Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap22 Gà tác chiến(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng nhẹ len lỏi qua những tán lá đan xen nhau rậm rạm, tạo lên những khoảng sáng mờ ảo in trên mặt đất. Những cây cỏ nhỏ trở mình, vươn lên đón lấy ánh nắng hiếm hoi của một buổi sớm đẹp trời. Chất diệp lục phản chiếu ánh nắng lên phiến lá tạo thành màu xanh non của nõn chuối. Nó đổi màu là để phù hợp với màu sắc của khoảng không bên trên, màu cam hòa với sắc đỏ của từng tán lá phong đang đắm mình trong thu không. Gam màu nóng lạnh tương phản nhưng cũng thật hài hòa.

Cây cỏ vui tươi xoay đi xoay lại nhảy nhót tưng bừng như muốn bung cả rẽ. Đang chuẩn bị vươn tay chạm lấy em hoa dại xinh đẹp bên cạnh thì...

"Bẹp."

Hạo Thạc rón rén, vừa đi vừa đảo mắt nhìn quanh quan sát tình hình. Chí Mẫn bám theo sau, thắt lưng còn dắt một cái bao dứa màu xanh. Cái bao này hắn xin được ở một quán chuyên xay gạo. Bà chủ quán tìm mãi cuối cùng vất cho hắn cái bao đựng cám đã bị thủng một góc ở đáy. Chí Mẫn nhòm nhòm, cái lỗ này đương nhiên không là vấn đề, đến bố gà cũng không lọt được.

Hạo Thạc vẫy vẫy Chí Mẫn ra hiệu ngồi xuống. Trước mặt bọn họ là bờ rào được đan bằng trúc phơi khô, chắc chắn. Mấy cái cây bụi giống như dây thường xuân lan ra, quấn quanh từng nan trúc, bao phủ toàn bộ hàng rào. Không thấy rõ tình hình bên trong. Xem ra chỗ này được dựng từ rất lâu rồi.

"Hạo Thạc, cậu có chắc là nơi này không?"

Hạo Thạc quay lại nhìn Chí Mẫn quả quyết: "Ở đây có mỗi mình tớ, cậu không tin tớ thì định tin ai?"

Nếu như Hạo Thạc không nhầm, đây là sân sau nhà họ Trương. Chỗ này ngày trước từng trồng mấy gốc đào lớn. Phía dưới có đặt bàn đá. Mùa xuân, vừa ngồi ngắm hoa đào vừa thưởng trà, thật chẳng khác nào tiên giới giữa nhân gian. Nhưng sau khi người chồng qua đời, người vợ cũng chẳng có tâm trạng. Chỉ cần nhìn nơi bàn đá cũ, nơi cất giữ những ngày tháng tươi đẹp của hai vợ chồng, bà lại không kìm được nước mắt.

"Nơi đau lòng nhất cũng chính là nơi hạnh phúc nhất. Chí Mẫn, nếu là cậu, cậu sẽ làm gì?" Mắt Hạo Thạc ngân ngấn nước.

"Hừ...tớ sẽ cất nó."

Hạo Thạc ngạc nhiên: "Cậu cất kiểu gì?"

"Chính là không cho người khác thấy, biến nó thành hồi ức riêng, thành một nơi không ai có thể xâm phạm. Nói dễ hiểu hơn thì là đóng cửa chỗ đó lại."

"À, kiểu như cấm địa đấy hả?"

Chí Mẫn vỗ tay: "Đúng, đúng, chính là ý này."

"Đúng là Phác Chí Mẫn, chẳng nghĩ được thứ gì hay ho."

Chí Mẫn nhìn biểu cảm biến hóa trên mặt Hạo Thạc, tâm tình cũng biến đổi theo. "Này, Trịnh Hạo Thạc, cậu có ý gì?"

"Sau này, tớ nhất định sẽ đợi cậu kết hôn. Biết để làm gì không?"

"Để làm gì?" Chí Mẫn ngu ngơ hỏi lại.

"Để xem cậu làm chú rể trong bộ dạng ông nội cô dâu. Nói cho cậu biết, lúc đấy con gái chỉ lấy cậu vì cái khoản thừa kế sau khi cậu nghẻo thôi. Yêu sao? Đừng bao giờ mong hiểu được tâm tư của phụ nữ với cái đầu củ chuối của cậu."

