Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ lần qua đêm ở nhà Điền Chính Quốc, đã ba tháng trôi qua Tại Hưởng không gặp lại cậu ấy.

Đôi lúc cũng muốn mời Điền Chính Quốc đi ăn cơm để trả lại vài lần ân tình nhưng mà mỗi lần gọi điện thoại thì cậu ấy chỉ nói chừng hai ba câu sau đó liền bảo rất bận. Lần nào Tại Hưởng gọi đến cũng chỉ có một lý do: có hẹn với đối tác. Dần dần Kim Tại Hưởng thấy Điền Chính Quốc bận như vậy nên cũng không làm phiền nữa, quyết định chỉ chuyên tâm vào công việc của mình và chăm sóc cho bệnh tình của Phác Chí Mẫn.

Lần hẹn điều trị đầu tiên của Phác Chí Mẫn đã đến, có điều Kim Tại Hưởng vẫn chưa nói rõ ràng cho nó biết lại không có cách nào mở miệng, đành biện bừa lý do để Phác Chí Mẫn cùng mình đến bệnh viện.

Bệnh viện nhà nước gần khu công trường nên lúc nào cũng rất đông người, cơ sở vật chất không cao cấp lại còn có chút cũ, miễn cưỡng lắm chỉ có thể nói độ chuyên môn của bác sĩ là tạm được. Nhưng giờ đâu còn phương pháp nào khác, bệnh viện tư nhân thì đâu có tiền để chạy chữa, Kim Tại Hưởng nghĩ ngợi nhiều ngày thôi thì ra quyết định trước mắt cứ cố gắng hết sức, đến đâu hay đến đấy.

Kim Tại Hưởng bảo Phác Chí Mẫn ngồi chờ ở ngoài để mình đi làm thủ tục chữa trị. Từ trên cao nhìn xuống thấy sắc mặt nó nhợt nhạt, trong lòng anh không khỏi xót xa đưa tay vuốt vuốt đôi má mềm mịn, trước khi đi còn hỏi:

"Có khát nước không?"

"Em không! Anh đi mau rồi về, đừng có đi lâu quá đó nha!"

Kim Tại Hưởng im lặng gật đầu, xoay người đi đến khu vực đăng ký thủ tục. Trước giờ chỉ nghe bệnh viện này đông người, thực không ngờ lúc trông thấy đã nghĩ ngay tới tình cảnh những cửa hàng đồ hiệu giảm giá mạnh. Ồn ào và hỗn loạn. Kim Tại Hưởng cùng dòng người chen chúc không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng gặp được nhân viên phụ trách. Cũng may trước khi đến đây anh đã tham khảo tự điền hết thông tin cần thiết vào mẩu giấy nên giờ chỉ cần đưa nhân viên nhập liệu cùng với một sấp tiền mặt là xong.

"Xin lỗi anh, hiện tại gói bảo hiểm bên chúng tôi không nhận trả góp viện phí."

"Hả? Tôi không hiểu lắm?"

"Tức là quy định chỉ có thể hưởng gói bảo hiểm y tế với điều kiện phải thanh toán toàn bộ tổng viện phí cho một lần! Còn chọn trả chia nhỏ thì không được!" 

"Cô kiểm tra lại giúp tôi đi, sao tôi chưa nghe điều này bao giờ?" - Kim Tại Hưởng bối rối, hoang mang, vô vàn cảm xúc tiêu cực khác thi nhau nổi lên sau khi nghe thấy điều kiện thanh toán viện phí.

"Không có lầm thưa anh, điều kiện đúng là như vậy!" - Nhân viên đưa đến trước mặt anh tờ giấy chi tiết về việc sử dụng quỹ bảo hiểm cùng với sấp tiền mặt ít ỏi ban nãy. Kim Tại Hưởng nhìn nhìn tờ giấy, thấy đúng là không lầm thật.
Cảm xúc hỗn độn trong anh cứ không ngừng dâng trào như ngọn thủy triều, bất lực không thôi. Lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để thanh toán đây? Nếu không thể chữa trị thì Phác Chí Mẫn phải làm sao? Kim Tại Hưởng chọn phương án mặt dày năn nỉ, mặt dày trình bày hết hoàn cảnh của mình mong mỏi một chút thương cảm, hồi lâu đã nói đến miệng lưỡi khô khốc rồi nhưng mà vẫn vô ích, người ta có thông cảm với anh thì người ta cũng chỉ là nhân viên làm công ăn lương thôi, đâu có quyền quyết định.
Những người xếp hàng phía sau cũng chờ đợi để làm thủ tục bắt đầu mất kiên nhẫn, buông lời mắng chửi Kim Tại Hưởng. Anh biết rằng bằng tất cả sự cố gắng của bản thân vẫn chẳng thể làm gì cả, dù cho cố gắng đến hơi thở cuối cùng. Kim Tại Hưởng vụt chạy khỏi đám đông, chạy mãi chạy mãi, chạy đua cùng cảm giác tự trách móc bản thân, trong khoảnh khắc gần như không biết thứ gì mới chạm đích trước. Chạy càng lúc càng nhanh, nước mắt không tự chủ đã làm ướt hàng mi dịu dàng. Cho đến khi bị một lực cản mạnh mẽ nào đó chắn trước mặt, cả người theo lực cản ngã nhào xuống đất dẫn đến hoa mắt chóng mặt chẳng biết chuyện gì xảy ra. Lúc nhận thức trở lại đã thấy đang nằm trên ngực người ta thở hổn hển.

