Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7. Thiếu Chủ Đường Môn, Điền Chính Quốc

Tác giả: @NgcNguynThMinh1

Bước tiếp theo trong kế hoạch, thể hiện những gì tốt đẹp nhất của mình trước mắt Hoàng đế. Phác Trí Mân nhíu mày nhìn Mộ Vân:

- Thể hiện như thế nào?

Mộ Vân kiên nhẫn giải đáp:

- Người có nhớ hai tháng nữa sẽ có Đông Phong đại hội không? Đó là dịp thích hợp nhất để thể hiện, vừa khiến bệ hạ chú ý đến tài năng của người, lại giúp Đông Phong quốc mở mày mở mặt với nước láng giềng.

Phác Trí Mân nghe xong mới à một tiếng. Đông Phong đại hội là lễ hội long trọng nhất từng được tổ chức ở Đông Phong quốc, sau một năm Hoàng đế đăng cơ để chúc mừng thành tựu trong năm đầu tiên đương nhiệm của tân Thiên tử.

Đông Phong đại hội sẽ có sự tham dự của đại diện các đại thế gia, khách mời từ các vương quốc láng giềng, hoàng tử, công chúa, quận chúa, quận vương, thật sự vô cùng rầm rộ. Các hoạt động diễn ra cũng rất sôi nổi đáng xem, đặc biệt là những trận tỉ thí võ công, so tài kỳ nghệ.

Khẽ cười nhẹ một tiếng, Phác Trí Mân hướng phía Quỳnh Như, Quỳnh Dao dặn dò:

- Hai ngươi chuẩn bị tốt một chút, Đông Phong đại hội lần này, ta sẽ ghi danh cái tên Phác Trí Mân vào lịch sử.

Quỳnh Như nghe vậy bật cười khúc khích:

- Thiếu gia, mục đích chính chẳng phải là để lấy lòng hoàng thượng hay sao, sao lại thành nơi vui chơi của người rồi?

Phác Trí Mân giật mình bối rối:

- Ta...quên mất. Được rồi hai ngươi mau đi đi.

Quỳnh Như, Quỳnh Dao cúi đầu hành lễ:

- Dạ, thiếu gia.

----------------

"Năm Ỷ Thiên thứ hai"

Đông Phong đại hội.

Đã mấy chục năm rồi kinh thành Đông Phong mới lại tấp nập như vậy. Thế gia công tử, thiên kim tiểu thư từ mọi nơi đổ về dự hội. Lại thêm cả những đoàn khách mời từ các nước láng giềng, quả thật vô cùng náo nhiệt.

Điền Ảnh Quân thân là hoàng đế mấy ngày này vô cùng bận rộn, phê duyệt tấu chương, giải quyết chính sự, lại phải lo thêm tổ chức Đông Phong đại hội, không tới Ánh Dương cung dùng bữa nữa. 

Phác Trí Mân nhìn một bàn bắt mắt trước mặt, ánh mắt đượm buồn, sai người đổ hết đi, một chút cũng không động tới. Vài ngày như vậy, cuối cùng y quyết định tự mình mang đồ tới Thiên Long cung. 

Điền Ảnh Quân đang đóng ấn mấy cuốn tấu chương cuối cùng thì nghe có tiếng thông báo Nam hậu tới, không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi:

- Nam hậu tới đây làm gì?

Phác Trí Mân khẽ cười:

- Ta là Nam hậu, tới thăm hoàng thượng một chút cũng cần lý do ư? Ta lo người làm việc mệt mỏi thân thể suy nhược nên mới đặc biệt đem điểm tâm tới cho bệ hạ.

Điền Ảnh Quân chớp mắt:

- Cám ơn ngươi.

Phác Trí Mân thoáng ngạc nhiên, mỉm cười:

- Là bổn phận của ta.

Điền Ảnh Quân nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt hỏi:

- Nam hậu, ngươi cảm thấy thực lực của các hoàng tử láng giềng thế nào?

Phác Trí Mân ngẫm nghĩ một hồi mới đáp:

- Không tệ, tuổi trẻ tài cao.

Điền Ảnh Quân khẽ gật đầu:

- Đúng, Đông Phong đại hội lần này không được để mất mặt hoàng thất Đông Phong.

Phác Trí Mân nhẹ nhàng hạ giọng:

- Đông Phong chúng ta không thiếu nhân tài, bệ hạ không cần quá lo.

Điền Ảnh Quân đưa tay cầm lấy một miếng bánh quế hoa, trầm giọng:

- Ta cũng nghĩ như vậy.

------------

Cuối cùng ngày khai mạc Đông Phong đại hội cũng đã tới.

Tiếng trống dõng dạc vang lên báo hiệu khai mạc Đông Phong đại hội. 

Đại hội được tổ chức ở sân lớn trong hoàng thành. Các nhân vật tham dự xếp theo cấp bậc địa vị, trên bục cao nhất ở chính giữa là ngai vàng của Hoàng đế, hai bên là nơi an tọa của hai chính hậu.

Dọc hai hàng trải dài trên sân là đoản kỷ dành cho các vị khách quý, hoàng tử, công chúa các nước láng giềng ngồi dãy bên phải, thiếu gia, tiểu thư các đại thế gia Đông Phong ngồi dãy bên trái.

Các quan khách dự hội sẽ tiến vào từ ngoài đại sảnh, thông qua một vị công công để báo danh, từ đó sẽ được hướng dẫn vị trí ngồi xứng với địa vị của mình. Địa vị càng cao sẽ được sắp xếp ngồi càng gần với Hoàng thất.

