Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 35 Biến cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tết đến gần, các con phố lớn đều đắm mình trong sắc đỏ của đèn lồng, một số nhà đã dán câu đối trước cửa. Mấy khu chợ lớn nhỏ quanh đây những tháng cuối năm tấp nập và nhộn nhịp hơn hẳn.

Trường Tại Hưởng không có đèn lồng nhưng 'Con đường tình ý' đã phủ đầy dây đỏ. Giáo viên gấp rút hoàn thành công việc, bảo vệ lại không đủ sức quản hết đám sinh viên, thành thử bọn nam sinh hết tiết lại lén lút vác một thùng dây ra treo, tiên phong là hội trưởng Hội học sinh. Ban đầu, giáo viên còn nhờ cậu ta sớm ra các biện pháp răn đe, lập các tổ đội chốt chặn không cho bất cứ sinh viên nào lọt vào "Con đường xuân ý". Xem ra, thầy cô đã giao trứng cho ác.

Nhưng cũng chính bởi những vụ lách luật này mà số phiếu tín nhiệm của cậu ta không cần vận động vẫn cao. Trong khi phó hội trưởng, là một tỷ tỷ thành tích luôn on top, nằm lòng tất cả nội quy và hình phạt của trường, số phiếu tín nhiệm luôn thấp hơn. Đương nhiên, không ai muốn tỷ ấy làm hội trưởng. Vậy nên, theo đánh giá từ phía chuyên gia chuyên phân tích nghiên cứu hành vi và cách ứng xử của con người, Trịnh Hạo Thạc, đế chế của vị Hội trưởng đương thời sẽ kéo dài đến khi cậu ta ra trường.

"Còn 15 phút, ai làm xong có thể nộp bài, ra về trước."

Hôm nay là ngày thi cuối cùng.

Những mảng trời sáng đã bắt đầu ló rạng sau những rặng mây tối đen che khắp bầu trời cả tuần qua. Dần dần những khoảng nắng bắt đầu xuất hiện như những miếng vải voan mỏng chỉ cần chạm nhẹ liền tan chảy. Cảnh vật được búng thêm chút nhựa sống, tươi tắn và lấp lánh lạ thường.

Tại Hưởng không thích tiết trời âm u, vì vậy hiện tại, tâm trạng theo thời tiết đã khá lên mấy phần.

Chuông báo hết giờ reo lên những tiếng inh ỏi.

Sinh viên từ các phòng thi túa ra sân trường trở về kí túc, chỉ còn tụ tập vài nhóm nữ sinh lán lại trao đổi đáp án, một số người tỏ vẻ tiếc nuối.

Tại Hưởng không quan tâm mấy đến kết quả bài làm, giờ hỏi cậu đề bài thế nào cậu cũng chịu chứ chưa nói đến đáp án.

Về phòng, chỉ có mình Chí Mẫn bên trong.

"Hai người kia chưa về à?"

Chí Mẫn đang ngồm ngoàm nhai ổ bánh mì vừa chôm chỉa được từ một đàn anh năm hai sống ở tầng dưới. Anh này khá hiền lành nhút nhát, tính tình lại thảo nảo, mấy lần Chí Mẫn ngỏ lời xin ăn đều nhiệt tình đem cả tủ lạnh ra cho (sau khi nhìn thấy cây gậy dài đoàng dắt sau cạp quần cậu). Nhìn ổ bánh mì có vẻ ngon nghẻ và Chí Mẫn cũng đang ăn rất ngon miệng.

Cậu vừa nói vừa ngửa cổ để vụn bánh mì không bay ra: "Đi hóng gió rồi!" rồi giương túi bánh mì hất cằm với Tại Hưởng.

Tại Hưởng lắc đầu: "Tớ không đói."

Nằm trên giường trân trân nhìn trần nhà một hồi, Tại Hưởng bật dậy, tìm tấm vé tàu cất ở dưới gối mà vất vả lắm cậu mới có được.

