Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap26 Cậu ấy nói 'Thất Tịch không mưa sẽ rất buồn"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chú bướm xanh lam bay ngang qua tầng năm khu kí túc. Gió bắc khiến nó chao đảo một hồi, cuối cùng đậu trên một bệ cửa sổ xi măng còn ẩm nước do trận mưa từ mấy hôm trước. Nó thu đôi cánh mỏng với những hoa văn màu đen lại, tìm một chút hơi ấm giữa đêm chớm đông. Đột nhiên, cánh cửa bật mở. Con bướm mất thăng bằng lộn nhào xuống dưới, tưởng chừng như sắp rơi xuống đất thì một cơn gió lại thổi nó lên ngang tầng bốn. Nó lấy đà, bay thẳng đến khu rừng phía xa.

Hạo Thạc nhìn ra xa, trời tối đen như mực, xung quanh cũng tối đen, chỉ có cái đèn ở trạm gác cổng kí túc thỉnh thoảng lại chớp đỏ. Gió lạnh khiến cậu rùng mình, lúc này mới nhận ra bóng tối đã bao trùm tất cả. Cậu hít một luồng khí lạnh, cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Cậu khẽ đóng cửa lại, quay về giường. Nhưng khi chỉ còn cách giường ba bước chân, phía sau lại phát ra một tiếng động khe khẽ.

Là Chung Quốc. Đêm nay cậu cũng không ngủ được. Cậu nhìn Hạo Thạc chỉ tay ra phía cửa lớn. Hạo Thạc cười cười, gật đầu.

Hành lang dài hun hút. Trần nhà cứ cách 20m lại nắp một ngọn đèn. Nhưng hôm nay trường cắt điện, bên thợ điện đã sửa từ chiều, sửa những chiếc bóng đèn bị chập do nước mưa hắt vào. Họ mới chỉ sửa được có một nửa, dự định sáng mai sẽ làm nốt. Vì thế, hành lang đêm nay chỉ còn lại một màu đen. Tiếng bước chân đập vào hai bên tường vọng lại, thỉnh thoảng lại nghe vài tiếng lõm bõm, cứ đều đều tiến đến cuối dãy hành lang.

Hạo Thạc rụt cổ trong chiếc áo khoác mỏng, lưng tựa vào lan can, ngáp một cái thật dài. Chung Quốc hai tay bỏ trong túi áo khoác, mắt đăm đăm nhìn vào khoảng không ở sân bãi tựa như có thứ gì hay ho lắm nhưng thực ra chẳng có gì ngoài cát và gió.

"Buồn ngủ sao không đi ngủ?" Chung Quốc cất giọng đều đều.

Hạo Thạc nhìn nửa sườn mặt Chung Quốc, xoay đầu, đứng thẳng người.

"Trong phòng không ngủ được, ra đây lại thấy mát mát, có chút không kiểm soát được hành động."

Cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trăng không có, sao cũng không, thật nhạt nhẽo.

"Cái mùa này lúc nào cũng thế à?"

Chung Quốc trầm ngâm. Mây dày và đen đặc, ngày mai có lẽ sẽ lại là một ngày ẩm ướt.

"Không hẳn, nhưng sẽ rất hiếm để có một đêm có cả trăng lẫn sao. Hoặc cũng có thể đêm nay là đêm rất hiếm. Ai mà biết được, chập tối người ta đã muốn lên giường ngủ rồi, ai hơi đâu để ý trăng với sao trong đêm lạnh chứ."

Hạo Thạc bật cười. Nếu theo cách nói của Chung Quốc, bọn họ có thể là những kẻ đen đủi nhất nhưng cũng rất có thể là những kẻ may mắn nhất. Tuy nhiên, Hạo Thạc không muốn may mắn khi gặp phải một đêm âm u như vậy. Người ta nói, thời tiết có ảnh hưởng rất lớn đến cảm xúc con người. Hạo Thạc thấy cũng có một phần đúng. Phần không đúng là vì dù nắng hay mưa, chỉ cần xung quanh cậu tồn tại giới tính thứ hai, Hạo Thạc đều thỏa mãn. Nhưng đúng bởi vì lúc này, cậu thấy trong người như có tảng đá đè nặng, ắt hẳn là bị màn đêm hôm nay chi phối rồi.

"Chung Quốc, tớ đánh thức cậu sao?"

"Không. Tớ không ngủ được. Vừa hay cậu cũng thế, coi như đêm nay tớ may mắn tìm được đồng minh."

Hạo Thạc huých tay Chung Quốc: "Cậu có thấy chúng ta có thần giao cách cảm không?"

Chung Quốc nhìn Hạo Thạc: "Thế à? Sao lúc cậu nhìn thấy gái đẹp, tớ lại chẳng cảm nhận được cảm xúc hân hoan của cậu nhỉ?"

