Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biệt vườn của Kim lão gia nằm ở ngoại ô thành phố B, tuy diện tích không được lớn, nhưng quanh năm cây cỏ đua nhau khoe sắc, có thể được xem là một nơi bồng lai tiên cảnh. Vì chính phủ vẫn chưa thực sự chú ý đến phát triển kinh tế nơi đây nên xung quanh, nhà dân ở còn khá thưa thớt.

Mỗi sáng, Kim Hoàng dậy khá sớm để tập thể dục và tưới cây. Hôm qua cháu trai đi xem mắt về cũng đã kể lại hết tình huống diễn ra. Ông cũng không nói nhiều, nếu đã nhờ Điền gia thì đành tin tưởng vậy.

Vừa suy nghĩ vừa mở cổng biệt vườn, liền thấy gần đó có chiếc ô tô bắt mắt vừa đậu lại. Ngay sau đó bốn người, hai già hai trung niên lịch thiệp bước xuống.

Nheo mắt nhìn theo liền phát hiện ra một nhà Điền gia vừa mới tối hôm qua đạt thành hiệp ước liên hôn đã xuất hiện trước biệt vườn của mình.

Kim Hoàng niềm nở bước lại "Ồ đây không phải Điền lão gia sao? Sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này?

Điền lão gia bước xuống vừa vặn thấy Kim Hoàng đi đến gần mình, vui vẻ đáp lời "Haha, đã sắp thành người một nhà, còn câu nệ gì nữa. Đây là tới thăm ông thông gia không phải sao. Đừng trách một nhà bốn người đông đúc phiền phức nhé"

Quen biết nhau hơn nữa đời người, đi một vòng lại trở thành người một nhà. Không nói cũng biết hai người vui vẻ đến thế nào.

"Chào ông thông gia" Điền lão phu nhân phụ họa theo chồng.

"Chào Kim lão gia, con là Điền Viễn, đây là vợ con Lý Ái, hân hạnh được gặp ngài". Điền Viễn sau khi xuống xe cũng nhanh chóng hành lễ.

"Tốt rồi, mọi người đều bảo là một nhà, còn không mau vào" Nói rồi, Kim lão gia nhanh chóng mở rộng cổng nghênh đón.

Thái Hanh lúc này cũng đã dậy từ sớm, đang loay hoay nấu bữa sáng trong bếp.

Nghe thấy tiếng cười nói rất lớn từ ngoài phòng khách, vẫn mang nguyên tạp dề, cậu chạy nhanh ra xem thử ông ngoại đang làm gì. Nhác thấy cả nhà Điền gia mới vừa gặp hôm qua hiện đang đứng đầy trong phòng khách nhà mình, cậu trợn mắt xém chút nữa vứt luôn đôi đũa đang cầm trên tay.

Lý Ái vừa bước vào cửa nhưng cũng tinh mắt nhận ra Thái Hanh, bà nhanh nhẹn đi lại chỗ cậu cười nói "Thái Hanh dậy sớm quá nhỉ, con đang nấu bữa sáng à? Giỏi thế?"

Được mẹ Điền thân thiết bất ngờ làm cậu vừa vui vừa ngại.

Kim lão gia thấy cháu ngoại mình lúng túng không biết trả lời thế nào liền tiến tới giải vây "Cả nhà thông gia chắc chưa ăn sáng đúng không? Nhân tiện Thái Hanh đang nấu dở bữa sáng, cùng ăn chung với chúng tôi cho vui. Lúc nào cũng chỉ có hai ông cháu, chẳng mấy khi đông vui thế này"

"Vậy thì chúng tôi không khách sáo đâu" Điền lão phu nhân cười mỉm đáp lại.

Thực ra bà rất bất ngờ khi biết được con dâu nam sắp cưới của Điền gia còn biết cả chuyện bếp núc. Không phải mấy thanh niên ngày nay chỉ toàn ăn thức ăn nhanh không à.

Không nhanh không chậm chờ thêm ba mươi phút, một bàn ăn thanh đạm bốc khói thơm phức hấp dẫn năm người đang trò chuyện vui vẻ ở phòng khách.

"Dạ mời mọi người xuống ăn cơm ạ." Thái Hanh tay vừa lau tạp dề vừa hớn hở chạy lên mời cơm.

Sau khi năm vị đại nhân an tọa, cậu nhanh nhẹn bới cơm cho từng người, sau đó ngồi xuống, mắt long lanh nhìn quanh, hận không thể nhanh một chút nhận được sự khen ngợi của mọi người.

Nhìn một bàn ăn đầy đủ cơm canh, rau, thịt, Điền gia không thầm cảm khái, quả nhiên họ đã nhặt được bảo bối rồi. Ngoại trừ là nam thì cho tới bây giờ vẫn chưa có chỗ nào để chê cả.

