Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thái Hanh, em có trong đấy không? Tôi vào nhé." Điền Chính Quốc sau khi thấy cậu vào phòng đóng cửa thật mạnh, liền biết Kim Thái Hanh đã sinh khí. Hắn hạ giọng xin phép.

Đợi một lúc lâu không thấy có tiếng trả lời, hắn liền quay về tính khí ban đầu, hiên ngang mở cửa đi vào luôn. Đập vào mắt hắn lúc này là Kim Thái Hanh vốn ưa sạch sẽ nhưng không tháo tất đã vội leo lên giường nằm cuộn tròn nghiêng người vào trong, chỉ đưa mỗi tấm lưng hướng về phía hắn.

"Hanh Hanh, em đang làm gì đấy?" Hắn cẩn thận thăm dò hỏi.

Vẫn không có tiếng trả lời.

Điền Chính Quốc cứ thế trèo lên giường, kéo cục bông đang giận dỗi vào lòng, tay còn không quên vuốt ve mái tóc bóng mượt được chải chuốt kỹ lưỡng lúc sáng. Kim Thái Hanh ngoài dự kiến cũng không chống cự, cứ thế nằm trong ngực hắn thở dài.
Điền Chính Quốc đang cực kỳ vui sướng trong lòng. Tất cả biểu hiện nãy giờ của cậu không phải ghen thì là gì. Quả nhiên là bé ngoan, đến ghen cũng không dám cùng "tình địch" chửi bới, chỉ dám về phòng một mình đau khổ. Hắn lại bắt đầu ngứa ngáy tay chân, đại não đang suy nghĩ, tính toán để làm sao hôm nay thành công nuốt luôn cậu vào bụng thì đương sự đột nhiên nhỏ thỏ thẻ.

" Điền Chính Quốc, anh có thích con nít không?"

Tự dưng được hỏi bất ngờ, Điền thiếu gia theo phản xạ trả lời thành thật "Thích chứ. Trên đời này làm gì có ai không thích con nít".

"...."

Đang cho rằng cậu sẽ tiếp tục câu chuyện thì đợi mãi không thấy phản ứng gì. Điền Chính Quốc cẩn thận suy nghĩ đến những lời Việt Mỹ nói cách đây ít phút mới phát hiện ra mấu chốt vấn đề.

Hắn xoay người Kim Thái Hanh lại, để mặt cậu áp vào lồng ngực hắn, rồi dùng chất giọng có thể nói là nhẹ nhàng nhất từ khi hắn mở miệng đến nay đả thông tư tưởng cho vợ mình.
"Kim Thái Hanh, tôi hỏi em năm câu này, phải thành thật cho tôi biết đáp án, nhất định không được sử dụng quyền im lặng"

Điền Chính Quốc liền nhắc "Nghe rõ trả lời"

Lúc này cậu mới uể oải đáp "Nghe" rồi lại vùi mặt vào người hắn.

"Em lúc nãy đã nghe hết đoạn hội thoại của tôi và cô ta đúng không?" Điền Chính Quốc bắt đầu câu hỏi số một.

"Vâng" Kim Thái Hanh ngắn gọn đáp.

"Em đã ăn cơm chưa?" Hắn hỏi tiếp câu số hai.

Kim Thái Hanh tuy không hiểu mục đích hắn là gì nhưng vẫn trả lời "Chưa kịp ăn"

"Em bây giờ cảm thấy đói không?" Hắn đột nhiên đổi chủ đề khiến Kim Thái Hanh có chút theo không kịp.

"Có, nhưng tôi hiện không có hứng để ăn" Cậu nuốt nước miếng liền cảm thấy đắng ngắt.

"Nếu tôi nhớ không nhầm em đã từng nói, sẽ không có gì quan trọng hơn thức ăn lúc em cảm thấy đói." Điền Chính Quốc vẫn không buông tha.
"...." Kim Thái Hanh không thể phản bác.

"Nói cho tôi biết, lời nói nào của cô ta đã khiến em phải lo lắng đến mức bỏ ăn vậy hả?" Điền Chính Quốc dự định rèn sắt khi còn nóng.

Kim Thái Hanh nếu ban đầu khi nghe hắn vòng vo hỏi chuyện vẫn không hiểu, thì giờ đây đã rõ hắn đang ám chỉ điều gì, cậu không khỏi đỏ mặt. Kim Thái Hanh thừa biết Điền Chính Quốc lúc nào cũng để ý, săn sóc đến cảm nhận của mình, nhưng da mặt cậu vốn mỏng sẵn, cũng không thể như hắn tùy thời diễn cảnh ân ái được.