Hạo Thạc trợn mắt: "Đừng có nói bậy, tớ vô cùng đứng đắn."

Hai người đều cười rồi im lặng. Sương đêm dày quá, giống như từng sợi chỉ bạc từ trên cao buông thõng, lê lết dưới mặt đất, giăng mắc khắc nơi. Gió càng về đêm càng rít mạnh. Hạo Thạc rút điện thoại ra từ trong túi, màn hình điện thoại bật sáng. Ánh sáng mờ ảo phản chiếu lên khuôn mặt Hạo Thạc chẳng mấy chốc mà biến mất. Cậu đã nhét nó trơt lại trong túi áo.

1 giờ đêm.

Ở khu rừng phía sau vang lên tiếng kêu của mấy con cú hay tiếng lá xào xạc.

Hạo Thạc vỗ vai Chung Quốc.

"Tớ đi ngủ trước đây."

Chung Quốc gật đầu.

Hạo Thạc xoay người, đi được hai bước thì dừng lại.

"Chung Quốc, một người hành khất đi bộ giữa sa mạc. Anh ta đã đi suốt một tháng ròng, trải qua không biết bao nhiêu trận bão cát, kể cả lạnh cóng hay nóng bỏng, anh ta cứ nhìn về phía trước mà đi, cứ đi với niềm hi vọng mình sẽ thoát ra khỏi sa mạc mênh mông cát. Anh ta mang theo mình một bao được nước uống và thức ăn, một bao nữa để đựng gia tài của anh ta, gồm một chiếc TV, một bộ bàn ghế, một cái giường ngủ nhỏ, một cái đèn và một tủ quần áo. Anh ta kéo lê hai chiếc bao tạo thành hai vệt song song trên mặt cát. Đến một ngày, anh ta không còn đủ sức để kéo cả hai chiếc bao ấy nữa, lương thực trong bao cũng dần cạn kiệt, mà hình như, bờ bên kia của sa mạc còn xa lắm."

"Chung Quốc, nếu là cậu, cậu sẽ làm gì?"

Yên lặng. Người sau lưng không có ý định trả lời.

Hạo Thạc nói tiếp.

"Anh ta đã dành nhiều giờ để suy nghĩ, cuối cùng quyết định để bao đựng cái gia tài nhỏ của mình ở lại. Đã có lúc anh ta phân vân, không biết quyết định khi ấy có đúng hay không. Nhưng khi đặt chân đến mảnh đất trù phú bên kia sa mạc, anh ta khẳng định, mình đã lựa chọn chính xác. Và nhiều năm sau, khi anh ta hồi tưởng lại, anh ta đã nghĩ, cái đắn đo lúc ấy chỉ khiến anh ta tốn thời gian và nếu như bỏ đống đồ ấy ở lại ngay từ đầu, anh ta đã có thể đi qua sa mạc nhanh hơn."

"Hết rồi à?" Chung Quốc cất giọng khàn khàn.

"Hết rồi."

"Nhảm nhí."

Lúc nào Chung Quốc cũng buông một lời nhận xét như vậy trước mỗi câu truyện của Hạo Thạc. Và đương nhiên, lúc nào cũng khiến cậu tức điên. Nhưng hiện tại, cậu chỉ cười buồn.

"Ừ, nhưng tớ hi vọng ngày mai sẽ được gặp cậu bên kia sa mạc."

Nói rồi, Hạo Thạc đi mất, tiếng bước chân mỗi ngày một xa, cả người cậu dần bị hút vào trong bóng tối. Tiếng mở khóa vang lên, cậu đã trở về phòng.

Trẻ con thì luôn muốn lớn thật nhanh, người lớn thì muốn quay về khi còn nhỏ. Sở dĩ có sự khác biệt này, chính là vì trẻ con và người lớn cách nhau một khoảng gọi là trưởng thành. Bọn họ chưa phải người lớn, đang dần trở thành người lớn, nhưng đã đủ hiểu cái gì được gọi là trưởng thành. Trưởng thành là một quá trình gian khổ, có thể đích đến của nó sẽ là ngọt ngào hoặc có thể sẽ là một con đường gian khổ khác hay một thứ gì đó không hay ho. Chỉ là ai cũng sẽ trải qua giai đoạn đấy sớm hay muộn. Không thể trốn tránh. Chẳng phải lần đầu, rất nhiều người đã nghĩ, nếu cứ nhỏ mãi thì thật tốt, nhỏ mãi để có cả thế giới trong tay, thứ mà khi trưởng thành, con người mới nhận ra.

Hạo Thạc vắt tay lên trán, đôi môi khô khốc và lạnh lẽo. Giá như mọi thứ cứ giống như trước đây, mỗi lần bị ai bắt nạt đều có thể chạy ào vào lòng mẹ, khóc bù lu bù loa lên một trận đến lúc thiếp đi vì mệt. Cảm giác lúc đó thật tốt. Hạo Thạc bật cười một tiếng mà không nhận ra từ khóe mắt cậu đang chảy ra một dòng chất lỏng trong suốt ấm áp.

