Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấm thoắt thì cũng đến ngày tổ chức lễ cưới của hai cặp vợ chồng đang chiếm giữ toàn bộ hot search những ngày gần đây. Tin tức về thời gian và địa điểm của buổi lễ sau khi được công bố công khai trên mạng thành công kéo đến sự chú ý cực kỳ lớn từ không chỉ trong nước mà cả ngoài nước.

Bên trong đại sảnh bây giờ đang chật kín họ hàng đôi bên, bạn bè, đối tác, người ra kẻ vào chào hỏi vô cùng rôm rả. Vì cả hai cặp đều là kết hôn đồng tính, nên không có việc đằng gái kiêng cữ hạn chế gặp đằng trai này nọ. Thành ra Điền Chính Quốc và Lâm Tây đều nhất quyết bỏ của chạy lấy người lẻn vào phòng chờ của vợ mình để cọ sự quan tâm.

“Ba nhóc con đâu rồi? Không phải anh cần tiếp đón khách khứa hay sao mà chạy vào đây? Đừng để anh Lâm Tây ở ngoài đó một mình, em trang điểm xong cũng sẽ ra luôn mà” Kim Thái Hanh đang được sửa sang lại đầu tóc nhưng Điền tổng cứ đứng bên cạnh nhìn chăm chăm làm thợ trang điểm run tay không tập trung được, mãi vẫn chưa xong. Cậu đương nhiên biết nguyên do từ đâu nên không nặng ko nhẹ mở miệng thỉnh chồng lớn ra khỏi phòng.

“Ba nhóc kia đang được mẹ chăm chút ở phòng chờ bên cạnh ấy. Không biết đã ướm thử bao nhiêu bộ rồi mà vẫn chưa vừa lòng. Cứ tình hình này chưa đến mười phút nữa em sẽ được nghe thấy tiếng khóc truyền tới đây cho mà xem” Điền Chính Quốc nhàm chán không có gì làm lại đi nghịch đuôi tóc của vợ vừa mới được vuốt keo chỉnh tề xong.

“Anh đi ra ngoài tiếp khách ngay cho em. Để một mình ông bà và cha ở ngoài sảnh anh không thấy hổ thẹn à?” Kim Thái Hanh bực mình lớn tiếng, có biết là từ lúc hắn vào đây thì tốc độ làm việc của thợ trang điểm giảm hẳn đi không.

“Được rồi, được rồi. Anh đi là được chứ gì, chồng nhỏ đừng có tức giận trong ngày vui của chúng ta, không phải điềm lành, không phải điềm lành”. Điền Chính Quốc vừa vuốt đuôi ngựa vừa nhanh chân chuồn mất.

Đám thợ trang điểm sau khi thấy Điền tổng luôn lạnh lùng sắc đá lại có thể “hiền như cún” trước mặt vợ thế thì không khỏi bật cười. Thợ trang điểm chính chỉ mới tiếp xúc không lâu nhưng cũng biết tính cách mềm mỏng dễ nói chuyện của Kim Thái Hanh, gan lớn còn nói đùa thêm một câu “Đây là nhất em rồi còn gì, có người chồng hoàn hảo mọi mặt lại còn chiều vợ như vậy, thật ganh tị mà”

Kim Thái Hanh bĩu môi không đáp lại. Đây là mọi người chỉ nhìn được cái mặt nổi của nó, còn cái mặt chìm thì Điền Chính Quốc đã giấu rất sâu rồi, làm gì có ai phát hiện ra nữa. Chỉ tội cho cậu thôi, có muốn rút chân ra khỏi vũng bùn này cũng đã muộn rồi. Kim Thái Hanh tự cảm thấy đau lòng cho bản thân mà thở dài một cái.

Bên Kim Thái Hanh đã nháo một trận như vậy thì bên A Bảo cũng không hề kém cạnh. Điền Chính Quốc trốn việc thì Lâm Tây cũng trốn. Chẳng qua y chưa kịp thò mặt vào trong đã bị A Bảo đá ra tới đại sảnh rồi. Đây có thể nói là sự khác biệt giữa người dịu dàng và kẻ bạo lực. Nếu Điền tổng mà thấy được một màn này còn không cười thẳng mặt thằng bạn mới lạ, ít nhất hắn vẫn thành công chen chân được vào trong phòng chờ.