Chí Mẫn mặt đen hơn đít nồi, giật ống nhòm trên tay Hạo Thạc, đến cả gân cổ cũng nổi lên: "Trịnh Hạo Thạc, tớ đến đây không phải để cậu vũ nhục tớ."

"Nam tính nhỉ, cậu gầm lên cái gì. Không phải là vũ nhục mà là cảnh tỉnh cậu."

Hạo Thạc giật lại ống nhòm, miệng nói nhưng không nhìn cậu ta: "Nói cho cậu nghe, mục tiêu của chúng ta đang ngay trước mắt. 20 phút nữa lập tức tiến công."

Chí Mẫn không đáp, tiến lại một gốc cây gần đó ngồi xuống. Hạo Thạc quay lại thấy cậu ta ở phía xa, cũng đi đến.

Hai người lặng thinh, phong cảnh trước mặt cũng không tệ. Mấy chú chim nhỏ hót lên mấy tiếng vui tươi gọi bạn rồi cùng rủ nhau bay đi.

"Này, cậu hỏi thế làm gì?"

Hạo Thạc nhặt lên một chiếc lá đỏ, xoay xoay trong tay, cho lên miệng ngậm: "Lưu giữ đôi lúc không phải là phương pháp hữu hiệu nhất. Dì Trương không phải ngẫu nhiên nuôi gà ở chỗ này."

Chí Mẫn tiếp lời: "Chẳng lẽ... dì ấy coi gà là hiện thân cho chồng mình sao?"

Hạo Thạc thổi phù chiếc lá, ánh mắt nhìn Chí Mẫn như chết tức: "Mẹ kiếp, cậu câm mồm."

Ngưng một lát: "Chuyện tớ giao cho cậu đã làm chắc chắn chưa?"

"Yên tâm đi bố, tôi làm xong rồi. Bố còn mắng tôi nữa tôi vất bao đi về."

.........

Chung Quốc thong thả bỏ hai tay trong túi quần, ung dung đi phía sau, nhìn Tại Hưởng đang hớn hở chạy phía trước. Cậu này được cái trí nhớ tốt, dẫn đi một lần liền nhớ được ngay.

Tại Hưởng chạy đến trước cửa nhà thì dừng lại, mắt nhìn xuống cục đá dưới chân.

"Sao thế?" Chung Quốc tiến đến, đứng song song với Tại Hưởng, thuận mắt nhìn xuống cục đá.

"Tớ đợi cậu." Tại Hưởng mỉm cười.

Chung Quốc có hơi ngạc nhiên, con người này hôm nay còn biết đợi cậu.

Chung Quốc đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc Tại Hưởng tựa như đang cưng nựng một con cún nhỏ. Tại Hưởng toan rụt đầu lại, lại phát hiện nơi bàn tay cậu ta truyền đến cảm giác ấm nóng, là lần đầu tiên Tại Hưởng được cảm thụ. Đôi mắt cậu mở to như muốn thâu tất cả ôn nhu của người đối diện. Mắt Chung Quốc chạm mắt Tại Hưởng như mang theo luồng điện nhẹ chạy thẳng vào tim khiến nó mỗi lúc đập một nhanh.

Cánh cửa đột ngột mở ra làm cả hai giật mình. Dì Trương trông thấy màn vừa rồi cũng giật mình không kém, nhưng rồi rất tự nhiên, vui vẻ mở lời, mời hai người vào nhà.

Ngôi nhà hôm nay có phần tươi tắn hơn so với lần trước. Tất cả các cửa được mở rộng. Vài cô người làm cầm chổi lông gà, bắc ghế phủi bụi ngoài cửa thấy bọn họ đi qua cung kính chào. Hai bên đại sảnh hai bên đặt hai chậu hoa hồng phấn. Hoa trồng ở hoa viên vừa hay cũng nở rộ, tỏa hương ngào ngạt, thu hút lũ bướm ong từ đâu bay đến. Trong phòng khách, trên bàn cũng được đặt một bình hoa nhỏ, đế cao.

Tại Hưởng hai tay đón lấy cốc nước từ dì Trương, mỉm cười: "Dì thích hoa hồng sao ạ?"

