Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 66: Quyết định

Hai ngày nay, có rất nhiều người đến bệnh viện thăm Jungkook, thậm chí còn có cả Hye Bora.

Bà ta không thể tưởng tượng được, Jungkook cư nhiên sẽ vì cứu con trai bà ta mà không cần đến tính mạng của mình.

Vì vậy mà bà ta đã để lại một tấm thẻ trên tủ đặt đầu giường, nói rằng đây là phí cảm tạ.

Mấy ngày này, tinh thần Jisoo vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, khi cô nhìn đến tấm thẻ kia, cảm xúc rốt cuộc cũng bạo phát.

Jisoo cầm lấy tấm thẻ ném lên người Hye Bora, cổ họng nặng nề lớn tiếng rống giận: "Bà cút!"

"Tôi. . . Tôi cũng là biểu đạt một chút tâm ý."

"Cút!" Jisoo chộp lấy mấy quả táo bên trong rổ hoa quả ném loạn về phía Hye Bora.

Thế là Hye Bora chật vật rời đi.

Jisoo kinh ngạc đứng ở bên ngoài hành lang, cô lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền có mặt Bạch Ngọc Quan Âm.

Vết máu thấm sâu vào bên trong sợi dây tơ hồng, nhuộm lên một màu đỏ thẫm, vô luận có tẩy rửa như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ tẩy không sạch.

Quan Âm hiền từ nhìn cô.

Jisoo đột nhiên dùng sức ném sợi dây chuyền ra bên ngoài, cô tức giận hét to: "Đây là sự bình an mà bà đã cho tôi?"

Nước mắt từ khóe mắt Jisoo trượt xuống, cô vô lực thở hổn hển: "Bà là Bồ Tát cái gì chứ? Lòng từ bi của bà đâu?"

"Vì sao bà lại để anh ấy chịu khổ?"

Bạch ngọc chạm mạnh vào vách tường, vỡ vụn một góc nhỏ. Một bà cụ vô tình đi ngang qua, vừa lúc bắt gặp hình ảnh này, bà cụ liên tục mặc niệm: "A Di Đà Phật, A Di Đà Phật."

Jisoo dựa lưng vào vách tường, khóc khàn cả giọng, miệng không tự chủ được mà lặp lại: "Vì sao bà lại để anh ấy chịu khổ? Anh ấy tốt như vậy. . . Vì sao bà lại làm khổ anh ấy?"

Bạch ngọc Quan Âm vỡ vụn từ bi ngắm nhìn cô.

Yêu, biệt ly, muốn cầu cũng không được. Vạn vật, chúng sinh đều thống khổ như thế.

Trong phòng bệnh, Jungkook vẫn đang hôn mê nhưng dường như cậu có thể nghe được thanh âm chất vấn thống khổ của cô gái nhỏ, khóe mắt bỗng nhiên rơi xuống một giọt lệ.

Mấy ngày nay, Jisoo không quản ngày đêm ở lại bệnh viện cùng cậu.

Bác sĩ nói vết thương trên người Jungkook đã không còn trở ngại, thân thể cậu rất tốt, có thể nhanh chóng bình phục. Nghiêm trọng nhất là vùng xương chậu bị gãy, nó gây ảnh hưởng đến niệu đạo(*), vì vậy khả năng cao sẽ dẫn đến không ít chướng ngại, khiến cho cậu đánh mất đi năng lực của một người đàn ông.

Niệu đạo(*): là một bộ phận của hệ tiết niệu, nó là một ống dài nối từ bàng quang ra lỗ sáo (lỗ tiểu) để đưa nước tiểu ra bên ngoài.

Dù đã trải qua chuyện này ở kiếp trước, dù cho Jisoo sớm đã có chuẩn bị tâm lý nhưng cô cũng cả kinh như đám bạn của Jungkook, Jisoo trợn mắt há hốc mồm, kích động không thôi.

Bọn họ thậm chí đã có ý định kéo Jisoo ra bên ngoài, không để cô nghe thấy.

Mẹ nó, cậu không thể đảm đương nổi cương vị là một người đàn ông, vậy thì nói chuyện yêu đương kiểu gì? Làm sao có thể cưới được vợ? Lấy cá tính kiêu ngạo của Jungkook mà nói, đời này làm sao cậu có thể tự tin mà ngẩng đầu?

Đương nhiên, bác sĩ cũng không nói là hoàn toàn, chỉ nói có khả năng sẽ bị như vậy, vẫn nên chờ cậu tỉnh lại rồi tiến hành kiểm tra cụ thể.

Mấy nam sinh tránh mặt Jungkook, bọn họ đứng ở bên kia vách tường thì thầm thương lượng. Choi Soobin tỏ vẻ vô luận có chi ra bao nhiêu tiền, hắn thề nhất định phải giúp đỡ Jungkook trị hết bệnh.

Jaehyun nói: "Hay là chúng ta dứt khoát gạt Jungkook ca trước, cậu ấy làm sao mà chịu được?"