———-

Sau gần một buổi sáng người nào việc nấy tất bật ngược xuôi, cuối cùng buổi lễ cũng chính thức được bắt đầu. Điền gia và Lâm gia lần này đang muốn làm lớn một phen nên không có ý định che dấu hay dùng quyền lực để ngăn cản truyền thông đưa tin. Ai có thiệp mời đều được săn sóc hết mình, nếu không có cũng được hướng dẫn đến chỗ đứng thích hợp, tránh làm phiền đến buổi lễ. Có thể quay phim thoải mái, chụp ảnh thì yêu cầu tắt flash. Khỏi phải nói, hầu như tất cả phương tiện truyền thông lúc này đều chú mục vào lễ đường ở khách sạn L.

Tiếng nhạc nổi lên cũng là lúc hai phu phu cùng nhau bước vào. Các cặp vợ chồng bình thường khác đều là bố dẫn cô dâu vào giao cho chú rể, lần đầu tiên lại có thể loại hai cặp phu phu đều cùng nhau bước vào, đã vậy mỗi bên còn bồng theo một đôi “tiểu đồng tử” vô cùng, vô cùng đáng yêu nữa. Phu phu Điền gia trên tay mỗi người là hai nhóc con sinh đôi Simba và Timon, còn phu phu Lâm gia trên tay là hai nhóc con Pumbba và tiểu Cầu.

Lần đầu tiên tiểu Cầu được tiếp xúc với đám đông như vậy nên ít nhiều có một chút sợ sệt, nhưng rất may nhóc vẫn chừa mặt mũi cho hai ông bố trẻ, cả chặng đường cho dù chôn toàn bộ mặt mình vào ngực A Bảo vẫn tuyệt nhiên không khóc chút nào. Quả nhiên cha nuôi là minh tinh thì con trai cũng không thể quá kém được.

Trái ngược với tiểu Cầu vẫn đang trốn tránh kịch liệt ống kính, ba nhóc con nhà Điền gia đã có kinh nghiệm trong tiệc đầy tháng nên vô cùng phối hợp nhoẻn miệng cười suốt đường đi. Nhất là bé Pumbba, người ta càng quay cận cảnh thì nhóc lại càng cười lớn hơn. Hai cặp mắt to tròn bây giờ đã chuyển thành hai mảnh trăng khuyết trông yêu không thể tả. Có thể dự kiến được đầu đề bài báo ngày mai của không ít trang tin tức nhất định sẽ là ảnh chụp của bé Pumbba.

Con đường đến bục cha sứ đang đứng chỉ chưa đầy năm mươi mét nhưng bốn người phải mất gần ba mươi phút, xoay đủ mọi tư thế, làm đám nhà báo thỏa mãn tác nghiệp ngược xuôi mới có thể đến được đích. Ý tưởng ôm bốn nhóc con đi diễu hành này đều là do Lý Ái khởi xướng. Cái gì mà con cũng đều có, còn cần cha mẹ dắt tay vào lễ đường làm gì.

Ai ngờ số lượng fan của bọn nhỏ còn nhiều hơn sự tưởng tượng của họ, thành ra mới có tình trạng tắc nghẽn giao thông như vừa nãy. Bốn nhóc con sau khi hoàn thành tốt nhiệm vụ liền được đưa vào sau cánh gà, cả bốn đều nhanh chóng chui vào lòng ông bà nội ngoại để uống sữa và đi ngủ trưa. Dù sao cũng chỉ mới vài tháng tuổi, vận động cơ mặt cũng tốn sức lắm chứ bộ.

An bài cho tụi nhỏ xong xuôi thì cũng là lúc buổi lễ tới phần quan trọng nhất. Giọng cha sứ trầm ấm đọc lời thề vang lên khiến cho cả A Bảo lẫn Kim Thái Hanh đều căng thẳng thêm vài phần, hai tay không tự chủ nắm chặt lấy tay bạn đời của mình. Cho đến khi Điền Chính Quốc và Lâm Tây dở khóc dở cười giật nhẹ vạt áo của hai người thì cả hai mới biết đã đến lượt mình trả lời.

