Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap34 Mở màn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sinh viên năm nhất chú ý!
Đúng 8h30, mời tất cả các bạn đến hội trường phía Tây để nghe phổ biến quy chế thi. Cán bộ mỗi lớp sẽ theo khoa lên nhận thẻ dự thi, sau khi thi xong cán bộ lớp có tránh nhiệm thu lại và trả về cho nhà trường.
Lớp nào không đi hoặc có nhiều sinh viên vắng mặt sẽ bị trừ điểm thi đua và nhận kỉ luật thích đáng.
Trân trọng!"

"Nhà trường quả nhiên rất thích lo chuyện bao đồng, phát cho sinh viên ngay từ đầu năm có phải đỡ khổ hơn không. Lại còn bắt người ta kéo đàn kéo lũ đến hội trường, như vậy lớp trưởng chẳng phải nhàn quá rồi à? Làm lớp trưởng vậy tôi cũng làm được." Hạo Thạc dứt lời, bạn học trong lớp đồng loạt quay lại nhìn, sau đó lẳng lặng quay đi.

Hạo Thạc lúc này đã hơi xấu hổ nhưng vẫn rất to miệng.

"Mấy người học không học, thích hóng thị cái gì? Muốn bị đấm bay mũi không?"

Không ai đáp lại.

"Tôi cảm nhận được mùi vị đau khổ và tủi thẹn đang lan tỏa trong không khí rồi. Bạn học Trịnh Hạo Thạc, mời ngồi xuống." Quách Thành cầm quyển sách tủm tỉm cười.

Quách Thành và Hạo Thạc, hai con người này hễ gặp là sẽ đâm chọt nhau. Có lẽ ngay từ đầu, ấn tượng của bọn họ về đối phương đã không được tốt.

Ban cán bộ trong lớp bọn họ gồm ba người, một lớp trưởng, là Quách Thành và hai lớp phó. Nhưng ít ai nhớ thật ra còn một vị cán bộ trẻ tuổi tài năng nữa, làm lớp trưởng dự bị, là Trịnh Hạo Thạc.

Mọi việc xuất phát từ thời điểm bầu lớp trưởng hồi đầu năm. Hạo Thạc cũng hơi tham vọng về chức vụ này nên ham hố đăng kí. Cậu ta và Quách Thành lúc ấy đã quyết một trận sống mái với nhau. Kết quả, số phiếu của hai bọn họ ngang bằng trong khi sĩ số lớp là 47. Sau các cuộc điều tra thăm dò, rốt cuộc cũng tra ra được, Chung Quốc bỏ phiếu trắng, thành ra hắn trở thành người quyết định ai sẽ làm lớp trưởng. Hạo Thạc những tưởng đã nắm chắc phần thắng nhưng ai ngờ, Chung Quốc không do dự viết ngay tên Quách Thành xuống lá phiếu.

Hạo Thạc vì chuyện này đã dỗi Chung Quốc rất lâu, khoảng 3 tiếng.

Sau này khi hỏi lại vì sao lại có quyết định như vậy, hắn trả lời: "Cậu thấy có lớp trưởng nào lại tàng trữ văn hóa phẩm đồi trụy không?"

Hạo Thạc á khẩu.

Còn Quách Thành, được làm lớp trưởng nhưng đâu phải đã xong chuyện. Cách vài ba hôm hắn lại bị gọi lên văn phòng khoa nhắc nhở về việc sinh viên trong lớp hay đi muộn, trêu ghẹo nữ giảng viên mới về trường, có hành vi quấy rối nữ sinh trong khoa. Tất cả những tội danh đó đều hướng về một người là Trịnh Hạo Thạc.

Nhiều khi Quách Thành cũng băn khoăn, không hiểu Hạo Thạc đã dùng chiêu trò gì khiến Chung Quốc đồng ý kết giao với hắn.

Hạo Thạc trợn mắt: "Cậu nói ai đau khổ, tủi nhục?"

Quách Thành nhún vai: "Còn ai ngoài cậu."

"Nể mặt Chung Quốc tôi không đánh cậu. Nhưng đừng tưởng ông đây dễ cho qua như vậy, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận với những gì cậu nói."

"Con tim mong manh yếu đuối của tôi lại sợ cậu quá cơ."

