Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24. Nhận Ra

Tác giả: @NgcNguynThMinh1

Phác Trí Mân không biết mình làm cách nào trở về phủ của mình, chỉ biết rằng khi y tỉnh lại đã là sau một ngày một đêm. Một cơn đau đầu mãnh liệt từ đại não truyền tới, y khẽ cựa mình ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh.

Quỳnh Như đang gục mặt ngủ trên bàn, nghe động liền giật mình tỉnh giấc, thấy Phác Trí Mân đã tỉnh thì không giấu nổi vui mừng:

- Thiếu gia, người tỉnh rồi.

Phác Trí Mân mơ hồ hỏi:

- Ta làm sao vậy?

Quỳnh Như:

- Người đã ngủ một ngày một đêm rồi.

Phác Trí Mân:

- Ngủ? Tại sao? Ta...

Quỳnh Như đỡ Phác Trí Mân tựa lưng vào thành giường, nhẹ giọng nửa muốn nửa không nói:

- Hôm trước người nhận được kỉ vật Điền thiếu chủ, mở ra xem liền thập phần kinh ngạc, sau đó khóc đến ngất đi. Thiếu gia, rốt cuộc là vật gì, lại khiến người...

Phác Trí Mân đưa mắt nhìn vào hư vô:

- Điền Chính Quốc, hắn chính là tiểu vương tử của ta.

Quỳnh Như sửng sốt:

- Người nói sao?

Phác Trí Mân chậm rãi gật đầu, y mơ hồ nhớ lại tình cảnh lúc đó, chính là thập phần kinh ngạc, sững sờ, bàng hoàng, cảm giác như cả thế giới này đều muốn chống lại y. Từ bạch ngọc ánh kim đến mười sáu chữ phi thường quen thuộc kia, đều giống như cảm thấy y chưa đủ đau lòng, tàn nhẫn khoét sâu thêm vào vết thương nơi trái tim đang rỉ máu. Không còn nghi ngờ gì nữa, Điền Chính Quốc không ai khác chính là tiểu vương tử, là nhất kiến chung tình, là chấp niệm sâu nặng nhất trong lòng Phác Trí Mân.

Hốc mắt đỏ lên, lệ bắt đầu rơi ra, Phác Trí Mân không hiểu, thật sự không thể hiểu tại sao y ở cạnh hắn lâu như vậy, đối với hắn cảm giác quen thuộc đến vậy, lại không chút nghi ngờ, không chút nhận ra. Lần đầu gặp là nhất kiến chung tình, mười năm sau gặp lại, đối với người vẫn là rung động mãnh liệt, tựa như nhân duyên trời định, tựa như sinh ra vì nhau, cuối cùng vẫn là có duyên nhưng không có phận.

Phác Trí Mân đưa tay lấy miếng bạch ngọc ánh kim cầm lên ngắm nghía, giọng nói xa xăm:

- Ta sẽ đợi, ta đã đợi hơn mười năm rồi, đợi thêm mấy tháng nữa đâu có là gì. Hắn nhất định sẽ quay về với ta, hắn đã hứa rồi.

Quỳnh Như nhìn Phác Trí Mân đầy lo lắng:

- Thiếu gia, người cũng đã nghe Hạo Hiên tướng quân nói rồi, Điền thiếu chủ ngài ấy không cách nào...

Phác Trí Mân trừng mắt cắt ngang:

- Im miệng, ngươi đừng có ăn nói xui xẻo.

Quỳnh Như hơi cúi đầu:

- Nô tỳ xin lỗi, người có muốn ăn gì không, nô tỳ chuẩn bị cho người.

Phác Trí Mân lắc đầu:

- Không, ta muốn đi dạo.

Quỳnh Như nghe vậy, dù ngàn lần không nỡ nhưng vẫn phải chuẩn bị áo choàng để Phác Trí Mân tới hoa viện dạo hoa.