Sau hai câu nói “Tôi nguyện ý” nhỏ xíu như ruồi kêu của A Bảo và Kim Thái Hanh, cũng là lúc đôi bên trao nhẫn cưới cho nhau. Hình ảnh mang tính giật gân như vậy đương nhiên không thoát khỏi màn hình của đám nhà báo rồi. Vốn không quen được người để ý, A Bảo và Kim Thái Hanh ban đầu còn ngại ngùng, cảm thấy hình như mình chơi trội, nhưng có vẻ như hai tên chồng còn lại không nghĩ như vậy. Trao nhẫn xong liền vô tư ôm ấp, vô tư tạo dáng cứ như thể mình là ảnh đế đến nơi rồi ấy.

A Bảo và Kim Thái Hanh đương nhiên là không tình nguyện, nhưng vì vẫn đang bị vây quanh bởi đám đông, cũng ko dám thượng cẳng chân hạ cẳng tay dạy bảo chồng. Cả hai đều ngầm nhất trí đến tối sẽ tính toán lại sau.

Nhưng hai vị tân lang ngây thơ non nớt đâu có ngờ, thực tế luôn luôn tàn khốc hơn trong suy nghĩ, đêm động phòng sắp tới chưa biết là ai sẽ tính toán ai đâu.

——-

Buổi lễ kết thúc cũng là lúc tiệc rượu bắt đầu. Rất ít khi được quang minh chính đại chuốc say Điền tổng tài mà không bị ăn chửi, đám nhân viên cốt cáng trong công ty mà cầm đầu là phó tổng Quốc Huy liều mạng hết rót rồi lại rót.

“Đến, uống, phạt cậu cái tội theo vợ bỏ cuộc chơi” Này là Quốc Huy mở đầu.

“Đến, uống, phạt cậu cái tội có con mà còn giấu diếm” Này là Minh Châu tiếp lời.

“Anh Chính Quốc, đến, uống, phạt anh cái tội dùng việc công vào việc riêng, xin nghỉ quá nhiều” Này là Thanh Sơn không biết sợ là gì học đòi hai đàn anh đàn chị.

Điền Chính Quốc bị liên tiếp ba người mời rượu, mặt không đổi sắc chấp nhận hết. Đến người thứ tư, trợ lý Minh Đức, y cũng đang tính học đòi đồng bọn lên giọng sẵn sàng thì lại nghe thấy tiếng nói lạnh như băng của ông chủ vang lên.

“Tôi còn chưa có nghỉ hưu chuyển nhượng cho con trai tôi đâu. Chính xác hơn là chúng nó bây giờ chỉ mới được hai tháng tuổi, gánh vác cả Lý Thịnh có vẻ hơi quá sức. Còn cả một quãng đường dài chúng ta phải đi với nhau nữa đấy. Anh em suy nghĩ kĩ trước khi hành động nhé”.

Minh Đức tay cầm ly rượu đưa đến giữa không trung liền rụt về ngay tức khắc. Điền tổng quả nhiên là Điền tổng, không phải là người mà chúng ta có thể chọc vào.

Sau câu nói cảnh cáo của hắn, chỉ còn Quốc Huy và Minh Châu là vẫn không đếm xỉa đến lời sếp, liều mạng chén tạc chén thù. Nhưng chỉ cần đám nhân viên còn lại ngoan ngoãn cũng đủ để hắn thoát khỏi bàn nhậu này mà vẫn giữ được tỉnh táo rồi.

Kim Thái Hanh vừa mới sinh con xong, đương nhiên sẽ không ai ngu ngốc đi mời cậu uống đồ có cồn. Tuy vậy cũng vì cụng quá nhiều ly nước ép trái cây mà bản thân cậu luôn phải đi đi về về nhà vệ sinh không ít lần.

Lần đi đầu tiên còn có A Bảo hộ tống theo, nhưng đến lần thứ ba thì thì nó cũng bị lôi kéo đi mừng rượu nên Kim Thái Hanh đành tự đi giải quyết một mình. Dù sao ở trong khách sạn lớn, cũng không ai dám có ý định gì xấu.

Vì có suy nghĩ đơn giản như vậy nên cậu vô tư không thèm báo cho chồng lớn, cứ thế lên tầng hai vào nhà vệ sinh dành riêng cho gia đình chú rể để giải quyết cho nhanh, ở dưới khu vực khách khứa người xếp quá đông cậu chờ không nổi.

Ba phút trôi qua……

“Á….”