Cánh cửa khẽ mở. Chung Quốc mang theo hơi lạnh bước vào phòng. Cậu trân trân nhìn giường ngủ của Hạo Thạc rồi khẽ bước đến. Cậu ta đã ngủ say, cả người cuộn tròn trong một chiếc chăn bông, trên gối còn lưu lại một mảng sẫm ươn ướt. Chung Quốc lấy trên nóc tủ xuống một chiếc chăn mỏng, phủ chồng lên chiếc chăn bông mà Hạo Thạc đang đắp. Cuối cùng cậu rút tay khỏi túi áo, khẽ xoa đầu Hạo Thạc, giọng nói lên xuống như một bản nhạc dịu dàng.

"Cậu vất vả nhiều rồi. Ngủ ngon nhé!"

.........

Cái lạnh ập đến khiến Tại Hưởng rét co, Chí Mẫn đã phải dành cả buổi chỉ để tìm xem cái cổ của cậu ta ở đâu. Rét đến thế cơ à.

"Rét chứ sao không." Tại Hưởng chu cái mỏ lên, chóp mũi đã lạnh cóng nhưng lại ửng ửng hồng. "Cậu sờ xem sờ xem, tay tớ sắp đóng băng rồi."

Chí Mẫn gập quyển vở, quay xuống. Suốt cả buổi Tại Hưởng chỉ lặp đi lặp lại đúng câu này, đầu của cậu khó chịu vô cùng.

"Đâu, đưa tay đây."

Tại Hưởng lọc xọc trong túi áo một lúc, mãi mới đưa được cái tay lên mặt bàn. Chí Mẫn cầm, ngay lập tức ném trả Tại Hưởng.

"Ấm thế này còn kêu than gì!"

"Ấm cái chết tiệt gì. Lạnh thế này mà cậu bảo ấm."

Tại Hưởng làu bẩu rồi lại đút tay vào túi áo, bắt đầu sờ xoạng.

"Cậu cất cái gì trong túi áo đấy?"

Tại Hưởng thay lời nói bằng hành động, rúi từ túi phải ra cái thứ gì đó mềm mềm hồng hồng. Chí Mẫn cầm lấy, giơ lên, nơi đầu ngón tay vẫn còn phảng phất hơi ấm.

"Cái gì đây?"

"Găng tay của con gái Chung Quốc."

Chiếc găng tay được đan bằng len mềm mại, được nhuộm màu hồng đậm không phai, phía bên trên còn được gắn một cục lông nhỏ màu xám tro. Nếu tặng cái này cho con gái, nhất định họ sẽ thích.

"Cậu gan to thật, dám lấy đồ của con gái cậu ấy."

"Tớ xin phép em nó cẩn thận rồi. Với cả trên kệ có hẳn hai đôi găng tay giống nhau, tớ có mượn em ấy một đôi thì em ấy vẫn còn đôi kia để đeo mà."

Tại Hưởng giật lại chiếc găng tay, cẩn thận xỏ từng ngón. Bọn họ sau khi biết được tiểu tiết tương lai của Chung Quốc sau màn từ chối tình cảm kia, bèn mặc định con búp bê mà Chung Quốc vẫn để trên kệ là con gái cậu ta. Nghe ra có chút hơi kì quặc nhưng biết làm sao được, Chung Quốc cứ ngồi nhìn nó hàng giờ. Tại Hưởng còn nghĩ cả đến viễn cảnh Chung Quốc sẽ cho con búp bê bú, chỉ nó thấy về cảnh quan bên kia sân bãi qua khung sắt cửa sổ. Và Hạo Thạc đã chốt lại một câu 'Con mẹ nó, cậu đang miêu tả bệnh viện tâm thần à!'

"Ê, xuống đây ngồi với tớ đi."

"Tại Hưởng, bên cạnh tớ vừa hay cũng có một chỗ trống này. Sao cậu không lên mà bắt tớ xuống."

"Chí Mẫn, cậu không chịu nghiên cứu sách vở gì cả."

Tại Hưởng rút trong ngăn bàn ra một quyển sách đã cũ, bìa nhàu nát đến mức không nhìn rõ tựa sách, ngay cả màu sắc cũng không thể nhìn ra. Chí Mẫn đoán Tại Hưởng vừa ăn trộm được từ bảo tàng về.

