Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap9 Tuấn Chung Quốc nổi giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Hưởng lút cút theo sau Chung Quốc, vừa đi vừa lén lút nhìn, cứ thế cho đến khi về đến phòng. Chung Quốc ngồi trên giường, tiếp tục đọc nốt cuốn sách đang bỏ dở. Tại Hưởng vẫn thập thò đứng ngoài cửa không dám vào. Chẳng hiểu sao, cậu có linh cảm, Chung Quốc sắp nổi trận lôi đình. Tại Hưởng trải qua một trận đòn của cậu ta đã ghi nhớ tới già, cho nên khi ngửi thấy mùi nguy hiểm rút kinh nghiệm mà tránh xa.

Hạo Thạc tắm xong, cả người khoan khoái. Vừa rồi lại được chị gái cảm ơn không ngớt vì nhặt hộ cái áo lót, cậu nhảy chân sáo, hát hò loạn xạ. Đi gần đến cửa lại trông thấy Tại Hưởng, vỗ vai.

"Cậu làm cái gì ngoài này thế?"

Tại Hưởng hết hồn, nhanh chóng đưa tay lên miệng, ra dấu 'suỵt' với Hạo Thạc.

Hạo Thạc lơ ngơ không hiểu chuyện cũng làm theo cậu ta, đưa tay lên miệng, lom lỏm nhìn vào bên trong. Chỉ thấy có mình Chung Quốc, không khí hết sức bình thường.

"Xì, cậu nhạt như nước ốc."

Trò con bò của Tại Hưởng, Hạo Thạc không có hứng thú chơi. Đặt thau lên bàn, đứng trước gương, huýt sáo.

"Chung Quốc, cho tớ mượn điện thoại nào. Cái gương này không đủ trình độ phán xét nhan sắc của tớ."

Tay Hạo Thạc chìa ra giữa không trung, nhưng mãi chẳng bắt được thứ mình muốn.

"Chung Quốc?"

"Quốc cái đầu cậu, đồ ngu này. Soi mình dưới nước trong bồn cầu mà ngắm cho tớ."

Hạo Thạc bị quyển sách trong tay Chung Quốc đánh cho tỉnh. Ngay lập tức cuốn gói bắn ra ngoài.

Tại Hưởng thấy thế vui mừng vì linh cảm của mình thật chính xác, định đưa tay đỡ liền bị Hạo Thạc trừng mắt nhìn.

"Cậu thấy chết không cứu."

Tại Hưởng nhún vai.

"Tớ cảnh báo nhưng cậu bảo tớ nhạt như nước ốc mà."

Đợi cơn thở gấp qua đi, Hạo Thạc mới lồm ngồm bò lên vai Tại Hưởng.

"Cậu làm gì khiến hắn thành ra thế?"

Tại Hưởng ngẫm nghĩ, xoa xoa cằm.

"Tớ đâu làm gì đâu."

"Nói dối."

Hạo Thạc phản bác.

"Cậu ta chửi người khác ngu một là khi bị phá giấc ngủ, hai là chắc chắn bị chọc tức. Cậu không làm gì mới lạ."

Hai người đứng bên ngoài một lúc, nín thở theo dõi tình hình bên trong. Mỗi lần Chung Quốc quét mắt qua, Tại Hưởng lại bị Hạo Thạc kéo chạy như một cơn gió, sự kiện này lặp đi lặp lại năm, bảy lần. Mà được cái, đây đâu phải tầng một, hai bọn họ mỗi lần chạy là phải chạy thục mạng từ tầng năm xuống tầng một. Đứng đợi vài phút, không nghe thấy tiếng bước chân mới dám bò ngược lại từ tầng một lên tầng năm.

Mấy bác bảo vệ trông kí túc xá, nhìn thấy cảnh tưởng này không khỏi khâm phục sức trẻ, luyến tiếc thời thanh xuân của mình. Vài người nhắc nhở.

"Mấy đứa có chơi đuổi bắt, nhớ chỉ chơi ở tòa này thôi, sang khu kí túc xá nữ kia mà chơi thì không có sức mà lết về đâu."

Chơi chung cái gì, cảm giác sắp chết đến nơi mà người khác còn có tâm trạng nói đùa thật như thêm dầu vào lửa.

Tại Hưởng lúc này tay đã chống gối, cúi đầu thở dốc. Cậu với với Hạo Thạc cũng đang trong tình trạng tương tự.

"Hạo Thạc, tớ...bảo, chúng mình...chạy xuống...tầng bốn...thôi."

Hạo Thạc ra sức lắc đầu.

"Không được,... bị...Chung Quốc...bắt được...cậu chỉ có...chết."

"Vậy...cậu nghĩ...chúng mình...cứ thế này...liệu có chết?"

Chết ở quê cha đất tổ còn hơn là chết đường chết chợ. Hơn nữa, bọn họ thân là nam nhân, chỉ vì leo cầu thang mà chết thì đúng là bại hoại thanh danh. Chết rồi còn đỡ, lỡ như may mắn thoát nạn thì còn lâu mới lấy được vợ.

Hai người quàng vai bá cổ, dìu nhau về. Đặt chân lên tầng năm, cả hai không hẹn thở phào. Tầm nhìn phía trước còn chưa kịp khai thông, thân ảnh quen thuộc liền đập vào mắt.

Chung Quốc đứng ở đầu cầu thang, dựa lưng vào tường. Quyển sách trên tay lúc trước vì va chạm với đầu Hạo Thạc mà bị rách mất một trang.

Tại Hưởng, Hạo Thạc mặt tái mét, định quay đầu chạy lại bị một lực kéo về sau, cổ áo bị móc ngược lên.

"Đi đâu?"

Chung Quốc nhàn nhạt hỏi.

Hai người nhìn nhau, nuốt nước bọt.