Hôm đó ga tàu chật cứng, người lối người thành hàng dài chờ đến lượt mua vé. Tại Hưởng xếp hàng tận hai tiếng đồng hồ mà chỉ nhích được một đoạn. Sau đó có một sản phụ đi đến nói có thể nhường cô ấy đứng trước được không, cậu vui vẻ gật đầu. Vài phút sau lại có thêm hai ba vị trưởng lão nữa đến chen ngang, Tại Hưởng lùi dần cuối cùng trở về vạch xuất phát. Kiên nhẫn chờ thêm hai tiếng, khi đến lượt cậu thì nhà ga thông báo hết vé. Tại Hưởng chỉ còn biết thở dài.

Ngồi ngoài cổng trường, Tại Hưởng một mặt bối rối vì trót nói với ông Kim đã đặt mua vé tàu, một mặt tính đến nước đi bộ về đến nhà chắc cũng đã là mùng một Tết. Cậu bần thần nhìn mặt trời lặn xuống núi. Ánh nắng rực rỡ và đẹp đẽ cũng không khiến đầu cậu khai sáng thêm chút nào. Bỗng phía sau, hương bạc hà ập đến bao quanh chóp mũi Tại Hưởng, bên tai chạm phải thứ gì đó ấm áp, ươn ướt nhưng chẳng kéo dài. Tại Hưởng ngẩng đầu, một tấm vé màu xanh nhạt rơi vào lòng cậu. Chung Quốc đứng ngược nắng mỉm cười: "Cho cậu."

.

Chí Mẫn miệng đã căng phồng nhưng vẫn cố hít một hơi nói: "Cậu xem sắp mòn cái vé rồi."

Tại Hưởng lăn ra giường hét lớn: "Cuối cùng cũng được về nhà!"

Lần này, đến lượt Chí Mẫn ngây ra.

Cậu từng nghe một triết lý như thế này:

Mỗi người đều có một cái lọ riêng chứa đựng những kí ức không vui hay những mảng đen trong cuộc đời họ. Tùy vào mức độ, cái lọ có khi rất lớn, có lúc lại thật nhỏ. Lọ càng nhỏ, người đó càng hạnh phúc.

Chí Mẫn cũng có một cái lọ, từ năm lên 6 tuổi. Mỗi ngày cậu đều bỏ vào đó chút một, chút một dần dà thành thói quen khó bỏ. Cái lọ cũng vì thế mà lớn lên từng chút, từng chút và Chí Mẫn đặt tên cho nó là 'nhà'. Cậu chưa bao giờ tình nguyện về nhà, họa chăng là bị ép buộc. Ngày học tiểu học còn có một lý do khác là không có chỗ nào để đi, hơn nữa còn quá nhỏ, bọn bắt cóc trẻ em ngoài đường nhiều nhan nhản. Không muốn về là một chuyện nhưng tính mạng của mình lại là chuyện khác.

Sau này lên cấp hai mới biết tới quán net, một nơi tuyệt vời cho những người con lang thang có trí tiến thủ. Nhờ vậy mà cậu kết giao được kha khá bạn, không quá thân thiết nhưng cũng đủ để nay ngủ nhờ đứa này mai ở nhờ đứa khác. Dần dần Chí Mẫn quên luôn mình còn có một ngôi nhà.

Có lẽ Tại Hưởng không biết, lúc nhìn vé tàu, trông cậu ấy hạnh phúc lắm.

Sống từng ấy năm trên đời, đến giờ Chí Mẫn mới biết:

Trở về nhà còn được gọi là tìm về hạnh phúc.

"Nhớ nhà lắm à?"

"Ừm."

Ông Kim không gọi điện cách nhật cho Tại Hưởng như trước nữa, có lẽ đã quen dần với việc con trai không có ở nhà. Lần gần nhất hai người nói chuyện với nhau là vào khoảng giữa tháng, Tại Hưởng gọi điện báo đã mua được vé tàu, 23 sẽ trở về. Ông Kim chỉ ừ à một hai tiếng nhưng có thể nghe ra ngữ điệu vui vẻ. Bà Kim thì dặn ra sân ga đừng đến gần mấy nhóm xóc đĩa đánh bài, không thì chỉ còn cái quần đùi mặc về quê.

Đồ đạc của Tại Hưởng không nhiều, thu dọn một tiếng là xong, với cả, hôm nay mới là 21, cậu cũng không gấp.