Phác Trí Mân đứng dưới tán hoa anh đào đang vào mùa nở rộ, hình ảnh hắc y nhân tiêu sái tuấn mỹ cứ thế hiện ra, rõ ràng, chi tiết tựa như đã khắc sâu vào tâm khảm. Bạch y nhân đẹp hơn hoa đứng đó, bất phàm tựa tiên tử, lại mang nét u buồn đến tuyệt vọng. Đôi mày thanh tú vương màu u ám, mắt phượng từng linh động như nước trở nên vô tiêu cự, đến ánh cười vốn rực rỡ như nắng cũng không còn chút lấp lánh.

Quỳnh Như đứng cạnh Phác Trí Mân, cảm thấy một chút hi vọng cũng không còn, vừa thương tâm vừa đau lòng, nhưng thiếu gia là như vậy, yêu đến si lụy, cũng cố chấp hơn hết thảy. Hơn mười năm trước, chỉ một câu "Sau này gặp lại" của tiểu vương tử đã khiến y cố chấp đợi đến hao mòn, bây giờ cũng không có cách nào ngăn điều này lặp lại một lần nữa.

Chưa kể, Điền Chính Quốc là người mà Phác Trí Mân tâm đã định, trí đã chọn, trừ khi y tận mắt nhìn thấy Điền Chính Quốc chết, bằng không y sẽ không bao giờ từ bỏ hi vọng, sẽ đợi bằng được người trở về.

Như chợt nhớ ra điều gì, Quỳnh Như khẽ hỏi:

- Thiếu gia, người từng nói, tiểu vương tử đó có long ấn hoàng tộc, vậy lẽ nào Điền thiếu chủ là một hoàng tử Đông Phong?

Phác Trí Mân giống như bị kéo ra khỏi giấc mộng, giọng điệu cũng trở nên gấp gáp:

- Ngươi nói không sai, đó chính xác là long ấn hoàng tộc, không thể nhầm được. Nhưng...Chính Quốc, sao hắn có thể là một hoàng tử Đông Phong được...

Ánh mắt trở nên thâm trầm, Phác Trí Mân ngờ vực tự hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hoàng cung năm xưa có uẩn khúc?

Quỳnh Như nghiêng đầu khó hiểu:

- Chuyện này...

Phác Trí Mân đột ngột xuống giọng:

- Ta phải điều tra cho rõ. Trước khi Chính Quốc trở về, ta phải tìm được bí mật này.

Sáng hôm sau, Phác Trí Mân tới phòng từ biệt đại huynh Phác Uy Long trở về kinh thành. Y nghĩ rằng phải trở về kinh thành mới có thể tìm hiểu được chuyện này. Phác Uy Long thấy tam đệ của mình đột ngột muốn về kinh thành thì không khỏi ngạc nhiên:

- Đệ không đợi tin của Hoàng thượng sao? Còn...còn Điền thiếu chủ.

Phác Trí Mân cố tình không để ý tới giọng điệu có chút ngập ngừng của Phác Uy Long:

- Đệ thực sự có chuyện. Đại ca, huynh ở lại nhớ bảo trọng, đệ giải quyết xong sẽ lập tức trở lại Thiên Khánh.

Phác Uy Long đưa mắt nhìn theo, hơn ai hết hiểu rõ tam đệ của mình một khi đã quyết thì trời cũng không thể cản, chỉ có thể gật đầu căn dặn:

- Được, đệ nhớ bảo trọng. Về kinh thành thì tới thăm mẫu thân, lựa lời an ủi bà về chuyện Tử Đằng một chút.

Nhắc đến chuyện của nhị huynh lại khiến cho Phác Trí Mân quặn lên trong lòng, đã hai tháng hơn trôi qua rồi, Phác Tử Đằng vẫn không có chút tung tích, giờ lại đến Điền Chính Quốc, thật sự là nạn cũ chưa qua nạn mới lại tới, từng chuyện thi nhau giày vò tinh thần Phác Trí Mân. Y luôn tỏ ra mạnh mẽ là vậy, nhưng thực chất nội tâm lại phi thường mong manh. Một công tử được cưng chiều bao bọc từ nhỏ, chưa từng phải tự mình trải gió phơi sương, lấy gì để cứng rắn dày dạn.

