Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14. Điền Tâm Cơ

Tác giả: @NgcNguynThMinh1

- Đấu thắng bọn ta thì được đi.

Quỳnh Dao tròn mắt ngạc nhiên nhìn Phác Trí Mân:

- Thiếu gia?

Phác Trí Mân hạ giọng:

- Phép vua còn thua lệ làng. Chúng ta đã tới Đường Môn thì phải tuân theo luật của họ thôi.

Rồi hướng tên lính hỏi:

- Ngươi muốn đấu gì?

Tên lính:

- Cho ngươi chọn, miễn là có bản lĩnh, đều có thể qua cửa Đường Môn.

Phác Trí Mân gật đầu:

- Vậy được, ta chọn tiễn pháp.

Tên lính dẫn ba người qua tháp canh, có khoảng một tá lính trấn giữ tại đây. Một người cầm cung đứng dậy đi về phía Phác Trí Mân hỏi:

- Thiếu hiệp muốn đấu như thế nào?

Phác Trí Mân:

- Tùy ngươi.

Tên cung thủ cười:

- Được, vậy chơi bia sống đi.

Rồi chỉ vào Quỳnh Dao:

- Để con bé kia đứng chắn trước bia, ngươi bịt mắt bắn năm tên trúng bia thì ta phục.

Phác Trí Mân khẽ nhếch môi cười nhạt, nhìn Quỳnh Dao ra hiệu. Quỳnh Dao gật đầu hiểu ý, đi tới trước bia đứng.

Bia tên hình tròn khá lớn, đường kính bằng chiều cao một người trưởng thành, Quỳnh Dao chắn trước vẫn còn chừa ra khá nhiều chỗ trống, nhưng để bịt mắt mà bắn thì không phải ai cũng đủ tự tin thực hiện.

Phác Trí Mân cầm lấy dải lụa đen đeo vào mắt, cung ngọc giương lên, năm tiễn trúng đích, vừa vặn mỗi tên cách người Quỳnh Dao đúng một phân. Cả đám lính ở đó đều không khỏi trầm trồ, có kẻ còn cao hứng khen ngợi:

- Nghe nói người Phác phủ tinh thông võ nghệ, xem ra cũng không phải quá lời.

Phác Trí Mân tháo bịt mắt ra, nhẹ giọng nói:

- Phần lớn lời đồn trong thiên hạ đều không đáng tin. Vị huynh đài này, chúng ta có thể đi tiếp được chưa?

Tên lính khi nãy có vẻ là thủ lĩnh, tiêu sái khoát tay:

- Được, coi như ngươi lợi hại, ngươi được đi.

Phác Trí Mân gật đầu cảm ơn rồi cùng Quỳnh Dao, Quỳnh Như lên ngựa đi tiếp sâu vào địa phận Đường Môn.

Đi được một đoạn lại có một tháp canh tiếp theo. Tên lính cầm đầu nơi này âm thầm đánh giá Phác Trí Mân, có thể qua được tháp canh đầu tiên của Đường Môn, phải thực sự có năng lực mới được.

Bạch y đơn giản vẫn toát lên khí chất xuất chúng, đeo bạch sa nhưng có thể đoán được dung nhan không hề tầm thường, khiến hắn có chút tò mò muốn coi mặt. Nhưng môn quy không yêu cầu, hắn hiển nhiên không được tự ý, chỉ đúng bổn phận thông báo:

- Người nào muốn gặp thì đi tiếp, ai không liên quan ở lại.

Quỳnh Như nghe vậy không nhịn được thắc mắc:

- Như vậy không được, thiếu gia người vào đó một mình rất nguy hiểm.

Phác Trí Mân ngẫm nghĩ một lúc liền quay sang:

- Hai ngươi cứ ở lại đây đi. Dù sao Đường Môn cũng là danh môn chính phái, chắc chắn không làm gì quá đáng.

Quỳnh Như, Quỳnh Dao dù vẫn còn bất an cùng ấm ức nhưng Phác Trí Mân đã nói như vậy đành ngậm ngùi ở lại.

Phác Trí Mân được đích thân tên lính cầm đầu dẫn tới cổng chính Đường Môn. Lần đầu tiên được diện kiến đại thế gia hùng mạnh cũng như bí ẩn bậc nhất tứ đại quốc, thực sự khiến cho y phải mở to mắt mà nhìn.

Vẫn nghe thiên hạ đồn nơi ở của Giáo chủ cùng các đệ tử chính phái Đường Môn được gọi là Lạc Dương Sư Tử Thành, hôm nay Phác Trí Mân mới biết lý do gọi cái tên ấy. Chính là vì nơi này được xây dựng như một thành trì thực sự, tường bao kiên cố, rộng lớn mênh mông, tựa lưng vào núi, khắp nơi đều chạm khắc huy hiệu sư tử.