Giờ Thìn đã điểm, từng hàng đoản kỷ cũng dần được lấp đầy bởi các hoàng tử công chúa láng giềng cùng thiếu gia tiểu thư các đại thế gia Đông Phong. 

Đã rất lâu rồi, mới có nhiều gương mặt xuất chúng nổi danh thiên hạ như vậy xuất hiện cùng một thời điểm, khiến cho ai nấy đều vô cùng hứng thú, tranh thủ tìm hiểu kết giao thêm những bằng hữu tốt. 

Một vị công tử Bách Kiếm sơn trang tên Diệp Ý Hiên, là con trai sư đệ Phác phu nhân đi tới chào Phác Uy Long cùng Phác Tử Đằng:

- Đại biểu ca, nhị biểu ca, lâu rồi không gặp.

Phác Tử Đằng sảng khoái cười nói:

- Biểu đệ, lâu rồi không gặp.

Diệp Ý Hiên nhìn chỗ ngồi của Phác Uy Long, khẽ cau mày khó hiểu:

- Đại biểu ca, không phải huynh ngồi gần Hoàng thất nhất hay sao?

Phác Uy Long trầm giọng:

- Ta cũng đang thắc mắc về chuyện này.

Vị trí ngồi của Phác Uy Long cùng Phác Tử Đằng không chỉ khiến ba người họ thắc mắc mà còn khiến cả những thế gia công tử khác không hiểu. Xét về địa vị, Phác Uy Long cùng Phác Tử Đằng là Thượng tướng quân với Đại tướng quân Đông Phong, bàn về gia thế, xuất thân Phác phủ lẫn Bách Kiếm sơn trang, thực sự không thể nghĩ ra được có người nào xuất thân thế gia trong thiên hạ có thể ngồi ở vị trí cao hơn.

Trong lúc mọi người còn đang trò chuyện vui vẻ thì một tiếng hô lớn từ bên ngoài vang lên thu hút sự chú ý của tất thảy:

- Thiếu chủ Đường Môn, Điền Chính Quốc.

Từ ngoài đại sảnh, Điền Chính Quốc một thân hắc y bước vào, ngũ quan tinh xảo, khí chất xuất chúng, mỗi bước đi đều toát lên vẻ phong hoa tuyệt đại, tuấn áp quần phương, khiến cho các nam tử cảm thấy bị áp bức, còn nữ tử thì không nhịn được xuýt xoa ngưỡng mộ.

Điền Chính Quốc hoàn toàn không để tâm tới bao nhiêu ánh mắt tò mò đang dán lên người mình, chỉ lạnh lùng đi tới ngồi vào vị trí cao nhất dãy bên trái dành cho các thế gia công tử Đông Phong.

Tới lúc này thì một vài tiếng xì xào mới bắt đầu len lỏi trong không gian tổ chức lễ hội. Có thể ngồi được vào vị trí cao nhất của thế gia công tử Đông Phong, nếu là thiếu chủ Đường Môn thì không có mấy ai trong thiên hạ dám không phục. 

Đường Môn là bang hội được thành lập từ rất sớm, ngay sau khi Đông Phong được thành lập, chuyên đào tạo binh sĩ và sát thủ đánh thuê. Những đệ tử Đường Môn thu nạp không chỉ xuất thân từ Đông Phong mà cả những nước láng giềng khác, thậm chí dân man di các vùng tự trị phía Nam. Đa phần bọn họ gia nhập Đường Môn vì có thù thâm hận sâu, muốn học võ công để trả thù, hoặc vì cuộc sống đói nghèo không có đường lui, cũng có thể đơn giản vì ngưỡng mộ danh tiếng của tổ chức này.

Thiên hạ đồn rằng, Đường Môn chính là bang phái lớn mạnh nhất tứ đại quốc, đệ tử Đường Môn đông như quân đội, giết người không chớp mắt, không sợ trời không sợ đất, là những vũ khí sắc bén lợi hại nhất được rải khắp tứ đại quốc. 

Nhắc tới Đường Môn, chính là nhắc tới một thế lực ngầm đến Hoàng đế cũng phải kiêng nể vài phần. Có những lúc triều đình bất ổn, người ta còn nghĩ Đường Môn có đủ thực lực để đảo chính. Nhưng Đường Môn trước giờ vẫn luôn trung thành với cuộc sống tiêu sái tự do, cho rằng tung hoành giang hồ còn thú vị hơn ngồi trên vương vị.

Có điều, Đường Môn hành động kín đáo, không thích ra mặt nơi đông người, số người được diện kiến Giáo chủ Đường Môn Trương Mạc Như chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng không ai nghe nói vị này có nhi tử, vậy mà hôm nay lại đùng đùng xuất hiện một vị Thiếu chủ, khiến cho ai nấy đều không khỏi kinh ngạc.

Thoáng nghe thấy một vài tiếng bàn tán chung quanh, Điền Chính Quốc thầm khó chịu trong lòng. Vốn dĩ lúc nhận được thư mời Hoàng đế gửi tới, Giáo chủ cũng có ý không muốn cho hắn đi, nhưng Điền Chính Quốc một mực muốn đi cho bằng được, giờ phải đối mặt với cục diện này mới hiểu tại sao không nên chường mặt ra chốn hỗn tạp như vậy. 

Nhưng sự bất tiện này đối với Điền Chính Quốc hoàn toàn không đáng để tâm, hôm nay hắn tới đây mục đích không phải để giới thiệu thân phận, mà để tìm một người. Người này, là nhất kiến chung tình của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top