------------

Theo lời Phác Trí Mân, Điền Ảnh Quân gửi một trong những sứ giả giỏi nhất của triều đình Đông Phong tới Bắc Quốc đàm phán. Kết quả không ai ngờ tới, Bắc Quốc chém đầu sứ giả gửi trả về cho Đông Phong với lời nhắn:

"Ngoại giao với Bắc Quốc, chỉ có thể dùng đao và máu"

Điền Ảnh Quân nhận được, từng chút kiên nhẫn trong cơ thể đều bị đốt sạch sẽ, trực tiếp giao lại triều chính cho Thái Thượng Hoàng tạm thời cai quản, tự phong Đại Nguyên Soái tới Thiên Khánh chỉ huy chiến tranh.

Phác Trí Mân bản thân cũng không lường trước được Bắc Quốc lại tự tin đến vậy, lòng đầy bất an nhất quyết theo Điền Ảnh Quân cùng đại huynh Phác Uy Long tới Thiên Khánh phò trợ thiên tử.

Thiên Khánh là thành trì lớn nhất, vững chãi nhất của Đông Phong cũng là nơi đóng quân của quân đội chủ lực Đông Phong. Thiên Khánh có thể coi là chốt chặn cuối cùng mang trọng trách bảo vệ kinh thành, để mất Thiên Khánh, sẽ mất nước.

Điền Ảnh Quân cùng Phác Uy Long, Phác Trí Mân tới Thiên Khánh sau năm ngày năm đêm ròng rã đi không nghỉ. Vừa tới nơi, Điền Ảnh Quân không nghỉ ngơi mà lập tức kiểm tra tình hình binh sĩ, chỉnh đốn quân ngũ, luận bàn với các tướng quân đương nhiệm.

Trong số các tướng quân ở Thiên Khánh, đáng chú ý nhất là Điền Mộng Vũ, là thất Điền gia, thất đệ của Hoàng đế. Thất vương gia trẻ tuổi không thích ở phủ hưởng vinh hoa phú quý, lại thích thử thách nơi quân trường, Điền Ảnh Quân cũng miễn cưỡng phong cho tướng quân.

Nhưng Điền Mộng Vũ làm tướng cũng không hẳn lúc nào cũng ở Thiên Khánh mà thường đi đây đi đó, ngao du thiên hạ, bất quá lại tư chất thông minh, võ nghệ hơn người nên cũng không mất mặt người hoàng tộc.

Lúc này Điền Mộng Vũ cũng đang có mặt cùng Điền Ảnh Quân với Thượng tướng quân Phác Uy Long, Đại tướng quân Phác Tử Đằng, bốn người bàn bạc kế sách. Còn Phác Trí Mân đã sớm lên đường từ Thiên Khánh tới Lạc Dương ngay trong ngày hôm đó.

Với lòng tin không biết từ đâu mà có, Phác Trí Mân nghĩ rằng bản thân có thể mượn được trợ giúp của Đường Môn. Thật lòng mà nói, không được cũng phải được, nếu không cuộc chiến này chưa đánh đã thấy bảy phần thua.

Lạc Dương cách Thiên Khánh không quá xa, Phác Trí Mân đi hết ba ngày cuối cùng cũng tới được vùng đất sầm uất này. Đứng đầu quận Lạc Dương là một vị Thượng thư họ Tôn, nghe tin Nam hậu tới thì hết sức cung kính tiếp đón hậu đãi cẩn thận, còn hỏi xem Phác Trí Mân tới đây làm gì.

Tôn Thượng thư sau khi biết Phác Trí Mân tới Lạc Dương để tìm Thiếu chủ Đường Môn thì vô cùng kinh ngạc, hết sức can ngăn.

Đường Môn nằm ở phía Tây Lạc Dương, tiếp giáp với dãy núi Nhất Tiêu. Muốn tới Đường Môn phải vượt qua một quãng đường khá xa, lại thêm các đệ tử Đường Môn chia nhau bảo vệ lớp trong lớp ngoài, người thường ai cũng biết đó là cấm địa không được phép đặt chân tới, nếu không chỉ có đi mà không có về.

Phác Trí Mân đặt tách trà xuống bàn, mỉm cười:

- Tôn Thượng thư, thay vì nói mấy lời này, sao ông không chỉ ta lối nào để tới Đường Môn?

Tôn Thượng thư tròn mắt, ông có tâm như vậy, nói đến ráo nước miếng mà có vẻ như vị Nam hậu này không nghe lọt từ nào thì phải, đành hạ giọng thành khẩn:

- Nam hậu, hạ thần thực sự không thể để người mạo hiểm như vậy được. Ngộ nhỡ người có chuyện gì, thần gánh không nổi đâu.

Phác Trí Mân thở dài một tiếng, trấn an:

- Tôn Thượng thư, chuyện ta tới Đường Môn bệ hạ cũng biết, nếu có rủi ro gì ta sẽ chịu trách nhiệm, ông không cần lo. Bây giờ, có thể chỉ đường cho ta được chưa?

Tôn Thượng thư không còn cách nào khác ngoài gật đầu tuân mệnh, sai người đi theo chỉ đường cho Phác Trí Mân. Phác Trí Mân để lại toàn bộ đoàn hộ tống ở phủ Thượng thư, chỉ mang theo Quỳnh Như, Quỳnh Dao, mỗi người một ngựa lên đường tới Đường Môn.

Ý thức được dung nhan quá nổi bật của mình có thể gây ra bất lợi, Phác Trí Mân chỉ mặc một bộ bạch y đơn giản, dùng bạch sa che mặt lại. Quỳnh Như, Quỳnh Dao một người mặc đồ đỏ, một người bận đồ xanh, tạo nên tổng thể hài hòa dễ nhìn, không quá chói mắt.

Người dẫn đường đưa Phác Trí Mân đi men theo một con đường lớn tới phía tây Lạc Dương, đi gần hết quãng đường thì thấy một tháp canh khá lớn, lính gác trên tháp thấy có người đến liền tiến đến hỏi:

- Người đến là ai, có việc gì?

Phác Trí Mân trả lời:

- Tại hạ tên Phác Trí Mân, là tam công tử Phác phủ, muốn thỉnh giáo Đường Môn thiếu chủ.

Tên lính vốn người Đường Môn, không hay để ý chính sự, cũng không nghĩ ra Phác Trí Mân là Nam hậu Đông Phong, chỉ nghe danh công tử Phác phủ cũng có vài phần tôn trọng. Ngẫm nghĩ một lúc, hắn nhàn nhạt nhả chữ:

- Đấu thắng bọn ta thì được đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top