Tên lính giao lại Phác Trí Mân cho một đám lính khác áp giải tới một căn phòng vô cùng tối giản, có lẽ là phòng cho khách, rồi dặn ngồi yên đó để bọn họ đi bẩm báo Thiếu chủ.

Điền Chính Quốc đang ở võ đường luyện kiếm thì một đệ tử tiến vào bẩm báo:

- Thiếu chủ, có người xưng là Phác Trí Mân công tử Phác phủ muốn cầu kiến.

Đường kiếm khựng lại giữa không trung, Điền Chính Quốc tưởng mình nghe nhầm, hồi hộp hỏi lại:

- Phác Trí Mân?

Tên đệ tử gật đầu:

- Vâng thiếu chủ, y mặc bạch y, nhìn cũng vừa mắt, có lẽ không phải hạng vô danh tiểu tốt. Người có muốn gặp không?

Điền Chính Quốc ngay lập tức trả lời:

- Có, mau đưa tới thư phòng của ta.

Dứt lời liền quay người nhanh chóng trở về thư phòng chuẩn bị.

Tên đồ đệ nọ thấy Thiếu chủ khẩn trương như vậy không khỏi tò mò, rốt cuộc người kia là nhân vật đặc biệt nào, đến Giáo chủ còn không thể khiến Thiếu chủ vội vàng như thế.

Còn nữa, trước giờ Thiếu chủ tiếp khách đều là dùng ngoại thất, kể cả đệ tử thân cận cũng hiếm có ai được phép đặt chân vào thư phòng. Suy đi ngẫm lại, tên đệ tử thầm cảm thấy may mắn bản thân chưa làm gì đắc tội với bạch y nhân nọ.

Phác Trí Mân được dẫn tới trước cửa một căn phòng lớn, lại nghe tên đồ đệ bên cạnh bảo:

- Thiếu chủ ở trong đó, ngươi tự vào đi.

Phác Trí Mân gật đầu, nhẹ nhàng tháo bạch sa xuống, đẩy cửa bước vào. Căn phòng khá rộng, gam màu trắng xám nhàn nhạt, đơn giản mà mạnh mẽ, y đi sâu vào trong một đoạn liền thấy Điền Chính Quốc một thân hắc y đang ngồi xếp bằng trước bàn, dáng vẻ chờ đợi.

Điền Chính Quốc nghe biết người đã đến, không giấu được có chút kinh hỉ, đứng dậy đưa tay ra:

- Nam hậu, có phải ta nên cảm thấy vinh dự không?

Phác Trí Mân theo hướng tay Điền Chính Quốc ngồi xuống phía đối diện, nhẹ nhàng đáp:

- Nếu có thể khiến một người kiêu ngạo như Điền thiếu chủ cảm thấy vinh dự, có phải ta nên cảm thấy thành tựu không?

Điền Chính Quốc cười gượng, tiện tay rót một chén trà đưa tới trước mặt Phác Trí Mân:

- Nam hậu, giữa chúng ta không cần khách sáo.

Phác Trí Mân đỡ lấy chén trà:

- Vậy Điền thiếu chủ, giữa chúng ta nên thế nào?

Điền Chính Quốc thoáng khựng lại, câu hỏi này, hắn muốn trả lời. Quan hệ yêu đương, chỉ có bốn chữ, nhưng Điền Chính Quốc không thể thốt ra nổi. Tựa như thác lũ ào ào đổ về, lại bị sỏi đá quyết liệt chặn lại.

Khẽ lắc đầu tự giễu chính mình, hắn nhìn Phác Trí Mân:

- Hôm nay đích thân người tới tìm ta, hẳn là có việc hệ trọng?

Phác Trí Mân gật đầu:

- Ta đúng là có việc.

Điền Chính Quốc từ lúc nghe tin Phác Trí Mân tới Đường Môn đã biết y tới đây để làm gì, nhưng vẫn hỏi:

- Nam hậu, là có việc gì?

Phác Trí Mân ngập ngừng một nhịp mới trả lời:

- Ta trước là muốn xin lỗi Thiếu chủ về buổi thiết triều hôm trước, sau là muốn thương lượng với ngươi mượn sự trợ giúp của Đường Môn.

Điền Chính Quốc cười nhạt:

- Không phải lỗi của người.

Phác Trí Mân:

- Đúng là không phải lỗi của ta, là ta thay mặt Hoàng đế cùng triều đình Đông Phong xin lỗi ngươi.

Điên Chính Quốc:

- Là bọn họ gửi lời xin lỗi, nhờ người thay mặt, hay người tự mình vơ vào?

Phác Trí Mân thoáng bối rối, nhất thời không biết phải đáp thế nào. Điền Chính Quốc cũng không nỡ bắt bẻ, hạ giọng hỏi:

- Người muốn mượn quân Đường Môn, không thành vấn đề, nhưng cũng phải cho ta một điều kiện thỏa đáng chứ, đúng không?

