Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32. Bạch Mẫu Đơn Lạc Dương

Tác giả: @NgcNguynThMinh1

Cổng thành mở ra, Hoàng đế Bắc Quốc Bạch Thành Vĩ cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn quân đi vào thành Thiên Khánh, nhìn thấy Điền Chính Quốc từ xa thì không giấu được vui mừng nhảy xuống ngựa bước tới, sảng khoái cười một tiếng:

- Chính Quốc, thế nào rồi? Ta ngoài cổng thành cũng nghe được con thành công rồi.

Điền Chính Quốc tiêu sái bước lại gần:

- Hoàng thúc.

Bạch Thành Vĩ không giấu được tự hào:

- Tốt lắm, Điền Ảnh Thiên đâu, ta muốn gặp hắn.

Sắc mặt Điền Chính Quốc trầm xuống:

- Ở trong biệt phủ phía Tây.

Bạch Thành Vĩ dường như không muốn trì hoãn nữa, bước chân rảo nhanh tới nơi gặp người, giống như đã phải chờ đợi quá lâu rồi, lửa giận đã bắt đầu bùng lên trong lòng.

Biệt phủ nơi Điền Ảnh Thiên đang ở nhìn khá lớn, nhưng vô cùng hiu quạnh. Không một bóng người, không một mảnh màu sắc, không một chút hơi ấm. Bạch Thành Vĩ khẽ đẩy cửa đi vào.

Điền Ảnh Thiên thấy người đi vào không giấu nổi kinh ngạc:

- Bạch Thành Vĩ?

Bạch Thành Vĩ cười nhạt:

- Lâu rồi không gặp, muội phu.

Điền Ảnh Thiên hơi cúi đầu:

- Chuyện của Xuân Hiễu, ngươi cũng biết rồi, có điều Chính Quốc...ta không ngờ tới.

Bạch Thành Vĩ phun tào:

- Không ngờ tới? Tên tiểu nhân nhà ngươi, là muốn hại cả mẹ lẫn con muội ấy đúng không? Không ngờ tới chỉ lấy được một mạng thôi hả? Súc sinh, đúng không?

Điền Ảnh Thiên cười nhạt:

- Đúng, ta không ngờ tới chỉ hại được một người, ta chính là muốn giết cả nghiệt chủng trong bụng nàng ta nữa. Ta đã sớm biết có ngày hôm nay, ta đã sớm biết nghiệt chủng đó ra đời sẽ tạo nên nghiệp gì mà.

Bạch Thành Vĩ:

- Nhưng đó là thê tử của ngươi, là nhi tử của ngươi. Năm xưa muội ấy vì ngươi mà hi sinh nhiều như vậy, vua cha đã biết ngươi là loại người gì, hết mực ngăn cản cũng không khiến muội ấy từ bỏ ngươi, muội ấy đặt hết niềm tin vào ngươi, yêu ngươi hơn cả mạng, ngươi lại làm ra loại chuyện trời đất bất dung như vậy.

Điền Ảnh Thiên:

- Được, ngươi nói ta là loại người gì, mắng ta làm ra loại chuyện gì, nhưng việc nàng ta chấp nhận chịu đựng là lỗi của ta sao? Để có thể nắm quyền lực tối cao, đứng đầu thiên hạ, không thể nhân từ, cũng không thể mềm lòng được. Toàn thiện thì không thể toàn năng, còn muốn toàn năng, đương nhiên không thể toàn thiện.

Bạch Thành Vĩ gằn giọng:

- Điền Ảnh Thiên, ngươi điên rồi. Bao nhiêu năm qua, ngươi vẫn luôn ám ảnh quyền lực như vậy, thật sự điên rồ.

Điền Ảnh Thiên cười lớn:

- Đúng, ta điên rồi. Ta thực sự điên rồi. Đại nghiệp của ta, quyền lực của ta mất hết trong một ngày, rốt cuộc vẫn là do con đàn bà đó mà ra, chết rồi vẫn còn để lại nghiệt chủng phá hoại, ta có thể không tức giận đến phát điên sao?

Trong khi Điền Ảnh Thiên còn đang khiến Bạch Thành Vĩ sững sờ vì những lời nói quá sức cuồng ngạo tàn độc thì cánh cửa bật mở, một thân ảnh lao vào như cơn lốc, một kiếm xuyên tim lấy mạng hắn.

Bạch Thành Vĩ nhìn người cầm kiếm, khẽ lên tiếng:

- Mạc Như.

Trương Mạc Như rút kiếm ra, nhàn nhạt hạ mắt:

- Ta đã đợi ngày này hai mươi ba năm rồi. Những gì hắn làm với Xuân Hiễu đã đủ để chết, thêm những lời vừa nói, ta không nhịn nổi nữa.

Bạch Thành Vĩ trầm giọng:

- Dù sao hắn cũng là...

Trương Mạc Như ngắt lời:

- Là gì? Hắn không xứng làm cha Chính Quốc, còn danh vị gì có thể ngăn ta giết hắn?

Trương Mạc Như nói xong liền phất áo bước ra ngoài. Bạch Thành Vĩ cũng nhanh chóng đi theo, giọng nói không giấu được ôn nhu:

- Ngươi không hổ danh là Giáo chủ Đường Môn.

Trương Mạc Như vờ như không nghe thấy, đi thẳng ra ngoài cửa đã thấy Điền Chính Quốc đứng đó, ánh mắt thoáng buồn.

Trương Mạc Như hạ giọng:

- Hắn đáng bị như thế.