Yugyeom lắc đầu: "Cậu có thể gạt cậu ấy được bao lâu? Sau khi Jeon ca tỉnh lại, bác sĩ sẽ kiểm tra cho cậu ấy. Đến lúc đó, chẳng phải cậu ấy cũng biết được à?"

Jaehyun quay đầu nhìn Yugyeom: "Bác sĩ sẽ kiểm tra như thế nào? Cho Jeon ca tự thẩm hay sao? Nhìn cậu ấy có thể cứng lên được hay không à? Này mẹ nó, nếu Jeon ca không thể cứng nổi, một phòng toàn bác sĩ và y tá, chuyện này. . . Quá tàn nhẫn."

Yugyeom: "..."

Sức tưởng tượng của cậu có thể hay không đừng phong phú như vậy?

Choi Soobin nghiêng đầu nhìn Jisoo, cô mặc một chiếc váy trắng mùa hè tươi sáng, ánh mắt ôn nhu ngắm nhìn thiếu niên đang say giấc trên phòng bệnh.

Hắn nghĩ đến bộ dạng thất hồn lạc phách của Jungkook khi nghe tin động đất ngày ấy, liền biết được Jisoo đối với cậu mà nói có bao nhiêu quan trọng.

Hắn tin tưởng, cô gái này tuyệt đối sẽ không ghét bỏ Jungkook.

Ngày Jungkook tỉnh lại đúng vào ngày công bố điểm số, Jisoo bị bà nội gọi về nhà, cùng nhau canh máy tính, chờ đợi trang web mở ra.

Giữa trưa mười hai giờ, trang web rốt cuộc cũng đã mở, Jisoo tra điểm của mình, là 683 điểm.

Điểm cao như vậy, trường đại học toàn quốc cô đều có thể tùy hứng lựa chọn.

Bà nội cô phi thường cao hứng, nói muốn tổ chức một buổi tiệc long trọng một lần, mời tất cả bạn bè đến thân thiết đến tham dự, cùng nhau chúc mừng Jisoo.

Jisoo mỉm cười nói được, sau khi dụ dỗ bà nội rời đi, lần nữa cô ngồi xuống nhìn màn hình máy tính, bàn tay run cầm cập nhập một chuỗi số chứng minh nhân dân khác. Jisoo tra điểm của Jungkook.

Khi nhìn đến dãy số này, yết hầu Jisoo không ức chế được mà dâng lên sự chua xót, cô bụm miệng, cố nén nước mắt, không muốn bà nội nhìn thấy khung cảnh này.

Jungkook bỏ thi một môn, tổng điểm là 498, không tính là quá cao nhưng cũng đã vượt qua tầm trung hơn mười phần.

Jisoo không dám nghĩ tới, nếu hết thảy những chuyện này đều không có phát sinh, Jungkook lấy điểm số này nghênh đón cuộc sống mới như thế nào, hẳn là. . .

Tiếc nuối ai cũng sẽ có nhưng không phải ai cũng có cơ hội làm lại một lần.

Kiếp trước, thời điểm Jisoo gặp được Jungkook, cậu đã thoát ra khỏi khoảng thời gian hắc ám nhất, tuy bộ dáng vẫn là một vị thiếu niên nhưng tâm hồn sớm đã trải qua sương gió.

Vô luận là kiếp trước hay kiếp này, cậu đều sẽ yêu thương cô. Đồng dạng, vô luận là trải qua bao nhiêu thế giới, Jungkook đều có một lựa chọn giống nhau.

Có một số việc vĩnh viễn sẽ không thể thay đổi, Jungkook cũng sẽ không thể dễ dàng thay đổi.

Cậu nhiệt tình mà tha thiết, lương thiện mà dũng cảm.

Buổi chiều, Jisoo nhận được điện thoại của Soobin, hắn ta nói Jungkook đã tỉnh lại, cậu ấy muốn gặp cô.

Dọc theo đường đi, Jisoo thấp thỏm suy nghĩ nên an ủi cậu như thế nào, khi cô đến bệnh viện, ở bên kia cánh cửa sớm đã nghe thấy thanh âm cười nói của mấy cậu nam sinh.

"Choi Soobin, cậu còn rất non."

"Xin cậu hãy đổi nhân vật đi, mỗi lần cậu chơi tế ti đều chết đặc biệt nhanh."

"Chạy mau, đừng để Tùy ca bắt được."

"Chết tiệt, không phải cậu cố ý để cho Jeon ca bắt đấy chứ? Đều bị bắt hết lần này đến lần khác là thế nào?"

...

Jisoo nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, liền nhìn thấy một loạt mấy thanh thiếu niên ngồi đầy cả sô pha.

Jungkook nằm trên giường bệnh, mặt không cảm xúc chơi game.

Cánh mũi của cậu còn đọng lại chút vệt đỏ nhạt, bất quá đã được kết vảy.

Nghe thấy tiếng động, cậu nâng mắt, nhẹ nhàng bâng quơ liếc cô một chút, sau đó ánh mắt lập tức rơi xuống màn hình điện thoại di động, tiếp tục cùng bạn bè chơi game.