Dì Trương cười nhẹ: "Không phải, đó là loài hoa ông ấy thích."

Nói đến đây, đuôi mắt bà hơi cụp xuống.

Hôm nay là ngày dỗ của ông ấy, người mà bà dành cả đời yêu say đắm. Chớp mắt đã hơn chục năm. Quả thật, đời người cũng giống như một thước phim quay chậm, thoáng chốc đã sắp đến hồi kết.

"Dì!"

Dì Trương ngẩng đầu, bắt gặp khuôn mặt rạng rỡ của Chung Quốc.

"Hôm nay con ở lại với dì."

Dì Trương tựa lưng ra sau ghế, thưởng trà. Đôi mắt nhìn Chung Quốc như thấu tận tâm can: "Tiểu Quốc, ta không ở cùng con nhiều năm, nhưng cũng đủ hiểu con không phải loại người dùng tâm mà hành động."

Chung Quốc cười cười, cũng ngả người tựa lưng ghế: "Vâng, con đang dùng trí để hành động."

"Vậy bé con, con muốn gì?"

"Con muốn gà. Dì cho con một con, con liền ở lại với dì một ngày, hai con hai ngày."

Tại Hưởng bị sặc nước bọt, ho khan vài tiếng, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Chung Quốc.

Dì Trương không vội, quay nhìn Tại Hưởng.

"Tiểu Tại, con thì sao?"

Tại Hưởng lúng túng, ấp ấp úng úng nghĩ một hồi: "Dì, con chỉ lấy một con thôi."

Bà nghe xong cười rạng rỡ, khóe mắt hiện lên vài nếp nhăn: "Tiểu Tại, nam nhi chí không lớn, không phải nam nhi."

"Vậy, vậy, con lấy hết, dì có bao nhiêu, con lấy bấy nhiêu."

"Ta không cho, con tính sao?"

"Lần này, con e rằng dì không thể từ chối." Chung Quốc tiếp lời, đồng thời rút từ trong túi một chiếc phong bì màu vàng.

Phong bì mới cứng, được dán cẩn thận. Bên trên còn dán thêm tem, là loại tem giới hạn, một năm chỉ in ấn 1000 bản. Đương nhiên giá thành cũng không rẻ, chủ yếu là cho mấy người sành tem sưu tầm. Số ít là để biếu cho quan chức, nhà có quyền thế. Mà có được con tem trong nhà là mừng lắm. Phải cất trong hộp kính, gói trong khăn nhung để lỡ hộp có rơi vỡ tem cũng không rách.

Nói vậy cũng chỉ để chứng tỏ nhà dì Trương quả nhiên không phải dạng vừa.

Nét chữ ngoài phong bì nghiêng nghiêng, rất thuận mắt. Tại Hưởng còn ngửi thấy cả mùi nước hoa.

"Dì, con gái dì chắc chắn rất xinh đẹp, biết thưởng phạt nặng nhẹ, hơn nữa, rất có cá tính."

Dì Trương, Chung Quốc không hẹn đồng loạt cùng nhìn Tại Hưởng, ánh mắt đầy thích thú.

Tại Hưởng bị hai bên chiếu tướng, không biết có phải mình vừa lỡ lời? Vội vàng lấy hai tay bụp miệng.

Dì Trương: "Tiểu Tại, sao con lại nghĩ thế?"

Chung Quốc: "Cậu học lỏm cái này ở đâu vậy?"

Tại Hưởng vỗ đùi Chung Quốc: "Học lỏm cái gì, tớ học có bài bản nhé!"

Người ta thường nói nét chữ nết người, chỉ một nét chữ cũng có thể nói lên cả một nhân cách. Ông nội Tại Hưởng trước kia từng làm thầy giáo nhưng bố cậu lại không theo nghiệp cha, muốn làm nông nghiệp với mơ ước làm giàu lên từ lúa gạo. Tại Hưởng ngày nhỏ theo ông đi dạy học, được ông chỉ bảo cho không ít: cách cần bút, cách đặt giấy, cách uốn chữ. Dần dà, ông chỉ cho cả cách nhìn chữ đoán người.