"Kết hôn với tôi thì cả đời này anh đừng mong có con nít để bồng bế" Kim Thái Hanh nhỏ giọng cảnh cáo.
Cuối cùng cũng chịu nói ra lời trong lòng. Điền Chính Quốc ôm cậu chặt cứng đến nổi Kim Thái Hanh không thể thở được, đấm vài cái vào ngực hắn, mới được kịp thời thả ra.

"Hình nhưng trong lời hứa lúc trước không có nói cưới em xong tôi không được có con nít" Điền Chính Quốc vẫn cố ép cậu đến cùng.

Và đúng như dự đoán, con cừu ngây thơ Kim Thái Hanh đã sập bẫy. Cậu đẩy hắn ra, ngồi thẳng lưng dậy hét lớn "Anh lấy tôi rồi thì không được chung chạ với người đàn bà khác. Còn cái…cái gì mà lời hứa lúc trước đó cũng không thể tính. Đấy là khi tôi với anh chưa lên giường, giờ cái gì cũng xong xuôi hết rồi, anh tính không chịu trách nhiệm à. Còn nữa, giấy đỏ mực đen đã ghi rõ, anh là chồng hợp pháp của tôi, không cho ai đụng vào hết."
Kim Thái Hanh cứ thế tuôn tràn tất cả những suy nghĩ trong lòng. Điền Chính Quốc cũng không ngờ mình chỉ đơn giản chọc một câu mà nhận về kinh hỉ to lớn thế này.

Nhìn Kim Thái Hanh phồng má, trợn đôi mắt vốn đã rất to của cậu lên, nhìn chằm chằm vào hắn như xác nhận lời bản thân vừa nói. Điền Chính Quốc liền dứt khoát không nhịn nữa, đè cậu ra hôn ngấu nghiến.

Kim Thái Hanh cũng rất phối hợp mở miệng để đầu lưỡi hư hỏng của hắn đi vào. Đã "bày tỏ nỗi lòng" cả rồi, cậu cũng mặc kệ cái gì gọi là xấu hổ, huống gì lúc này trong phòng lại chẳng có ai, phóng túng một lần đi.
Điền Chính Quốc thấy phản ứng của cậu thì thích muốn điên rồi. Hắn càng cố gắng hôn sâu hơn, tay cũng bắt đầu không nhàn rỗi mò vào bên trong áo của cậu. Đang lúc đôi bên hừng hực khí thế chiến đấu, bụng cậu lại không nghe lời lên tiếng đòi ăn.

Kim Thái Hanh nhìn hắn súng đã lên nòng mà phải chật vật nhịn xuống vì lo cho mình, cậu xấu hổ không thôi. Dạo này không hiểu do dạ dày tiêu hóa tốt hay sao mà cậu rất nhanh liền thấy đói. Còn đói đến mức nếu không ăn liền cậu nghĩ mình sẽ có thể xỉu ngay tại đó.

Điền Chính Quốc lại một lần nữa chứng tỏ mình không phải là tên hoang dâm vô độ. Bằng chứng là khi dây đã lên nòng vẫn có thể thu lại vì sức khỏe của vợ, khỏi phải nói, hắn tự hào về bản thân như thế nào.

Còn Kim Thái Hanh tuy vẫn chưa nghe được lời đảm bảo từ gã chồng, nhưng sau khi thổ lộ hết lòng mình, cậu bắt đầu vui vẻ trở lại. Chạy nhanh xuống nhà bếp, Kim Thái Hanh bắt đầu bữa tiệc muộn của mình.

———–

Lại nói về Việt Mỹ, sau khi bị Điền Chính Quốc bỏ lại phía sau vườn, cô vô cùng tức giận. Đời này cô chưa bao giờ bị coi thường như vậy. Nhưng càng khó khăn với cô, cô càng muốn đạt được. Việt Mỹ nghiến răng nghiến lợi trở lại bữa tiệc.

Nhìn thấy thái độ Việt Mỹ khi ngồi xuống cạnh mình, Việt tổng liền biết lần nói chuyện này của con gái đã thất bại.

Ông thực tế cũng rất thích một con rể tài giỏi như Điền Chính Quốc. Nếu biết hắn sẽ tỉnh lại nhanh như vậy, thì lúc Điền gia ra yêu cầu liên hôn ông đã không ngần ngại mang theo con gái tới rồi.

Tiếc là con người không thể dự đoán được tương lai, cũng chỉ có thể ngồi tiếc rẻ việc đã qua.

Cả buổi chỉ lo tìm kiếm cơ hội nói chuyện với Điền Chính Quốc, Việt Mỹ cũng chưa ăn uống đàng hoàng. Giờ thì tuy chuyện đã nói xong nhưng cục tức nghẹn họng, càng không muốn nuốt bất cứ thứ gì. Cô ngồi xuống nhịn không được tò mò hỏi nhỏ ba mình.
"Con vẫn không hiểu tại sao Điền gia lại đồng ý cho đứa cháu độc nhất đi lấy một nam nhân, này không phải muốn cả gia tộc tuyệt hậu à?"