"Phân tích cho cậu nghe, giới tự nhiên luôn có một quy luật đó là quy luật từ cao xuống thấp. Nước luôn chảy từ nơi cao xuống nơi thấp, nơi có khí áp cao luôn tự động chuyển về nơi có khí áp thấp. Nếu quá trình này diễn ra ngược lại, chắc chắn sẽ tốn rất nhiều năng lượng. Mà năng lượng lại là một trong những thứ thiết yếu của cuộc sống. Vậy nên, việc cậu xuống ngồi ngồi với tớ so với việc tớ lên ngồi với cậu chẳng phải tốn ít năng lượng hơn hay sao. Chí Mẫn, nên lấy đại cục làm trọng."

Chí Mẫn chống tay lên bàn, nhếch miệng.

"Có vẻ cậu kết cái thùng rác nhỉ. Xin lỗi, ông đây không thích."

Tại Hưởng xị mặt, nằm sấp mặt xuống bàn. Được một lúc lại ngóc lên vời vời Chí Mẫn.

"Cậu có biết Chung Quốc với Hạo Thạc đi đâu không?"

Chí Mẫn không lạnh không nhạt, buông một câu: "Tớ đâu phải người giám hộ."

Ngừng, rồi lại nói tiếp: "Nghe mấy cô dưới khoa nói nhà bọn họ có việc, nên xin nghỉ mấy hôm."

"Hai người đó có họ với nhau à?"

Chí Mẫn nhếch miệng: "Ai biết!"

Những ánh nắng yếu ớt của buổi sáng không thể xua đi bớt lạnh lẽo nơi bàn học. Tại Hưởng áp má xuống bàn, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, đôi mắt long lanh cố tìm ra một tia nắng ấm áp. Rèm cửa đã được kéo ra và buộc lại cẩn thận. Nhưng hình như không có tác dụng, cả cái bàn vẫn chỉ hứng được tưng ấy nắng. Tại Hưởng chép miệng, nhớ đến cái máy sưởi của mấy hôm trước. Nhưng đúng lúc cần thì cậu ấy lại đi mất. Chiếc ghế bên cạnh trống trơn, dáng người cao cao gầy gầy cũng chẳng thấy. Tại Hưởng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, đạp một phát cái ghế bắn vào tường kêu một tiếng leng keng to rồi đổ cái rầm xuống đất.

"Kim Tại Hưởng, em ra ngoài ngay cho tôi!"

.........

Căng tin trong trường trưa đến có phần thưa thớt, sinh viên hầu như đều mua đồ ăn về phòng. Bàn và ghế ở đây đều được đóng bằng inox nên đông đến khó tránh khỏi lạnh lẽo, mỗi lần ngồi xuống là cảm giác sung sướng lại dâng lên từ mông lên đến óc. Thành thử hôm nay Tại Hưởng không phải bon chen để có một suất cơm có đầy đủ các món.

Chí Mẫn và Tại Hưởng yên tĩnh ăn cơm, thỉnh thoảng nói chiêm một hai câu, khen món này ngon, món kia bỏ ít muối hoặc nhìn nhau khi cả hai cùng vất chung xương cá vào bát.

Cho đến khi một đám nam sinh đến ngồi vào bàn bên cạnh.

Bạn học A: "Ê, nghe nói chú Lưu bảo vệ kí túc nam đêm qua bị co giật, phải nhập viện rồi."

Bạn học B: "Chú ấy cường tráng lắm mà, sao có thể bị co giật."

Bạn học C: "Phải đấy, hôm tôi xuống nhận đồ, chú ấy còn khoe vừa được đai đen tam đẳng Karate nữa mà."

Bạn học A: "Thấy bảo đêm qua lúc đang đi kiểm tra xung quanh kí túc lần cuối, chú ấy đã thấy một cảnh tượng rất kinh khủng."

B, C, D: "Cảnh tượng gì?"

Bạn học A nhìn ngó xung quanh, lấy tay che miệng, dùng tông trầm để nói với bọn họ.

"Tầng năm kí túc xá, có ma!"

"Hả?!!"

"Suỵt nói bé thôi!"

Bạn học D: "Rồi sao nữa, nó tấn công chú ấy à?"

Bạn học A: "Không biết, nhưng lão Tiêu bảo vệ nói, trước khi chú ấy ngất, chú ấy lắp bắp chỉ lên tầng năm nói có hai cái bóng đen, rồi đột nhiên một cái bóng đen biến mất. Còn cái bóng kia cứ như đang nhìn chằm chằm chú ấy, nở một nụ cười hết sức man rợ."

Bạn học B: "Thật không vậy?"

Bạn học C: "Khả năng rất cao. Anh tôi hồi trước cũng học trường này, từng kể khu kí túc trước kia từng là bãi tha ma, cứ chập tối là bóng trắng lại hiện ra nhan nhản. Cách đây không xa lại có một ngọn đồi to như thế, ai biết có người nào nghĩ quẩn vào đấy tự tử hay không."

Bạn học A: "Nói đây biết đây thôi, đừng truyền ra bên ngoài. Tôi cũng là nghe lỏm được từ thầy thể chất. Giáo viên đang che đậy vụ này, chủ yếu để không gây hoang mang bên nam sinh."

