Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap14 Sự tích về cái quần đùi bị mất của Kim Tại Hưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại Hưởng, cậu đang làm cái gì đấy?"

Từ sáng đến giờ, cả căn phòng đều bị Tại Hưởng lật tung hết lên, còn bắt Chung Quốc đứng dậy để kiểm tra dưới ghế có gì không.

Bình thường, Chung Quốc sẽ chẳng để ý những hành động kì quặc ấy nhưng bị Tại Hưởng làm phiền nhiều lần, cậu chẳng thể bình thường được nữa.

"Tớ tìm cái quần đùi. Rõ ràng hôm qua thu quần áo, tớ còn gấp gọn gàng để trong tủ. Giờ lại chẳng thấy đâu."

"Cậu tìm trong cặp chưa?"

"Tớ tìm rồi."

Tại Hưởng ỉu xìu, ngồi bó gối trên giường, mặt nheo nhúm vào như sắp khóc. Mái tóc bị vo trở thành tổ quạ gì không biết.

Chung Quốc thở dài, không tiếp tục đề tài này với Tại Hưởng nữa. Tính khí cậu ấy rất thất thường. Chung Quốc đang định sẽ mua cái máy biến áp cắm vào hai lỗ mũi của Tại Hưởng để sóng áp của cậu ấy ổn định giống người bình thường.

Đối với Tại Hưởng, việc này là một việc tày đình. Việc tày đình như thế mà Chung Quốc không quan tâm, thành ý tìm hộ cũng không có.

"Chung Quốc, cậu có coi tớ là bạn cậu nữa hay không?"

"Tại Hưởng, cậu lại sao nữa."

"Hỏi han một câu cũng không có."

"Tớ vừa hỏi cậu rồi còn gì."

"Không tính."

"Đừng cáu kỉnh như gái đẻ nữa, tớ không bắt kịp tần số của cậu."

"Cậu nói ai là gái đẻ. Chung Quốc mới là gái đẻ. Đẻ chết cậu đi."

Tại Hưởng bực mình, xõng xoài ra giường, lăn lộn mấy vòng. Một lúc sau, mắt đột nhiên sáng rỡ, bật tưng người dậy.

"Chung Quốc, cậu lấy quần của tớ đúng không?"

Chung Quốc giờ mới biết cạn ngôn là dấu hiệu rõ ràng nhất của sự bất lực. Cậu không thể ngồi đây với tên ngốc này thêm một giây một phút nào nữa.

Vừa đứng lên liền bị Tại Hưởng ôm chặt.

"Không trả thì đừng hòng đi."

"Tớ không lấy."

"Nói dối."

"Cậu kiểm tra đi."

"Cậu giấu rồi, tớ tìm cũng chẳng thấy."

"Tớ đã nói là tớ không lấy."

"Mau trả tớ."

Chung Quốc chỉ còn biết nhìn lên trần nhà, muốn khóc cũng không khóc được. Chuyện gì dính líu đến Tại Hưởng đều khiến cậu đau đầu tìm cách giải quyết.

"Tại Hưởng, hơi tí là cậu ôm người khác. Cậu là loại đàn ông dễ dãi."

Mắt Tại Hưởng mở to.

"Tớ không dễ dãi."

"Cậu đang ôm tớ, còn cãi không dễ dãi."

Cậu chu mỏ.

"Tớ đã nói tớ không dễ dãi."

"Vậy cậu bỏ tớ ra, tớ sẽ không nói cậu dễ dãi."

"Bỏ thì bỏ, sợ gì."

Chỉ bằng một cái chớp mắt, Chung Quốc biến mất với tốc độ ánh sáng. Tại Hưởng đứng như trời trồng giữa phòng.

"Tuấn Chung Quốc, cậu lừa tớ."

.........

Thời tiết bên ngoài rất đẹp, từng chiếc lá vàng theo cơn gió bay xuống, héo úa như lòng Tại Hưởng. Tiền sắp hết, đàn lợn dưới quê còn chưa kịp lớn, cậu nào có dám xin tiền bố mẹ. Đã tiết kiệm đến vậy mà còn không cầm cự được đến mùa đông. Ngay cả tiền điện thoại Tại Hưởng cũng không dám nạp, toàn gọi nhờ điện thoại của Chung Quốc. Nay lại bị mất cái quần. Tính ra, cậu chỉ còn lại ba cái quần đùi. Hoàn cảnh vô cùng bi đát.

Bên ngoài có tiếng líu lo, Tại Hưởng không cần nhìn cũng biết là ai, còn ai trồng khoai đất này.

Hạo Thạc vui vẻ, khi cười mắt tít lại tạo thành hai đường cong giống hình lưỡi liềm nhìn rất đẹp mắt. Đứng ở cửa ngó vào, cả phòng đều lộn xộn, vội đến chỗ Tại Hưởng.

"Có cướp à?"

Tại Hưởng thẫn thờ, lắc đầu.

"Thế sao phòng ốc lại thành ra như thế này?"

Cậu tiếp tục lắc đầu.

Tại Hưởng lại đổi gió, nhìn vẻ mặt chán trường của cậu ấy mà thương. Hạo Thạc không phải người biết nói lời hay ý đẹp nhưng cũng muốn đến an ủi.

"Tại Hưởng, cậu bị ai bắt nạt, nói tớ biết, ông đây giúp cậu thay trời hành đạo."