Tại Hưởng được cái lĩnh hội rất nhanh, chỉ nghe sơ qua liền biết. Hôm sau liền lập ngay bàn bói ở giữa lớp, mấy đứa trẻ con liền xúm đông xúm đỏ, còn rủ thêm cả mấy đứa lớp bên cạnh. Tại Hưởng đợt đấy kiếm không ít.

Tại Hưởng: "Chữ viết nét cuồng thảo, tuy vậy lại không cứng cáp, rất mềm mại, uyển chuyển. Hơn nữa, các chữ đều được đặt trên cùng một hàng, lề trái thẳng tắp. Điều này chứng tỏ, đây là một người có nội tâm phong phú, sức sáng tạo dồi dào, không thích bị gò bó, vì vậy đôi lúc sẽ có xu hướng ương bướng, ngang ngạnh nhưng đặc biệt rất cẩn thận."

Dì Trương: "Còn xinh đẹp?"

Đôi mắt Tại Hưởng long lanh như mang ý cười: "Chẳng phải cô gái nào dùng nước hoa thơm cũng đều xinh đẹp hay sao ạ?"

Dì Trương bật cười, ngón tay gõ gõ theo nhịp trên mặt bàn: " Được, ta đồng ý."

Bà nháy mắt với Chung Quốc: "Vì Tại Hưởng, không phải vì con."

.........

Cửa sân sau mở toang, bầy gà đang mổ thóc bay toán loạn.

Sân sau to hơn tưởng tượng của bọn họ rất nhiều. Xung quanh vô cùng sạch sẽ, không khí cũng đặc biệt trong lành. Nhìn ngoài, chắc chắn không ai nghĩ đây là nơi chăn thả gà.

Tại Hưởng gật gù, nhất định sau này phải cải tạo khoảng sân cạnh chuồng lợn nhà cậu giống như thế này. Nếu có bà con nào muốn học tập làm theo, nhất định sẽ thu phí bản quyền. Tại Hưởng thật biết cách kiếm tiền. Hô hô...

"Này!" Chung Quốc huých nhẹ vào tay Tại Hưởng "Cậu mau vào bắt gà đi, còn đứng đấy nghĩ ngợi cái gì."

"Sao lại là tớ? Cậu là con trai cơ mà."

Chung Quốc: "Thế cậu là giống gì?"

"Tớ...là bạn thân của cậu."

"Bạn thân cũng phải bắt."

"Tớ là anh em chí cốt của cậu."

"Anh em chí cốt cũng phải bắt."

"Tớ là người anh em thiện lành của cậu."

"Người anh em thiện lành cũng phải bắt."

"Tớ là tiểu ca ca của cậu."

"Tiểu ca ca cũng phải bắt."

"Tớ là lão gia gia của cậu."

"Lão gia gia cũng phải bắt."

"Tớ là người yêu của cậu."

Chung Quốc mỉm cười: "Cậu nói cái gì?"

Tại Hưởng ôm tay Chung Quốc lắc qua lắc lại: "Tớ nói tớ là người yêu của cậu."

Chung Quốc hừ nhẹ: "Người yêu... cũng phải bắt."

Tại Hưởng nhào đến ôm cổ, mắt chớp chớp: "Chung Quốc, tớ là lão công của cậu, cậu không được sai vặt lão công a~"

"Cậu nói cái gì?"

Tại Hưởng vui vẻ: "Tớ nói tớ là l..."

"Ai là lão công?" Chung Quốc cắt lời.

Tại Hưởng nuốt nước bọt, đơ vài giây, sau đó rất nhanh hồi phục công lực, mắt cười tít lại như chó con: "Chung Quốc lão công a, mau bắt gà cho Tại Hưởng lão bà. Lão công phải bảo vệ lão bà, phải thương yêu lão bà, phải nghe lời lão bà."

Chung Quốc bóp má Tại Hưởng, kéo về phía mình, hạ thấp người, vô tình chạm chóp mũi của mình vào chóp mũi của cậu ta: "Thì ra là sợ gà."

Đồng tử Tại Hưởng mở to, mắt cũng không thèm chớp. Da dẻ đột nhiên hồng hào đến kì lạ, hai vành tai cũng đỏ ửng.