Phác Trí Mân:

- Ta cũng đã suy nghĩ về vấn đề này, ngươi cho triều đình mượn quân, Hoàng đế sẽ xem xét ban tước, ít nhất là Hầu, thậm chí là Vương, Lạc Dương này, ban cho Đường Môn quản lý.

Điền Chính Quốc:

- Nam hậu, người rất thông minh, nhưng lại quên mất nguyên tắc căn bản của ngoại giao rồi.

Phác Trí Mân:

- Nguyên tắc?

Điền Chính Quốc:

- Nguyên tắc đầu tiên khi ngoại giao, chính là hiểu rõ đối phương muốn gì. Bắc Quốc muốn Đông Phong, nên không thể cầu hòa, chỉ có thể đánh. Tương tự, ta không cần cả vùng Lạc Dương, còn phong tước, Nam hậu...

Điền Chính Quốc ngắt ra một nhịp mới nói tiếp:

- Điền Ảnh Quân có dùng cả hai tay cung kính dâng lên ta cũng không nhìn tới.

Ánh mắt Phác Trí Mân có chút hỗn loạn:

- Vậy ngươi muốn gì?

Điền Chính Quốc ung dung nhả chữ:

- Ngược lại, ta lại rất có hứng thú với Nam hậu.

Phác Trí Mân kinh ngạc mở to mắt nhìn Điền Chính Quốc đầy khó hiểu. Lúc chạm phải ánh mắt của người đối diện, tim không tự chủ lệch mất một nhịp, nơi đáy mắt thoáng qua một tia phức tạp.

Điền Chính Quốc không thấy được một tia đó, chỉ khẽ cười, một nụ cười rất nhẹ, lại thấm đẫm ôn nhu:

- Nói rõ ràng là, nếu ta cho mượn quân, là cho người mượn, không phải cho triều đình Đông Phong, cũng không phải cho Điền Ảnh Quân mượn.

Rồi nhìn thẳng vào mắt Phác Trí Mân nói:

- Vậy nên, nếu có điều kiện gì, phải do người chịu trách nhiệm. Thế nào, người còn muốn mượn không?

Phác Trí Mân có chút bất ngờ hỏi lại:

- Ta thì có thể làm gì cho ngươi chứ?

Điền Chính Quốc nhíu mày:

- Không nhiều, nhưng đủ.

Phác Trí Mân:

- Vậy ngươi nói xem?

Điền Chính Quốc:

- Người ở lại đây dạy ta tiễn pháp, ta cho người mượn quân.

Phác Trí Mân tưởng mình nghe nhầm, thảng thốt hỏi lại:

- Dạy ngươi tiễn pháp?

Điền Chính Quốc thản nhiên gật đầu:

- Đúng vậy.

Phác Trí Mân:

- Đường Môn Thiếu chủ võ công xuất chúng, thiên hạ vô song, lại cần đến ta dạy tiễn pháp sao?

Điền Chính Quốc:

- Người không đồng ý?

Phác Trí Mân nghẹn lời:

- Ta...

Điền Chính Quốc:

- Ta chỉ có một điều kiện duy nhất đó, nếu Nam hậu thấy không được thì cũng không còn gì để thương lượng nữa.

Điền Chính Quốc nói xong liền đứng dậy định tiễn khách. Phác Trí Mân thấy vậy gấp gáp lên tiếng:

- Điền thiếu chủ, đợi đã...

Điền Chính Quốc dừng lại, nghiêng đầu nhìn Phác Trí Mân chờ đợi.

Phác Trí Mân:

- Ta...ta đồng ý.

Điền Chính Quốc không giấu được ý cười:

- Đã suy nghĩ kỹ chưa?

Phác Trí Mân nhu hòa gật đầu.

Điền Chính Quốc:

- Được, ngày mai ta sẽ cử quân Đường Môn đến Thiên Khánh. Có tin gì sẽ báo cho người.

Phác Trí Mân:

- Được.

Rồi như nghĩ ra gì đó, y ngước mắt nhìn Điền Chính Quốc ngập ngừng:

- Còn nữa, Quỳnh Như, Quỳnh Dao...

Điền Chính Quốc:

- Bọn họ ở đây cùng người.

Phác Trí Mân mỉm cười:

- Cảm ơn ngươi, Điền thiếu chủ.

Điền Chính Quốc không đáp, khóe miệng khẽ câu lên lộ ra hai dấu phẩy nhỏ bên má. Đường Môn thiếu chủ, uy danh lẫm liệt, băng lãnh dọa người, chỉ nửa canh giờ ngồi cạnh Nam hậu Đông Phong lại không biết biểu cảm gương mặt của bản thân đã mất khống chế bao nhiêu lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top