Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2. Ban hôn (Hạ)

Tác giả: @NgcNguynThMinh1

"Thiên Long năm thứ bốn mươi lăm"

Ngày Hoàng thái tử lập Nam tử phi cuối cùng cũng tới, khắp kinh thành đâu đâu cũng nhộn nhịp như ngày hội. Một đồn mười, mười đồn trăm, thiên hạ kháo nhau rằng Hoàng thái tử uy nghi lẫm liệt, Nam tử phi kinh diễm bất phàm, đứng bên nhau quả thực thiên hạ vô song, người người ngưỡng mộ.

Phác Trí Mân ngồi trước bàn trang điểm để tỷ tỷ Phác Liên Hoa đội hỉ miện lên đầu, trong lòng không nén được hồi hộp:

- Tỷ tỷ, đệ có đẹp không?

Phác Liên Hoa xuýt xoa:

- Trí Mân là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, đệ không đẹp thì ai đẹp chứ?

Phác Trí Mân cười khúc khích:

- Tỷ lại như vậy rồi.

Phác Liên Hoa khẽ cười, đưa mắt nhìn ra cửa nơi Phác phu nhân đang đi vào, nhẹ nhàng nói:

- Mẹ

Phác phu nhân gật đầu với Phác Liên Hoa, đoạn nhìn Phác Trí Mân một thân đỏ rực diễm lệ, tự hào cảm thán:

- Con trai của ta, thật đẹp.

Phác Trí Mân ngước mắt nhìn Phác phu nhân, đứng dậy đưa tay ôm mẫu thân, hạ giọng mềm như nước:

- Mẫu thân, phải xa người thật không nỡ.

Phác phu nhân khẽ vỗ lưng Phác Trí Mân, hạ giọng trấn an:

- Con của ta, nơi hoàng cung thâm độc khó lường, phải tự bảo vệ mình cho tốt. Có chuyện gì phải lập tức viết thư cho ta, không được ủy khuất bản thân, có nghe chưa?

Phác Trí Mân gật gật đầu:

- Con biết rồi, mẫu thân người đừng lo.

Phác phu nhân lườm yêu Phác Trí Mân một cái rồi nói tiếp:

- Hoàng thái tử sắp tới rồi, ta ra ngoài trước.

Phác Trí Mân nhu thuận gật đầu, đưa tay chỉnh lại vạt áo rồi nói với Phác Liên Hoa:

- Tỷ, khi nào có cơ hội đệ sẽ về thăm tỷ.

Phác Liên Hoa vuốt tóc Phác Trí Mân, mỉm cười:

- Được, nhớ bảo trọng.

Phác Trí Mân bước lên kiệu, luyến tiếc vẫy tay chào Phác phu nhân, Phác tỷ cùng hai huynh, từ nay về sau, con phải tự mình trưởng thành rồi.

Lễ thành hôn diễn ra vô cùng long trọng, hoàng đế có vẻ rất coi trọng hôn sự này. Sau khi tam bái, Phác Trí Mân nhận lệnh sắc phong Nam tử phi, ngang hàng với Thái tử phi Trịnh Nghiên Dương, tương lai sẽ trở thành Nam hậu.

Ngồi im lặng trên giường, tầm nhìn bị che bởi một tấm hồng sa, Phác Trí Mân cảm thấy thời gian như ngừng lại. Hàng ngàn câu hỏi cứ thi nhau nảy ra trong đầu, nhưng điều y quan tâm nhất chính là liệu Hoàng thái tử có phải tiểu vương tử năm xưa, người y vừa gặp đã nhất kiến chung tình.

Nếu phải, Phác Trí Mân sẵn lòng trao cho người ấy mọi thứ, bất kể người ấy có nhớ tới mình, có yêu mình hay không, nguyện ý phò trợ người lên ngôi hoàng đế, bình ổn thiên hạ, chấn hưng triều đình.

Nhưng nếu không phải, nếu không phải thì sao? Trái tim không tự chủ đập thịch một tiếng, nếu Hoàng thái tử không phải người y muốn tìm, cuộc sống phía trước sẽ thực sự rất khó khăn. Khẽ rùng mình một nhịp, trong đầu thoáng nảy ra vài suy nghĩ khác thường.

Ngồi được một hồi lâu, tiếng mở cửa khẽ cạch cắt đứt mạch suy nghĩ của Phác Trí Mân. Hoàng thái tử Điền Ảnh Quân một thân đỏ sẫm bước vào, nhẹ nhàng đi tới bên giường, trái tim Phác Trí Mân nảy lên theo từng tiếng bước chân.

Màn sa được vén lên, Điền Ảnh Quân thoáng khựng người lại một lúc mới nói:

- Ngươi thật đẹp. Quả là danh bất hư truyền.