Chung Quốc mỉm cười, vuốt cằm cậu: "Được rồi, đứng yên đây, lão công đem gà về cho cậu."

Chung Quốc đi mất, Tại Hưởng xoa xoa hai má. Trước đây, cùng với bọn trẻ con trong thôn chơi trò cô dâu chú rể, cậu lúc nào cũng là chú rể, đứng ở cuối lễ đường ngắm cô dâu nhỏ đầu chằng chịt lá cây, dây leo thì quấn khắp người, tay cầm nắm hoa dại bước đến. Còn cả, phải hôn má nữa, cả người cũng đâu nóng ran đến mức này. Thật kì lạ.

"Chung Quốc lớn tướng rồi mà vẫn còn thích chơi cái trò này." Tại Hưởng thở dài.

Bờ rào phía sau đột nhiên rung chuyển. Chung Quốc và Tại Hưởng đều nghe thấy, đưa mắt nhìn nhau.

Chung Quốc nheo mắt, mỉm cười: "Tại Hưởng, khách đã tới, chồng cậu đang bắt gà, cậu còn không ra đón."

Tại Hưởng xắn tay áo lên đến tận bả vai: "Cậu bắt gà, khách cứ để tớ tiếp."

.........

Chí Mẫn run rẩy đẩy mông Hạo Thạc. Hàng rào cứ kêu 'cạch' một cái, tim cậu lại tụt xuống ruột già mấy cm. Hàng rào lâu năm, nếu không cẩn thận sập lúc nào không biết chừng.

Hạo Thạc bám lên phía trên, phát hiện ra có cái gì không đúng.

"Chí Mẫn, cái này, hình như không hẳn là làm bằng nan trúc."

"Hả!?"

"Có cọc tre, với cả..."

"Với cả cái gì?"

"Bên trong hàng rào, là một bức tường. Vì vậy, đẩy mạnh lên, không sợ sập, hàng rào này chỉ để ngụy trang thôi."

"Được."

Chí Mẫn đẩy mạnh, Hạo Thạc rướn người lên phía trên, tay bám được vào bức tường, vịn chặt. Cuối cùng, tầm mắt cũng thoát khỏi đám lá xanh, khung cảnh sân sau cùng bầy gà hiện ra trước mắt.

Hạo Thạc thở hổn hển, nhìn xuống dưới giật bắn mình.

Tại Hưởng đang cười nhe hết răng nanh, tay giơ hình chữ V: "Hi!"

Hạo Thạc: "Này Kim Tại Hưởng, cậu hù dọa ai đấy. Sao cậu lại ở đây?"

Tại Hưởng chắp hai tay sau mông: "Hạo Thạc, bọn tớ thắng rồi."

"Này tiểu kiêu ngạo, đợi tớ vào được bên trong nhất định sẽ xử cậu."

"Vậy sao? Lão công nhà tớ đang bắt gà, dặn tớ tiếp đón cậu chu đáo. Chờ chút."

Tại Hưởng hắng giọng, ho ho vài cái, đột nhiên: "Trộm... trộm... bớ người ta!!! Có trộm... bớ cả làng... trộm vào nhà!!! Ối làng nước ơi... có trộm... Cứu! Mau cứu... khó thở... sắp sinh... trộm!!! Đánh trộm! Bắt trộm!!!"

"Kim Tại Hưởng, kêu cái gì, câm miệng!"

Càng nói, Tại Hưởng càng gào to.

Hạo Thạc định trèo vào bịt miệng cậu ta lại liền bị Chí Mẫn bên dưới lôi xuống, vác lên vai chạy bán sống bán chết. Hai người, mặt cắt không còn một hột máu.

.........

Về kí túc xá, Tại Hưởng treo ngược con gà đã làm sạch, ngồi ngắm nghía.

Chung Quốc cũng ngắm nghía, không phải ngắm gà, là ngắm Tại Hưởng.

Chung Quốc: "Tớ phát hiện cổ họng cậu rất tốt."

"Tớ chưa kể cho cậu nghe à?" Tại Hưởng kéo ghế về phía Chung Quốc "Năm nào trường cấp 3 tổ chức giải bóng đá, tớ đều được giải cổ động viên tiêu biểu nhất đấy."

"Giọng cậu rất hay."

