Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục đích Lâm Giai Ân đăng bài về Kim Thái Hanh trên diễn đàn cũng chỉ là mượn dư luận để ép Điền gia phải ra mặt. Dù sao thì Lâm Hùng là em trai cùng cha khác mẹ với Kim Thái Hanh là chuyện hoàn toàn chính xác. Với một hào môn thế gia, việc giữ thể diện là điều được đặt lên hàng đầu, nếu không đứng ra giải thích thì khó mà bảo vệ được danh tiếng.

Nhưng trái ngược với kỳ vọng ngu ngốc của vị tiểu thư não ngắn nào đó, chỉ sau nửa ngày đăng tải, bài viết cô dày công soạn thảo đã không cánh mà bay. Thay vào đó là tin tức nóng hổi được đăng tải trên hầu hết các trang báo mạng không chính thống, tiêu đề đương nhiên cũng giật gân không kém. Nào là "Lâm Hải ngoại tình dẫn đến cái chết bí ẩn của Kim Nguyệt", nào là "Con gái riêng Lâm Giai Ân hóa ra là kết tinh của mối tình vụng trộm trái luân thường đạo lý", nào là "Khi kẻ thù giết mẹ nhờ bạn giúp đỡ, bạn sẽ hành động như thế nào?", vân vân và mây mây đủ các thể loại.

Cái đáng nói ở đây là dưới mỗi bài viết đều có dẫn chứng cụ thể, sinh động và chính xác đến mức không cần ai phải đi xác minh lại nguồn thông tin nữa. Giấy xét nghiệm DNA của Lâm Giai Ân và Lâm Hải khớp chín mươi chín phần trăm, video trích từ camera đường phố tối hôm Kim Nguyệt chạy theo níu kéo Lâm Hải dưới trời mưa xối xả cùng hàng chục bức ảnh rõ nét chụp cảnh hẹn hò vụng trộm của gã ta với người tình bí mật Võ Tú.

Kết luận một câu, Lâm gia lúc này đang thật sự nổi bão.

Điền Chính Quốc gõ gõ ngón tay vào đống hồ sơ đang đặt trên bàn làm việc. Bài đăng hôm nay là kết quả của cuộc nói chuyện với Kim lão gia tối qua. Hình ảnh và video đều do ông tự mình cung cấp. Vốn dĩ đã muốn cho qua, nhưng có người không chịu để yên mà còn chì chiết, lợi dụng Kim Thái Hanh để đạt được lợi ích của mình thì ông không thể nhân nhượng hơn được nữa.

Công khai thì cũng công khai rồi, điều Điền Chính Quốc sợ nhất bây giờ là việc Kim Thái Hanh đọc được những bài báo này. Ông ngoại đã nói "Cháu đừng lo cho Thái Hanh, nó luôn tỏ vẻ không biết gì, nhưng thật ra lòng nó rõ ràng hơn bất kỳ ai. Sự thật luôn chỉ có một, chẳng qua khi nào thì sự thật đó được phơi bày ra mà thôi". Biết thế nhưng hắn vẫn cứ thấp thỏm không yên, đấy là chưa kể đến cậu đang mang bầu nữa.

Kim Thái Hanh ngồi dưỡng thai ở sofa đối diện thấy chồng lớn úp úp mở mở lúc thì nhìn chăm chú vào màn hình máy tính lúc thì liếc qua chỗ cậu, tính tò mò cứ thế nổi dậy,cậu vác bụng bầu hơn bảy tháng chậm rãi tiến đến gần. Từ hôm khám thai tại gia thì cậu cũng vứt luôn đống sách vở ra sau đầu và muối mặt nhờ Điền tổng tài dùng quan hệ xin bảo lưu một năm. Chẳng hiểu người mang thai não sẽ phẳng bớt đi hay sao mà cậu đọc đi đọc lại một quyển sách học phần vẫn chẳng thể lý giải được trong đó viết gì. Mặc dù trước đây cậu cũng lọt vào top học sinh xuất sắc của trường.

"Anh đang xem bậy bạ gì đấy? Sao cứ chốc chốc lại chột dạ nhìn em là thế nào?" Kim Thái Hanh chưa đi đến mới đã mở miệng hỏi.