"Quách Thành, cậu cút ra chỗ khác. Bàn này bốn chúng tôi ngồi rồi, một mình cậu lạc lõng ở đây không thấy dơ à?"

"Cậu còn lo tôi dơ mặt? Xin lỗi, cậu lo xa quá rồi. Mặt không dày không chơi cùng Chung Quốc, triết lý sống này lẽ nào cậu còn không thấu?"

Hạo Thạc không nói lại Quách Thành quay nhìn Chung Quốc: "Tuấn ca, cậu ta bắt nạt tớ!"

Người nằm không cũng dính đạn thân vẫn ngồi im như tượng, khoanh tay nhìn chằm chằm Tại Hưởng.

"Tuấn ca, cậu có nghe tớ nói không?" Hạo Thạc lặp lại lần nữa để tăng độ chắc chắn rằng Chung Quốc có nghe thấy những gì cậu nói.

"Tại Hưởng!"

Chung Quốc khước từ ánh mắt khẩn khoản của Hạo Thạc, hắn lấy bút gỗ xuống mặt bàn chỗ Tại Hưởng.

Dường như lồng ngực dồn lên cơn khó thở, cậu siết bút, mặt cúi gằm giả vờ ghi chép. Tại Hưởng biết Chung Quốc thừa hiểu cậu đang muốn né tránh điều gì, kể cả hắn. Đó mặc dù không phải biện pháp lâu dài nhưng cho đến khi Tại Hưởng tìm ra giải pháp cho sự mập mờ giữa bọn họ, cậu cần một khoảng lặng.

Nhưng chính là Chung Quốc, hắn làm cậu tức điên. Đêm qua Tại Hưởng đã cố tình để cái gối ôm ở giữa, nói với Chung Quốc ai vượt qua đường biên này sẽ bị phạt tiền, hắn ậm ừ bảo biết rồi. Kết quả đến nửa đêm, hắn quẳng đời cái gối ôm đi, nửa giường bên hắn để trống, chen chúc sang bên giường cậu ngủ. Sáng dậy, khuôn mặt không một chút áy náy, đã vậy còn ném ví cho cậu.

Hắn nói: "Phạt bao nhiêu tùy cậu!"

Giá như lúc ấy có nải chuối vàng, cậu nhất định sẽ tế sống hắn.

"Tại Hưởng!" Chung Quốc lặp lại.

Hạo Thạc ngồi bên cũng thấy sốt ruột, tốt bụng gọi hộ.

"Tại Hưởng, Chung Quốc đang gọi cậu kìa."

Tại Hưởng phớt lờ, cầm tay Chí Mẫn.

"Chúng ta đến hội trường. Sắp muộn rồi."

Nhìn bộ dạng gấp gáp của Tại Hưởng, Chung Quốc hơi nhíu mày nhưng cũng chẳng được lâu. Hắn cất sách vào ngăn bàn, tiện tay vất luôn ví vào trong.

"Đi!"

Quách Thành lập tức giữ Chung Quốc lại, hất mặt bảo Hạo Thạc: "Đi trước đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với Chung Quốc."

Hạo Thạc chẳng nói chẳng giằng nhưng khuôn mặt đã hiện rõ hai chữ bức bối. Cậu một mực chỉ nhìn Chung Quốc.

Hắn gật đầu.

Hạo Thạc rời đi.

Chung Quốc: "Có chuyện gì?"

"Tôi có một món quà cho cậu."

"Đừng lòng vòng."

Quách Thành hạ thấp giọng, đủ chỉ hai người nghe thấy: "Một món quà vừa chứng minh tôi không vô dụng, vừa vặn lại là thứ cậu muốn. Thấy sao?"

"Đừng chỉ nói mồm." Chung Quốc trước sau vẫn không có biểu cảm gì ngoài thờ ơ.

"Cậu có ý định làm một cuốc đến công viên nước đạp vịt với tôi không?" Quách Thành vừa nói vừa rút trong túi quần ra một vật nhỏ màu đen.

Chung Quốc nhìn ngón tay của Quách Thành, lông mày hơi dãn ra.

"10 giây?"

Quách Thành cười lớn, giọng nói cũng trở nên hào sảng: "Chung Quốc, cậu quá keo kiệt rồi. Đi dạo cũng phải mất 15 phút, đạp vịt cũng phải 20 phút. Không lẽ cậu định dẫn tôi đến đấy rồi về luôn?"