Jisoo đi đến bên cạnh Jungkook, bàn tay giơ lên, muốn kiểm tra vết thương trên mặt cậu.

Jungkook theo bản năng mà né tránh đi, bàn tay Jisoo thất bại dừng lại trên không trung, sau đó lúng túng thu về.

"Em ngồi xuống trước đi."

Jungkook nói nhẹ bẫng, tựa như không có chuyện gì xảy ra, cậu chỉ tay bên cạnh ghế dựa: "Ngồi một lát, chờ anh chơi xong ván này."

Yugyeom đẩy đẩy Jaehyun, Jaehyun vỗ gáy nói: "Đúng rồi, hôm nay không phải đã có điểm rồi sao, đi tra điểm đi!"

"Jeon ca, cậu chơi trước nha, chúng tôi đi quán net tra điểm, muốn chúng tôi tra giúp cậu không?"

Jungkook buông di động, thản nhiên nói: "Không cần."

Mấy thiếu niên xô xô, đẩy đẩy rời khỏi, không khí náo nhiệt trong phòng bệnh phút chốc yên tĩnh trở lại. Ánh nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, đem cả phòng bệnh nhiễm lên một tầng ánh sáng trắng.

Hai người trầm mặc không nói gì nhìn nhau một lát, Jisoo đứng dậy đi đến bên cạnh Jungkook, cô muốn bổ nhào vào trong lòng của cậu, ôm cậu thật chặt.

Nhưng Jungkook lại nói: "Em đứng yên ở đó, nghe anh nói."

"Anh muốn nói gì?"

Jisoo bắt đầu phát hiện có chuyện gì đó không đúng ở đây.

"Em chắc chắn đã biết anh muốn nói gì." Ánh mắt Jungkook bình thản nhìn cô, trong con ngươi lộ ra thần sắc nhạt nhẽo: "Jisoo, anh đã lựa chọn."

"Sự lựa chọn của anh chính là làm một kẻ ngốc hay sao?"

Jisoo cởi giày sandal, ngồi lên trên giường, cô vươn cánh tay thon dài ra, ôm chặt cổ của cậu, tự nhiên mà cuộn mình vào trong ngực Jungkook.

Jungkook nhắm mắt lại, cánh mũi vẫn có thể ngửi được hương thơm tự nhiên trên thân thể của người thiếu nữ. Cô ôm cổ cậu thật chặt, Jungkook không có khí lực để đẩy cô ra, cũng thật luyến tiếc đẩy ra.

"Lần trước, khi anh lái xe qua núi Hổ Sơn, anh cũng đã dứt khoát lựa chọn."

Jungkook khống chế cảm xúc, giọng điệu bình thường nói: "Khi đạp chân ga, trong lòng anh đã suy nghĩ, hiện tại tốc độ đã vượt hơn một km, tức là anh đã cách xa Jisoo một km nhưng anh vẫn không có quay đầu. Đây chính là lựa chọn của anh."

Cổ họng cậu khô khốc, vài chữ cuối cùng kia cũng đã lộ ra sự tuyệt vọng khôn cùng.

Jisoo ngồi dậy, yên lặng chăm chú nhìn vào mặt người thiếu niên: "Jungkook, em sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng, không được nói. . ."

Lời còn chưa dứt thì đã bị Jungkook cắt đứt: "Chia tay đi."

Jisoo rũ mắt, thu lại cảm xúc bi thương, cô đổi chủ đề: "Đúng rồi, em đã tra điểm của anh, hơn 400 điểm đấy."

"Anh nói chia tay."

Trên khuôn mặt ấm áp của Jisoo hiện lên ý cười: "Kế tiếp, chúng ta nên bàn bạc lựa chọn trường đại học đi. Anh muốn đến thành phố nào? Hay là vẫn ở lại Seoul? Em cảm thấy ở lại đây tương đối tốt, em cũng sẽ ở lại. . ."

Jungkook nắm lấy cổ tay tinh tế, trắng nõn của cô, kéo cô lại gần chính mình, cậu chăm chú nhìn vào mắt cô, nhấn mạnh từng chữ: "Lão tử nói chia tay, mẹ nó, em điếc sao?"

Jisoo bị cậu nắm đến phát đau, đau đến nước mắt chảy dài.

Cô dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, sau đó lấy di động ra, tỏ vẻ không quan tâm: "Em sẽ gọi điện đặt đồ ăn, em còn chưa ăn cơm trưa nữa."

Di động bỗng nhiên bị Jungkook đoạt đi, cậu ném nó qua một bên.

Gương mặt thiếu niên nghiêm túc, chân mày bị cắt đứt càng phát ra tia hung lệ.

Nước mắt Jisoo rơi càng nhiều, căn bản không thể nhịn được.

Jungkook nhìn những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống của cô, bàn tay đặt dưới chăn gắt gao siết chặt thành quyền, đau lòng đến mức không thể thở nổi.

"Jungkook, em không chia tay." Jisoo rũ mắt, cố gắng bình phục, run rẩy nói: "Mặc kệ anh nói như thế nào đi chăng nữa, em chỉ có một trả lời, không chia tay."

