Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Điên Rồ

⤝❁⤞

Park Chan Yeol thả người xuống ghế với vẻ mặt bất mãn.

"Vậy Jeon Jung Kook vẫn chưa đưa ra câu trả lời?" Anh ta nhìn thư ký của mình.

"Vâng. Trợ lý của ông Jeon nói rằng Jeon phu nhân không được khỏe nên ông Jeon sẽ không đến văn phòng của mình cho đến khi vợ ông ấy khỏe hơn."

Park Chan Yeol cau mày, rồi anh ta bật cười, "Jeon Jung Kook không đến văn phòng vì vợ?"

Anh ta cười thêm lần nữa. "Có chắc đó là sự thật không? Jeon Jung Kook là một tay chơi và bị ám ảnh bởi công việc kinh doanh... Không có chuyện anh ta bỏ công việc của mình để chỉ đơn thuần dành cho một người phụ nữ."

Thư ký của anh ta không nói thêm gì cả.

"Cô ấy có đẹp không?" Park Chan Yeol hỏi, tay rút ra một điếu thuốc, vì anh ta cảm thấy mình cần phải hút để xoa dịu nỗi thất vọng.

"Không có hình ảnh về cô ấy."

Park Chan Yeol mỉm cười, nhả khói ra. Anh ta tin rằng, người phụ nữ đó phải rất xinh đẹp và đặc biệt. Bởi lẽ, anh ta biết rõ, không đời nào Jeon Jung Kook có thể lo lắng cho một người phụ nữ đến mức như vậy.

*

*

*

⤝❁⤞

Jung Kook tăng nhiệt độ trong phòng khách. Anh nhìn Chae Young đang nằm trên chiếc ghế dài, nó có kích thước tương đương với một chiếc giường đơn. Cô ấy đã khỏe hơn nhưng cơ thể vẫn còn đổ mồ hôi và đôi lúc cô ấy sẽ rùng mình sợ hãi một điều gì đó.

Một vài bác sĩ đã đến kiểm tra cho Chae Young, nhưng tất cả đều cho kết quả giống nhau... họ nói rằng cô ấy chỉ bị sốt.

Nhưng tại sao Chae Young vẫn run rẩy và đổ mồ hôi như vậy? Đã được 4 ngày...

Jung Kook muốn hỏi về giấc mơ tồi tệ của cô. Nhưng đồng thời, anh cũng không muốn cô nhớ lại những gì đã khiến cô khóc và đau khổ trong giấc mơ của mình.

Jung Kook đã nhìn thấy khuôn mặt cô tái đi, đôi mắt đỏ hoe, và sợ hãi ôm chặt lấy anh như thế nào.

Jung Kook không muốn giấc mơ tương tự như thế sẽ đến với cô ấy một lần nữa. Kể từ đêm đó, anh luôn ở bên cạnh cô. Nếu anh ấy ở trong phòng đọc sách của mình, Soo Bin hoặc người giúp việc sẽ trông chừng cô ấy.

Điều buồn cười là ngay cả trong tình trạng yếu ớt, cô ấy vẫn muốn xem bộ phim truyền hình yêu thích của mình trên TV. Đó là lý do tại sao anh bế cô xuống phòng khách từ trên lầu.

Anh kéo chăn che người cô lại.

Cảm nhận được ai đó đang đắp chăn cho mình, tay cô nhanh chóng kéo lấy nó và trùm lên người mình đến cằm.

Jung Kook cau mày, anh cảm thấy hành động của cô có vẻ quen thuộc...

Đúng rồi, nó giống hệt như trong giấc mơ của anh...

*

*

*

⤝❁⤞

Vào một đêm mùa đông,........

Jung Kook dừng lại ở cửa hàng tiện lợi để mua đồ uống. Khi đang chọn đồ cần mua, anh nghe thấy người thu ngân nói với một khách hàng...

'Xin lỗi, tiền của cô không đủ.'

Jung Kook quay lại nhìn về phía quầy thu ngân. Một người phụ nữ mặc chiếc áo khoác dài màu xám mùa đông đang đứng trước quầy. Cô ấy cầm một thức uống nóng trên tay. Jung Kook không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, bởi vì cô che đầu bằng chiếc áo hoodie và khẩu trang.

Cô đang rùng mình, có lẽ vì lạnh.

Không nói thêm gì, người phụ nữ đặt cốc nước nóng trên quầy và tay không bước đi.

Jung Kook phớt lờ cảnh tượng đó và tiếp tục chọn loại bia của mình. Nhưng khi bước vào băng ghế sau xe, mắt anh bắt gặp một hình dáng mặc chiếc áo khoác mùa đông quen thuộc đang nằm trong con hẻm cạnh cửa hàng.

Người đó vẫn đang run rẩy.

"Dừng lại! Đừng khởi động xe." Anh nói với Yeon Jun.

Jung Kook bước ra khỏi xe và đi vào cửa hàng tiện lợi một lần nữa.

Sau vài phút, anh bước ra và đi vào ngõ.

Người phụ nữ đang nằm nghiêng và quay mặt vào tường. Cô ấy chỉ có vài tờ báo để làm tấm lót ngủ. Có lẽ cô ấy đã lấy nó từ thùng rác ở đầu ngõ.