Bạn học D: "Thật may chúng ta sống ở tầng bảy, kiểu này phải né tầng năm ra thôi."

Bốn người bọn họ thôi xì xào, bắt đầu ăn cơm mà không để ý tới hai người bàn bên mặt đã không còn giọt máu. Tại Hưởng nhẹ nhàng đặt đũa xuống khay, lại nhẹ nhàng rút một tờ giấy ăn lau miệng. Chí Mẫn người đơ như một khúc gỗ, mất một lúc mới chớp chớp mắt uống một ngụm nước.

"Chí Mẫn, chúng ta ở tầng năm, phải không?" Giọng Tại Hưởng có chút ngập ngừng.

"Không, chúng ta ở tầng sáu."

Tại Hưởng bấm đốt ngón tay.

"Một, hai, ba, bốn, năm. Hình như...vẫn là tầng năm."

"Chúng ta ở tầng sáu." Chí Mẫn nhìn Rại Hưởng với ánh mắt quyết liệt. "Cậu đếm lại xem."

"Một, hai, ba, bố..."

"Tại Hưởng!" Chí Mẫn cắt ngang.

"Chung Quốc không có ở nhà."

Tại Hưởng hít một hơi, đếm tiếp: "Bốn, n... sáu. Ààà, thì ra bọn mình ở tầng sáu."

"Tại Hưởng của chúng ta giỏi quá!"

"Chí Mẫn của chúng ta dũng cảm quá!"

Hai người gật đầu, cùng vỗ tay bốp bốp.

.........

Boston. Trời quang.

Boston là một trong những thành phố cổ nhất nước Mĩ. Nó nối với đất liền bởi một eo đất hẹo và bao quanh vịnh Massachusetts và những khu đầm lầy ở cửa sông Charles.

Chung Quốc đứng giữa một bãi cỏ xanh, xung quanh là những cây lá phong đã đỏ sẫm. Nhiệt độ ở đây có phần ấm áp hơn so với Trung Quốc. Phía xa là một nhánh của dòng sông Charles yên bình. Cậu mặc một bộ vest đen được cắt may tinh xảo. Vạt áo kéo dài từ cổ xuống ngang eo chốt lại bằng hai chiếc cúc. Bên ngoài là chiếc áo dạ đen dài đến ngang đầu gối. Mái tóc hôm nay cũng được chải gọn gàng tạo kiểu hình dấu phẩy ngang trước trán.

Chung Quốc hạ mình, đặt bó cúc trắng trong tay xuống mặt đá lạnh, bên cạnh là một bó hoa hồng trắng khác. Bia mộ sạch sẽ do được lau chùi hàng ngày. Người đàn ông trong tấm ảnh sau bao nhiêu năm vẫn không thay đổi hình dáng, chẳng thể già đi thêm chút nữa. Khuôn mặt cương nghị, ngay cả một nét cười nhạt trên môi hay khóe mắt cũng không có. Có thể nói, ông ta đã tạo ra một bản sao hoàn hảo nhưng chắc chắn là tốt hơn và vượt trội hơn so với chính mình. Đó là Tuấn Chung Quốc.

"Tuấn Kỉ.

1960-2002

Hãy yên nghỉ."

Bia mộ chỉ khắc vỏn vẹn ba dòng chữ và đặt một tấm ảnh.

Cậu lạnh lùng nhìn tấm ảnh.

"Ông có nhận được thư không? Tôi vẫn luôn đều đặn giữ thói quen ấy cho đến tận bây giờ. Phải cho ông nhìn thấy cuộc sống của tôi thú vị thế nào. Giờ thì, tôi nghĩ tôi đã chứng minh được cho ông thấy, ông sai rồi. Sai từ cách gọi ba từ Tuấn Chung Quốc."

Hạo Thạc từ xa đi đến, mang theo hai bó hoa, bộ dạng hớt hải.

"Chung Quốc, ít nhất cậu cũng phải mua một bó hoa chứ?"

Rồi chợt nhìn xuống. "Cậu mua rồi à?"

Chung Quốc ừm nhẹ một tiếng trong cổ họng.

"Lâu thế sao?"

Hạo Thạc ngẩn người, vài giây sau mới hiểu Chung Quốc đang hỏi cái gì.

"Boston có thể tìm được cả trăm tòa nhà chọc trời nhưng rất khó mới tìm được một tiệm hoa. Tớ phải vào tận trong hẻm mới mua được."

Hạo Thạc đặt xuống một bó hoa cúc vàng, miệng cười tươi nhìn tấm ảnh.