"Em có đồng ý hay không, chuyện này đã không còn cần thiết." Jungkook nhắm mắt lại, cổ họng dâng lên sự chua xót: "Em không cần đến bệnh viện nữa."

Jisoo đưa tay vói vào chăn, đụng đến bàn tay đang siết chặt của Jungkook, nó cứng rắn tựa như một khối đá.

Bàn tay mềm mại của cô cứ như vậy mà nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, thật lâu sau, Jisoo khàn cả giọng hỏi: "Jungkook, anh có thể gọi em một tiếng Jisoo được không?"

Hầu kết Jungkook lăn lăn, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, lẩm bẩm: "Jisoo."

Bỗng nhiên, Jisoo ngẩng đầu hôn lên khoé môi khô ráo của cậu.

Jungkook theo bản năng mà ngửa đầu ra sau, nước mắt dính vào khuôn mặt của cậu, nhìn mi mắt ướt át đang khép chặt của cô, đáy lòng Jungkook đau đến mức muốn nổ tung.

"Vậy anh còn thích Jisoo hay không?" Rốt cuộc vẫn không thể nhịn được, Jisoo vừa khóc, vừa nâng cằm cậu lên, rồi nhẹ nhàng hôn xuống môi dưới của cậu: "Nếu anh còn thích Jisoo thì không được chia tay, có được hay không?"

Nước mắt Jisoo rơi xuống bờ môi của cậu, cảm giác này giống như ngày mưa to hôm ấy, cậu trơ mắt đứng nhìn mẹ mình kéo vali rời khỏi nhà, bỏ lại một mình cậu trong cơn mưa tầm tã, khóc lóc như một đứa trẻ không tìm được nhà.

Có lẽ cậu thật sự giống như Hye Bora đã nói, là người truyền nhiễm virus, bất cứ người nào quen biết cậu cũng đều không cảm thấy được sự vui vẻ.

Cậu nên phong bế chính mình, vĩnh viễn không cần tiếp xúc với bất luận kẻ nào.

Thật lâu sau, Jungkook mới chạm tay vào bả vai Jisoo, âm thanh cũng đặc biệt run rẩy, lớn tiếng nói: "Jisoo, tương lai còn rất dài. . ."

Nhưng cậu chỉ nói mấy chữ này, rồi chẳng thể nói thêm được câu nào nữa. Cậu không biết nên nói với cô như thế nào. Cô sẽ gặp được một người tốt hơn cậu? Cậu làm sao có thể nói, cậu không thể cho cô được bất cứ thứ gì. . .

Ban đầu, chính là cậu kiên quyết muốn giữ cô lại ở bên cạnh mình. Ban đầu, chính là cậu thề thốt son sắt, ở cùng với cậu cô sẽ là người con gái hạnh phúc nhất thế gian.

Hiện tại, cậu lại nói cho cô biết, tương lai rất dài, thời gian sẽ thay đổi hết thảy. . . Bao gồm tất cả những thứ được cho là tình yêu khắc sâu hay là hồi ức không thể nào quên được.

"Jungkook, tương lai rất dài, nhưng em chỉ muốn anh."

Cô ôm thật chặt cổ của cậu, đem mặt dán vào lồng ngực cứng rắn kia, nói cái gì cũng không chịu buông tay: "Anh đừng đẩy em ra, được không?"

Jungkook cố nén nỗi đau tê tâm liệt phế, cậu cầm lấy tay cô kéo ra khỏi lồng ngực của mình: "Jisoo, anh có chút mệt mỏi, em về trước đi."

Jisoo có thể đoán trước, muốn cậu tiếp thu hết thảy những chuyện này thì phải trải qua bao nhiêu khó khăn, nhưng cô sẽ không dễ dàng buông tay. Jisoo đứng lên, thay Jungkook chỉnh lại góc chăn, sau đó cúi đầu hôn lên trán của cậu.

Jungkook nhắm mắt lại, cảm thụ sự ôn nhu, dịu dàng nơi vầng trán.

Khoảnh khắc khi cô chuẩn bị bước ra khỏi phòng bệnh, Jungkook bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Bao nhiêu điểm?"

Jisoo biết, cậu muốn hỏi điểm của cô.

"Có thể đậu S Đại."

Jungkook buông mắt, tảng đá đè nặng trong lòng xem như đã rơi xuống đất.

Chỉ cần như vậy thôi, hết thảy đều có thể tốt đẹp.

Cậu chỉ cần lặng lẽ nhìn cô sống thật bình an, sớm đạt được mong muốn của bản thân. Điều này cũng đồng nghĩa với việc, thế giới này đã không có bạc đãi cậu.

...

Cần khăn giấy không?:((


Buổi tối, Yugyeom mở cửa bước vào phòng bệnh, Jungkook nghe được động tĩnh liền mở mắt ra.

"Không nghĩ sẽ đánh thức cậu."

Yugyeom điều chỉnh lại đèn tường: "Ngủ tiếp một lát đi."

