Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay cả tập đoàn Lý Thịnh nghe được tin Điền thiếu phu nhân sẽ chính thức chuyển hộ khẩu đến văn phòng của tổng tài thì háo hức không thôi. Từ sáng sớm đã có rất đông nhân viên đi làm lượn lờ ở cửa ra vào với hi vọng được may mắn diện kiến dung nhan của thiếu phu nhân.

Phải nói là từ lúc thông cáo với báo chí cháu trai Kim Hoàng tên Kim Thái Hanh, một sinh viên bình thường đến không thể bình thường hơn là cháu dâu đời thứ sáu của Điền gia, ai cũng mơ tưởng đến một cái kết tuyệt đẹp sau khi biết được chỉ có cậu nhóc này là cam tâm tình nguyện cưới Điền tổng khi ngài ấy đang sống đời thực vật. Thế mà trái ngược với mong chờ của công chúng, đã gần nửa năm rồi vẫn chưa thấy thông báo tiệc đính hôn chứ đừng nói là tiệc cưới. Nên mọi người ít nhiều bắt đầu nghi ngờ, có phải Điền gia qua cầu rút ván tính hủy bỏ mối lương duyên này không? Nhưng giống như mọi lần, người trong cuộc vẫn dửng dưng không lên tiếng nên báo chí xì xầm một hồi rồi cũng im bặt luôn.

Ngóng trông dài cổ cho đến sát giờ vào làm vẫn chẳng thấy Điền thiếu phu nhân đâu, mọi người đành phải tiếc rẻ về vị trí của mình. Mà lúc này nhân vật chính đang được cả tập đoàn Lý Thịnh nhớ thương thì lại nằm dài trên sofa ngoài phòng khách, quần áo đã chỉnh tề nhưng chân vẫn đang gác một bên lên đùi Điền tổng tài và được hắn tận tình xoa bóp.

Chẳng là Kim Thái Hanh hôm nay lần đầu tiên chính thức theo chồng đi làm nên cậu hưng phấn cả đêm ngủ chập chờn mãi thôi, trời chưa sáng đã gọi Điền Chính Quốc dậy cùng chuẩn bị đồ đạc. Cậu quyết định đem theo sách vở đại học của mình để bắt đầu viết báo cáo ngay từ bây giờ. Dù sao trong cẩm nang cho ông bầu, cậu cũng có thấy ghi rằng, người mang thai nếu chịu khó động não suy nghĩ, con sau này sẽ rất thông minh.

Đang lúc dọn dẹp sách vào trong thùng đựng đồ thì Điền Chính Quốc phát hiện ra quyển nhật ký xinh xẻo của chồng nhỏ. Người gì đâu đáng yêu ghê cơ, còn viết hẳn câu "Nhật ký của Kim, không phận sự miễn sờ". Hắn lôi nó ra, vẫy vẫy trước mặt Kim Thái Hanh chọc ghẹo. Cậu đương nhiên thẹn quá liền vận động quá nhanh khiến chân bị chuột rút đến không đi nỗi, thành ra mới có một màn đấm bóp kể trên.

Mẹ Điền đem chén chè đậu đỏ đút cho Kim Thái Hanh vì cậu bây giờ hành động không tiện, bà còn không quên lườm thằng con trai một cái "Chưa tới công ty mà đã thế này, sao mẹ an tâm giao Kim Thái Hanh cho con. Đã biết là dựng phu nguy hiểm tứ phía rồi còn chọc nó làm gì. Không thôi để mẹ và Kim Thái Hanh ở biệt thự gần Lý Thịnh đợi con đi làm về?"

Điền Chính Quốc đang đuối lý nhưng nghe mẹ nói vậy vẫn quyết tâm phản bác "Không được, mẹ đã hứa với con rồi. Lần này là con sai, con đảm bảo với mẹ không có lần thứ hai đâu".

Mẹ Điền nói thì nói vậy, nhưng bà giờ có quá nhiều thứ phải lo, cũng không thể nào quản hết được, thôi thì để hai vợ chồng nó lâu lâu tự quan tâm tới nhau cũng được. Dù sao thì bà cũng có thể tùy thời đến thăm con dâu mà.