Chung Quốc miễn cưỡng phối hợp: "Ví hết tiền còn chẳng buồn mang bên người, cậu nghĩ tôi còn có thể bao cậu đi chơi?"

Quách Thành dừng động tác, khuôn mặt đắc ý lắc lắc điện thoại trước mặt Chung Quốc: "Ai cần cậu bao, ông đây thừa tiền."

Hai người rời khỏi lớp. Lúc đi ngang qua bàn của Đằng Tử Mạn, Quách Thành nán lại.

"Tử Mạn, chưa định đến hội trường sao?"

Cô gái nhỏ đáy mắt vụt qua tia hoảng sợ, vô thức rụt vai, mấp máy cánh môi.

"Tớ cất sách xong rồi sẽ đi."

"Vậy nhanh lên nhé."

"Ừm."

.........

Hội trường rộng lớn chẳng mấy chốc đã được lấp đầy phân nửa.

Chí Mẫn theo sơ đồ phân khu treo ở trước cửa kéo Tại Hưởng đến dãy ghế giữa.

Thật lâu rồi Tại Hưởng mới đến chỗ này, lần đầu là lúc mới nhập học, nhà trường tổ chức chào đón tân sinh viên ở đây, lần hai chính là lần này. Căn bản là chẳng có việc gì cần đến đây cả.

Tại Hưởng rất thích cách bài trí ở đây, tông đỏ làm chủ đạo thật giống màu đám cưới. Sân khấu được xây đắp công phu, thiết bị âm thanh ánh sáng cũng được lắp đặt đầy đủ. Nói chỗ này giống nhà hát, đảm bảo ai cũng sẽ gật đầu đồng ý.

Tại Hưởng mới an vị được ít lâu, phía dưới bỗng rộ lên tiếng xôn xao. Chẳng cần quay lại cũng đoán được, Chung Quốc đến rồi.

Chung Quốc đảo mắt một vòng quanh hội trường, cuối cùng dừng lại ở ghế ba, hàng hai, dãy giữa, nơi có người đang chúi đầu xuống đất để...trốn? Chung Quốc quả thật không tìm thấy từ nào phù hợp hơn từ này.

"Tại Hưởng, ra đây với tớ một lát."

Cả người Tại Hưởng đang ở dưới gầm ghế đông cứng. Cậu miễn cưỡng ngóc đầu lên, cười ngốc với Chung Quốc.

"Lát nữa không được à?"

Chung Quốc mếch miệng: "Không được!"

Hai người chọn một góc khuất ở cầu thang gần cửa thoát hiểm đầu nhà.

Tại Hưởng dò xét nhìn xung quanh.

"Yên tâm, chỗ này không có ai cả."

"Camera?"

Chung Quốc mỉm cười thay câu trả lời. Tại Hưởng chợt nghĩ cậu đã lo thừa rồi.

"Chuyện..."

"Chuyện..."

Bọn họ dừng lại nhìn nhau.

Chung Quốc: "Cậu nói trước đi."

Tại Hưởng: "Không, nhường cậu."

"Được. Chuyện hôm trước ở nhà tắm, nếu hành động của tớ làm cậu hoảng sợ, tớ xin lỗi."

Tại Hưởng im lặng.

"Nếu hành động của tớ khiến cậu thất vọng, tớ xin lỗi."

"Nếu hành động của tớ không khiến cậu bất ngờ hay khinh miệt, tớ xin lỗi."

"Nếu hành động của tớ khiến cậu hào hứng, thỏa mãn, tớ xin lỗi."

"Dừng." Tại Hưởng cắt lời Chung Quốc.

Câu nói này dường như có chút không thuận tai, mà thật ra đã không thuận tai từ câu trước.

"Nếu tớ hào hứng, thỏa mãn, vậy tại sao cậu phải xin lỗi?"

Chung Quốc: "Nếu hành động của tớ khiến cậu hào hứng, thỏa mãn, tớ xin lỗi bản thân vì đã không làm điều đó sớm hơn."

"Cậu..."

"Mà theo tớ nhớ không nhầm, lần đó cậu cũng phối hợp rất tích cực, ngoại trừ việc bỏ chạy để tớ lại một mình ở cửa phòng tắm thôi."

