Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17. Rượu Đắng Rượu Say Rượu Vẫn Cạn (Thượng)

Tác giả: @NgcNguynThMinh1

Tiểu nhị nhìn hai nam nhân anh tuấn bất phàm trước mặt, đầy áy náy nói:

- Thực xin lỗi khách quan, chỗ chúng tôi chỉ còn một phòng thôi.

Điền Chính Quốc nhìn sang Phác Trí Mân:

- Chúng ta đi nơi khác?

Phác Trí Mân:

- Không cần, đêm nay có Hoa Đăng hội, khẳng định khách trọ nào cũng kín phòng, chúng ta không xem là quá xa lạ, ở cùng một phòng cũng không quá miễn cưỡng.

Điền Chính Quốc không thể không kinh hỉ, Phác Trí Mân vậy mà không ngại ở chung phòng với hắn, chỉ lấy riêng thân phận Nam hậu cũng đủ để y không đồng ý, chưa kể, hắn còn không phải người y yêu.

Phác Trí Mân không để ý biểu cảm của Điền Chính Quốc, nhanh chóng nhận thẻ phòng xoay người bước lên lầu.

Căn phòng không nhỏ, nhưng chỉ có một chiếc giường, Điền Chính Quốc bước vào liền hướng đến tràng kỷ ngồi xuống, nhắm mắt luyện công.

Phác Trí Mân ngồi trên giường nhìn hắn, nhìn được dăm phút lại không nhịn được khẽ cười, cứ như vậy đến lần thứ ba thì Điền Chính Quốc nhịn không nổi phải mở mắt ra nhìn y hỏi:

- Ngươi cười cái gì?

Phác Trí Mân chớp mắt:

- Ta chỉ là muốn xem xem Điền thiếu chủ oai phong lẫm liệt có thể ngồi đó đến khi nào.

Điền Chính Quốc:

- Cũng không liên quan đến ngươi, đợi tiểu nhị chuẩn bị nước tắm xong liền ngủ đi.

Phác Trí Mân:

- Ngươi định ngồi đó hết đêm?

Điền Chính Quốc:

- Ta từng luyện công ba ngày ba đêm cũng không việc gì.

Phác Trí Mân trầm trồ:

- Ba ngày ba đêm chỉ ngồi một chỗ sao?

Điền Chính Quốc nghe trong giọng người kia có ý ngưỡng mộ, không giấu được cảm thấy thành tựu, khóe môi khẽ câu lên:

- Đúng vậy.

Không ngờ Phác Trí Mân nghe xong liền đế một câu:

- Ba ngày như vậy, không tắm không thay đồ, ngươi không cảm thấy khó chịu sao? Hình như có chút không sạch cho lắm.

Điền Chính Quốc đen mặt, dứt khoát nhắm mắt lại tiếp tục vận công, tâm bất biến trước dòng đời vạn biến. Phác Trí Mân thấy vậy liền cảm thấy phi thường thú vị, người này luôn tỏ ra cao lãnh, bất quá lúc giận dỗi cũng có điểm đáng yêu, không nhịn được ngồi trên giường nhìn hắn luyện công.

Ánh mắt linh động từng chút từng chút thưởng thức đường nét tinh tế trên gương mặt nam nhân anh tuấn uy mãnh đối diện. Luận về tướng mạo, ngũ quan tinh xảo, tuấn mĩ góc cạnh, bàn về phong thái, lớn lên khí chất vương giả, mạnh mẽ cường liệt, thật khiến cho người khác không khỏi cảm thấy có chút áp bức.

Tim không tự chủ đập thịch một nhịp, cảm giác này, thật quen. Từng đường từng nét trên người Điền Chính Quốc đều khiến cho Phác Trí Mân nhớ lại hình bóng năm xưa, là điều mà rất nhiều lần y từng cố gắng tìm kiếm trên người Điền Ảnh Quân đều bặt vô âm tín.

Ngoại trừ một điều, điều mà đến chính bản thân Phác Trí Mân cũng không dám chắc chắn.

- Khách quan, nước của ngài đã xong rồi.