Điền Chính Quốc trước mặt Trương Mạc Như luôn tỏ ra rất đơn thuần:

- Công sinh không bằng công dưỡng, huống gì hắn còn không muốn con ra đời, con không buồn.

Bạch Thành Vĩ cười:

- Đúng vậy, nhưng dù sao cũng nên thông cáo thiên hạ rõ ràng về tội trạng của hắn.

Điền Chính Quốc gật đầu, cho người sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi đi tìm Phác Trí Mân. Y đang ngồi dưới gốc cây anh đào, dáng vẻ thanh nhã bất phàm như đang chờ đợi.

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng bước tới:

- Trí Mân.

Phác Trí Mân ngước mắt lên, khuôn miệng xinh đẹp cười rộ:

- Nói chuyện xong rồi?

Điền Chính Quốc gật đầu:

- Xong rồi. Hoàng thúc cũng không phải người thích nói nhiều, với lại người mà ông ấy muốn nói chuyện cũng không phải ta.

Phác Trí Mân nắm lấy tay Điền Chính Quốc:

- Chuyện gì nên qua cũng đã qua rồi, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi.

Điền Chính Quốc nhìn sang:

- Ta cuối cùng cũng được tìm thấy rồi.

Phác Trí Mân bật cười:

- Ấu trĩ.

Điền Chính Quốc hạ giọng:

- Chỉ với mình ngươi.

---------------------------------------------

Tân đế lên ngôi, Hoàng đế song quốc đăng quang khiến cho toàn thiên hạ ai cũng kinh hỉ. Thực lực của Điền Chính Quốc đã vang danh thiên hạ, uy chấn võ lâm từ ngày Đông Phong đại hội, Tây Hạ lẫn Nam Kinh đều không dám chống đối, tình nguyện sáp nhập lãnh thổ, thống nhất Đại Thanh, phục hồi đại quốc.

Điền Chính Quốc lên ngôi Hoàng đế Đại Thanh, lấy hiệu là Bắc Đường Hoàng Đế, Bắc trong Bắc Quốc, Đường trong Đường Môn, danh xứng với thực, thân phận xuất chúng, khiến cho người người tung hô, nhà nhà kính phục.

Bắc Đường Hoàng Đế đi vào sử sách là người có công thống nhất Đại Thanh, thiên hạ thái bình, bá tánh ấm no, vừa có sơ tâm vừa có thực lực, thật sự là một vị hoàng đế vô cùng xuất chúng, năm trăm năm mới có một.

Tân đế nổi tiếng như vậy, xuất sắc như vậy, nhưng đáng chú ý nhất vẫn là hậu cung của ngài. Cả hậu cung có ngũ cung chỉ dùng một, một người bạn đời duy nhất, một tri kỷ duy nhất, một Đế hậu duy nhất Đại Thanh, hiệu Bạch Mẫu Đơn, tên Phác Trí Mân.

Thiên hạ mới đầu nghe nói Hoàng đế chỉ lập một hậu, còn là Nam hậu thì không khỏi kinh ngạc, như vậy thì làm sao có hoàng tử nối dõi, nhưng Điền Chính Quốc đã thẳng thắn trả lời, bất kể ai trong hoàng tộc đều có thể được lập làm hoàng đế, chỉ cần xứng đáng.

Chính là một lời ngàn ý, khiến thiên hạ nể trọng, càng khiến người trong cuộc cảm động hạnh phúc.

Phác Trí Mân đứng giữa vườn bạch mẫu đơn trong hoàng cung, trong mắt Điền Chính Quốc chính là bông hoa đẹp nhất, khẽ hỏi:

- Chính Quốc, ngươi có biết, tại sao ta lại thích bạch mẫu đơn không?

Điền Chính Quốc:

- Ngươi nói vì người ngươi yêu rất giống bạch mẫu đơn.

Phác Trí Mân mỉm cười:

- Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, áo ngươi bị ướt phải cởi ra, ta ngồi ngắm ngươi liền cảm thấy ngươi trắng đến phát sáng, thanh thuần thoát tục, dương quang rực rỡ rất giống bạch mẫu đơn. Kể từ đó, ta rất thích bạch mẫu đơn, lại càng thích mặc bạch y.

Điền Chính Quốc không giấu được hạnh phúc nơi đáy mắt:

- Thật ra, ta đã từng nói với ngươi, nghĩa phụ ta có đặt biệt danh riêng cho ta, chính là Bạch Mẫu Đơn Lạc Dương.

Phác Trí Mân ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn Điền Chính Quốc, hắn mỉm cười:

- Sau này ta mới biết đó là long ấn hoàng tộc của Bắc Quốc. Khi da bị ướt sẽ trắng đến phát sáng.

Phác Trí Mân bật cười chạy đến ôm Điền Chính Quốc:

- Chính Quốc, ngươi quả thật quá thú vị rồi. Ta thực sự yêu ngươi chết mất.

Điền Chính Quốc hơi bất ngờ, đưa tay siết lấy eo nhỏ, hạ giọng từ tính:

- Ta cũng yêu ngươi.

Phác Trí Mân nũng nịu:

- Nhưng mà, Hoàng đế à, ngươi phải đem sính lễ tới hỏi cưới ta đàng hoàng mới được.

Điền Chính Quốc hơi khựng lại, bật cười:

- Ngươi thực sự muốn như vậy sao?

Phác Trí Mân gật đầu:

- Đúng, ta muốn.

Điền Chính Quốc hạ giọng cưng chiều:

- Được.

---------------------------------------------

Hạnh phúc rồi hạnh phúc rồi  ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top