Tại Hưởng mặt đỏ tía tai nhìn bản mặt hăm hở của Chung Quốc. Nếu không phải vì đối phương là Tuấn Chung Quốc cao ngạo ngỗ ngược đa mưu túc trí dễ thương cực độ, Tại Hưởng nhất định sẽ đá bay hắn xuống cầu thang chứ không còn nhởn nhơ ở đây mà vênh váo trước mặt cậu.

"Nếu cậu không còn gì muốn nói nữa, tớ đi đây."

"Ai nói tớ đã nói xong?"

Chung Quốc kéo Tại Hưởng, mạnh bạo ấn vào tường, hai tay chặn hai bên bao lấy cậu.

Không gian giữa hai người thu hẹp. Tại Hưởng ngửi thấy cả mùi bạc hà nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể Chung Quốc. Dạo gần đây cậu giống như bị nghiện mùi hương này, nếu thiếu nó, cậu sẽ không ngủ được.

Chung Quốc bấy giờ mới thôi cợt nhả, nghiêm túc nhìn Tại Hưởng.

"Thỉnh thoảng, tớ không thể kiểm soát hành động của bản thân dẫn đến việc hành động thường vả lại lời nói, nhưng hãy nhớ rằng tất cả những gì tớ nói với cậu đều là thật."

"Cậu có gì chứng minh?"

"Cần ví dụ? Tớ thích cậu."

Chung Quốc dứt lời, hắn tự tay tát bốp vào miệng.

Tại Hưởng trợn tròn mắt.

"Hành động vả lại lời nói mà tớ đề cập chính là cái này. Nhưng nhấn mạnh lại, tất cả những gì tớ nói với cậu đều là thật."

Má Tại Hưởng đỏ càng thêm đỏ.

Chung Quốc nghe thấy tiếng tim đập của cậu thì bật cười.

"Tim cậu cũng đập nhanh giống tớ à?"

"Đâu có!"

Tại Hưởng đẩy Chung Quốc, chạy vội lên cầu thang.

"Này!"

Tại Hưởng dừng bước.

"Lúc đấy, cậu có rung động không?"

Cậu không trả lời.

"Còn tớ, đã rung động." Chung Quốc tự lẩm bẩm, nhìn lên cầu thang trống trải.

Chung Quốc từng nghĩ sẽ tỏ tình với người mình thích ở những thành phố tráng lệ như Paris hay ở một nơi lãng mạn như Venice ở Ý. Hắn sẽ mang theo bó tử đinh hương, loài hoa hắn thích, kèm theo một bức thư được buộc bằng sợi ruy băng vàng. Nó chứa đựng những lời ngọt ngào chưa từng thổ lộ, cũng là lời xin lỗi, xin lỗi vì hắn đã không xuất hiện sớm hơn. Theo hắn, đó mới chính là một màn cầu hôn hoàn hảo.

Nhưng bây giờ, việc đó xem chừng không quan trọng.

Chung Quốc ngộ ra rằng, có thể tìm thấy người khiến mình rung động, đó mới là điều quan trọng.

.........

Tại Hưởng không về hội trường mà đi thẳng về lớp học. Linh cảm mách bảo cậu rằng đây là quyết định đúng đắn. Cậu nghĩ hiện tại cậu không đủ sức chống chọi với những đợt tấn công dồn dập của Chung Quốc.

Có lẽ, bước ngoặt giữa Tại Hưởng và Chung Quốc là đây.

Trước đây, Tại Hưởng đã vài lần cảm nhận được điều này, tất nhiên là không rõ ràng nhưng không thể phủ nhận, có gì đó nảy sinh trong cậu mỗi khi ở cạnh Chung Quốc. Nó giống như một cái cây mỗi ngày một lớn dần, đến khi nhận ra, gốc rễ đã cắm sâu vào lòng đất.

Tại Hưởng biết, tình cảm này đáng ra không nên có, nó trái ngược với luân thường đạo lí. Nhưng lỡ có rồi thì làm sao? Cậu không biết.

Đúng lúc này, điện thoại reo lên, là bố Kim gọi đến.

"Tại Hưởng, con đang làm gì vậy?"

"Con đang ở trường, có chuyện gì thế ạ?"

"Bố dặn này, con nhớ phải đặt mua vé tàu sớm, giáp Tết nhiều người về quê nên hay cháy vé lắm."

"Dạ, con đặt mua rồi. 23 con về, bố không phải ra đón con đâu, con đi bộ về được."