Điền Chính Quốc giật mình tắt luôn cửa sổ trang web đang xem. Hắn đưa tay dìu Kim Thái Hanh ngồi lên đùi, nặng thật đấy, nhưng thân là trượng phu, không thể vì chút kí lô này mà mất phong độ được.

Kim Thái Hanh kiếm được chỗ thoải mái liền vươn tay nhéo nhéo má hắn. Cái sự tích chăm nhéo má chồng thì con sinh ra sẽ có lúm đồng tiền xinh xinh vẫn được cậu áp dụng triệt để. Dù sao thì có tin sẽ có lộc, nếu không chính xác cậu cũng chả thiệt gì.

"Em trưa nay muốn ăn gì, anh nhờ thư ký mua về cho" Điền Chính Quốc giả vờ như không nghe câu hỏi trước của cậu mà đánh trống lảng sang chuyện khác.

Kim Thái Hanh đưa tay trái chỉ vào màn hình máy tính đen ngòm tra khảo lại lần nữa "Anh vừa rồi mới xem cái gì đấy? Không trả lời thì trưa nay em và con sẽ nhịn đói cho anh coi"

"Thì anh xem báo cáo công việc chứ còn xem gì nữa" Điền tổng đến chết vẫn chối đây đẩy.

Kim Thái Hanh bĩu môi "Đừng có xem thường khả năng quan sát của em. Nếu anh đang làm việc, mắt sẽ không chớp nhiều, mày thường hay nhíu lại, tay lâu lâu sẽ xoa xoa hai bên thái dương trong vô thức, đặc biệt độ tập trung rất lớn, hầu như sẽ chẳng nhìn ngó đi nơi khác. Đằng này rõ ràng anh xem gì đó mà cứ liếc em hoài, lừa ai chứ không lừa được em đâu. Khai thật đi"

Điền Chính Quốc nghe cậu phân tích đến đây thì sung sướng không thôi. Ôm lấy bà xã hôn một cái thật kêu vào bên má rồi nói "Không ngờ chồng nhỏ lại có thể quan tâm đến từng chi tiết vụn vặt về anh như vậy, làm chồng lớn cảm động quá đi mất thôi"

Kim Thái Hanh nhanh nhẹn nghiêng đầu sang một bên không cho hắn ăn đậu hũ của mình nữa, cậu dõng dạc tuyên bố "Em đang nói chuyện đứng đắn, anh mà im lặng giấu diếm hành động sau lưng em thì đừng có trách. Thân là người bạn đời hợp pháp của anh, em có quyền được biết. "

"Chịu thua em rồi đấy. Anh kể cho em nghe, bằng lòng chưa?" Điền Chính Quốc vẫn không buông tha cố gắng hôn má thêm lần nữa.

"Nhưng em phải hứa không được kích động, không được làm chuyện dại dột." Điền Chính Quốc ra điều kiện.

Kim Thái Hanh đương nhiên gật đầu cái rụp rồi, cậu dùng ánh mắt thỏ con to tròn mọng nước mong chờ chồng lớn.

"Em còn nhớ đã hứa tùy ý để anh xử lý Lâm gia không? Anh có thương lượng với ông ngoại và quyết định sẽ sòng phẳng nợ nần với họ đến cùng" Nói rồi vươn tay lấy giấy A bốn chứa đống tin tức hắn vừa mới bấm nút in trước đó không lâu, để ngay ngắn trước mặt cậu.

"Đây là toàn bộ bí mật mà ông ngoại đã che dấu suốt mấy năm qua, em nên chuẩn bị tâm lý thật kỹ rồi đọc, tránh ảnh hưởng đến bảo bảo trong bụng" Điền Chính Quốc nhẹ giọng chú ý cậu thêm một lần nữa.

Kim Thái Hanh gật đầu đồng ý xong thì cầm giấy lên chậm rãi lướt qua từng câu chữ, Điền tổng làm ghế dựa sau lưng cậu hồi hộp đến mức quên thở, chỉ sợ Kim Thái Hanh bị đả kích tâm lý nặng nề.