Jungkook khó khăn chống đỡ thân mình ngồi dậy, trầm giọng hỏi: "Mấy người các cậu, thi như thế nào?"

"Cũng tàm tạm, đủ điểm chính quy." Yugyeom cười cười, vỗ bờ vai Jungkook: "Cậu thật giỏi, thiếu một môn cũng có thể đạt điểm cao như vậy. Bình thường tiếng Anh của cậu được bao nhiêu nhỉ? 129 đi. Nếu cậu đến trường thi tiếng Anh, không phải tất cả trường đại học trọng điểm trên toàn quốc đều tùy cậu lựa chọn hay sao?"

Jungkook rũ mắt, không nói gì.

Cậu đã quyết định, không cần phải suy đi nghĩ lại, thế giới tàn khốc này không có cái gọi là nếu như. . .

"Đã đến ngày điền nguyện vọng rồi đó, chúng ta thử bàn bạc một chút, xem xem nên chọn trường đại học nào."

"Tôi không điền."

Yugyeom kinh ngạc nhìn cậu: "Cái gì?"

"Lúc trước tôi đã nói qua, trừ S Đại, tôi sẽ không vào trường đại học nào khác."

"Jungkook, cậu đừng có cố chấp như vậy. . ."

Jungkook nâng mắt, vẻ mặt kiên định trước sau như một, cậu đã quyết định, từ trước đến nay không thay đổi.

Yugyeom  đổi một cách nói khác: "Không vào đại học, cậu tính làm cái gì?"

"Trước kia có một đội xe mời tôi đến, tôi muốn thử sức ở con đường này, kiếm chút tiền."

Cậu suy sụp cười lạnh một tiếng: "Hiện tại lão tử đã là cái dạng này, trừ tiền ra, cái khác cũng không thể trông cậy vào."

Yugyeom buông tiếng thở dài, lại hỏi: "Vậy cậu thật sự muốn cùng Jisoo chia tay?"

"Ừm."

"Mấy ngày nay, cô ấy vẫn ở bệnh viện chiếu cố cậu, cô ấy đối với cậu thật sự rất tốt."

Jungkook suy sụp cong khóe miệng, còn có thể không biết cô tốt với cậu sao, nhưng cậu có năng lực thế nào, cậu chỉ có thể cho cô một cái báo đáp tốt nhất, đó chính là. . . Để cô đi.

Thà nhịn đau nhất thời còn tốt hơn dây dưa tra tấn nhau một đời.

"Cô ấy là cô gái duy nhất mà tôi thích." Jungkook ngẩng đầu nhìn Yugyeom, miễn cưỡng cười cười: "Tôi chưa từng thích một ai như vậy."

Yugyeom nhìn Jungkook, mi mắt lộ ra một tia phức tạp.

Cậu áp lực nói: "Bây giờ nếu cô ấy theo tôi, về sau sẽ biến thành bộ dáng gì, lão tử nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ cần vừa nghĩ đến. . ."

Cậu cảm nhận được hơi thở của cái chết đến từ nơi sâu nhất của nội tâm. . . Hơi thở của sự mục nát và chết chóc.

Yugyeom nhớ lại hình ảnh Jungkook hai ngày nay, cậu ta rất khó có thể tưởng tượng, Jungkook cư nhiên sẽ bình tĩnh tiếp thu sự thật tàn khốc này.

Đối với một thiếu niên bất quá chỉ mới 19 tuổi mà nói, nếu nghe được sự việc này, chỉ sợ sẽ xảy ra một hồi phong ba, huống chi người nọ là Jungkook.

Nhưng tất cả đều không có, Jungkook trầm mặc ẩn nhẫn, xem như không có gì phát sinh, thoải mái tự nhiên, không có bất kỳ cảm xúc gợn sóng nào, giống như đây chỉ là một loại bệnh cảm bình thường.

Trong một đêm, cậu phảng phất như đã thay đổi thành một người khác, hoặc nói là, trong một đêm bỗng nhiên đã trưởng thành.

Cho tới bây giờ,  Yugyeom mới hiểu được, Jungkook vẫn luôn chịu đựng, đè nén để không phải nổi điên. Bởi vì một khi phòng tuyến này bị phá vỡ, Jisoo khẳng định sẽ khóc, so với hiện tại khẳng định sẽ khổ sở hơn một trăm lần.

Cậu thà rằng một mình yên lặng thừa nhận hết thảy tất cả, cũng không muốn để cô cảm thấy khó chịu.

**

Hạ tuần tháng 8, Jungkook xuất viện mà Jisoo cũng đã nhận được giấy báo trúng tuyển của trường đại học S.

(*)Theo lịch cổ của Trung Quốc thì 1 tuần là 10 ngày và một tháng có 3 tuần gồm thượng tuần (上旬, tương đương từ ngày 1 đến ngày 10 của tây lịch), trungtuần (中旬, tương đương từ ngày 11 đến ngày 20) và hạ tuần (下旬, tương đương từ ngày 21 đến ngày 30).