Lúc hoạn nạn mới biết ai là chân ái. Tại Hưởng nghe xong xúc động, sụt sịt quay ra ôm lấy Hạo Thạc khóc hu hu. Hạo Thạc làm rất tròn vai, còn vỗ vỗ mấy cái vào lưng cậu.

"Nói tớ biết, tên nào bạo hành cậu. Ông đây giết chết hắn."

"Bạo hành?"

"Đúng rồi, hắn có quay video không?"

Tại Hưởng mặt mũi sa sầm.

"Trịnh Hạo Thạc, có tin tôi đè cậu?"

Mắt tia một lượt từ trên xuống dưới, Hạo Thạc toàn thân nổi gai ốc.

"Tại Hưởng, cậu thật biến thái a."

Hôm nay hắn ta mặc bộ đồ rất đẹp. Quần hawaii áo ba lỗ, đi giày thể thao, không biết mượn ở đâu quả kính cận dắt sau gáy.

Mắt Tại Hưởng lia đến túi quần thì dừng lại.

"Cái gì trong túi quần cậu kia?"

"Cậu tinh như cú vọ."

Hạo Thạc đắc ý vỗ vỗ vào túi quần. Trong đấy có 10 tệ, Chung Quốc vừa cho cậu.

Chuyện là lúc đang ngồi ở sân bóng, Chung Quốc đột nhiên xuất hiện, đưa cho cậu 10 tệ, bảo cậu về phòng an ủi Tại Hưởng. Tự nhiên được cho tiền, ngu gì không lấy.

"Tớ không nói túi bên đấy."

Túi bên kia thò ra một góc vải kẻ caro. Hạo Thạc lôi ra.

"À, cái giẻ này để lau chỗ ngồi cho người đẹp ở sân bóng. Cậu thích sao, cho này."

Tại Hưởng rũ rũ. Là cái quần của cậu. Trên đấy có vết bẩn, vài chỗ bị rách do bị mài.

"Trịnh Hạo Thạc, mi dám lấy quần của lão gia lau mông cho gái của mi. Lão gia sẽ cho mi biết tận thế là như thế nào."

Tại Hưởng nhào tới như sói đói, dất  đầu dất tóc cho đến khi không còn chỗ nào để dất.

Hạo Thạc tả tơi. Áo từ ba lỗ chuyển thành mấy nghìn lỗ, quần cũng bị cậu ta rút mất chun, thành thử khúm la khúm lúm. Cả người toàn vết cào cấu.

Chung Quốc khoanh tay đứng dựa vào cửa, thích thú nhìn màn ẩu đả trước mặt.

Hạo Thạc đang bị đánh, thấy Chung Quốc như phao cứu sinh, chìa tay cầu cứu.

"Tuấn ca, mau cứu em!"

"Tôi không phải ca ca của cậu."

"Tuấn đại nhân, cứu thần thiếp."

"Tôi không có loại vợ như cậu."

"Tuấn hoàng đế, mau cứu thần."

"Tôi không quen cậu."

Hạo Thạc vừa ngóc đầu lên liền bị Tại Hưởng ấn đầu xuống sàn nhà kêu cái cộp.

"Gào cái gì, đồ ngu này."

"Đừng có bắt chước Tuấn Chung Quốc."

Hạo Thạc người cong như con tôm, hai tay che đầu.

Đời chẳng ai cho không ai cái gì. Nếu như có một ngày, có một người chạy đến, ném cho bạn một đống tiền và nói hãy đến bên Tại Hưởng. Tuyệt đối không được đồng ý, nếu không cuộc đời bạn sẽ bế tắc toàn tập. Tiếc rằng, Hạo Thạc chỉ ngộ ra đạo lý này sau khi bị Tại Hưởng đè đầu cưỡi cổ.

"Chung Quốc, sao cậu lại gài tớ?"

"Tại cậu quá ngu thôi."

Chung Quốc tiến đến, ngồi xổm trước mặt Hạo Thạc, móc trong túi quần cậu ta ra 10 tệ, bỏ vào túi mình.

"Hai người...hai người đàn áp tôi. Oa...oa... Chí Mẫn, Chí Mẫn đâu rồi."

Dù có không ưa nhưng cái mạng của mình vẫn là quan trọng nhất

"Cậu ta về với bố rồi."

Tại Hưởng lấy nguyên cái dép táng vào đầu.

"Tại Hưởng, vừa nãy cậu ta ủy khuất tớ. Nói rằng tớ ruồng bỏ cậu. Cậu ta vu oan giá họa."

Hạo Thạc căm phẫn nhìn Chung Quốc ngồi đỉnh đương trên giường.

"Chung Quốc, yên tâm. Gia gia đây sẽ lấy lại công đạo cho cậu."

"Chung Quốc, rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với cậu!!!"

Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng hét. Mất phòng bên cạnh sang hỏi thăm xem có chuyện gì, Chung Quốc chờ sẵn ở cửa, tươi cười lặp lại duy nhất một câu.

"Chúng tôi đang tập hý kịch."

Rồi ngay lập tức đóng cửa vào, không cho Hạo Thạc cầu cứu.

"Hai người thông đồng với nhau hại đời tôi. Mẹ ơi, cứu con."

"Hôm nọ, cậu ăn xong lấy áo tôi chùi mép. Trịnh Hạo Thạc, là cậu tự làm hại mình."

Tôi có nên ghi là nghiêm cấm hành vi đọc chùa không =.=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top