"Con tự bảo chứng rồi nhé. Nếu mẹ mà nghe Thái Hanh phàn nàn dù chỉ một chút thôi thì cũng sẽ đưa con cưng của mẹ về nhà ngay lập tức đấy"

"Vâng. Con cưng của mẹ. Cưng hơn con trai này rồi" Điền Chính Quốc nói bóng nói gió xong thì quay sang Kim Thái Hanh hỏi nhỏ "Em đã hết đau chưa?"

Kim Thái Hanh không muốn làm trễ giờ của hắn thêm chút nào nữa nên đương nhiên gật đầu ngay lập tức. Thấy chồng nhỏ đã không sao rồi, Điền Chính Quốc chào mẹ mình rồi bế luôn Kim Thái Hanh đang định đứng xuống mang giày đi thẳng ra gara ô tô, lái xe tiến tới Lý Thịnh.

Để phòng tránh bụng bầu của Kim Thái Hanh bị người ta phát hiện, Điền tổng tạm thời sẽ không đường hoàng đi vào cổng chính như mọi ngày mà ôm bà xã đi cửa sau nơi để xe của hắn và năm tên nhân viên cốt cáng. Thành ra, dù cho mọi người có lượn lờ trước sảnh công ty chờ đợi thế nào thì cũng không bao giờ thấy được dù chỉ là bóng dáng của vị Điền thiếu phu nhân truyền thuyết.

—-

"Vào đây, đặt em ấy ngồi tạm xuống sofa này đi" Thư ký Minh Châu thành thục mà dẫn đường.

Điền tổng thân cao hơn mét tám, cơ thể tráng kiện nhưng dù sao cũng là ôm dựng phu đã sắp sáu tháng đi một quãng đường dài như vậy nên ngay sau khi cẩn thận cho Kim Thái Hanh an toàn ngồi xuống ghế, hắn mới nhịn không được thở dốc mấy lần.

"Cô bảo người ta chuẩn bị cho tôi xe đẩy loại đặc biệt, bảo làm sao để người có thai ngồi thoải mái khi di chuyển ấy" Điền Chính Quốc vừa thở vừa yêu cầu.

Kim Thái Hanh hiền lành đương nhiên không ý kiến gì với lời nói của chồng lớn, nhưng Minh Châu đâu đơn giản như vậy, cô bắt đầu bật loa phát thanh "Mới bế vợ có một tí teo đã bảo mệt, sếp không cảm thấy xấu hổ hay sao ạ? Đừng nói với tôi là sếp chê vợ sếp mập đấy nhá?"

"Ơ hay tôi nói thế khi nào, cô còn không lo làm việc đi, đứng đây làm gì?" Điền Chính Quốc đuổi người.

Chưa kịp để Minh Châu lên tiếng, ngoài cửa phòng tổng tài đã lấp ló bốn gương mặt thiếu đánh rồi.

Điền Chính Quốc thở dài, dù sao thì tầng này ngoài hắn ra cũng chỉ có năm người bọn họ, không có sự cho phép chẳng ai dám lên đây nên đành phải ngoắc đám này bước vào trong.

Được sự cho phép của hắn, đương nhiên năm người đều nhanh nhẹn ngồi vây xung quanh Kim Thái Hanh, ánh mắt cực kỳ tò mò mà đánh giá cậu thanh niên đáng yêu, đôi mắt sáng rực như bầu trời mùa hè này.

Từ sau khi bụng to quá khổ, cậu chỉ quanh quẩn ở nhà nên cũng không có dịp mặc đồ sành điệu ra ngoài. Hôm nay lần đầu tiên trình diện cấp dưới của chồng lớn, mẹ Điền đương nhiên phải dốc lực tân trang con dâu cho bằng bạn bằng bè rồi.

Bởi vì Kim Thái Hanh vốn là con trai nên Mẹ Điền nhất quyết không chịu mua cái gọi là váy dành cho bà bầu mà bà tự liên lạc với người bạn thợ may nổi tiếng của mình thiết kế ra vài bộ đồ quần nỉ áo thun thoải mái cho người có thai, vừa dễ vận động, vừa cực kì thời trang. Nếu không phải vì gương mặt baby của cậu không thích hợp để liên tưởng đến loại hay uống rượu, thì với những bộ đồ này, ai cũng nghĩ là người có bụng bia chứ chẳng phải mang thai gì.

Kim Thái Hanh mở to mắt nhìn năm người vẫn đang quan sát mình gần năm phút vẫn không có động tĩnh gì, liền không chịu nổi xoay sang cầu cứu chồng lớn. Trong một khắc cậu còn tưởng mình là thú cưng đang trưng bày để người ta ngâm cứu vậy.