Trong khoảng thời gian này, Jisoo dần bình tĩnh tiếp thu quyết định của Jungkook, bao gồm việc cậu từ bỏ học đại học và việc cậu chuẩn bị gia nhập đội xe.

Jisoo đều chấp nhận tất cả, bởi vì cô biết, Jungkook đã không còn gì để mất nữa, Jisoo nguyện ý để cậu làm bất cứ việc gì, miễn là cậu thích.

Nhưng duy nhất một việc Jisoo không bao giờ chấp nhận. . . Đó chính là Jungkook muốn chia tay với cô.

Jungkook bnhất quyết đòi chia tay nhưng đã bị Jisoo nhất quyết cự tuyệt, chỉ cần thoáng thấy thái độ cường ngạnh của cậu, cô liền khóc nấc lên.

Nhìn thấy cô khóc, Jungkook sẽ khó chịu, hận không thể giết chết chính mình.

Sau này, Jungkook cũng không còn gặp mặt cô nữa.

Suốt một tháng, Jisoo bkhông thể liên lạc với Jungkook. Cô phải điền nguyện vọng, đồng thời bà nội cũng cho cô đến công ty thực tập. Mỗi ngày cô đều làm việc liên tục, bận rộn đến mức quên trời, quên đất.

Bận rộn như vậy cũng tốt, có thể giúp cô tạm thời quên mất đau thương.

Nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, hồi ức tốt đẹp kia sẽ như dòng thủy triều ồ ạt kéo đến.

Bà nội không đành lòng nhìn thấy cô tinh thần sa sút, vì thế đã bảo cô hãy đến Thủy Vân Đài ở ngoại ô tiến hành khảo sát thực tế, sau đó trở về viết một bản báo cáo.

Thủy Vân Đài bên kia nằm ở ven hồ ở ngoại ô, hoàn cảnh thanh u yên tĩnh, đó là một khu biệt thự xa hoa. Bà nội bảo cô đến đây làm việc cũng chỉ là trên danh nghĩa, mục đích chính là để Jisoo thư giãn, giải sầu.

Người quản lý Thủy Vân Đài dẫn theo Jisoo đi khảo sát xung quanh và giới thiệu: "Khu Bắc còn đang trong quá trình quy hoạch và xây dựng, khu Nam là những căn biệt thự đã xây dựng xong và đang bắt đầu giao dịch, bên kia hoàn cảnh rất tốt, thảm thực vật xanh biếc bao trùm, chiếm hơn 80%, Nhị tiểu thư muốn đến xem không?"

Trợ lý Min trước đó đã gọi điện thoại giải thích sự việc với người quản lý, không cần thiết phải thật sự dẫn cô đi khảo sát mà hãy dẫn cô đến bên hồ đi dạo một chút, thuận tiện giải sầu.

"Ở cạnh hồ có một câu lạc bộ đang mở party trên du thuyền, đều là người trẻ tuổi, Kim tiểu thư cũng có thể đi qua vui chơi một chút."

Jisoo thản nhiên đáp ứng, cũng không biết đã nghe lọt được câu nào hay không.

Quản lý thấy cô đi dạo một mình trên con đường sỏi ven hồ, ông ta cũng không có ý định bước theo sau.

Từng cơn gió nhẹ ấm áp, mặt hồ hiện lên từng vệt lấp lánh tựa như những vảy cá kim sắc, tầm nhìn vô cùng trống trải, tâm tình Jisoo cũng thoải mái không ít.

Xa xa bên kia thật sự có người đang mở party trên du thuyền. Đứng ở đây, cô có thể nghe được tiếng cười nói vui vẻ của những chàng trai, cô gái trẻ tuổi.

Jisoo không nghĩ muốn đến góp vui, cô đi xuống con đường cỏ nhỏ ven hồ, mặt cỏ dường như vẫn chưa được tu chữa thỏa đáng, nhìn qua cỏ mọc dày đặc xanh tươi, nhưng thực chất phía dưới lại là những vũng bùn rất sâu.

Thời điểm Jisoo nhận ra thì đã muộn, toàn bộ chân trái đã bước xuống, khi nhấc chân lên, đôi giày dính không ít bùn đất và cỏ xanh.

Tâm tình đang không tốt, làm cái gì cũng đều gặp xui xẻo.

Cô mang giày cao gót phối với váy trắng, hiện tại thì tốt rồi, chân trái đã bẩn đến nỗi không dám nhìn.

Jisoo cố nén cảm xúc chua xót trong cổ họng, cô dùng mu bàn tay xoa khoé mắt, trên gương mặt cũng mang theo ít nước bùn, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi.

Giống như toàn bộ thế giới đều không cần cô nữa.

Jisoo cắn chặt môi dưới, đứng dậy rời đi, đúng lúc này, một bàn tay hữu lực bỗng nhiên giữ chặt lấy cánh tay cô.

Jisoo quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của một chàng trai trẻ.

Trong nháy mắt, cô thậm chí đã cho rằng là bản thân mình đang nằm mơ.