"Chú sống tốt không? Con hi vọng là chú sống tốt. Thật lâu mới có thể lại được nhìn thấy chú. Chung Quốc rất ổn, chú không cần lo cho cậu ta. Trung Quốc dạo gần đây rất lạnh, nếu thích thì chú hãy bay đến đó một chuyến nhé. Chắc thiên đàng cũng có sân bay chú nhỉ. Sau cùng con có đôi lời muốn nói với chú, có thể là chú sẽ chẳng thể nào nghe thấy nhưng con vẫn muốn nói, hãy thanh thản bước sang kiếp sau và tìm người chú dành cả đời để yêu nhé."

"Ông ấy có lo cho tớ à?" Chung Quốc cắt ngang dòng cảm xúc của Hạo Thạc.

"Dẹp ngay cái bản mặt ấy đi, Tuấn Chung Quốc."

"Đến nghĩa trang không phải nên mang theo tâm trạng này sao?"

"Tớ không biết cái cậu nói có phải tâm trạng đau buồn hay không nhưng cái mặt cậu thì đang nổi lên hai từ chán ghét đấy."

"Cái kia ở đâu ra thế?"

Chung Quốc chỉ vào bó hoa trên tay Hạo Thạc.

"À, cô bán hàng nói đây là đồ tặng kèm."

"Cho tớ."

Hạo Thạc ngạc nhiên.

"Cậu có biết nó là hoa gì không?"

Hạo Thạc vừa dứt lời, Chung Quốc đã cướp lấy bó hoa. Bó hoa được buộc bởi một sợi dây lụa trắng mỏng. Những bông hoa hoa trắng thuần khiết nhỏ bé nhưng không yết ớt, cuống hoa dài màu xanh non trông thật đẹp.

"Không biết!"

"Là hoa kiều mạch, kiều mạch đấy!"

"Thì sao?"

"Ý nghĩa của nó, cậu biết không?"

"Không."

"Là người yêu. Cậu tính là người yêu tớ hả?"

"Ai nói tớ muốn kết giao với kẻ khiếm khuyết như cậu."

"Tuấn Chung Quốc!!!"

Trời gần về trưa, những khoảng nắng len lỏi qua những đám mây mỏng chiếu xuống đất như những mảnh ố vàng. Bọn họ ngồi xuống một chiếc ghế gỗ dài, hướng mặt ra phía sông Charles. Những tòa nhà bóng loáng như gương in hình ảnh mây trời hay những tiếng ồn ào tấp nập, thỉnh thoảng lại là một chiếc du thuyền từ bên kia sông chạy lướt qua bọn họ. Một hai con chim xà xuống mổ hai ba cái lên lan can sắt đã hơi xỉn màu rồi lại lập tức bay đi.

"Ngay cả đầu đông nhưng Boston cũng thật đẹp." Hạo Thạc bắt chéo chân, xoay tròn một chiếc lá phong trong tay. Cậu quay qua nhìn Chung Quốc. "Nhưng cũng thật tiếc, chúng ta bỏ lỡ mất mùa thu Boston rồi. Đến sớm hơn mấy ngày thì phải."

"Với nơi này, một ngày là đủ."

"Hầyyy, đừng nói cậu ghét luôn cả nơi này."

Chung Quốc vẫn cầm bó kiều mạch trên tay, mắt đăm đăm nhìn nó.

"Tớ chưa từng ghét nơi này. Nếu có thể, tớ muốn sống ở đây hơn là NewYork."

Hạo Thạc mỉm cười. Rất ít khi Chung Quốc mở lòng nói về những điều mà cậu ấy thích. Cậu ấy lúc nào cũng ậm ừ không trả lời hoặc lảnh tránh. Nếu phải kể tên một trong những thứ tàn khốc của trưởng thành, Hạo Thạc chắc chắn sẽ ghi ba chữ Tuấn Chung Quốc. Trưởng thành cướp mất Chung Quốc ngày trước đi rồi. Nhưng không sao, trưởng thành chỉ có một lần, sau trưởng thành người ta gọi đó là từng chải và chín chắn, nếu đã bị lấy mất, chi bằng tạo ra một Chung Quốc mới đẹp đẽ hơn. Giống như lúc này, Hạo Thạc nghe những gì Chung Quốc nói, tựa như điều cậu đã từng làm nhiều năm về trước, khi cả hai cùng ngồi trên xích đu trước nhà, Chung Quốc nói với Hạo Thạc rằng cậu ấy thích một que kem vị bạc hà.

"Cậu thích sống ở đây, tại sao lại về Trung Quốc?"

"Cậu có nghĩ tớ và bố tớ là kẻ thù không đội trời chung không?" Chung Quốc không trả lời, mi mắt khẽ cụp xuống. "Tớ đã từng tự hào về ông ấy. Hiện tại vẫn rất tự hào. Trong mắt tớ, ông ấy rất vĩ đại. Nhưng rất tàn nhẫn. Vĩ đại và tàn nhẫn. Chính vì trong vĩ đại có ngưỡng mộ, nhưng trong tàn nhẫn lại có thù hận. Cậu biết làm thế nào để cân bằng hai trạng thái đối lập không. Đáp án là không thể. Nước Mĩ rất tốt, nhưng Trung Quốc thì ít đau buồn hơn."