Điền Chính Quốc lại gần xoa xoa eo giúp cậu rồi nói "Đây là năm trợ thủ đắc lực của anh. Từ bên phải tính qua là Lê Minh Châu và Phạm Thanh Hà, giữ chức vụ thư ký. Tiếp theo là Minh Đức và Thanh Sơn, giữ chức vụ trợ lý đặc biệt. Cuối cùng là Quốc Huy, phó tổng, chỉ đứng sau anh thôi."

Kim Thái Hanh đương nhiên đã được chồng lớn phổ cập giáo dục một lần tại nhà rồi, cậu biết năm người trước mặt này đều biết cậu đang mang thai, nên cũng thoải mái hơn rất nhiều. Kim Thái Hanh vừa chăm chú nghe hắn giới thiệu vừa mở miệng cười chào lần lượt từng người. Điệu bộ ngoan ngoãn dễ bảo khiến cho năm tên vốn đã thành cáo già trên thương trường từ lâu nội tâm quắn quéo muốn chết. Nhất là Minh Châu, cô chỉ hận không thể nhào lên xoa cặp má của cậu cho đã.

"Các người muốn hỏi gì thì hỏi, nhưng chỉ được năm câu rồi ai đó đi làm việc của mình đi. Tôi phải bồi bà xã đi tham quan nên buổi sáng nay cấm ai làm phiền." Điền Chính Quốc ra điều kiện.

"Đây là nể mặt Kim Thái Hanh nên chúng tôi mới chấp nhận đấy nhé" Minh Châu lên tiếng. Nói rồi cô quay sang chào hỏi đầu tiên.

"Chị là Minh Châu, rất vui được gặp em. Chị biết em đang mang bảo bảo trong người nên nếu có vấn đề gì cần giúp đỡ cứ gọi chị nhé"

"Rồi, câu tiếp theo" Điền Chính Quốc cắt ngang.

"Tôi đã đặt câu hỏi đâu? Cậu không muốn yên ổn trong ngày hôm nay đúng không?" Minh Châu lườm hắn rách mắt.

Điền tổng liền ra dấu ok bảo cô tiếp tục. Gì chứ chọc vào con sư tử Hà Đông này thường sẽ không có kết cục yên ổn.

"Chồng em chỉ cho tụi chị hỏi năm câu thôi, nhưng chị hỏi thêm chục câu nữa em có thể kệ chồng em tự mình trả lời được không?" Minh Châu bắt đầu lươn lẹo.

Kim Thái Hanh lúc này đã há hốc mồm miệng rồi, đây là khả năng đàm phán trong truyền thuyết sao. Có cho tiền cậu cũng không nghĩ ra cách này.

Quốc Huy ngồi ngoài cùng lúc này đã cười đến muốn nội thương rồi. Tâm nghĩ quả nhiên ngày xưa là đầu não của trường đại học mình, để cho cô ta đặt tên bàn tay mà xoay thì không khác gì Tôn Ngộ Không với Phật tổ như lai luôn. Y vội cứu cánh cho không khí sắp đầy mùi thuốc súng rồi.

"Thái Hanh, em đây là mang thai mấy tháng rồi? Anh nghe bảo sinh ba vẫn còn chưa chúc mừng đây."

Kim Thái Hanh thấy người khác nhắc đến con mình liền nở nụ cười hạnh phúc "Dạ sắp qua tháng thứ bảy rồi ạ. Trộm vía các bảo bảo đều rất khỏe mạnh nên là em mới dám đến làm phiền mọi người như vậy ạ"

Thanh Hà thấy cậu đáng yêu lại dễ gần nên cũng mạnh dạn hơn, cô mở miệng hỏi "Em có thể cho chị sờ sờ bảo bảo một chút được không?"

Kim Thái Hanh đương nhiên là gật đầu. Được sự đồng ý của cậu, cả năm người đều thận trọng nhẹ nhàng sờ lên bụng mới phát hiện ra kích thước to hơn mắt nhìn rất nhiều. Quả nhiên do bộ đồ thiết kế quá siêu, che lấp được cũng không ít. Đến lượt Thanh Sơn, cậu trợ lý trẻ tuổi nhất đụng vào cũng là lúc một nhóc con ra sức đá thật mạnh, đến nỗi bằng mắt thường ai cũng có thể thấy được luôn.