"Nói."

Âm điệu không cao không thấp nhưng sống lưng Tại Hưởng đã sớm lạnh toát. Hạo Thạc trong chuyện này có kinh nghiệm hơn, nhanh chóng hồi phục thần sắc, quay lại nhìn Chung Quốc.

"Chúng tớ đi về, đi về."

Hạo Thạc, Tại Hưởng lần lượt ngồi bên mép giường, đối diện là Chung Quốc đang ngồi đỉnh đương trên ghế, trong tay không biết kiếm đâu ra cái chổi lông gà dài đoàng.

Tay Tại Hưởng bấu chặt vào đùi, in hằn cả vết móng tay, không dám nhìn trực diện. Hạo Thạc thì đỡ hơn, ngực ưỡn, lưng thẳng, mắt nhìn về phía trước.

"Tại Hưởng."

"Dạ."

"Cậu coi lời tớ là gió thoảng qua tai? Còn không mau nhìn Hạo Thạc mà học tập."

Tiếng chổi lông gà kêu cái 'vụt' xuống mặt đất. Tại Hưởng giật mình thon thót, nhanh chóng copy dáng ngồi của người bên cạnh.

Lúc này, Chung Quốc mới hài lòng, tiếp tục đọc sách.

Thà Chung Quốc cứ mắng, cứ đánh một trận cho xong, đằng này cậu ấy chẳng nói chẳng giằng, Tại Hưởng bụng đã kêu sùng sục nhưng cũng chẳng còn thiết tha gì đến ăn uống.

Hạo Thạc thường ngày giảo hoạt, miệng không hoạt động trong thời gian dài, ngứa ngáy ngứa, không nhịn được.

"Chung Quốc."

"Cậu được phép lên tiếng?"

Hạo Thạc biết điều ngậm miệng.

Đợi cho đến khi trang sách cuối cùng lật giở, Chung Quốc mới nhìn bọn họ.

"Tại Hưởng, vừa rồi cậu hùng hổ lắm cơ mà, mếu máo cái gì."

"Tớ không có."

"Nếu tớ không đến đúng lúc, cậu tự nghĩ xem giờ mình đã thành cái dạng gì, có khi còn bị chúng nó nhồi vào bình hoa ném xuống biển làm mồi cho cá."

Tại Hưởng ngốc nghếch này luôn biết cách làm người khác phát điên. Điều làm Chung Quốc tức giận không chỉ bởi cậu ta không biết lường trước hậu họa mà còn là vì thái độ dón dén theo sau cậu. Lúc đấy, Chung Quốc thật sự muốn một cước đá bay Tại Hưởng. Ngay một lời cảm ơn cũng không có.

Hạo Thạc tính toán, phân tích, rốt cuộc đâu có liên quan đến cậu, sao cậu không dưng cũng phải chịu họa chung.

"Chung Quốc, Tại Hưởng phạm lỗi. Cậu trách thì trách mình cậu ấy, sao lại giận cá chém thớt lên người tớ?"

"Hạo Thạc, cậu không những chọc tức tớ mà còn thông đồng với Tại Hưởng, tội nặng gấp đôi."

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra. Người ngồi trên giường tựa như đang lạc trong bóng tối tìm thấy tia sáng của cuộc đời.

"Còn vui mừng?"

Bị Chung Quốc nhắc nhở, Tiểu Tại, Tiểu Hạo mới biết mình bộc lộ cảm xúc quá trớn.

"Xin lỗi, tớ bị lạc đường, thành thử đến có hơi muộn, làm phiền các cậu."

Chí Mẫn gãi gãi đầu. Quần áo còn vương lại bụi bẩn, mặt có hơi sưng, vài chỗ đã được dán băng gạc.

Tại Hưởng ngạc nhiên.

"Chí Mẫn."

.......

Tại Hưởng cùng Hạo Thạc chống cằm ngồi xổm ở góc phòng, mắt hướng ra cửa, dưới chân có vài vỏ nylon đựng mì tôm và một ít vụn bánh quy.

"Tại Hưởng, Chung Quốc quen cậu ta từ hồi nào vậy?"

"Theo như tớ biết là vào chiều này."

Hành lang vào buổi tối ít người qua lại, thỉnh thoảng có nghe vọng tiếng bước chân của những người đi chơi về khuya. Phòng nào cũng đã đóng kín thành thử chỗ này tối om. Cũng có mấy cái đèn được lắp trên trần nhà nhưng đều đã hỏng. Hôm nay, trời lộng gió, trăng vàng đổ bóng lên hai cậu trai đang đứng tựa trên lan can.

Chí Mẫn nhìn Chung Quốc, không biết mở lời làm sao dù cậu là người đề nghị muốn nói chuyện. Chung Quốc vẫn như trước đây, có điều đã chịu nói nhiều hơn. Chí Mẫn chưa từng nghĩ sẽ có ngày gặp lại cậu, trong lòng ngổn ngang, vui mừng cũng có, áy náy cũng có.

"Tuấn Chung Quốc, cậu trở về rồi."

"Ừ."

"Cậu vẫn khỏe?"

"Rất khỏe."

Đoạn hội thoại cụt lủn, Chí Mẫn muốn nói nhưng lại không tìm được đề tài để tiếp tục. Bên kia, Chung Quốc cũng không mấy hứng thú với cuộc nói chuyện này.

"Nếu cậu nói xong rồi thì tôi đi đây."

Đến khi Chí Mẫn nhận ra, Chung Quốc đã lướt qua cậu.

"Chung Quốc!"

Cậu dừng bước.

"Tớ xin lỗi."

"Tôi chưa từng để bụng chuyện đó."

"Đó là lí do cậu giúp tớ?"

"Là vì Tại Hưởng muốn cứu cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top