Điền lão gia cầm đũa gắp món rau xào đơn giản cho vào miệng, không thể bằng với đầu bếp năm sao được thuê nấu ăn tại biệt thự của Điền gia, nhưng cũng đã rất ngon rồi. Nghĩ đến đây là đồ ăn con dâu nam mình nấu, ông bất giác ăn nhiều hơn một chút.

Nhìn gia trưởng đã dùng bữa, mọi người cũng vui vẻ vừa trò chuyện vừa thưởng thức bữa ăn đầm ấm này.

Sau khi ăn xong, nhân lúc Thái Hanh dọn dẹp nhà bếp, Điền Kim lão gia hai người nhịn không được chơi vài ván cờ vây. Ba mẹ Điền cũng không nhàn rỗi xin phép đi thăm quan xung quanh biệt vườn.

Đợi đến lúc hai lão nhân kết thúc ván cờ cũng đã gần trưa. Mọi người quây quần quanh chiếc bàn nhỏ ngoài vườn. Gió thổi xuyên qua cành cây mát rượi, đâu đó lâu lâu còn nghe được tiếng chim hót, tâm trạng ai ai cũng thả lỏng, rất thư thái.

Uống ngụm nước trà "con dâu" pha cho, Điền lão gia bắt đầu mở lời "Thật sự đường đột gặp ông thông gia thế này, cũng không biết bắt đầu từ đâu. Chắc ông cũng biết là Chính Quốc nhà tôi đang nằm viện..."

Thấy Điền lão gia úp mở, Kim lão gia cũng không muốn mối quan hệ trở nên ngại ngùng như vậy bèn giành lời nói trước.

"Thật sự phải cảm ơn mọi người đã giúp đỡ cháu Thái Hanh nhà tôi. Còn về việc cưới xin của hai đứa nhỏ, mọi người quyết định thế nào, tôi sẽ không phản đối. Nên nếu có sắp xếp gì, mong mọi người cứ thẳng thắn chia sẻ"

Nhận được lời đồng ý sảng khoái của Kim Hoàng, Điền lão gia như trút được gánh nặng, ông tiếp lời.

"Chúng tôi tính là sẽ để Thái Hanh chuyển vào Điền gia. Dù sao sau này sẽ phải thông cáo với báo chí bên ngoài, nên Thái Hanh thân là "vị hôn thê" cũng phải thường xuyên đến chăm sóc Chính Quốc mới hợp lẽ. Tất nhiên chúng tôi sẽ không ủy khuất cháu, chỉ là thay Lý Ái trò chuyện với cháu nó thôi, không có gì nặng nhọc."

Kim lão gia nghe đến đây cười nói "Ông thông gia, đừng có xem thường Thái Hanh của tôi chứ, đừng nói chăm một Chính Quốc, mười Điền Chính Quốc cũng không thành vấn đề"

"Dạ đúng ạ, con không phiền, ngược lại còn rất thích chăm sóc người khác" Thái Hanh ngồi bên cạnh phụ họa.

Cậu mà không mau chóng bày ra điểm mạnh của bản thân, lỡ mà không "gả" đi được, có phải người ta sẽ từ hôn không? Vất vả lắm mới kiếm được mối chỉ cần chăm sóc người bệnh là thoát khỏi gia đình nhà bố đẻ, cậu phải nắm thật chắc.

"Haha, nếu hai người đã nói vậy thì Chính Quốc đành phiền Thái Hanh rồi. Nói là chuyển vào ở Điền gia, nhưng Thái Hanh vẫn có thể về thăm nhà bất cứ lúc nào, ông cứ yên tâm." Điền lão gia hứa hẹn chắc chắn.

"Còn về phần đăng ký kết hôn, thì như thỏa thuận. Sau khi Thái Hanh tròn hai mươi tuổi, nếu cháu ông vẫn muốn kết hôn với Chính Quốc, chúng tôi cũng không phản đối. Còn nếu không muốn thì dài nhất là ba năm. Sau ba năm mà Chính Quốc nhà tôi không tỉnh lại, Thái Hanh sẽ được tự do. Ông thông gia có gì phản đối không?"

"Thái Hanh con thấy sao?" Kim lão gia nhìn qua cháu trai.

Thái Hanh theo phản xạ ngước lên nhìn lại ông ngoại, lại rụt rè nhìn sang bốn người Điền gia. Cậu nhỏ giọng nói "Vậy nếu lúc con tròn hai mươi mà vẫn muốn kết hôn với Điền thiếu gia cũng được ạ? Mọi người cũng biết con là nam, về phương diện kia, thật sự không có cách nào đáp ứng được mong mỏi của mọi người"

Nói giỡn sao, khó khăn lắm mới kiếm được một lão chồng bị bệnh, ngu gì không cưới. Bỏ lỡ cơ hội này, thể nào ông ngoại cũng bắt đi xem mắt, không bằng chăm sóc Điền cái gì Quốc đó cả đời, ngược lại tha hồ làm điều mình thích. Cậu cười thầm trong lòng.