Phác Trí Mân nhìn đại huynh một hồi lâu mới nhẹ nhàng đáp:

- Đại ca, bảo trọng.

Kinh thành Đông Phong những ngày này trở nên vô cùng trầm lắng. Tin xấu từ chiến trường liên tục được truyền về, chẳng ai có tâm trạng mà vui vẻ, đến sản xuất buôn bán cũng ảm đạm. Phác Trí Mân cũng đoán được phần nào hoàn cảnh khó khăn lúc này, trở về chỉ dẫn Quỳnh Như, Quỳnh Dao đi cùng, không mang theo đoàn hộ tống rườm rà, lúc nhập thành ngoại trừ lính gác cổng thành thì cũng không có ai nhận ra bạch y nhân sau tấm bạch sa xinh đẹp kia chính là Nam hậu.

Phác Trí Mân chầm chậm đi tới trước cổng Phác phủ, cố nén lại sự hồi hộp đang dâng lên mãnh liệt trong lòng, đưa tay gõ cửa. Một tên lính canh mở cửa, không giấu nổi kinh hỉ khi thấy bạch y nhân trước mắt:

- Tam công tử, người về rồi.

Phác Trí Mân gật đầu, đưa ngựa cho hắn rồi cùng Quỳnh Dao, Quỳnh Như tới hoa viên tìm mẫu thân.

Khoảnh khắc mẫu tử gặp nhau mừng mừng tủi tủi, Phác phu nhân dù mạnh mẽ đến đâu vẫn là một người mẹ thương con vô vàn, hai hốc mắt bà đã đỏ lên từ lúc nào:

- Mân Mân, con của ta, cuối cùng cũng chịu trở về thăm ta rồi sao.

Phác Trí Mân ôm chầm lấy mẫu thân, hai mắt lấp lánh nước:

- Mẫu thân, đã ủy khuất người rồi.

Phác phu nhân đưa tay lấy bạch sa xuống, nựng hai má Phác Trí Mân, mỉm cười:

- Về là tốt rồi, về là tốt rồi.

Rồi quay sang giục nô tỳ đứng bên cạnh:

- Lục Nhi, ngươi đi tìm tiểu thư, bảo con bé tam thiếu gia về rồi.

Nô tỳ tên Lục Nhi không dám chậm trễ lập tức vâng dạ chạy đi tìm người. Phác phu nhân kéo Phác Trí Mân ngồi xuống bên cạnh, rót ra một chén trà đưa tới:

- Đã gần hai năm rồi, mẫu thân thực sự là đợi các con đến héo mòn rồi.

Phác Trí Mân nghe vậy không khỏi áy náy:

- Nhi tử bất hiếu, không ở bên chăm lo cho mẫu thân, người đừng giận con có được không?

Phác phu nhân:

- Con ngốc, ta làm sao mà giận được, đều đã lớn rồi, làm tốt việc phải làm, không cần lo cho ta.

Phác Trí Mân hơi cúi đầu, giọng nói cũng trở nên u sầu:

- Chuyện của nhị huynh, hẳn là người cũng biết rồi. Người đừng quá đau buồn, con nhất định sẽ dốc hết sức tìm kiếm huynh ấy.

Phác phu nhân trầm giọng:

- Đao kiếm không có mắt, người làm tướng đều phải biết rõ chết vinh còn hơn sống nhục. Ta thương tiếc, ta đau lòng, ta căm giận, nhưng ta lại càng thấm nhuần tư tưởng con nhà võ, hi sinh vì giang sơn đất nước, chính là vinh quang nhất. Nhị huynh của con, cho dù còn sống, hay đã chết, ta tin rằng nó cũng đã sống một cuộc đời đáng giá.

Nói rồi bà đưa tay vuốt tóc Phác Trí Mân, dịu giọng hỏi:

- Còn đại huynh của con thế nào rồi, tình hình chiến trận có ổn không?