Hạo Thạc nén một tiếng thở dài, đặt tay lên vai Chung Quốc.

"Tớ đi trước đây." Hạo Thạc đứng dậy, đặt vào tay Chung Quốc chiếc lá ban nãy.

"Ừm."

"Cậu không muốn nhắn nhủ gì à?"

"Vài hôm nữa tớ sẽ đến thăm cô sau."

"Ý cậu là?"

"Tớ sẽ ở đây ít ngày nữa."

"Có chuyện gì à?"

"Có chút chuyện."

"Ừ."

"Này!"

Hạo Thạc dừng bước, ngoái lại nhìn tấm lưng Chung Quốc.

"Hãy dạy dỗ con chó nhỏ."

Hạo Thạc nhìn Chung Quốc với ánh mắt tò mò.

"Cậu ta có gì hay ho sao?"

"Cậu ấy không ngốc! Với trình độ của cậu thừa khiến cậu ta lên điểm B."

"Chung Quốc, rốt cuộc cậu ta là ai?"

Chung Quốc ngừng một lúc. "Là một người đặc biệt!" "Có ghé qua trường hụt không?"

"Harvard thì vẫn mãi ở Boston thôi! Bye."

Tiếng bước chân xa dần rồi mất hẳn. Chung Quốc ngẩng lên nhìn bầu trời. Mọi năm vào ngày này, trời thường tối sầm, có vài đợt mưa nhỏ hoặc tuyết rơi. Nhưng năm nay trời lại khô ráo và đẹp hơn rất nhiều.

Chung Quốc liên tưởng đến một câu truyện mà Tại Hưởng từng kể. Hôm đó là thất tịch. Tại Hưởng chạy đến khoác vai Chung Quốc. Cả hai mỉm cười. Mưa từ đầu tháng đến hôm nay là mùng 7. Từ mưa nhỏ đến mưa rào hay thỉnh thoảng là lất phất vài hạt mưa như những màn sương mù. Đêm nay trời cũng vậy, nhưng buổi chiều có hơi hửng nắng.

"Lúc chiều tớ còn tưởng tối nay không mưa cơ. Thật may là trời mưa. Thất tịch mà không mưa nhất định sẽ rất buồn."

Chung Quốc nghiêng đầu: "Tại sao lại buồn?"

"Mỗi năm, Ngưu Lang và Chức Nữ chỉ được gặp nhau một lần trên cầu Ô Thước. Người ta nói vào ngày này, trời mưa tức là họ đã gặp được nhau. Cũng đúng mà, họ yêu nhau như thế, sao lại không khóc khi được gặp nhau chứ. Nhưng trời không mưa, cũng có nghĩa là họ không gặp được nhau. Cậu nói xem, như vậy có phải rất buồn không?"

"Sao cậu không nghĩ khi gặp nhau họ đã cười thay vì khóc?"

"Đó không phải là phản ứng vốn có của con người à? Ở đây không chỉ có vui mừng mà còn có cả nhớ nhung và mong chờ. Vì thế tớ nghĩ họ nhất định sẽ khóc. Một ngày nào đó, thất tịch không mưa, chắc hẳn Ngưu Lang và Chức Nữ đã đầu thai kiếp khác rồi."

"Đó có thể là một cách giải thoát. Thay vì bị chia cách, họ sang kiếp khác để được mãi bên nhau."

Tại Hưởng lắc đầu, bẹo má Chung Quốc. "Cậu nghĩ có thể dễ dàng gặp lại người mình yêu ở kiếp sau à. Đáp án là không thể. Thế giới rộng lớn như vậy, sao có thể trùng hợp mà tìm thấy nhau lần hai. Mà dù có lướt qua nhau cũng chẳng thể nhận ra, họ sống là sống cho kiếp này, không phải vì kiếp trước."

"Tớ không cho là vậy."

Chung Quốc nhìn vào mắt Tại Hưởng.

"Nếu tớ yêu một người, dù là kiếp này hay kiếp sau, tớ nhất định sẽ tìm cho ra cô ấy."

Không hiểu sao mặt Tại Hưởng có hơi nong nóng, tim cũng đập nhanh hơn một chút. Vẻ mặt nghiêm túc của Chung Quốc khiến cậu hơi bối rối, nhưng cũng chứng minh lời cậu ấy nói là thật. Cậu cười xòa.

"Thôi đi, Tuấn Chung Quốc. Yêu hết kiếp này đã nhé!"

Ngày giỗ của ông ấy, hôm nay trời đẹp. Có lẽ ông ấy đã bước sang một kiếp sống khác rồi. Nhưng mà:

Một người chỉ nên dành một đời để yêu một người thôi.