"Cảm ơn!"

"Đến lúc đấy, nhất định sẽ rất tuyệt."

"Lúc đấy là lúc nào?"

Chung Quốc tủm tỉm không đáp, cởi áo vất lên đầu Tại Hưởng.

Tại Hưởng xoay người: "Giờ này cậu còn định đi đâu?"

"Đi tắm."

"Tắm nước lạnh giờ này sẽ bị cảm đấy!"

"Tắm nước lạnh giờ này mới hạ được."

NGOẠI TRUYỆN

Câu truyện nhỏ số 1

Chí Mẫn vác Hạo Thạc chạy một mạch, không biết trời đâu đất đâu, cứ thấy có đường là chạy. Quanh co một giờ, cổng trường cuối cùng cũng hiện ra trước mắt. Chí Mẫn ngồi phịch xuống đất, thở không ra hơi, từng khúc xương như muốn rụng rời.

Hạo Thạc cũng không đỡ hơn là bao, nội tạng trong bụng như sắp dâng lên đến cổ, đầu óc choáng váng.

"Chí Mẫn, chẳng phải...cậu nói đã làm chắc chắn rồi sao?"

"Tớ...chính tay cho thuốc xổ vào sữa rồi mà...còn bắt...hai thằng lớp bên uống thử, bọn nó...đều bị dính chưởng hết."

"Xem ra, hai người bọn họ...nhất định đã không uống. Khốn kiếp."

Câu truyện nhỏ số 2

Rất lâu sau đó...

"Ưrgggg....urrggg... Chung Quốc, cậu...không được hôn chỗ đó!"

Chung Quốc mút mạnh, cả người Tại Hưởng cong lên, mỗi lúc một căng cứng.

"Gọi tên tớ."

"Chung Quốc..."

"Lặp lại."

"Chung...ưm..."

Chung Quốc giữ chặt gáy Tại Hưởng, phủ môi mình lên môi cậu. Lại là một nụ hôn sâu. Tại Hưởng đầu ốc mơ màng, môi lưỡi mặc ý cho Chung Quốc dày vò. Chung Quốc đảo quanh khoang miệng Tại Hưởng, nhẹ nhàng ma sát, cảm nhận hơi ấm nóng và vị ngọt nơi đầu lưỡi Tại Hưởng. Môi Tại Hưởng mềm mại, mềm mại đến mức Chung Quốc chỉ muốn cắn thật mạnh.

Tại Hưởng đấm đấm vào lưng Chung Quốc, Chung Quốc mới phát hiện người phía dưới đã sớm mất hết dưỡng khí, thở dốc từng cơn.

"Cho tớ nhé!" Giọng Chung Quốc khàn khàn, phía dưới đã sớm tạo thành một túp lều nhỏ. Cậu kiên nhẫn hôn cổ Tại Hưởng chờ câu trả lời của cậu. Mỗi nụ hôn lại để lại một dấu đỏ.

"Nhưng...sẽ không đau nhé."

Chung Quốc mỉm cười, hôn nhẹ lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của Tại Hưởng: "Ừ, tớ hứa!"

"Urggg...arggg...Chung Quốc, chậm...ưmmm...chậm thôi..."

"Chung Quốc...ư ư ư...nhanh lên, nhanh lên chút nữa."

Chung Quốc: "Bảo bối, nói yêu tớ đi."

"Tớ...ưmmmm...yêu Chung...Quốc."

"Nói cậu là của tớ đi."

"Tớ là...aaa...là của...cậu."

Tiếng giường kêu cọt kẹt, tốc độ mỗi lúc một nhanh, hòa cùng tiếng thở dốc của hai người.

Chung Quốc rút ra toàn bộ, sau đó toàn lực cắm thật sâu vào tận gốc rễ của Tại Hưởng.

"Urggggggg..." Hai âm thanh vang lên cùng một lúc.

Chung Quốc nằm xuống cạnh Tại Hưởng, kéo chăn lên người cậu, kéo cậu nằm lên ngực mình.

Chung Quốc ngắm nhìn bảo bối ngủ say, trong lòng dâng lên cảm giác thành tựu.

"Quả nhiên, lúc hòa quyện với tớ, giọng cậu rất tuyệt!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top