Việt Mỹ thực sự đã hỏi đúng chỗ ngứa của ông. Nếu ông nhớ không nhầm thì ĐiềnViễn và Lý Ái chỉ có độc nhất đứa con này, vậy thì cả cơ ngơi Lý Thịnh sau này sẽ trao cho ai.

Thấy ba mình không trả lời, cô liền nói ra suy nghĩ của bản thân "Con cá chắc Điền gia có con cháu bên ngoài. Ai cũng bảo gia tộc đấy chung tình, năm đời chỉ lấy duy nhất một người vợ. Nhưng con không tin giàu mà vẫn giữ được nết, chẳng qua là do họ giỏi che giấu mà thôi".

Nghe con gái phân tích, Việt tổng cũng thấy có lý. Là đối thủ trên thương trường với nhau nửa đời, Điền Viễn lúc nào cũng tỏ vẻ người đàn ông chính trực, thương vợ thương con làm ông cũng nghẹn lâu rồi. Nếu như suy đoán Điền Viễn có con riêng bên ngoài là chính xác, thì đây đích thực là cơ hội ngàn năm có một của Việt gia.

Tuy đồng dạng phấn khích nhưng Việt tổng vẫn không quên cẩn thận dặn dò con gái "Việc này không thể nói bậy được, phải điều tra kỹ càng. Con cũng không được hấp tấp" Việt tổng cẩn thận dặn dò con gái.

"Nếu thật sự Điền gia có con cháu riêng bên ngoài, chúng ta tiên hạ thủ vi cường, đánh chủ ý lên người đó, con không tin không thể thâu tóm được Lý Thịnh. Cả đời ở vị trí thứ hai, cũng nên để Việt gia ta vươn lên vị trí thứ nhất rồi." Việt Mỹ hoang tưởng nói.

Đến lúc này Việt tổng cuối cùng đã hiểu lý do tại sao con gái mình nhất quyết một hai đòi theo đuổi Điền thiếu gia nhưng khi hắn bị tai nạn lại thờ ơ như vậy rồi. Hóa ra từ trước tới nay, thứ chân chính lọt vào mắt xanh của con ông chính là tiền tài và danh vọng.

Đứng trên cương vị người cha, ông đáng lẽ nên khuyên bảo con mình, nhưng ông nào có quan tâm. Nếu con gái thành công có thể kéo Điền gia xuống nước, thì sau này ông có thể ngẩng cao đầu trước mặt Điền Viễn rồi.

Còn về Việt Mỹ, đây là con đường nó chọn, cũng không thể trách ông. Suy nghĩ thiệt hơn, Việt tổng liền đồng ý cho con gái âm thầm theo dõi điều tra.

———

Điền Chính Quốc sau khi thành công thu phục tâm can bảo bối, hắn liền tinh lực sung mãn đi chào hỏi tất cả khách quý một lượt. Tiện thể còn đặt được vấn đề làm ăn với hai, ba công ty lớn.

Ngoại trừ Việt gia, tất cả mọi người tham gia bữa tiệc tối nay đều cực kỳ thỏa mãn. Không nghĩ Điền tổng sau khi tỉnh dậy lại mát tính như thế. Thậm chí khi được tờ báo lớn nhất A thị ngỏ ý phỏng vấn nhanh sau khi kết thúc, hắn còn tươi cười chấp nhận. Này là mặt trời mọc hướng Tây.

Không biết trời phật phương nào có thể làm dịu tính tình Điền tổng, nếu biết chắc chắn mọi người sẽ đóng khung thờ phụng mỗi ngày.

Mà công thần chân chính Kim Thái Hanh thì không hề biết sự việc đang xảy ra, cậu vẫn cực kỳ quy củ, ăn no, tắm rửa rồi đi ngủ, thành công vứt bỏ sự tồn tại của bữa tiệc ra sau đầu.
Điền gia sau khi tiễn quan khách về hết liền phát hiện ra Điền Chính Quốc cũng không thấy đâu. Cho đến khi mọi người mở cửa phòng hắn thì thấy được một màn hai vợ chồng ôm nhau ngủ ngon lành.

Kim lão gia là người đầu tiên quay ra ngoài, trả lại không gian cho tụi nhỏ. Kim Thái Hanh đã có bến đỗ vững chãi, người làm ông ngoại như ông cũng có thể gọi là hoàn toàn yên tâm rồi. Kim lão gia không nói nhiều, chỉ lặng lặng cười khẽ về phòng dọn đồ dự định chiều mai xuất phát luôn. Dù sao cũng đã quá lâu không trở lại biệt vườn, có chút nhớ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top