Jungkook mặc một chiếc áo jacket màu đen, dáng người cao ngất, ngũ quan tuấn dật phi phàm, đôi mắt đào hoa hẹp dài khẽ chớp, lông mi vừa đen, vừa dày.

Mái tóc dài của cậu đã được cắt tỉa gọn gàng, hiện tại Jungkook đang mang một quả đầu húi cua.

Đã nhiều năm như vậy, vết đứt trên lông mày Jungkook vẫn không có biến mất, kết hợp với quả đầu húi cua, nhìn qua hương vị nam nhân có chút nặng hơn một ít.

Jisoo cảm giác hô hấp của mình đều bị dừng lại.

Trong khoảng thời gian này, cô đã cố gắng làm cho công việc của chính mình trở nên bận rộn hơn, dù chỉ một giây cũng sẽ không thể nghĩ đến cậu được nữa, cứ như vậy không có chuyện gì phát sinh, cố gắng sinh hoạt, cố gắng thử nghe lời bà nội. . . Trường phong vạn dặm, rồi cũng sẽ tìm thấy một thế giới rộng lớn khác dành cho mình.

Nhưng khi gặp lại cậu, dù chỉ là một cái chớp mắt, thế giới mà Jisoo đau khổ chống đỡ đã bất chợt sụp đổ.

Trong giấc mơ về tương lai của Jisoo đều có sự hiện diện của cậu, cô làm thế nào có thể quên được người con trai này. . .

Jungkook dời tầm mắt, nhìn đến chân trái của Jisoo ẩm ướt và dính rất nhiều bùn, cậu kéo cô ngồi xuống ghế đá bên cạnh, hỏi: "Sao lại không cẩn thận như vậy?"

Thanh âm Jungkook bình thản, phảng phất như giữa bọn họ thật sự chưa từng xảy ra chuyện gì.

Jisoo rũ con ngươi, hàng mi dài cong cong dưới mí mắt, bàn tay nhỏ bẩn thỉu gắt gao nắm chặt thành quyền, có hơi run rẩy.

Jungkook nhẹ nhàng chạm lên lưng bàn tay của cô, ôn nhu nói: "Bạn bè trong đội xe của anh đều chơi trên du thuyền, anh mang em qua đó tẩy rửa."

"Không cần." Cô lãnh đạm nói: "Tôi và anh không quá thân quen."

Jungkook cởi giày cao gót dính đầy nước bùn của cô ra: "Em bây giờ như vậy đi không được, nên đi tắm rửa."

Jisoo ngẩng đầu, tức giận nhìn cậu, cắn răng nghiến lợi nói: "Không cần anh lo."

"Thật sự không cần anh quản?" Jungkook buông lỏng tay cô: "Vậy em đi đi."

Bên trong đôi mắt Jungkook không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, cậu đối với cô tựa như đối với bạn bè bình thường, nhạt nhẽo và lạnh lùng.

Trong lòng Jisoo dâng lên sự chua xót, cô liên tiếp dụi mắt, muốn đem hàng nước mắt không cẩn thận chảy ra thu hết trở lại.

Không muốn khóc, không muốn khóc ở trước mặt người nọ, điều này khiến cô cảm thấy thực hèn mọn.

Cô đoạt lại giày cao gót của mình, giày dính đầy bùn, không thể đi được. Tịch Bạch chỉ có thể dùng chân trần, khập khiễng quay trở về.

Đi chưa được mấy bước thì cả người như không còn trọng lực, cô bị cậu chặn lại bế lên như bế công chúa, vững vàng đứng dậy.

Không để ý sự giãy dụa của cô, Jungkook ôm Jisoo đi đến chiếc du thuyền phía trước.

Jisoo bối rối vài giây.

"Jungkook, anh. . . Mau buông tôi xuống."

"Anh dẫn em đi tẩy rửa một chút." Jungkook mặt không chút thay đổi, nhưng giọng điệu tương đối cố chấp.

Jisoo nằm trong lòng cậu náo loạn lên, dùng sức giãy dụa: "Buông tay!"

Tay Jungkook dùng sức ôm chặt sườn dưới của cô: "Đừng làm rộn."

"Jungkook, là anh nói chia tay, bây giờ anh để ý đến tôi làm cái gì?"

"Chia tay rồi nhưng còn quen biết, nếu quen biết thì không thể không quản."

Cậu biết, chính mình già mồm, vô lý.

"Đã chia tay thì tôi với anh chính là người xa lạ, không có quen biết gì hết, tôi không thích anh, tôi đây tình nguyện chán ghét anh."

Cô gắt gao cắn môi dưới, tiếng nói khẽ run: "Bây giờ tôi rất chán ghét anh."

Tâm tư Jungkook nháy mắt chấn động, cậu mím môi. Một lời cũng chưa nói, mặt trầm xuống, bình thản ôm cô gái nhỏ lên du thuyền.

Trên du thuyền, mấy chàng trai, cô gái nhìn thấy Jungkook ôm một cô gái xa lạ lên tàu, âm thanh ồn ào phút chốc dừng lại, bọn họ kinh ngạc nhìn cậu.

