Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ô tô của Điền Chính Quốc đỗ trước con hẻm vào nhà Kim Tại Hưởng, vì diện tích đường quá hẹp nên xe không thể nào chạy vào trong được, Kim Tại Hưởng thấy vậy nên bảo cậu ấy để anh xuống tại đây còn bản thân mình sẽ tự đi bộ vào. 

"Được rồi, hôm nay cảm ơn cậu đã đưa tôi về. Tôi xin phép đi trước! Cậu cùng Bánh Đậu cũng về cẩn thận nhé!" - Kim Tại Hưởng loay hoay tìm nút mở seatbelt, tay trái vô ý sờ soạng khắp thân trên của mình mới nhớ thì ra trên người anh vẫn đang khoác chiếc áo lạnh của Điền Chính Quốc liền vội vã cởi ra trả lại cho người ta. 

"Ah... tôi quên mất, thật ngại quá! Áo lạnh này trả.."  

"Không cần đâu!" - Đối với dáng vẻ khách sáo đến từng chi tiết nhỏ của người bên cạnh, Điền Chính Quốc thật sự hưởng ứng, sâu trong đáy mắt xuất hiện tia ấm áp không rõ lý do, khóe môi hoàn mỹ cong lên nhè nhẹ biểu thị một nụ cười ôn nhu, thực không muốn lấy lại áo khoác của chính mình chút nào cả. Thấy Kim Tại Hưởng vẫn có điểm không cam tâm mang về đồ vật của người lạ, Điền Chính Quốc lại nói tiếp.

"Từ đây về nhà anh còn phải đi bộ một quãng mà ngoài trời thì vẫn lạnh như vậy, anh cứ giữ lấy đi!" 

"Vậy cậu cho tôi xin phương thức liên lạc với cậu, sau hôm nay tôi sẽ giặt sạch rồi mang trả!" - Không đợi Điền Chính Quốc phản ứng với lời đề nghị của mình, Tại Hưởng đã lấy trong túi ra di động mở khóa sẵn đưa đến trước mặt cậu ấy, khiến Điền Chính Quốc không thể mở lời từ chối, đành cầm lấy chiếc điện thoại của Kim Tại Hưởng nhập dãy số của mình vào, Kim Tại Hưởng nhấn nút gọi đi, đến khi nghe tiếng nhạc chuông vang lên đâu đó trong xe xác định số của mình cũng đã hiển thị với bên đối phương mới an tâm thu điện thoại vào trong túi quần. Sau đó mở cửa xuống xe rồi cúi chào tạm biệt. Điền Chính Quốc âm thầm quan sát vẻ mặt không có cảm xúc nào khác của anh, đôi mắt tam bạch nghĩ gì đều hiện ra đó, một chút tạp ý suy nghĩ tính toán cũng không có luôn, cảm thấy người này tuy lớn hơn mình hai tuổi nhưng lại mang tâm tư đơn thuần, pha chút ngây thơ mà điềm tĩnh. 

Bình thường nếu là người khác nói câu đó với Điền Chính Quốc thì trong mười người sẽ có tám người mang ý nghĩ muốn tiếp cận cậu, muốn cùng cậu tạo mối quan hệ có thể tiến xa hơn, sau đó di động của Điền Chính Quốc mỗi ngày đều là những tin nhắn nhảm nhí. Điền Chính Quốc lại là kiểu người không thích náo nhiệt, không thích cùng mọi người tán gẫu chuyện trên trời dưới đất, nhu cầu có người yêu hiện tại lại càng không. Tiếp xúc với cậu nhiều nhất đó giờ cũng chỉ có gia đình và những người trong công ty, từ lúc tốt nghiệp đến nay đa phần thời gian của cậu đều giành cho công việc vậy nên đối với vấn đề giao tiếp để nạp thêm những mối quan hệ ngoài luồng đều được xếp vào loại chuyện không cần thiết! 

Phía Kim Tại Hưởng sau khi nhìn thấy xe của người đàn ông lăn bánh rời đi, anh mới xoay người bước dọc theo con hẻm đi vào nhà. Khu Chợ Hoa nơi anh ở bình thường vốn rất náo nhiệt, nhưng vào mùa lạnh rồi thì lại chẳng có bóng người, giờ này đã khuya các ngôi nhà san sát nhau cũng đều đóng kín cửa, chỉ còn con đường quen thuộc chìm trong màn đêm mà thôi. Thật sự lâu lắm rồi Kim Tại Hưởng mới về trễ như thế này kể từ lần đi uống cùng với các đồng nghiệp, hôm nay lại bởi vì một người vừa mới quen, lại còn để bản thân bị nhiễm lạnh, đầu đau buốt hết cả lên, loại trải nghiệm không trân trọng bản thân này Kim Tại Hưởng không mong có lần sau. Nhưng phải nói đến nếu lúc nãy Điền Chính Quốc không xuất hiện kịp lúc, sợ là anh đã bất tỉnh ngoài đường không ai hay biết. Về điểm này, Kim Tại Hưởng đồng ý người đàn ông đã đưa anh về ban nãy không phải hạng người đáng ghét.

Áo chống lạnh của Điền Chính Quốc khoác trên người Kim Tại Hưởng có hương nước hoa nam tính, tuy đã ngạt mũi nhưng thi thoảng anh vẫn ngửi thấy nó phảng phất trong không khí, mùi thơm này cực kì tinh tế, tựa như chuyển đổi cảm giác từ hương vị mạnh mẽ trưởng thành đến nhẹ nhàng gần gũi, đánh vào khứu giác của người khác đủ khiến cho họ cảm nhận được đặc trưng mà hương vị đặc biệt này mang lại, cũng như phản ánh chuẩn xác tính cách đối tượng khách hàng sử dụng nó. Hương nước hoa này xem ra đậm mùi đến vậy, chứng tỏ là chiếc áo chuyên dùng của Điền Chính Quốc, cậu ấy lại thấy Tại Hưởng hôm nay chịu lạnh nhiều nên đã nhường nó cho anh. 