Phác Trí Mân:

- Đại huynh dưỡng thương rất tốt, chiến trận...chiến trận vẫn ổn.

Phác phu nhân:

- Tiểu tử, mỗi lần con nói dối, đều không thể che giấu.

Phác Trí Mân ngước mắt nhìn mẫu thân, đuôi mắt phiếm hồng:

- Thật sự không ổn, mẫu thân, không ổn chút nào.

Phác Trí Mân nói xong câu này, hình ảnh của Điền Chính Quốc lại hiện ra, khiến y không thể giữ bình tĩnh, giọng điệu cũng trở nên nghẹn ngào:

- Con đã yêu một người, một người không nên yêu...hắn lại vì con mà ra trận, giờ sống chết không rõ, người nói xem con phải làm sao bây giờ?

Phác phu nhân hơi mở to mắt bất ngờ, đứa con này của bà, một khi đã dùng lời để nói ra, chính là trong tâm đã ngàn lần khẳng định. Rốt cuộc cũng đến một ngày, bất an năm xưa khi bà nhìn theo bóng lưng bạch y xuất giá tiến cung đã xảy ra.

Hạ giọng thầm thì, Phác phu nhân khẽ hỏi:

- Người đó là ai?

Phác Trí Mân:

- Là Thiếu chủ Đường Môn Điền Chính Quốc.

Phác phu nhân có chút giật mình, hai chữ Đường Môn rơi vào tai bất kỳ người nào trong thiên hạ, đều mang sức nặng vô cùng lớn:

- Con sao lại quen biết được Thiếu chủ Đường Môn?

Phác Trí Mân chớp mắt:

- Hắn chính là tiểu vương tử mười hai năm trước đã cứu con.

Phác phu nhân không giấu nổi kinh ngạc:

- Là tiểu tử đó sao?

Phác Trí Mân không đáp, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt xa xăm vương màu u buồn lạnh lẽo. Phác phu nhân nhìn thái độ của Phác Trí Mân, liền ngay lập tức có thể khẳng định nhi tử của bà đã thực sự động tâm rồi. Ánh mắt của Phác Trí Mân trước giờ nhìn đời đều là ba phần hờ hững, bảy phần lạnh nhạt, chỉ có trước mặt những người y hết mực yêu thương mới lộ ra chút cảm xúc, vậy mà giờ đây, có thể vì một người mà lấp lánh, cũng vì một người mà tàn lụi, khiến cho người làm mẹ như Phác phu nhân cũng chỉ có thể âm thầm đau lòng.

Phác phu nhân lại hỏi:

- Vậy tại sao con lại chấp nhận hôn sự với Hoàng thái tử?

Phác Trí Mân:

- Con đã lầm tưởng Hoàng thái tử là tiểu vương tử năm xưa.

Phác phu nhân thở dài:

- Thì ra là vậy. Lúc con tiến cung, ta đã biết sớm muộn gì cũng đến ngày này. Tiểu Mân, con là Nam hậu Đông Phong, là người của Hoàng đế. Chỉ khi nào Điền Ảnh Quân không còn là Hoàng đế, hoặc con không còn là Nam hậu nữa, thì mới có thể...

Phác phu nhân nói đến đây liền nghẹn ngào không thể nói tiếp được, Phác Trí Mân cầm lấy tay bà:

- Mẫu thân, người không cần lo cho con. Đối với con bây giờ, chỉ cần Điền Chính Quốc có thể toàn vẹn trở về, con có thể gặp hắn, trò chuyện cùng hắn đã là hạnh phúc, thực sự không dám mong gì hơn.

Phác Trí Mân khi nói ra câu này cũng không biết chính bản thân đã đau buồn đến mức nào. Giống như một giao ước với số phận, Phác Trí Mân chỉ cần Điền Chính Quốc trở về, đổi lại y không cần bất cứ gì khác, kể cả việc có thể ở cạnh hắn hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top