Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

hương tình

Chờ đợi không lâu,vị bác sĩ mở cửa bước ra,lặng người không nói gì rồi đưa cho hắn một bản báo cáo. Theo sau ông là bà Joen thân thể đã đông cứng nằm dưới lớp vải trắng. Báo cáo viết là bà bị xuất huyết não,có lẽ là do biến chứng. Sao cũng được,hắn chỉ đứng đó thẩn thờ,không khóc,không cảm xúc. Jimin nhìn hắn xót xa,anh cũng không nói gì mà quay người ngồi xuống ghế,co ro một góc. Hành lang phút chốc liền trở nên vắng lặng,không gian lạnh ngắt như tờ khiến lòng người cũng trở nên giá buốt. Trong thoáng chốc,anh chợt như thấy lại bản thân của nhiều năm về trước,giữa trời đông bốn bề tuyết phủ giăng đầy,nơi hành lang của cục cảnh sát,không khí nặng nề của tội lỗi càng khiến con người ta cảm thấy khó thở. Anh ngồi vào một góc co ro,và rồi trước mắt anh xuất hiện một bàn tay xinh đẹp mịn màng,một giọng nói ngọt ngào vang bên tai anh.

"Cậu bé này,có muốn về nhà cùng ta không?"

"Muốn..."

Anh thủ thỉ thành lời. Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại,anh ngàn vạn lần cũng vẫn muốn được làm con của bà!
.
.
.

Ngoài trời đang mưa,từ lúc báo tin bà Jeon ra đi trời vẫn luôn mưa không ngớt,mưa xối xả,mưa triền miên khiến khung cảnh càng thêm thê lương,khiến lòng người càng thêm lạnh. Người đến người đi,có người là đối tác của ba hắn,có người là bạn cũ của mẹ hắn,có người là học trò của jimin...và có người là đồng nghiệp của hắn. Bọn họ chỉ đến thắp một nén nhang,sau đó thì vỗ nhẹ lên vai hắn vài cái,hoàn toàn không có lời nào để nói cùng hắn. Có lẽ họ biết hắn không muốn nghe những lời an ủi sáo rỗng,hoặc là họ thật sự không biết nên nói thế nào cho phải. Hắn vì mệt mỏi mà thiếp đi,tang lễ cũng nhanh chóng kết thúc. Không biết mình đã bất tỉnh bao lâu,Jungkook mơ màng tỉnh giấc khi cảm nhận được có thứ gì đó ấm nóng đang chạm vào mặt mình. Vừa nhìn thấy Jimin,hắn liền thở phào một hơi,nhẹ nhàng đưa tay bắt lấy tay anh đang cầm chiếc khăn bông lau mặt cho hắn và đặt xuống ngực mình. Anh ngồi xuống bên giường,tay còn lại vuốt ve vén tóc mái lòa xòa ướt đẫm mồ hôi trên trán hắn. Giọng anh thỏ thẻ.

"Em sốt rồi. Hôm qua đột nhiên ngất đi làm anh rất sợ..."

"Em không sao." Hắn nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay anh và nói. Có lẽ chính hắn cũng không ngờ bản thân sẽ ra nông nổi này,nhưng có đáng là gì? Hắn thậm chí còn có thể chết thay mẹ mình...nếu có thể. Hắn mệt mỏi nhắm nghiền mắt,ngay lập tức cảm nhận được cái chạm dịu dàng đầy ấm áp của anh,như que diêm cuối cùng trong trời đông giá lạnh.

"Kookie ngoan. Anh ở đây với em..."

Anh nói rồi liền cuối người xuống áp môi mình lên môi hắn,mềm mại,ấm nóng và cả cay đắng,cả người hắn chết lặng. Đôi môi mềm mại của anh vẫn tiếp tục rần rà khắp khuôn mặt hao mòn của hắn rồi liếm nhẹ lên xương quai xanh,một chút mềm mại của thương cảm làm hắn rùng mình. Vừa định ngẩng đầu lên xem phản ứng của hắn thế nào thì anh đã bị hắn tóm chặt vào lòng,cơ thể nóng sốt của hắn áp lấy anh,đối lập với sự lạnh lẽo của trời mưa bên ngoài,đem đến cho anh một cảm giác rối loạn đầy kích thích. Anh nhích người,ngồi hẳn lên người hắn,hơi thở gấp gáp mang theo bi phẫn như che mờ đi mọi thứ xung quanh,anh lần nữa ghì chặt lấy hắn,tiếp tục những chiếc hôn mạnh bạo hoang cuồng.