Chung Quốc và Hạo Thạc thì đã dọn xong đồ đạc từ đầu tháng. Cả tuần hai người họ chỉ mặc đi mặc lại hai bộ quần áo, đồ lót cũng hạn chế thay giặt. Hạo Thạc giải thích, hai cái áo và hai cái quần có thể mặc trong bốn ngày mà không bị lặp bộ, hơn nữa còn có áo khoác, mùa đông sẽ chẳng ai để ý xem bên dưới cậu mặc gì.

Tại Hưởng không nhịn được châm biếm một câu: "Chung Quốc, cậu muốn trở thành phú nông à?"

Chung Quốc đang lau chùi đôi giày quay lại cười: "Tiền mua được xà phòng nhưng muốn có xà phòng nhất định phải có tiền."

"Cầu cậu dùng tiếng phàm nhân nói chuyện."

Chí Mẫn góp vui: "Cũng giống như câu một người bạn có thể khiến cậu hết cô đơn nhưng trước tiên cậu phải có một người bạn."

"Cậu thôi đi."

Hạo Thạc đang ngủ bật dậy: "Tương tự câu trường học có rất nhiều mỹ nữ nhưng muốn có mỹ nữ cậu phải có sổ đỏ."

"Mấy người ngậm miệng hết cho tôi!"

Hạo Thạc ném lợn vào đầu Tại Hưởng: "Hãy cáu gắt với kẻ khơi ngòi, bọn tớ không có tội."

Tại Hưởng quay qua Chung Quốc.

"Nhìn gì? Muốn tớ à?"

"Cậu, cút sang ngủ với Hạo Thạc. Tối nay tớ thị tẩm con lợn này."

Tối đó, Hạo Thạc mất ngủ.

.........

Hạo Thạc ngồi trên lan can, ật ưỡng ra phía sau như chuẩn bị rơi từ tầng năm xuống tầng một. Bác bảo vệ phía dưới không ngừng khua chân múa tay, quát tháo tên to gan kia hãy nhảy ngay xuống trong vô vọng. Chung Quốc đứng bên thấy thế, hô thật to: "Bác yên tâm, nhà cậu ta mở xưởng bán quan tài."

Bác bảo vệ dù còn tức giận nhưng lúc sau đã chịu rời đi.

"Đuổi người hay lắm Chung Quốc." Hạo Thạc buông câu tán thưởng.

"Tớ chỉ không muốn bác ấy phí thời gian với một tên như cậu."

Hạo Thạc không tức giận ngược lại càng vui vẻ.

"Cậu mua vé máy bay chưa?"

"Tớ mà cần mua vé máy bay? Ở Tuấn gia có một cái trực thăng cỡ vừa đậu trong phòng khách. Muốn qua xem thử không?"

Đó là một chiếc trực thăng được thiết kế độc nhất và tinh xảo dựa trên trực thăng chiến đấu thật mà ông Chung Quốc mua trong phiên đấu giá mô hình ở Chilê.

Mắt Hạo Thạc giật giật: "Cậu đang đùa tớ à?"

Chung Quốc không đáp, chuyên tâm đọc sách, lật đến trang bên cạnh một chiếc lá đỏ mỏng dính như cánh bướm bỗng rơi ra. Cậu khom người nhặt. Thời gian trôi thật nhanh, cả mùa thu gói trọn trong chiếc lá.

Hạo Thạc im lặng một hồi, giọng nói hơi trầm xuống: "Mẹ có gọi điện bắt cậu về không?"

Chung Quốc nhàn nhạt trả lời: "Hàn phu nhân năm nay sang Pháp công tác, ngỏ ý muốn tớ qua bên đó đón Tết."

"Cậu đồng ý?"

"Tớ muốn xem Tết âm lịch ở Trung Quốc ra sao."

"Vậy nên?"

"Nghỉ đông năm nay tớ ở đây."

Hạo Thạc hớn hở: "Vậy năm nay tớ sẽ đến Tuấn gia đón Tết cùng cậu!"

Chung Quốc nhún vai: "Tùy, cậu ở đấy đến hết nghỉ đông cũng được. Nhưng tớ sẽ không đón giao thừa ở Tuấn gia."

"Vậy cậu đi đâu?"

Hỏi xong Hạo Thạc mới nhận ra câu hỏi của mình thật thừa thãi. Chung Quốc đi đâu có bao giờ khai báo cho cậu biết.