.........

Chiếc xe đen dài vượt qua chiếc cửa sắt đang lặng nề mở rộng, đi qua một đài phun nước để dừng lại ở trước đại sảnh của một ngôi nhà tựa như lâu đài Buckingham cổ kính của nước Anh.

Chung Quốc bước xuống xe, xốc lại vạt áo vest, nhìn người hầu đang đứng xếp hàng hai bên thảm đỏ. Lão quản gia gốc Hoa tươi cười đón lấy chiếc áo dạ dài từ tay cậu. Chung Quốc gật đầu.

"Còn việc gì làm, mọi người hãy đi làm đi."

Ngôi nhà nằm trên một khuôn viện rộng, bên ngoài được thiết kế giống khuôn viên của Nhà Trắng. Tất nhiên là không đơn sắc như Nhà Trắng. Bên ngoài là những hàng rào cao hơn hai mét được đan cài bằng thường xuân và hoa dại. Tuy nhiên để nhìn thấy được hàng rào này phải trải qua bước kiểm tra an ninh ở một cổng gác cách đó 300 mét với hàng rào dây thép gai và bê tông cao hơn bốn mét. Phía trước ngôi nhà là thảm cỏ và những luống hoa hồng được trồng theo hàng ngang. Mỗi dãy là một màu khác nhau. Phía sau là bãi đỗ trực thăng chuyên dụng. Ở trên tầng bốn và tầng sáu có một hồ bơi lộ thiên. Cái ở tầng bốn là dành cho khách và chủ nhà, còn cái ở tầng sáu chỉ dành cho riêng Tuấn Chung Quốc.

Tầng một ngôi nhà được trang hoàng đơn giản với trần nhà cao đến mười mét được chạm trổ hình ảnh các vị thần đang bay lượn trên bầu trời trong truyền thuyết về Hy Lạp cổ. Hai bên là sáu chiếc cột đá kéo vân gỗ màu nâu nhạt, hài hòa với ánh đèn vàng phía trên. Đối diện cửa ra vào là một bức trang khổ lớn từ thời Phục Hưng mà Tuấn Kỉ, cha của Tuấn Chung Quốc đã mua được từ một buổi đấu giá của giới thượng lưu ở Italy.

Tầng hai là phòng khách.

Chung Quốc nới lỏng cà vạt, tựa lưng vào chiếc ghế bành êm ái.

"Mẹ tôi đâu rồi?"

"Bà chủ có việc phải sang Pháp ít ngày."

"Đi lâu chưa?"

"Dạ, bà chủ vừa đi sáng nay."

Lão quản gia treo chiếc áo lên giá, ngập ngừng nhìn Chung Quốc.

Cậu nhướng mày.

"Có chuyện gì?"

"Dạ, bưu phẩm tôi gửi, cậu chủ đã nhận được chưa?"

"Bưu phẩm nào?"

"Tôi có gửi cho cậu một chút quần áo ấm và hai đôi giày, cậu chưa nhận được sao? Thật là, không thể tin tưởng mấy người trong ngành hàng không và bưu điện."

"Lần sau chú gửi qua chỗ cô Yuu là được."

"Dạ, tôi biết rồi. Cậu đi nghỉ đi, tôi không làm phiền cậu nữa."

Chung Quốc bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc còn mang theo hơi ẩm. Không còn mang bộ dạng chỉnh tề khi nãy, cậu mặc một chiếc quần dài rộng màu xám và chiếc áo phông trắng. Cậu thả mình xuống chiếc giường màu đen quen thuộc, một tay vắt lên trán, một tay lần tìm chiếc điện thoại nằm ở góc giường, ấn một dãy số.

"Mẹ không muốn chào đón con trai mình trong một ngày trọng đại như vậy sao?"

"Con về NewYork từ bao giờ?"

"Chính xác hơn là con về Boston vào sáng nay. Hoa hồng trắng rất đẹp."

"Trong khi con chỉ mang cho ông ấy một bó cúc trắng, thứ mà khi còn sống ông ấy ghét nhất."

"Thôi nào, mẹ mau về đi. Con không có nhiều thời gian, sắp thi rồi."

"Còn mẹ muốn con vĩnh viễn đừng bao giờ trở lại đó nữa. Tốt nhất là trói con lại rồi tống tới Harvard."

"Hàn Tịch Kỳ, bà đang khống chế quyền tự do của con trai mình đấy."

"Tuấn Chung Quốc, cậu vẫn chưa nhận ra tự do của cậu chính là tôi hay sao?"

Chung Quốc mỉm cười.

"Được rồi, nói thế nào con cũng không thắng được mẹ. Mau về đi. Con có chuyện muốn nói với mẹ."

"Giản lược."

"Con muốn thu hồi cổ phần ở Las Vegas."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top