Tiếng tiểu nhị vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Phác Trí Mân, nhưng có vẻ không ảnh hưởng gì đến Điền Chính Quốc. Phác Trí Mân đứng dậy đi tới mở cửa cho tiểu nhị đưa nước vào bồn tắm phía đông căn phòng đằng sau vách tranh.

Pha nước xong xuôi, Phác Trí Mân hướng Điền Chính Quốc thăm dò:

- Chính Quốc, ta tắm trước.

Điền Chính Quốc không đáp, cũng không mở mắt ra, chỉ khẽ gật đầu. Phác Trí Mân thuận miệng nói thêm:

- Ngươi không được nhìn lén đó.

Điền Chính Quốc nghe câu này tâm tình đang lặng như nước đột nhiên trở nên phức tạp, giữ nguyên tư thế gật đầu thêm một cái.

Phác Trí Mân khẽ mỉm cười, cầm y phục đi ra sau vách tranh. Bạch y trút xuống, tiếng nước thanh thoát vang lên rất nhẹ, nhưng vào tai người nào đó lại trở nên phi thường rõ ràng.

Điền Chính Quốc nghe tiếng nước chảy, mắt tuy nhắm nhưng tâm không thể tịnh, trong đầu không tự chủ từ từ vẽ ra thân hình xinh đẹp phía sau lớp bạch y. Từ cần cổ thon dài, bờ vai trắng nõn, mình dây cân đối đến đôi chân yêu kiều, tạo nên một tổng thể thực sự hút mắt, gọi là đại mỹ nhân cũng không quá lời.

Điền Chính Quốc siết tay thành nắm đấm, cố gắng dặn lòng ngưng thần không biết bao nhiêu lần. Nhưng rốt cục vẫn là chịu không nổi, dứt khoát đứng dậy cầm y phục mở cửa bước ra ngoài.

Hắn đi một mạch xuống lầu, hỏi tiểu nhị nhà tắm ở đâu, có nước lạnh càng tốt. Tiểu nhị nghe hắn nói thì tròn mắt kinh ngạc, đêm thế này còn đòi tắm nước lạnh, vị quan khách này là muốn cảm chết hay sao. Nhưng chưa kịp thắc mắc đã bị Điền Chính Quốc trừng mắt dọa sợ, liền nhanh chóng chỉ đường cho hắn, người đi rồi mới dám thở phào một hơi.

Phác Trí Mân tắm xong trở ra không thấy người đâu thì một thân hốt hoảng chạy xuống lầu hỏi tiểu nhị:

- Hắc y nhân đi cùng ta, hắn đâu rồi?

Tiểu nhị vừa mới bị hắc y nhân kia dọa đến tái mặt, giờ lại đến lượt bạch y nhân này, dù gương mặt dịu dàng xinh đẹp nhưng ánh mắt lại quyết liệt đến đáng sợ, liền run run nói:

- Hắn...hắn đang tắm trong kia.

Phác Trí Mân nhíu mày:

- Hắn tắm trong đó, là tắm nước lạnh?

Tiểu nhị khe khẽ gật đầu. Phác Trí Mân liền cảm thấy muốn đánh người, đúng lúc đó Điền Chính Quốc từ phía sau đi ra, hơi lạnh trên người vẫn còn rõ ràng khiến y không nhịn được phun tào:

- Điền Chính Quốc, nói ngươi đợi ngươi lại tự mình đi tắm nước lạnh, là cảm thấy bản thân quá khỏe mạnh cường tráng, không sợ ốm không sợ chết sao?

Điền Chính Quốc có ý cười, này là lo cho hắn sao. Cách nói chuyện này nghe đầy mỉa mai nhưng thực chất lại mang ý lo lắng, thường xuất hiện khi Phác Trí Mân ba phần tức giận, bảy phần bất lực, đa phần đều là do quan tâm mà ra.

Phác Trí Mân thấy Điền Chính Quốc không những không có ý hối cải còn nhếch miệng cười thì càng tức giận:

- Ngươi còn cười?

Điền Chính Quốc ghé miệng vào tai Phác Trí Mân thì thầm:

- Ta có khỏe mạnh cường tráng hay không, không phải ngươi thử là sẽ biết sao?