Căn phòng trải qua mười lăm phút yên lặng không một tiếng động. Trái với dự đoán của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh không hề có biểu hiện hay hành động gì có vẻ quá khích cả, cậu chỉ đem toàn bộ sức nặng của mình ngả về phía sau lưng chồng lớn, rồi ngẩn người thở dài.

"Em có sao không?" Điền Chính Quốc lo lắng hỏi.

"Sao là sao?" Kim Thái Hanh giọng không cảm xúc theo quán tính đáp trả.

Điền tổng cảm thấy phản ứng vợ quá ư là có vấn đề, liền lấy một tay sờ trán cậu, tay còn lại thì không an phận xoa bóp, sờ mó lộn xộn người cậu. Có khi nào bị dọa cho ngốc luôn rồi không?

Kim Thái Hanh chịu nhột không được vội đẩy móng vuốt của chồng lớn ra, miệng không quên thắc mắc "Anh làm gì mà táy máy tay chân trên người em thế hả?"

"Còn không phải tại em không phản ứng gì hay sao? Thế nào, đọc hết tin tức rồi phải cho anh biết cảm nhận đi chứ" Điền Chính Quốc hỏi.

"Còn cảm nhận gì nữa, đằng nào chuyện Lâm Hải ngoại tình em cũng biết lâu rồi. Chỉ là không biết, cư nhiên hai đứa trẻ kia đều là con của ông ta. Lâm Giai Ân chỉ cách em mười tháng, em đang tự hỏi có khi nào ngay từ lúc bắt đầu ông ta đã lừa dối mẹ em rồi không? Nếu vậy thì cuộc đời mẹ em quả thật quá đáng thương, đến chết vẫn không biết được toàn bộ sự thật." Kim Thái Hanh thất vọng nói.

"Nếu đấy là sự thật, em dự định sẽ làm gì?" Điền Chính Quốc đương nhiên biết Lâm Hải và Võ Tú vốn là mối tình đầu của nhau, thì làm gì còn chỗ trống cho mẹ Kim Thái Hanh chen vào.

"Thì em sẽ không tha thứ dễ dàng vậy đâu. Để đền bù cho thanh xuân và cái chết của mẹ em, em muốn công ty Lâm gia trở thành công ty phúc lợi giống như ông ngoại em từng làm vậy. Toàn bộ lợi nhuận từ hoạt động kinh doanh đều đi làm từ thiện hết, để xem nhà họ lấy tiền ở đâu mà đi ăn chơi, lừa lọc nữa" Kim Thái Hanh kiên định đáp.

Điền Chính Quốc cực kỳ ngạc nhiên về ý định trả thù của chồng nhỏ. Đây là quá nhẹ nhàng cho Lâm Hải, nếu là hắn, sợ rằng sẽ khiến cho cả công ty Lâm gia phá sản, còn gia đình gã sẽ được mời ăn cơm tù miễn phí trong ít năm mới tạm thời hả giận được.

"Anh thừa sức có thể để Lâm gia biến mất hoàn toàn trên danh sách các hào môn thế gia B thị, nên việc ép buộc Lâm Hải ký giấy chuyển nhượng lợi nhuận cho tổ chức phúc lợi xã hội là vô cùng đơn giản. Nhưng anh có thể biết, tại sao em lại làm như vậy không?"

Kim Thái Hanh xoa xoa bụng của mình rồi đáp "Anh có biết một công ty hoạt động bình thường sẽ nuôi sống được bao nhiêu miệng ăn không? Thay vì làm cho nó hoàn toàn sụp đổ, em muốn mọi thứ không hề thay đổi, chỉ là tiền đừng chảy vào túi Lâm Hải nữa là được, nó cần phải đến đúng nơi cần đến. Bà ngoại em từng nói, có nhiều tiền đi chăng nữa cũng không thể giúp ta tránh khỏi cái chết. Nhưng nó sẽ giúp được rất nhiều người có thể sống tiếp. Em vẫn muốn làm gì đó để nhân rộng suy nghĩ tốt đẹp này của bà đến với mọi người. Thêm nữa, Lâm Hải là cha em, em quá hiểu tính cách của ông ta. Thay vì cho ông ta trắng tay, thì việc nhìn tiền mồ hôi nước mắt của mình được chuyển hết cho người khác sử dụng sẽ khiến ông ta đau nhiều hơn."