"Sao có thể không ra đón. Bảo bối, nhớ chăm sóc tốt bản thân, bố mẹ rất nhớ con."

"Con cũng rất nhớ bố mẹ, hai người nhớ giữ gìn sức khỏe, mùa đông nên mặc nhiều áo ấm một chút, không cần dành tiền mua áo ấm cho con, quần áo ấm của con nhiều quá rồi."

Hai người qua lại một hai câu rồi cúp máy.

Phải, bố mẹ Kim chỉ có mình cậu, hy vọng từ lâu đã đặt hết ở chỗ cậu, sao cậu có thể phụ lòng họ.

Hơn nữa, gia đình Tại Hưởng lại là gia đình truyền thống, ông nội cậu là nhà Nho nên đặc biệt chú trọng đến nền nếp gia phong. Nếu họ biết cậu thích nam nhân, không phải nữ nhân, tưởng tượng thôi, Tại Hưởng cũng tưởng tượng không nổi.

"Thứ tình cảm chết tiệt!" Cậu lẩm bẩm.

Đến gần cửa lớp, một cô gái từ bên trong gấp gáp đi ra lao trúng người cậu. Tại Hưởng giật mình, đối phương cũng giật mình không kém.

Là Tử Mạn.

"Tử Mạn, sao cậu lại ở đây?"

"Tớ...tớ quên sách."

Nét bối rối hiện rõ trên khuôn mặt Tử Mạn. Bàn tay đang ôm chồng sách thoáng chút run rẩy.

Tại Hưởng không hỏi thêm, tránh sang một bên.

"Cậu đến hội trường đi, không sẽ không được phát thẻ đâu."

"Ừ...tạm biệt."

Quá gấp gáp, cô vô tình va vào cạnh cửa khiến chồng sách văng ra tung tóe.

"Cậu không sao chứ?"

Tử Mạn xua tay: "Tớ không sao." rồi cắm môi xếp lại chồng sách.

"Để tớ giúp cậu."

Có lẽ lực va mạnh nên một số quyển vở mỏng bị văng rất xa.

Tại Hưởng sải bước, nhặt được năm sáu quyển vở thì thấy một quyển sổ mỏng bé bằng lòng bàn tay lẫn trong đám đó, bên ngoài không có nhan đề chỉ vẽ một hình trái tim tròn trịa.

Ngẫm nghĩ một hồi, cậu cho quyển sổ vào túi quần, thản nhiên bước đến bên Tử Mạn.

"Của cậu này."

"Cảm ơn." Nói rồi Tử Mạn đi mất.

.........

Tại Hưởng ngắm nghía quyển sổ rất lâu, đến nỗi Chí Mẫn ngồi một bên còn phải sốt ruột.

"Tại Hưởng, cậu thẫn thờ cái gì vậy? Mở không được thì tớ mở hộ."

Tại Hưởng nhanh tay giật lại.

"Cậu thử xem."

Chí Mẫn tụt hứng.

"Biết thế đi chơi với bọn Hạo Thạc. Tớ vì nghĩ cho cậu mà về kí túc với cậu, ai ngờ cậu lại xua đuổi tớ."

Lại là cái giọng điệu nũng nịu này. Nhưng lần này nó vô dụng với Tại Hưởng. Chí Mẫn biết điều này, lẳng lặng về giường đắp chăn đi ngủ.

Tại Hưởng hơi chần chừ nhưng vẫn quyết định mở cuốn sổ ra.

Trang đầu tiên có ghi "Nhật kí".

Ngày XX tháng XX năm XXXX

Hôm nay mình mới trồng một bụi hồng gai. Mình thích lắm. Mong rằng hồng gai sẽ khiến cậu thích mình.

__________

Ngày XX tháng XX năm XXXX

Hôn nay đi khám sức khỏe, mình mới biết cậu bị dị ứng hoa hồng. Phải làm sao đây? Hồng gai sắp nở hoa rồi.

_________

Ngày XX tháng XX năm XXXX

Mình phá bụi hồng gai đi rồi. Phá tất cả. Mình sẽ làm lại. Làm sao đây, mình thích cậu nhiều quá rồi.

_________

Ngày XX tháng XX năm XXXX

Sao cậu phụ lòng tớ! Cậu là quái vật.

_________

Ngày XX tháng XX năm XXXX

Tớ sẽ khiến cậu yêu tớ.