Cả năm người vẫn chưa có kinh nghiệm làm ba làm mẹ nên ngạc nhiên không thôi. Chỉ có Điền tổng tài đã gấp đến độ muốn mắng người. Con hắn sao lại đạp người đàn ông khác chứ, có đạp cũng phải đạp hắn. Không được, phải tiễn người, tiễn người gấp. Nói là làm, buổi chào hỏi kết thúc bằng tiếng đóng cửa thật mạnh của Điền Chính Quốc, thành công nhốt năm tên phiền phức ở bên ngoài.

Kim Thái Hanh nhìn dáng vẻ của hắn nhịn không được cười "Anh đừng có ăn dấm chua khắp nơi thế chứ. Còn không phải lần đầu được nhiều người chào hỏi thế nên bảo bảo căng thẳng mới cử động à. Cũng có gì to tác đâu. Em thấy mọi người đều rất tốt mà"

Bẹo má Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc trả lời "Đương nhiên phải tốt rồi. Người được anh lựa chọn cơ mà. Sáng nay anh không phải làm việc nên dắt em đi tham quan phòng một chuyến nhé"

Kim Thái Hanh phản đối ngay lập tức "Anh trong giờ làm việc mang cả người nhà lên công ty đã không phải phép rồi còn không chịu làm việc, nhân viên nó mắng cho đấy"

"Haha. Đã leo lên đến chức này thì ngoài em ra, ai dám la anh. Chỉ cần chồng em nhíu mày hay ho một tiếng người ta đã sợ mất mật rồi. Em yên tâm" Điền Chính Quốc cười nói.

"Em không cho phép anh làm cấp trên độc tài, lỡ mọi người ghét bỏ anh rồi chạy sang công ty khác thì sao. Anh làm việc đàng hoàng cho em." Nói rồi cậu ưỡng bụng cao ngất phun ra câu chốt hạ "Ba nhóc con trong này trông chờ hết cả vào anh đấy".

Thấy cậu lo lắng cho mình nhưng lại "khẩu xà tâm phật", Điền Chính Quốc cũng không nỡ chọc ghẹo, hắn đi lại tủ đựng đồ ăn vặt chuẩn bị sẵn cho chồng nhỏ tìm ra một hộp hạt dẻ đưa cho chính chủ rồi nói "Em yên tâm. Lúc anh bị tai nạn nằm viện ba tháng công ty còn không sập nữa là bây giờ sau lưng còn có bà xã và ba đứa con cần chăm sóc chứ"

Nghe xong lời hắn nói, cậu cũng tự cảm nhận được rằng mình để ý thừa thải quá, Kim Thái Hanh vừa gặm hạt dẻ vừa lái sáng chủ đề khác. "Chỗ ngồi của em đâu? Trong hôm nay em muốn đọc xong quyển giáo trình "nghệ thuật trang trí văn phòng công sở" để còn viết báo cáo nữa. Nếu không em sợ là không kịp mất"

Điền Chính Quốc hết nói nổi chồng nhỏ của mình. Có ai như cậu không. Thân nam nhân sinh ba lại không hề có dấu hiệu gì gọi là khó chịu trong người ngoài việc ăn uống vô độ. Bây giờ còn đủ sinh lực để mà nghĩ tới việc hoàn thành khóa học nữa mới chết chứ. Điền Chính Quốc đỡ cậu ngồi vào ghế dựa được đặt riêng cho dựng phu, bên cạnh đầy đủ cơ sở vật chất phục vụ cho công cuộc học hành của cậu. Hắn thở dài nói.

"Em ngồi đây học, nhưng không được cố quá sức. Đồ ăn thức uống anh chuẩn bị sẵn rồi. Sách của em lúc nãy Minh Châu cũng đã để hết vào tủ phía sau, em bấm nút bên cạnh ghế nó sẽ tự xoay. Nếu thấy có gì khác thường, khó chịu hay cần gì phải báo anh liền, biết chưa?"

Kim Thái Hanh gật đầu như mổ thóc, hưng phấn khám phá ổ nhỏ của mình. Điền Chính Quốc cũng không rảnh rỗi bắt đầu ngồi xuống xử lý công việc. Không hiểu do có "cục sạc đa năng Kim Thái Hanh" ở bên không mà năng suất của hắn cứ gọi là tăng vùn vụt. Đến lúc Minh Châu bước vào bàn giao dự án mới còn giật mình không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top