Mùi đàn ông trên áo khoác cứ vậy vây kín lấy Kim Tại Hưởng, chẳng hiểu như thế nào, trong phút chốc lại cảm thấy có chút say! 

----------

Bình minh ló dạng, chuông báo thức ở tủ đầu giường đã vang đến hồi thứ ba. Lại một ngày mới đến, Kim Tại Hưởng phải đi làm, cơ thể đang trong trạng thái ốm nhẹ nên có chút mệt mỏi nhưng vẫn phải miễn cưỡng bò dậy khỏi giường, thật sự không còn cách nào khác. Vì chuyện hôm qua nên hôm nay Tại Hưởng rút kinh nghiệm, cứ cách một quãng thời gian sẽ nhẩm vài lần câu nói "nhớ mang áo lạnh" trước khi bước ra khỏi cửa. 

Thầy giáo Kim đứng lớp hôm nay thật sự khiến hình tượng của bản thân trước mặt học trò biến mất sạch. Bởi vì cơn cảm cúm đột ngột kéo đến, một lần hắt hơi tuyệt đối không dưới hai mươi cái, hắt hơi đến nỗi hai chân cũng đứng không vững ảnh hưởng việc giảng dạy bị gián đoạn. Xoan mũi vừa ngạt vừa cay khiến hốc mắt đỏ hoe, bộ dáng của anh lúc này cũng tính là thật khó coi. 

"Thầy ơi, nước mũi thầy chảy rồi kìa!" - Một đứa nhỏ nhịn không được, giơ tay chỉ về phía gương mặt giàn giụa nước mắt nước mũi của Kim Tại Hưởng, câu nói vô tình kéo theo sự chú ý của những đứa bé khác, đám nhóc thấy thầy Kim như vậy có phần không nghiêm túc liền cười phá lên, đập tan không khí lớp học gương mẫu thường ngày.

"Được rồi được rồi! Các con đừng cười thầy nữa! Thầy đi một chút sẽ trở lại, lớp trưởng giúp thầy giữ trật tự nhé!" 

Kim Tại Hưởng không có cách nào khác, cũng chẳng thể nổi giận với những đứa trẻ, chỉ còn cách bước vội đến nhà vệ sinh, nhanh chóng rửa sạch gương mặt mình rồi lấy một viên thuốc trị cảm trong túi quần cho vào miệng. Hiện giờ anh càng lúc càng cảm thấy khó chịu, rất may là cơ thể chưa sốt nên vẫn có thể duy trì cho đến kết thúc buổi học hôm nay trong khổ sở.

Cuối ngày mọi người tập trung báo cáo lại công việc tại phòng giáo viên, vài vị đồng nghiệp nhận thấy tình trạng bất ổn của Tại Hưởng nên không ngừng xuýt xoa.

"Thầy Kim, hình như là nhiễm lạnh rồi! Hôm nay thầy xin phép về sớm đi, công việc còn lại cứ giao cho tôi!" 

"Em không sao đâu ạ, chỉ là cảm lạnh thông thường thôi!" - Tại Hưởng cười cười, ở trước mặt người khác cố nén không hắt hơi nữa, anh dùng hai ngón tay xoa xoa huyệt thái dương để đầu óc có thể tỉnh táo lại một chút, dáng vẻ nhất quyết kiên trì đến cùng của Kim Tại Hưởng lại xuất hiện. Đồng nghiệp kế bên thấy vậy liền tỏ ra ngao ngán bản tính của anh, biết anh vốn không thích nhờ vả người khác nên dù có ốm đau sắp ngất thì công việc của mình tốt nhất vẫn tự mình giải quyết. 

"Không được, hôm nay không cho cậu cãi lời nữa! Tôi lập tức đi nói với thầy tổng phụ trách cho cậu về sớm!" 

Vị đồng nghiệp vừa dứt câu đã đứng dậy rời đi, không kịp để cho Tại Hưởng phản ứng lại, anh cũng không còn cách nào khác đành ngồi im chờ đợi. Người đồng nghiệp này lớn hơn Kim Tại Hưởng một tuổi, là giáo viên vừa chuyển công tác từ tỉnh khác đến đây, tính tình ôn hòa vui vẻ, nhiệt tình tốt bụng so với Kim Tại Hưởng thì cũng khá giống nhau chỉ khác ở chỗ anh ta thích náo nhiệt, thích đùa giỡn với mọi người còn Kim Tại Hưởng thì lại khá trầm ổn. Tuy vậy không có chút ấn tượng xấu nào xảy ra giữa hai người cho nên giao tình giữa anh ta và Tại Hưởng cực tốt. Tên của người này là Trịnh Hạo Thạc. Mọi người thường gọi anh ta là Thầy Trịnh hoan hỉ. 

Trịnh Hạo Thạc từ phòng phụ trách quay lại, từ đằng xa ra kí hiệu OK hướng về Kim Tại Hưởng. Ý nói tôi đã nói chuyện thành công, cậu có thể về, công việc còn lại của cậu cứ để tôi. Tại Hưởng thấy vậy cũng thôi miễn cưỡng bản thân ở lại chịu khổ, anh mỉm cười nói với Trịnh Hạo Thạc một tiếng cảm ơn rồi sau đó ôm túi chéo ra về. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top