Anh đặt bình nước nóng, cùng một túi nhựa đựng đầy thức ăn và đồ uống xuống đất gần cô.

"Đây là một ít thức ăn và đồ uống nóng... Tôi sẽ để nó ở đây... Cô nên uống nó để làm ấm cơ thể..."

Nhưng người phụ nữ không nói gì cả. Anh thấy cô đang ôm chặt chiếc áo khoác quanh ngực.

Thời tiết thực sự như đóng băng vào đêm mùa đông....

Anh cởi áo khoác dài của mình, và đắp lên người cho cô.

Một cách vô thức, bất ngờ tay người phụ nữ kéo chiếc áo khoác của anh lên đến cằm mình.

Jung Kook quyết định rời đi. Anh quay trở lại xe của mình và hy vọng người phụ nữ sẽ nhận thấy anh đã để lại một ít tiền mặt bên trong túi áo khoác.

Ngày hôm sau, Jung Kook quay lại cửa hàng tiện lợi đó, nhưng người phụ nữ nọ đã không còn ở trong góc tường nơi con hẻm nữa.

*

*

*

⤝❁⤞

"Jung Kook... Vẫn còn lạnh... " Giọng nói của Chae Young khiến anh ngừng suy nghĩ về giấc mơ trước đây của mình.

Như thường lệ, anh thấy cô nhích người sang một bên, nhường một chút không gian ở bên trong chiếc ghế dài, anh tiến lại gần và nằm bên cạnh cô.

Cô tự động di chuyển cơ thể của mình lên trên người anh, gối đầu lên ngực Jung Kook, hai chân gác lên hai bên eo anh. Hai tay anh ngay lập tức quấn lấy cơ thể họ vào trong chăn. Jung Kook nhận thấy cô đã bớt run hơn.

"Tốt hơn chưa?" Jung Kook hỏi, ngón tay vuốt nhẹ tóc cô sang một bên.

"Mhmmm..." Chae Young ậm ừ, quay mặt đi để xem TV.

"Anh có nghĩ rằng em sẽ chết không?" Đột nhiên Chae Young hỏi.

Cơ thể cô ấy cảm thấy ấm áp mỗi khi Jung Kook gần gũi với cô hoặc khi anh ấy bao bọc cô trong vòng tay của mình. Thậm chí không cần nhiều chăn dày, cô vẫn có thể cảm thấy ấm áp và bình yên.

"Không. Chae Young, em sẽ không chết."

"Nhưng... Em nghĩ, có lẽ đây là nghiệp báo khi em đã cố gắng tự tử..."

Vì cô đã cố gắng giết bản thân mình để không làm vợ anh, có lẽ ông trời đang trừng phạt cô với giấc mơ đó.

Nhưng tại sao cô vẫn mơ thấy nó khi đã không còn hôn mê nữa?

Nhưng cô không thể nói với anh rằng, cô mơ thấy một người đàn ông khác làm chồng mình, bạo hành cô cả về tinh thần và thể xác...

Làm sao cô có thể nói với Jung Kook rằng, cô mơ thấy một người đàn ông khác lạm dụng cô trong giấc mơ?

"Anh lại tưởng là ông trời đang trừng phạt anh, vì anh có một người vợ luôn bắt anh phải ăn rau..." Jung Kook cười khúc khích khi Chae Young quay lên và nhìn chằm chằm vào anh, sau đó cô ấy quay trở lại xem TV.

Ngay cả khi lên cơn sốt, ánh nhìn của cô vẫn sắc lạnh như thường mỗi khi anh trêu chọc cô.

"Anh sẽ rời bỏ em nếu một ngày em hành động như một người phụ nữ điên chứ?" Chae Young hỏi lại.

Chae Young tin rằng nếu giấc mơ tương tự tiếp tục đến, có lẽ cô sẽ điên mất.

Jung Kook biết, hiện tại Chae Young vẫn đang nghĩ về giấc mơ và cần sự bảo đảm của anh ấy.

"Nếu anh bỏ rơi em, ai sẽ chăm sóc khu vườn của em? Ai sẽ nói chuyện với cây cối của em? Và ai sẽ chơi với con cá màu cam đó trong phòng của chúng ta? Vì vậy, ngay cả khi em biến thành một người phụ nữ điên, anh vẫn sẽ không để em rời khỏi ngôi nhà này......"

"Sẽ không có chuyện chúng ta tan rã...." Jung Kook còn muốn nói thêm điều đó nữa, nhưng anh đã dừng lại.

Jung Kook nhẹ thở ra, mỉm cười nhìn cô.

Chae Young yếu ớt bật cười.

Jung Kook cũng mỉm cười khi cảm nhận được sự rung động trên lồng ngực mình. Anh cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe cô cười khúc khích.

Chae Young quay mặt lại và vùi mặt vào ngực anh. 

"Anh nên nhớ lời nói của chính mình. Sau này dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng không được bỏ rơi em."

Nhìn thấy cô trong vòng tay của mình, anh tin rằng người phụ nữ trong giấc mơ của anh, người phụ nữ mặc áo khoác mùa đông đó... Chính là Chae Young.

Jung Kook thực sự muốn biết, Park Chan Yeol có mối liên hệ gì trong chuyện này. 

Tại sao anh ta lại xuất hiện trong giấc mơ của anh?

Anh cần gặp người đàn ông đó.

-----------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top