Những đụm tuyết chưa tan trên những cành cây trơ trụi lá thi nhau rơi xuống gốc cây theo từng nhịp gió. Hôm nay mặt trời lại biến mất, bên kia khu kí túc xá nữ chẳng có ai phơi đồ ngoài ban công, dường như họ rủ nhau không phơi quần áo tập thể. Hạo Thạc đưa mắt sang phải, bên kia đường bác bảo vệ đang đứng nói chuyện với cô quản lý bên kí túc xá nữ dưới tán cây thủng. Không biết hai người nói chuyện gì mà bác bảo vệ cười rất tươi còn cô quản lý má đã ửng hồng. Quả nhiên, mùa đông là lúc ươm mầm để những lộc non đâm chồi vào mùa xuân.

"Chung Quốc, tớ hỏi cậu một câu nhá?"

Chung Quốc đã thôi đọc sách, đang ngắm ngía chiếc lá đỏ trên tay: "Cậu đã hỏi mấy câu rồi."

"Cậu thích Tại Hưởng?"

Chung Quốc không đắn đo: "Ừ."

Hạo Thạc không bất ngờ với câu trả lời này. Họ bao nhiêu tuổi là bấy nhiêu năm họ lớn lên cùng nhau. Một chút thay đổi trong cảm xúc làm sao có thể qua mắt được đối phương.

"Lâu chưa?"

Chung Quốc nhìn Hạo Thạc, ánh mắt hiện nét cười: "Theo cậu, bao lâu thì được tính là dài?"

Tiếng chuông điện thoại trong túi Chung Quốc vang lên cắt ngang câu trả lời của Hạo Thạc.

"Chung Quốc, Diệp Y Lâm gặp chuyện rồi."

Tiết trời đông, chỉ cần nhìn những thứ kim loại sáng loáng chạm vào nhau kêu loảng xoảng trong bệnh viện cũng đủ rùng mình. Người đi trong bệnh viện loáng thoáng như những bóng trắng túa ra từ mọi ngóc ngách, có lúc đâm sầm vào nhau như chiếc xe hơi tông mạnh vào thân cây vang lên tiếng thủy tinh rơi vỡ, tiếng kim loại đập xuống sàn nhà và những giọng nói rối rít.

Hành lang dẫn tới phòng cấp cứu trải dài và đen thui, có chăng là ánh sáng yếu ớt từ đèn phẫu thuật phát ra qua kính cửa ra vào và ánh đỏ từ bảng cấp cứu ở cuối hàng lang.

Mùi thuốc sát trùng và nước lau nhà khiến Chung Quốc nhíu mày. Quách Thành ngồi trên băng ghế chờ, những tiếng thở nặng nề vang lên kèm theo những hơi khói trắng còn nóng bỏng tan nhanh vào không khí. Từng dòng đỏ chảy dọc bàn tay đến đầu ngón tay ngưng đọng lại, nặng trĩu rồi nhỏ giọt xuống nền đá cẩm thạch trắng toát, bắn dội lên những tia li ti như những đóa bỉ ngạn rồi rơi trở lại mặt đất tạo thành một khoảng đỏ nhỏ, đông lại. Một bên áo vest cậu ta sẫm lại và áo sơ mi bên trong đã nhuốm đỏ.

Đèn trần bỗng lóe lên rồi lại tắt ngấm, có cái phát ra tiếng rè rè như ong kêu. Thi thoảng lại nghe thấy tiếng bước chân và tiếng xe đẩy vào nhà xác dưới tầng.

Bão vừa ập đến. Cơn bão được dự đoán sẽ di chuyển xuống phía nam đột nhiên quay đầu di chuyển lên phía bắc với tốc độ di chuyển kinh hồn. Đường dây tải điện của tỉnh vừa bị sét đánh trúng, bệnh viện có máy phát điện nhưng không thể cung cấp cho tất cả các phòng, vậy nên chỉ có thể ưu tiên cho những phòng ban cấp một, điển hình là phòng cấp cứu.

"Phẫu thuật bao lâu rồi?"

Thấy Chung Quốc, Quách Thành giống như người sắp chết vớ được phao cứu sinh. Giọng cậu ta run rẩy: "Hơn tiếng. Chung Quốc, phải làm gì bây giờ?"