Đây là nội dung trang nhật ký được viết lần gần nhất, cách đây hơn một tháng.

Nội dung không có gì đáng kể ngoài việc Tử Mạn đang thích thầm một chàng trai. Hoặc không phải Tử Mạn, có thể đây là nhật ký của một cô gái khác Tử Mạn vô tình có được.

Tại Hưởng cảm thấy có gì không đúng ở đây. Cậu lật đến trang cuối cùng của quyển sổ, góc bìa có ghi dòng chữ "Lyly♡Leo".

Lyly?

"Chí Mẫn, lại đây tớ bảo."

Chí Mẫn đang nằm trong chăn bật dậy.

"Tiểu Vương Tử, cậu trả tiền tớ làm con ở cho cậu được không?"

Chí Mẫn lù khù đi đến, Tại Hưởng chỉ tay vào cuốn sổ.

"Cậu thấy nét chữ này quen không?"

"Để tớ xem."

Chí Mẫn có một tài năng, chỉ cần nhìn qua một lần, cậu ta có thể nhận diện nét chữ là của ai. Chính nhờ năng lực này mà Chí Mẫn đã nâng điểm kiểm tra thành công từ 5 lên 9 nhờ giao kèo với thầy cô sẽ chỉ ra những bạn học nhờ người khác viết giấy xin phép nghỉ học hộ hay làm bài kiểm tra hộ.

Chí Mẫn đăm chiêu một chút, lông mày hơi nhíu lại.

"Rất quen, từng thấy qua rồi."

Tại Hưởng gật đầu. "Tớ cũng thấy rất quen mắt."

"Như vậy chứng tỏ một điều nét chữ này cả hai chúng ta đều thấy qua rồi. Nét chữ rõ ràng rành mạch, là chữ con gái. Nhưng hiện tại tớ vẫn chưa nhớ ra. Thôi, để sau đi. Này!"

Chí Mẫn rút trong cặp ra một chiếc phong bì ném cho Tại Hưởng.

"Nhà trưởng gửi thư tình cho cậu. Thẻ dự thi đấy."

"Thư?"

Con ngươi Tại Hưởng đột nhiên co rút.

.........

Quách Thành, Chung Quốc đứng trước cổng trường đợi Hạo Thạc đi giải quyết ở nhà vệ sinh công cộng phía bên kia đường.

"Chung Quốc!" Diệp Y Lâm từ đâu xuất hiện khiến Quách Thành thót tim.

"Tớ cần gặp riêng cậu."

Y Lâm dẫn Chung Quốc ra xa một đoạn mới dừng lại.

"Chuyện gì thế?" Chung Quốc dùng ngữ khí ôn hòa nói chuyện với cô.

"Cậu thích Tại Hưởng?"

Một câu nói xoáy vào tâm khảm Chung Quốc, nhưng hắn biết, đây chưa phải trọng tâm câu chuyện.

"Nếu thích Tại Hưởng, đừng để cậu ấy lại gần Đằng Tử Mạn."

"Hôm đấy cậu đến gặp Tại Hưởng, là vì chuyện này à?"

"Cậu hỏi cậu ấy?"

"Không. Bởi tôi biết cậu nhất định sẽ tự mình nói cho tôi biết."

"Cậu tự cao quá rồi."

"Chẳng phải cậu ở đây đã chứng minh suy đoán của tôi là đúng à?"

"Nói xong rồi. Tớ đi đây."

Chung Quốc kéo tay Y Lâm lại.

"Cậu đang tự chuốc họa vào thân đấy."

"Tớ biết!"

"Dù có làm vậy cũng sẽ chẳng có cơ hội nào mở ra cho cậu đâu."

"Tớ biết." Y Lâm không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt Chung Quốc.

"Biết tại sao vẫn cố làm?"

"Tớ ghét Đằng Tử Mạn."

Ngay khi Diệp Y Lâm đi khỏi, Quách Thành liền chạy đến.

"Chung Quốc, tôi có cái này muốn cho cậu xem."

Chung Quốc đón lấy điện thoại từ tay Quách Thành.

Khuôn mặt hắn lạnh tanh, ngay cả quai hàm cũng trở nên rõ nét.

Quách Thành một bên vui vẻ: "Đi đạp vịt lần này chúng ta bắt hẳn được một con lươn béo rồi."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top