Tiếng hét của Kim Thái Hanh vang vọng khắp tầng hai cũng không mảy may gây ra bất cứ sự chú ý nào từ hội trường tiệc rượu ở tầng một. Tiếng nhạc xập xình cộng thêm tiếng nói cười, có bắc loa lên chưa chắc đã có ai nghe thấy.

Kim Thái Hanh ôm mặt quỳ xuống giữa sàn nhà vệ sinh, chờ đợi sự đau đớn sẽ xuất hiện ngay sau đó. Nhưng không hề có bất kỳ điều gì khác thường xảy ra. Cả gương mặt cậu ướt nhẹp, theo lý lúc này cơ thể cậu phải bỏng rát đến không chịu nổi mới đúng chứ???

“Chờ chút, hình như đây là nước lọc mà, đúng không nhỉ?”

Kim Thái Hanh tò mò đến nỗi còn dùng ngón tay quẹt chút nước bỏ vào miệng xem thử phán đoán mình có đúng không?

Lâm Giai Ân vốn dĩ không nên xuất hiện lúc này đang toàn thân mặc áo quần bảo hộ, mặt đeo khẩu trang đứng thở dốc ngay bên cạnh. Trên tay cầm bình rỗng còn đang nhỏ nước xuống sàn, bằng chứng cho thấy đống nước trên người Kim Thái Hanh lúc này đều là do cô ta hắt vào.

Đợi gần một phút vẫn không hề thấy cảnh tượng như mình dự kiến, Lâm Giai Ân bàng hoàng trợn mắt lẩm bẩm “Tại sao? Tại sao lại như vậy? Rõ ràng tao đã chuẩn bị axit đậm đặc cho mày rồi cơ mà. Tại sao bây giờ tất cả lại chuyển thành nước lọc?”

Lâm Giai Ân như mất khống chế lao đến nơi Kim Thái Hanh quỳ gần đó đang vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Ngay khi tay của cô sắp chạm được đến cổ cậu thì bị một lực cản rất mạnh kéo giật ngược lại.

“Trò chơi kết thúc được rồi đấy, Lâm Giai Ân tiểu thư”

——-

“Các người là ai? Ai cho phép các người trói tôi?” Lâm Giai Ân lúc này vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết phát điên hò hét hòng tránh thoát gọng kìm của hai nam nhân trong bộ đồ vệ sĩ phía sau.

“Là tôi. Điền Chính Quốc” Chỉ năm từ đơn giản cũng thành công khiến Lâm Giai Ân nghẹn họng, cả cơ thể thoáng chốc như bị rút cạn sức lực. Cô sợ hãi đến mức không thể tự mình đứng vững được nữa.

Điền tổng sau khi khai báo tên họ xong cũng chẳng quản tình trạng của Lâm Giai Ân đã thành thế nào, hắn nhanh chóng đi thật nhanh đến bên người Kim Thái Hanh vẫn đang ngơ ngác, mắt mở to tự hỏi chuyện gì đang xảy ra lúc này.

Cả phần thân trên của cậu ướt nhẹp vì nước, cũng may không phải mùa đông, nếu không với tình trạng cơ thể vừa mới sinh con xong có khi lại bị cảm lạnh thì chết.

Nhận khăn tắm từ tay vệ sĩ, Điền tổng thành thục lau sạch vết nước bám trên người vợ mình, sau đó không do dự bế xốc cậu lên bước ra khỏi nhà vệ sinh, hướng phòng nghỉ lầu ba mà đi lên, miệng vẫn không quên ra lệnh cho thuộc hạ.

“Một người nhanh chóng báo cho gia đình tôi kế hoạch hôm nay đã thành công mỹ mãn, nói họ thay mặt tôi tiếp tục tiếp đãi và chào hỏi quan khách. Một người khác theo dõi tình hình vợ chồng Lâm Hải. Tất cả những ai còn lại thì đem Lâm Giai Ân đến quán Z cho tôi, tiện thể bảo ông chủ ở đó chuẩn bị đầy đủ như tôi đã yêu cầu trước đó”

Kim Thái Hanh vừa được chồng lớn ôm vào ngực vừa nghe hắn dặn dò mà ù ù cạc cạc. Hình như có tiết mục gì đấy mà mình không được tham gia thì phải??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top