Phác Trí Mân ngàn lần không ngờ tới Điền thiếu chủ vang danh thiên hạ lại có thể phát ngôn như vậy, nhất thời ngượng đến mặt cũng bị luộc chín, đẩy hắn ra gắt:

- Điền Chính Quốc, ngươi...lưu manh.

Điền Chính Quốc thản nhiên đáp:

- Phác Trí Mân ngươi không phải rất thích so tài võ nghệ hay sao, ta chỉ là muốn cùng ngươi luận bàn chút công phu, sao lại thành lưu manh rồi?

Phác Trí Mân:

- Điền Chính Quốc, ngươi...

Điền Chính Quốc hạ giọng:

- Cũng không còn sớm nữa, mau đi ngủ.

Phác Trí Mân biết mình bị gài, quay ngoắt đi về phòng, không thèm nhìn tới hắn nữa. Điền Chính Quốc khẽ cười, nhanh chóng theo sau. Hắn cảm thấy như bây giờ không có gì là không tốt, có thể cùng nhau giây nào hay giây đó, hắn phải tận dụng từng khoảnh khắc được ở bên người mình yêu.

Phác Trí Mân nhìn Điền Chính Quốc ngoan ngoãn nằm trên đất, không nhịn được khó chịu trong lòng ghé mắt nhìn xuống:

- Chính Quốc, ngươi có thể lên giường ngủ.

Điền Chính Quốc mở mắt ra:

- Ngươi muốn ngủ cùng ta sao?

Phác Trí Mân:

- Ta chỉ cảm thấy, đường đường là Thiếu chủ Đường Môn, phải ngủ đất cũng ủy khuất cho ngươi quá rồi.

Điền Chính Quốc:

- Ta không ủy khuất, ngươi không cần lo.

Phác Trí Mân:

- Ngươi thật là, cứ cho là ta sợ ngươi lạnh đi có được không?

Điền Chính Quốc:

- Ta là người học võ, chút này đã là gì.

Phác Trí Mân vẫn không bỏ cuộc:

- Giường này rất rộng, ta nằm một mình có chút buồn chán, hay là ngươi lên đây nằm cùng ta trò chuyện cho vui?

Điền Chính Quốc vẫn một mực từ chối:

- Ta nằm đây cũng có thể cùng ngươi trò chuyện.

Phác Trí Mân thực sự muốn mặc kệ Điền Chính Quốc mà đi ngủ, nhưng cứ đặt lưng xuống, tưởng tượng ra viễn cảnh hắn vì y mà chịu thiệt thòi lại phi thường không nỡ, cuối cùng đành hạ giọng lí nhí:

- Chính Quốc, ta muốn ngủ cùng ngươi, được chưa?

Điền Chính Quốc nhập nhằng như vậy cũng chỉ đợi một câu này của Phác Trí Mân, lập tức bật dậy leo lên giường, trầm giọng nói:

- Cái này là ngươi nói.

Phác Trí Mân có chút bất lực gật đầu, rồi mệt mỏi kéo chăn nằm xuống, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ. Hôm nay chơi rất vui nhưng cũng rất mệt, y thật sự đã vô cùng buồn ngủ.

Điền Chính Quốc nghiêng người nhìn ngắm người trong lòng, ánh mắt đầy ôn nhu sủng nịnh. Khẽ đưa tay gạt đi một lọn tóc trên trán Phác Trí Mân, Điền Chính Quốc cảm thấy phong quang vô hạn, đại nghiệp cả đời này của hắn, có lẽ không gì khác ngoài y.

Chỉ cần người hạnh phúc, hắn sẵn lòng đánh đổi cả thiên hạ. Nếu là vua, hắn nguyện đem cả giang sơn chỉ để đổi lấy một nụ cười mỹ nhân. Mười một năm trước gặp được người, trái tim này đã không hẹn trước mà phản chủ, cũng giây phút ấy, Điền Chính Quốc biết được đời này của hắn chỉ có duy nhất một chấp niệm, chính là Phác Trí Mân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top