Điền Chính Quốc chăm chú nghe cậu trải lòng, cũng nhìn thấy động tác vuốt ve bụng của cậu, có vẻ vì tính cách như thiên thần của mình mà đến cả mấy đứa nhỏ cũng không dám làm đau cậu. Vuốt vuốt tóc chồng nhỏ, Điền tổng kiên định đưa ra hứa hẹn "Em yên tâm, anh sẽ bắt Lâm Hải phải trả giá cho những việc ông ta đã làm"

Cảm giác có một người luôn đứng bên ủng hộ lo lắng cho cảm nhận của mình thật sự rất thoải mái. Kim Thái Hanh hạnh phúc cọ cọ chồng lớn.

Có mục tiêu mới, lại do vợ mình nhờ vả, Điền Chính Quốc đương nhiên sẽ cố hết sức để hoàn thành rồi.

Lâm Hải lúc này vẫn đang chật vật với đám phóng viên trước cổng công ty, đâu hay biết rằng ở nơi nào đó có người dự định muốn chỉnh chết gã.

"Khốn kiếp, các ngươi vẫn chưa điều tra ra xem thông tin này được phát từ đâu à? Tao không bỏ tiền ra nuôi một lũ vô dụng" Lâm Hải tức giận vứt đồng báo sáng nay ra giữa bàn.

"Dạ thưa Lâm tổng, tin tức bắt nguồn từ một kênh không chính thống, sau đó cánh nhà báo nhảy vào cuộc, nên tôi không tra ra được IP là của người nào. Tôi chỉ có thể xác nhận là chắc chắn có người máu mặt đứng phía sau thôi ạ" Một tên có vẻ đô con trong đó rụt rè trả lời.

Lâm Hải nghe thấy vậy máu nóng bốc đầu không còn giữ bình tĩnh được nữa. "Cút hết ra ngoài cho tao"

Đám đàn em sợ sệt vội vã bỏ của chạy lấy người, chưa đầy ba mươi giây, cả căn phòng chỉ còn lại một mình gã.

Lâm Hải đấm mạnh tay xuống bàn, cảm giác đau đớn truyền đến não mới làm cho gã thanh tỉnh được một chút "Mẹ nó, việc đã hai mươi năm, đứa nào lại có thể hiểu rõ ràng như vậy chứ."

Điều gã còn lo lắng hơn là tại sao lúc này lại tung ra và mục đích của người đó cuối cùng là gì? Lần đầu tiên bản thân không phải là người nắm đằng chuôi, cảm giác chỉ cần lơ là một khắc sẽ bị người khác đâm một nhát sau lưng khiến Lâm Hải không thể nào bình tĩnh nổi.

Cưỡng chế bản thân ngồi xuống ghế suy nghĩ. Biết việc gã ngoại tình chỉ có thể là Kim Hoàng, nhưng việc Lâm Giai Ân là con gái ruột của gã không thể nào ông ta biết được. Với lại nếu biết, thì việc lấy được tóc của hai cha con gã đi xét nghiệm là bất khả thi.

Vò nát óc vẫn nghĩ không ra, Lâm Hải chán nản kéo cà vạt, bộ dáng cực kỳ lôi thôi. Người có khả năng chỉnh gã đến như vậy chỉ có thể là Điền gia, nhưng tại sao? Không phải gã đã buông tha cho Kim Thái Hanh rồi hay sao?

Bỗng tiếng chuông báo có mail từ máy tính phát ra, Lâm Hải tò mò click chuột vào đọc.

Càng đọc máu nóng của gã càng lên tới đầu. Hóa ra, hóa ra lâu nay gã bỏ tiền bỏ công sức ra nuôi toàn một lũ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Đã không giúp được gì thì thôi, còn ngồi phía sau tạo thêm nhiều phiền phức cho gã.

Lâm Hải lập tức tan làm, tâm trạng xấu đến cực điểm lái xe thật nhanh về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top