"Tôi xin lỗi, anh không sao chứ?" - Kim Tại Hưởng bối rối, ngồi dậy khỏi người của người đàn ông đó, Tại Hưởng biết cơ thể anh không phải nhỏ nhắn gì cả, đã đạt mức chiều cao trung bình giành cho nam giới nên việc ngã đè lên người khác thật bất tiện. Anh luống cuống tay chân đỡ người ta dậy, mặc kệ thân thể mình ẩn đau vẫn nhiệt tình đem đất cát trên bộ đồ thẳng thớm của người đó phủi phủi xuống. Hai hàng nước mắt chực trào ban nãy như gặp phải động lực thích hợp, thuận thế rơi xuống không ngừng.

"Xin lỗi anh, hức, là tôi không cố ý!"

"Được rồi! Ngừng! Tôi đâu có bắt đền cậu đâu, sao lại khóc thế kia?" - Người đàn ông sau cú va đập bởi Kim Tại Hưởng không có thương tích gì cả, cũng không buồn chấp nhặt vì người ta cuống quýt xin lỗi đến vậy rồi, nhưng người con trai lớn đến chừng này vẫn khóc nhè khi bị ngã thì lần đầu anh ta mới gặp.

"Anh thật sự không sao chứ, hức... ?"

Tiếng nấc cứ bật ra từ trong cuống họng Kim Tại Hưởng, dù anh đã cố ổn định cảm xúc của mình nhưng mà không có tác dụng. Chuyện của Phác Chí Mẫn làm Kim Tại Hưởng đau lòng quá, cứ nghĩ tới là muốn khóc, sẵn lúc va phải người khác nên cảm xúc cũng theo đó vỡ oà chứ nào đâu phải vì ngã nên khóc. Nước mắt như hai dòng suối chảy miết, làm đôi mắt nhoè đi, Kim Tại Hưởng đưa tay lên quệt quệt. Bộ dạng khóc như trẻ con này lại thu hút người đàn ông đó, anh ta vẫn ngồi bệt trên nền đất bối rối không biết phải làm sao để Kim Tại Hưởng thôi khóc.

"Này! Tôi đã bảo không có bắt đền cậu, đừng khóc nữa mà! Này, người ta đang nhìn chúng ta kìa."

"Hức...! Anh cứ đi... hức... trước đi, tôi ngồi đây một chút, chỉ một chút thôi." - Kim Tại Hưởng nãy giờ vẫn không ngẩng mặt lên nên không biết người đàn ông trước mặt mình là ai, giọng nói trầm thấp nhưng lại ngọt ngào này hình như đã nghe qua ở đâu rồi. Còn chưa kịp nhìn xem là ai, người đàn ông đã lên tiếng trước.

"Kim... Kim cái gì nhỉ? À, Kim Tại Hưởng đúng không? Đừng khóc nữa, mau nhìn tôi, tôi là ông chủ cũ của cậu đây."

Ông chủ cũ?

Kim Tại Hưởng hơi giật mình, chậm chạp ngước mặt lên.

"Ông chủ Mẫn?"

"Phải! Là tôi! Giờ cậu có thể nín được chưa?"

Mẫn Doãn Kì chỉ mới gặp qua Kim Tại Hưởng có một lần nhưng bởi hảo cảm từ lần đầu gặp, hai người không thể không nhận ra nhau.

"Xin lỗi ông chủ Mẫn!"

"Bỏ đi bỏ đi, cậu không sao là tốt rồi! Bây giờ có tiện không? Chúng ta sang bên kia nói chuyện."

Hai người tìm một ghế đá gần đó ngồi xuống, Kim Tại Hưởng cứ tưởng anh ta vẫn truy cứu chuyện mình gây ra một đống hỗn độn tại quán bar rồi bỏ đi nên chuẩn bị sẵn tâm lý xin lỗi rồi thương lượng bồi thường. Nhưng Mẫn Doãn Kì sớm quên chuyện đó rồi, câu đầu tiên đã hỏi tại sao lại đến đây, có chỗ nào không khoẻ hay sao, Kim Tại Hưởng nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, không ngại đem chuyện bệnh tình của Phác Chí Mẫn kể hết cho anh ta nghe. Kể đến đâu nước mắt lại rơi đến đấy.

Thời tiết đang vào xuân, khí trời đỡ lạnh hơn hẳn, trong khuôn viên bệnh viện có nhiều tán cây xum xuê lá làm bầu không khí thật dễ chịu. Ở đâu đó có hai người đàn ông ngồi trên ghế đá, một người vừa khóc vừa nói, một người yên lặng lắng nghe.

Không biết qua bao lâu, Mẫn Doãn Kì vỗ mạnh lên thành ghế phía sau.

"Cái bệnh viện chết tiệt này còn dám làm ăn kiểu đó ư?"

"Không phải đâu, là lỗi của tôi không đọc kĩ điều kiện, không phải lỗi của họ."

"Thôi được rồi, cậu đừng lo lắng nữa! Ai bảo tôi là người tốt cơ chứ? Cho cậu này!" - Mẫn Doãn Kì thản nhiên rút từ ví ra một tấm danh thiếp đưa đến trước mặt Kim Tại Hưởng, tạm thời không nhìn đến chi tiết, chỉ thấy trên đó nổi bật hàng chữ Bệnh viện Mẫn gia.

Kim Tại Hưởng há mồm trợn mắt, anh biết bệnh viện Mẫn gia. Đây là bệnh viện tư nhân có chi phí chữa trị đắt đỏ nổi tiếng nhất nhì thành phố, người làm công ăn lương như anh thường hay nói với nhau rằng nếu bắt buộc phải đến đây dưỡng bệnh thì họ thà chọn cái chết.

Nhưng mà Mẫn gia? Bệnh viện thuộc gia đình họ Mẫn? Mẫn Doãn Kì?

Kim Tại Hưởng há mồm trợn mắt lần thứ hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top