"Mẹ kiếp. . ."

"Jeon ca lại ôm con gái, tình huống gì đây?"

"Jungkook, đây là. . . Bạn gái của cậu?"

...

Khi Jungkook định nói "Không phải", Tịch Bạch bỗng nhiên ôm chặt cổ cậu, đem gương mặt đỏ ửng vùi vào cổ của cậu, nhắm hai mắt lại.

Jungkook ôm cô, khó chịu không lên tiếng đi đến mặt trái boong tàu, sau đó đặt cô lên trên ghế, rồi tìm vòi nước giúp cô rửa sạch bùn đất.

Jisoo ngẩng đầu nhìn thấy trên bàn có hoa quả, Champagne, còn có rất nhiều điểm tâm, bình thản nói: "Anh sống rất tốt nhỉ?"

Jungkook quỳ một gối xuống bên cạnh cô, giúp cô cởi chiếc giày cao gót còn lại, ôn nhu hỏi: "Còn em, như thế nào. . ."

"Không tốt."

Cuộc sống của cô không được tốt, thật sự không tốt.

Hầu kết Jungkook lăn lăn, thật lâu sau, mới ôn nhu nói: "Jisoo, chúng ta hãy thử nhìn về phía trước. . ."

"Trong giấc mộng tương lai của em, cái mà em thời thời khắc khắc chờ đợi, đều có sự hiện diện của anh."

Jisoo mắt đỏ hồng, chất vấn: "Jungkook, anh hãy nghĩ mà xem."

Khắp nơi hoang vắng, không có chỗ để bỏ chạy.

Jungkook không lên tiếng, cậu cởi bỏ tất của cô, sau đó nâng cẳng chân trắng nõn, mềm nhẵn của cô đặt xuống thao nước, tỉ mỉ tẩy rửa.

Ngón tay Jungkook thon dài, khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng mà vỗ về bắp chân cùng mắt cá chân của cô.

Dưới ánh mặt trời, những giọt nước trên tay của cậu lóe lên chút ánh sáng lấp lánh.

Jisoo di chuyển đôi chân đến cổ áo Jungkook, nhẹ nhàng đá đá, vài giọt nước thấm ướt một mảng cổ áo của cậu. Jungkook giữ chân cô lại: "Đừng làm rộn."

Cô nhìn cậu, bình tĩnh nói: "Jungkook, vì sao muốn chia tay?"

Jungkook dùng khăn mặt lau khô chân cho cô, lớn tiếng nói: "Em biết rõ anh vì cái gì muốn chia tay với em."

Bỗng nhiên, Jisoo nắm lấy dây lưng của cậu, kéo cậu lại gần chính mình, dùng loại ánh mắt như muốn trả thù nhìn cậu, cắn răng nghiến lợi nói: "Jungkook, anh thật sự cho rằng em để ý cái này?"

"Anh để ý." Jungkook nâng lên ánh mắt tối đen như mực: "Anh rất để ý."

Jisoo nhắm mắt lại, dứt khoát hôn lên đôi môi khô ráo của cậu.

Jungkook định lui về phía sau nhưng đã bị Jisoo đè lại cái gáy, buộc cậu há miệng ra, nghênh đón nụ hôn của mình. Cô từng chút một nhẹ nhàng thấm ướt đôi môi của cậu, len lỏi vào miệng của cậu, nhiệt tình mút lấy chiếc lưỡi mềm mại kia.

Đoạn này Jungkook sao giống như thiếu nữ bị cưỡng ép thế này :))

Jungkook bị cô khiêu khích bắt đầu có phản ứng, dần dần đảo khách thành chủ, nâng eo kéo cô lên, đem thân thể nóng bỏng của cô gái nhỏ gắt gao dán chặt lên người mình.

Xa cách hơn một tháng, tất cả nỗi nhớ dần hoá thành một nụ hôn sâu thâm tình và nóng bỏng. Cậu nhắm mắt lại, cả linh hồn đặc biệt run rẩy, loại khoái cảm đã muốn đi xa kia dần dần trở về, thân thể bắt đầu có khả năng cảm nhận được khoái hoạt cực hạn.

Một khắc kia, Jungkook biết rõ, có lẽ đời này của cậu cũng sẽ không thể rời khỏi cô.

Jisoo bị Jungkook hôn đến hít thở không thông, cô ôm thật chặt hông của cậu, hai má dán vào lồng ngực người con trai đối diện, vui vẻ lắng nghe trái tim của cậu run rẩy loạn nhịp.

"Jungkook, em thật sự rất thích anh."

Jungkook ôm chặt cô, hô hấp dồn dập, chậm rãi ngửi lấy hương thơm trên thân thể thiếu nữ, cảm giác toàn thế giới đều viên mãn, tốt đẹp.

Cậu cũng rất thích cô, thích đến không cần mạng sống. Chẳng sợ ngày mai sẽ là tận thế, cậu chỉ biết gắt gao ôm chặt người con gái này trong lòng, cái gì cũng không muốn quan tâm.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top