"Tôi và cậu đều không thể làm gì được. Điện thoại cô ấy đâu?"

"Có mật khẩu."

"Gọi cho mẹ cậu đi."

"Hả?" Quách Thành mặt sớm cắt không còn giọt máu. Nghe vậy, luống cuống rút điện thoại nhưng nó đã vọt khỏi lòng bàn tay rơi xuống chân Chung Quốc.

Chung Quốc nhặt lại, vỗ vai cậu ta: "Cậu nghỉ ngơi đi. Để tôi gọi."

.

Ca phẫu thuật kéo dài hơn 3 tiếng. Đến khi nhìn Y Lâm yên ổn nằm ở phòng hồi sức, Quách Thành ngồi sụp xuống trước cửa ôm đầu. Qua lớp kính dày, Chung Quốc nhận thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Y Lâm và hai cánh tay đã bị che mất một nửa bởi băng gạc, ống truyền gắn chằng chịt trên người và những con số dao động không ngừng trên máy theo dõi. Cô yên tĩnh nhắm mắt, khác hẳn Diệp Y Lâm lần đầu tiên Chung Quốc gặp.

Bác sĩ ra ngoài sau khi hoàn tất các công đoạn kiểm tra. Quách Thành vội đứng dậy.

"Bác sĩ, tình trạng cô ấy thế nào rồi?"

Ông kéo khẩu trang xuống, thở phào một hơi: "Cậu yên tâm, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Một phần vì được cấp cứu kịp thời, phần khác vì cô ấy dùng tay che chắn phần đầu nên khi ngã, vỏ não có một số rạn nứt nhưng chỉ là chấn thương nhẹ, cũng chính vì vậy các mô và xương ở bàn tay, cổ tay và cánh tay chịu chấn thương nghiêm trọng hơn. Nếu như không có pháp đồ điều trị tốt, tay bệnh nhân sau này sẽ rất khó để khôi phục chức năng ban đầu."

"Vậy khi nào cô ấy tỉnh lại?"

Bác sĩ quay qua Chung Quốc: "Nhanh nhất là vào ngày mai, lâu hơn có thể là ba, bốn ngày."

.

Quách Thành lúc này đã bình tĩnh hơn, đưa cặp sách dưới chân ghế cho Chung Quốc.

"Cái này của Y Lâm, tôi nhặt được ở chiếu nghỉ cầu thang dãy nhà cũ."

Phía sau khu giảng đường, bên cạnh sân bóng có một dãy nhà hai tầng đã cũ kĩ và sập xệ. Năm mươi năm trước chỗ này từng là nơi dạy học, sau này trường mở rộng khuôn viên nó trở thành nhà kho chứa dụng cụ thể thao và bàn ghế gãy hỏng.

"Thi xong, thầy thể chất nhờ tôi cất hộ mấy quả bóng rổ, chân thầy ấy bị trật không thể leo cầu thang. Tôi đi cầu thang phụ lên phòng chứa, đang cho mấy quả bóng vào lưới thì nghe thấy tiếng động ở dưới tầng nhưng nghĩ là mấy con mèo hoang nên không để tâm. Lúc về, muốn đổi gió đi cầu thang chính thì trông thấy cô ấy như vậy."

"Còn ai biết nữa không?"

Quách Thành lắc đầu.

Các câu lập bộ trong trường đều đã dừng hoạt động trước kì thi. Hơn nữa, khu này lại nằm tách biệt với khuôn viên nên ít có người bén bảng tới, họa chăng một tháng có hai cô lao công đến quét dọn một lần.

Từ đằng xa, tiếng giày cao gót gấp gáp mỗi lúc một rõ.

"Mẹ!"

Người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng bước tới, chiếc áo lông khoác ngoài đã ướt một nửa và mang theo hơi lạnh. Khuôn mặt bà nghiêm nghị khiến người khác tự hiểu đây không phải người dễ tròng.

"Cô Yuu."

"Cậu Chung Quốc, tình hình con bé thế nào?"

"Cô ấy không sao rồi, giờ chỉ đợi cô ấy tỉnh thôi."

Bà gật đầu: "Bố con bé hiện chưa thể tới. Tôi đi làm thủ tục nhập viện." rồi đưa túi đồ trên tay cho Quách Thành: "Thay đồ xong rồi đợi mẹ ngoài sảnh."