"Tách" một tiếng giòn tan trên đỉnh đầu,một hạt nước len lỏi qua khe gỗ trên trần nhà nhỏ xuống anh và hắn ướt lạnh khiến anh rùng mình vì cái lạnh mà co quắp. Hắn điên cuồng cắn mút khắp cơ thể anh như muốn đem anh nuốt vào trong bụng,mỗi một nơi môi hắn đi qua đều để lại trên người anh một dấu ấn rõ ràng. Vòng tay cả hai càng siết chặt hơn như muốn đem đối phương khảm vào lòng,hắn lật người đè anh xuống,nhanh chóng thô bạo xé toạt chiếc áo mỏng tan trên người anh,thuần thục cởi bỏ chiếc quần tây vướn víu.

"Aaaa...."

Anh khẽ thở dốc khi cơ thể đột ngột tiếp xúc với khí lạnh,trước mắt hắn hương tình mạnh mẽ đập thẳng vào mặt. Hắn trường người phủ lên người anh,nhấp nháp xương quai xanh đầy khiêu gợi và cảm nhận hơi thở phập phồng nơi lồng ngực săn chắc trắng nỏn của anh,và rồi anh chợt cảm thấy vai mình ươn ướt,không lạnh như nước mưa,ngược lại âm ấm giống như nước mắt. Từng giọt long lanh trên mi mắt hắn chạm vào da thịt anh nặng trĩu tê buốt,đau nhói đến tê người.

Hắn đang run sợ.

"Jungkook à..."

Anh khẽ gọi,hắn giống như không hề nghe thấy mà vẫn chuyên tâm với công việc của mình. Anh nhíu mày đưa tay nâng gương mặt đã ướt đẫm nước mắt của hắn lên,bắt hắn phải nhìn mình và rồi tim anh lập tức rơi thỏm xuống đáy vực. Hắn vẫn nhìn anh bằng đôi mắt nai xinh đẹp ấy,nhưng giờ đây đã nhuốm đầy bi thương,đôi mắt long lanh ấy giờ đây đã phũ lên một tầng sương u buồn,hốc mắt ướt lệ đỏ ngầu làm lòng anh quặn thắt.

"Đến đây..."

Anh khàn giọng nói rồi kéo mặt hắn lại liếm đi những giọt mặn đắng chứa đầy u uất,hắn không nói gì mà lại cúi đầu vào hỏm vai anh,bên dưới khẽ khàng để vật nhỏ chạm vào cúc hoa của anh,sau đó thô bạo tiến vào mà không có bất cứ thứ gì hỗ trợ.

"Aaarrr!!!!"

Anh gần như muốn phát điên vì sự đau đớn đầy cám dỗ này,hắn chưa bao giờ vội vàng đến vậy. Bên dưới hắn luân động,đem sự vội vã như bí bách mà cũng như bi thống hoàn toàn trút vào người anh,sự thô bạo của hắn như thể đang dùng anh để trút giận,để giải tỏa. Anh đau đớn ghì chặt lấy hắn,cơ thể không tránh được vặn vẹo.

Đúng vậy,hãy trút ra hết đi! Hãy thay anh trút ra những dày xé đau khổ trong tâm hồn! So với nỗi đau trong tim anh và hắn thì những đau đớn này có là gì.

Những tiếng rên rỉ mềm mại của anh như đưa miếng mồi ngon chiêu dụ một con thú dữ. Hắn càng động càng nhanh,anh càng rên rỉ càng làm hắn phấn khích,kể cả khi nơi sáp nhập ấy đã nhuốm đầy máu,hắn vẫn không có ý định dừng lại.

"Aaa..."

"Jungkook...đau..."

"Chậm...chậm...Kookie à~ anh không chịu nổi...!"

Anh khó thở nuốt khan,hắn dường như không để lọt lời nói của anh vào tai,hoặc như xem đó là lời nỉ non của anh đang đưa hắn chìm vào hương tình,hoạt động càng thêm điên cuồng như muốn đem tất cả đau đớn hòa nhập cùng anh. Anh bất lực bấu chặt lấy hắn,một tay nắm tóc hắn kéo xuống để tiếp tục những chiếc hôn mong làm mình phân tâm để giảm bớt đau đớn,nước mắt anh cũng bắt đầu ứa ra,hơi thở sụt sùi của cả hai rơi vào trong không khí ám muội càng trở nên kích thích lạ thường. Anh cắn chặt răng chịu đựng,trong phút giây cơ thể như muốn rách toạt,anh chợt nhoẽn miệng cười dù nước mắt vẫn đang rơi.

Không sao cả,có lẽ lúc này chỉ có cách cùng hắn hòa làm một,chỉ có thể khiến thân xác này trở nên thật đau đớn mới có thể vơi đi nỗi lạnh lẽo trong linh hồn anh. Chỉ có hắn mới có thể làm được...
.
.
.