Thực tế thì con nối dõi đúng thật là nỗi lo chung của hai bên, nhưng dù sao trước đó Điền gia cũng đã thống nhất cách giải quyết nên bốn người cũng không quá để ý. Ngược lại mọi người càng bất ngờ với câu hỏi của Thái Hanh hơn. Không nghĩ cậu sẽ muốn kết hôn với Chính Quốc như thế.

Lý Ái lo lắng hỏi "Thái Hanh à, con suy nghĩ kỹ chưa? Bác cũng nói thẳng với con là bệnh tình của Chính Quốc không khả quan như lần trước bác thông báo ở bữa tiệc đâu. Có thể cả đời này nó cũng không thể tỉnh lại được. Con chấp nhận sống vậy cả đời sao?"

"Dạ không sao ạ. Con đã có gần năm năm chăm sóc rất nhiều loại người, trẻ có già có bệnh có, nên vấn đề đấy con không quan tâm. Gia đình bác đã giúp đỡ con thoát khỏi Lâm gia, con cũng muốn góp chút sức mọn cho Điền gia. Biết đâu với kinh nghiệm của con, Điền thiếu gia một ngày nào đấy sẽ tỉnh lại, mọi người lại đoàn viên không phải sao ạ?"

Để tăng thêm tính chắc chắn trong lời hứa của mình, Thái Hanh nói xong thì mím môi, mắt mở to, hai tay nắm chặt, đầu gật lên gật xuống liên tục, trông giống như đứa trẻ nhỏ nóng lòng muốn thể hiện bản thân với bố mẹ. Tâm của mẹ Điền cũng mềm nhũn theo từng lời nói của Thái Hanh.

Sau khi thống nhất toàn bộ vấn đề, Điền gia cũng không nán lại nữa, chào tạm biệt hai ông cháu, liền một đường chạy xe quay về A thị. Cả hai ngày nay vẫn chưa vào thăm Điền Chính Quốc, mẹ Điền cũng sốt ruột.

Đến khi xe của Điền gia đã thành một chấm nhỏ phía xa, hai ông cháu Kim gia mới dắt nhau vào nhà.

Chưa kịp đặt mông ngồi xuống uống nước, Thái Hanh đã bị ông ngoại mình gặng hỏi "Thái Hanh, có thật cháu muốn kết hôn với thiếu gia Điền? Cháu thậm chí chưa nhìn thấy cậu ấy bao giờ sao có thể tùy ý quyết định như vậy? Ông không phản đối nhưng cháu cũng phải cho ông một lời giải thích thỏa đáng chứ"

"Hình anh ấy cháu thấy hoài. Mấy đứa con gái lớp cháu lúc nào chẳng cầm vài tờ báo kinh tế có hình Điền thiếu gia mà chuyền tay nhau. Lớn lên anh tuấn, cao ráo, lại danh tiếng tốt. Chẳng qua bây giờ đang nằm thực vật thôi mà ông"

Cậu không suy nghĩ liền bồi thêm "Mấy người mà nằm thực vật ấy, sống dai lắm, ông ngoại đừng lo cháu thành góa phu. Hì hì"

Hết nói nổi cháu trai, Kim lão gia bất lực lắc đầu, lại không quên nhắc nhở.

"Mai là cháu phải dọn qua nhà họ Điền rồi, lo chuẩn bị đồ đạc đi. Đến nơi ở mới tuy đã có người giúp việc, cũng đừng có coi mình là khách, phải biết sống cho đúng mực, vẫn phải chăm chỉ đi học, việc nhà cũng đừng lười biếng đấy biết chưa. Còn phải biết tự chăm sóc sức khỏe, khi nào nhớ ông thì về đây"

Nói gần mười phút ông ngoại vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, Thái Hanh nghe đến tai đã mọc kén, nhào qua ôm chầm lấy Kim lão gia, bán manh nói "Cũng không phải là chưa xa cháu vài ngày bao giờ cơ mà. Hay ông theo cháu đi Điền gia luôn, dù sao cũng là bạn cờ với nhau, chắc nói khó người ta cũng đồng ý đấy ạ". Vừa nói cậu vừa cọ cọ cằm vào lưng ông ngoại.

Kim lão gia rất nhanh lắc đầu bác bỏ ngay đề nghị của Thái Hanh.

Việc kết hôn này ngay từ đầu vốn dĩ đã theo cách thức không bình thường mà thành lập. Định mệnh sắp đặt hai con người không hề liên quan trở thành hai nửa còn lại tối thân cận của nhau. Kim lão gia lần nữa khẽ thở dài, đi được bao xa đành tùy vào duyên phận vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top