Nhìn hai mẹ con họ đi khuất khỏi hành lang, Chung Quốc từ từ ngồi xuống ghế xoa mặt, nhìn điện thoại đã hơn 8 giờ tối, hộp thư hiện lên ba cuộc gọi nhỡ của Hạo Thạc. Tim bỗng nhói lên một nhịp, Chung Quốc nhăn mặt đưa tay xoa xoa lồng ngực. Dạo này thỉnh thoảng cậu lại bị như vậy, không lẽ tim mạch có vấn đề?

"Bác sĩ, không thể như vậy. Tuần nào tôi cũng gọi điện kiểm tra mà."

"Đây là bảng theo dõi, ông tự mình xem. Từ tháng 6 đến nay, cô ấy không đến lấy thuốc. Bên bệnh viện có gọi điện nhiều lần nhưng ông không bắt máy. Với khoảng thời gian dài như vậy, tôi không chắc tâm lý bệnh nhân còn ổn định."

"Nhưng lúc nói chuyện với tôi, con bé rất bình thường, tôi mới nói chuyện với nó hôm qua thôi."

"Ông Đằng, bệnh tâm thần phân liệt này rất khó nói. Nếu không điều trị bằng thuốc và không có sự giám sát của người nhà, khả năng tái phát bệnh là rất cao. Bệnh viện chúng tôi hết cách rồi."

Cuộc nói chuyện ở phòng bên vô tình lọt vào tai Chung Quốc.

Người đàn ông ủ rũ bước ra, khuôn mặt hằn vết chân chim không giấu được mệt mỏi nhưng ông vẫn gượng cười với Chung Quốc. Ông ngồi xuống ghế trống bên cạnh, chầm chậm lật giở bệnh án của con gái.

Chung Quốc bỗng chết lặng.

.

Hạo Thạc ra ngoài ban công đánh răng, lúc trở về phòng nghe Chí Mẫn trong chăn lèo nhèo.

"Hạo Thạc, điện thoại cậu kêu suốt từ nãy đến giờ kìa."

Vừa dứt lời, điện thoại lại đổ chuông. Là Chung Quốc.

"Cậu..."

"Tại Hưởng đâu?"

Một cơn lạnh buốt chạt dọc sống lưng Hạo Thạc nhưng cậu cố cười xòa: "Làm ơn, cậu đừng cứ mở miệng ra là nhắc đến Tại Hưởng được không vậy?"

"Tớ hỏi Tại Hưởng đâu?" Chung Quốc gằn giọng như thể sắp hét lên điện thoại.

Hạo Thạc giật mình: "Đi... đi ra ngoài rồi."

"Lâu chưa?"

"Cậu đi một lúc thì cậu ấy đi."

"Cậu có kể chuyện Diệp Y Lâm vào viện cho cậu ấy không?"

"Có. Này!" Đầu bên kia đã cúp máy.

Chung Quốc đi đi lại lại ngoài hành lang, nhanh chóng gọi cho Mắt Mèo.

"Quốc ca!"

"Cậu đang ở đâu?"

"Em đang ở quán cây me số tám."

"Cậu biết khu dân sinh Tá Hựu không?"

Mắt Mèo khịt mũi cười: "Em đương nhiên biết, ngay sau trường đại ca, nhưng mà chỗ đó đã bị giải thể một hai năm nay rồi. Sao thế đại ca?"

"Đi tìm Tại Hưởng cho tôi. Các cậu nhất định phải tìm ra cậu ấy."

Chung Quốc lần nữa ấn vào cái tên 'Tiểu Tại' trong danh bạ nhưng giống như sáu lần trước, chỉ có những tiếng tút dài vang lên. Chung Quốc cố chờ, đến khi chuẩn bị hết kiên nhẫn thì đầu kia bắt máy.

"Tại Hưởng!"

"À, xin lỗi, tôi nhặt được điện thoại này ở rìa đường. Phải không có ai quanh đây cả. Tôi đang ở đường Phúc Môn, gần trường đại học A. Được, được, cậu đến nhanh nhá, tôi đang có việc gấp."

Trái tim Chung Quốc lại nhói thêm lần nữa, thắt lại.

Tại Hưởng, làm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top