Phác Trí Mân đưa tay tháo mũ miện xuống cho đỡ vướng víu, suối tóc đen nhánh theo đó đổ xuống, dung nhan dưới ánh nến mờ ảo càng thêm diễm lệ mê hoặc. Điền Ảnh Quân trong mắt vương một tia bối rối, đi tới bàn ngồi xuống uống một ngụm rượu.

Phác Trí Mân bước tới ngồi xuống cạnh Điền Ảnh Quân:

- Hoàng thái tử, ta có chút chuyện muốn hỏi ngài.

Điền Ảnh Quân tránh ánh mắt của Phác Trí Mân:

- Vừa hay ta cũng có chuyện muốn nói với Nam tử phi.

Phác Trí Mân đến giờ mới được nhìn tận mắt dung mạo của Hoàng thái tử, thầm đánh giá khí chất cũng không tồi, khẽ đáp:

- Được, ngài nói trước đi.

Điền Ảnh Quân nhíu mày, nhàn nhạt đáp:

- Đêm nay chúng ta đừng động phòng.

Phác Trí Mân có chút kinh ngạc, đồng tử hơi giãn ra nhìn người trước mặt với vẻ khó hiểu. Điền Ảnh Quân không chút do dự đáp:

- Ta không thích ngươi, người ta yêu là Nghiên Dương. Ta thành thân với ngươi cũng chỉ là nghĩa vụ, vậy nên ta không thể yêu ngươi, càng không thể động phòng với ngươi.

Phác Trí Mân sững người, y còn chưa kịp tìm hiểu xem Hoàng thái tử có phải người mình hằng mong nhớ hay không, hắn đã thẳng thừng cự tuyệt mối quan hệ của hai người, còn có thể nói gì nữa bây giờ.

Điền Ảnh Quân thấy sắc mặt Phác Trí Mân thì thản nhiên nói:

- Ngươi đừng nên bất mãn làm gì, hẳn ngươi cũng biết ta lấy ngươi chẳng qua là vì cái danh tam công tử Phác phủ. Chút nhan sắc của ngươi, cũng không khiến ta yêu ngươi đâu. Vì vậy, ta khuyên ngươi nên an phận làm một Nam tử phi, tương lai là Nam hậu thì còn có thể sống yên bình, nếu không...

- Nếu không thì sao? - Giọng Phác Trí Mân run lên vì giận đánh gãy câu nói của Điền Ảnh Quân.

Điền Ảnh Quân dường như không muốn tỏ ra lịch thiệp nữa, trực tiếp tỏ vẻ khinh thường:

- Nếu không thì ngươi đừng trách ta là một phu quân tồi.

Dứt lời đứng dậy phẩy tay áo mở cửa bước ra ngoài, để lại Phác Trí Mân vừa tức giận vừa đau lòng.

Phác Trí Mân lớn lên vừa đẹp mắt vừa thông minh, văn võ song toàn, tiễn pháp xuất chúng, được hai huynh cùng tỷ tỷ cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, được mẫu thân cùng trên dưới Phác phủ nâng niu như báu vật.

Ngoại tổ phụ Phác Trí Mân là chủ nhân Bách Kiếm sơn trang, nơi tạo ra những vũ khí nổi danh thiên hạ, năm Phác Trí Mân lên mười đã đặc biệt ưu ái tặng y một kiếm một cung tinh xảo sắc bén được rèn từ lúc y mới ra đời. Nói đến vị thế của Bách Kiếm, thiên hạ trăm bang ngàn phái không ai dám xem thường, chính vì vậy mẫu thân của Phác Trí Mân mới kiêu ngạo đến thế.

Nội tổ phụ Phác Trí Mân là cựu Thái phó triều đình, từng là thầy dạy Hoàng đế, phụ thân y sinh thời là Thượng tướng quân đương triều, hiện tại huynh trưởng là Thượng tướng quân, nhị huynh là Đại tướng quân, hiệu triệu ba quân, người người nể sợ.

Danh phận của Phác tam công tử, cả kinh thành này ngoại trừ hoàng tộc không ai dám không phục, nhưng hôm nay, Phác Trí Mân lại bị chính hôn phu mới cưới của mình sỉ nhục, bỏ mặc trong đêm tân hôn, cảm giác thật là cay đắng.

Điều khiến y hụt hẫng nhất chính là y đã hi vọng Hoàng thái tử có thể là người y mong đợi, nhưng với những lời hắn đã nói, cho dù hắn có là tiểu vương tử đi chăng nữa thì sao, chỉ khiến Phác Trí Mân càng thêm đau lòng.

Khẽ lắc đầu bất lực, Phác Trí Mân cầm lấy bình rượu trên bàn rót uống không ngừng nghỉ, say đến ngất đi mới ngừng, trong giấc mơ liên tục thì thầm:

- Tiểu vương tử...người đừng đi..................Ta thực sự...rất nhớ ngươi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top