Jungkook cựa mình mở mắt khi những tia nắng sớm đã bắt đầu len lỏi chiếu vào phòng. Hắn ngẩng đầu nhìn anh đang rút vào người mình,tư thế của cả hai vẫn còn đang giữ nguyên từ đêm qua,nét mặt anh xanh xao,đôi môi căng mộng xinh đẹp giờ đây cũng trở nên tái nhợt. Hắn lại cúi xuống nhìn nơi cự vật của mình đang cắm vào đã thấm đẫm máu khô khốc,khẽ nuốt nước bọt,hắn thở dài rồi vuốt nhẹ lên trán anh,vùi mặt mình vào hỏm vai anh mà ngọ nguậy.

"Xin lỗi...Jiminie!"

Anh bị hành động của hắn làm cho thức giấc,liền cựa mình,ngay lập tức một cơn đau đớn truyền đến làm anh không nhịn được gằng họng la lên.

"Aarrr!"

Hắn hoảng hốt càng ôm chặt anh hơn. Tay vuốt ve nhẹ nhàng như vỗ về. Anh hít thở sâu,trong vô thức nước mắt lại lăn dài khiến hắn nhìn mà xót xa,liền liếm nhẹ lên khóe mắt anh,nuốt trọn giọt ngọc châu ngăn không cho nó rơi xuống. Hành động của hắn dịu dàng mà cũng đầy ý vị,nếu một ngày nào đó biết được sự thật...liệu hắn có đối với anh như thế này không?

Anh nuốt nước bọt rồi vỗ vỗ lên ngực hắn mà khàn giọng.

"Rút ra đi,anh đau..."

Hắn lúc này mới nhớ ra,liền nhẹ nhàng rút ra khỏi anh,sau đó dịu dàng bế anh vào bồn tắm,cẩn thận tắm rửa. Anh bị hắn "làm" đến rã rời chỉ có thể ngồi im không động,mắt lim dim thiếu ngủ. Sau khi tắm rửa xong hắn liền bế anh trở lại giường rồi xuống bếp nấu ăn sáng,đem lên tận phòng. Cả hai ăn sáng cùng nhau,đối với anh và hắn giờ đây cái gì cũng khó nuốt,chỉ có một ít cháo trắng là trôi xuôi vào cổ họng. Anh chợt hỏi.

"Em đỡ bệnh chưa?"

Gương mặt hắn đột nhiên phiếm hồng,cúi đầu thấp giọng đáp.

"Em... đỡ rồi."

Anh gật gù rồi lại nói. "Ba đi rồi,nhà chỉ còn có hai chúng ta nhưng phải ở bên ngoài suốt,em nghĩ xem có cần thuê người chăm sóc nhà cửa không?"

Từ sau khi tang lễ kết thúc ông Jeon đã vội vàng mang hài cốt của bà Jeon trở về Busan. Toàn bộ công việc ở công ty liền giao cho Jin- người anh họ thân thiết của Jungkook. Ông nói,trước đây ông đã từng hứa sẽ đưa bà trở về đó an hưởng tuổi già,ôn lại những kí ức thưở thiếu thời khi tình yêu mới đầu chớm nở nên bây giờ ông muốn thực hiện lời hứa đó. Ông đi rồi nhà cửa chợt trống vắng lạ thường,hơi thở trong nhà cũng trở nên lạnh lẽo,tìm nữa điểm cũng không phát hiện ra được đây đã từng là ngôi nhà hạnh phúc bốn người,sớm tối quây quần bên nhau đầy ấm cúng. Cổ họng Jungkook chợt nghẹn lại,hắn buông chén cháo xuống rồi xoay người đi vào phòng tắm,sau khi trở ra thì đã vận trên người bộ đồng phục chỉnh tề. Anh tròn mắt nhìn,ngỡ ngàng hỏi.

"Em đi đâu vậy?"

"Em đi làm.Để bản thân có thể phóng túng được một ngày là đủ rồi,em còn có trách nhiệm của mình."

Hắn nhẹ giọng đáp. Thấy anh vẫn im lặng nhìn mình,hắn nói.

"Nhà này là của chúng ta,em không muốn có người ngoài đến đây."

Anh cụp mắt xuống,gật gù nói.

"Ừ,anh biết rồi."

Hắn bước đến cạnh anh,khẽ vuốt tóc anh rồi hôn nhẹ lên trán anh đầy tình tứ. Giọng hắn chứa đầy ôn nhu nói.

"Em đi làm đây,em sẽ về sớm với anh,được chứ?"

"Ừm,đi đi." Anh cười nhẹ và nói,hắn cũng cười và lần nữa hôn nhẹ lên mí mắt anh,lưu luyến rời đi.

Chờ cho cánh cửa phòng đóng lại,Jimin mới thở dài một hơi. Anh biết hắn là một người kiên cường,không có gì có thể khiến hắn sụp đổ. Có lẽ sự suy sụp của những ngày qua đã là quá đáng với một người như hắn. Nhưng anh sợ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top