Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

nơi diễm lệ trong mắt ái nhân

Tính từ khi Jungkook ngỏ lời yêu anh vào mùa đông đã là vài tháng trước, chuyện tình cảm của hai người nói tốt đẹp thì đúng là cực kì tốt đẹp. Họ giống như là hai mảnh nam châm trái dấu, chỉ cần ở trong khoảng có thể tác động là liền dính vào nhau, cực kì hòa hợp. Jungkook, lẫn Taehyung, đều cảm thấy mình là người may mắn nhất thế giới.

Thế nhưng có một điều, tuy nhỏ thôi, nhưng vẫn luôn để lại trong lòng Jungkook một khoảng trống.  Chính là anh người yêu của cậu không hay kể về mình.

Những điều như bạn bè anh có những ai, nhà anh ở đâu, Jungkook đều biết, thậm chí ba mẹ Kim cậu cũng gặp rồi, nhưng điều mà Jungkook muốn nói ở đây là quá khứ của Taehyung.

Ba tháng trước, Jungkook gặp anh vào một ngày lá rụng, khi đang lang thang trong khuôn viên trường cho nhẹ nhàng đầu óc sau vài tiếng đồng hồ mài mông làm đồ án. Taehyung ngồi ở ghế đá dưới tán một cái cây to, lá đã rụng gần hết.  Anh cứ mãi ngẩng cổ nhìn lên, đôi mắt nhuốm màu buồn còn hơn cả bầu trời sắp vào đông xám xịt. Jungkook dừng bước chân, đứng nhìn người kia một hồi, trong đầu tự hỏi liệu có thứ gì khiến một người tập trung đến thế. Anh ngồi đó, im lặng, không gian trống rỗng của sân trường vắng người chỉ còn tiếng lá quét loạt xoạt, đẹp như một kiệt tác của danh họa nổi tiếng, khi ấy hiện lên trong đầu Jungkook.

Jungkook chẳng hiểu sao trong cái đầu chứa toàn code của một cậu trai khoa máy tính như mình lại có thể ví von anh sinh viên kia như một bức tranh của Vincent Vangogh, nhưng cậu phải thừa nhận rằng nhìn anh có một cái gì đó đẹp cổ điển đến mức khó giãi bày thành câu chữ. Thế nên Jungkook cứ đứng yên, chăm chú nhìn Taehyung đến quên thời gian.

Cái nhìn ấy gọi là say đắm thì chưa phải, nhưng ánh mắt Jungkook dán lên Taehyung cứ cuồng nhiệt dần. Cậu chú ý đến từng cái chớp mắt của anh, từng cái cúi đầu kiểm tra giờ giấc trên điện thoại, cả những tiếng thở dài nhè nhẹ và khuôn mặt đợi chờ dần chán nản. Jungkook thầm trách bạn hẹn của anh. Rồi cậu nghĩ, nếu là mình, thì cậu sẽ không để cho anh phải chờ lâu như thế.

Jungkook lắc đầu. Rõ dở hơi, tự dưng lại nghĩ đến cái gì không biết.

Rồi cậu quay lưng đi, trở lại phòng làm đồ án, vì cảm thấy mình đã thư giãn đủ rồi. Hạn chót sắp tới, Jungkook không muốn trễ đâu. Cậu đút tay vào túi quần, thẳng lưng bước đi, và thấy tiền bối hơn mình hai tuổi, người đang chung team đồ án với cậu, hớt hải cài lại áo blazer, chạy nhanh ra sân trường, vụt qua Jungkook rất nhanh và hướng đến chỗ người kia. Jungkook hiếu kì quay lại, thấy tiền bối đang đứng trước mặt người kia, mặt lạnh tanh nhìn anh thất thần ngồi phịch xuống ghế, một lần nữa.

Vị tiền bối chầm chậm quay lại phòng làm đồ án, bấy giờ mới chú ý đến Jungkook cũng đang ở đây. Hắn ta vỗ vai cậu, rồi hất mặt về phía dãy nhà, ý muốn nói cùng quay về thôi, nhưng cậu lắc đầu. Hắn bỏ đi trước, Jungkook dứt khoát quay lại đằng sau, cậu còn có việc phải làm.

Thế là cậu trai một mình đi tới chỗ Taehyung, nơi anh đang ngồi im, một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn trời, nhưng bây giờ khóe mi đã ướt nước đỏ hoe, rõ ràng là cố gắng không bật khóc. Jungkook nhìn cảnh tượng ấy không nghĩ được gì liền ôm anh vào ngực. Taehyung bất ngờ, nước mắt không giữ được nữa, lăn dài ra, thấm lên áo Jungkook ướt một mảng. Tay anh vòng ra sau lưng cậu bấu lấy áo sweater, chiếc mũ beret trên đầu anh rơi xuống đất, lá cây rụng phía trên bám vào mái tóc đen mềm của anh, Jungkook cảm thấy mình như đang ôm lấy một mĩ cảnh tuyệt sắc vậy, và cậu biết mình không còn muốn buông người này ra nữa.

Một hồi lâu sau, khi Taehyung khẽ tránh khỏi cái ôm của cậu, Jungkook mới có thời gian nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt bồ đào đen láy ươn ướt nước, hàng mi dài như bức rèm trân châu còn vương lệ buồn, cả chóp mũi hồng nhạt đang sụt sịt chưa nín hẳn, nhẹ nhàng câu hồn cậu đi mất, khiến tâm cậu lạc vào đó đến mê mẩn.

Jungkook lần đầu tiên trong đời hiểu thế nào gọi là "uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời".

Với Jungkook, để được sóng bước bên cạnh anh, là cả một quá trình không hề dễ dàng. Có lẽ Taehyung của quá khứ đã gặp nhiều đau khổ trong tình yêu, đến nỗi dù cho anh luôn mang vẻ ngoài điềm tĩnh, trầm lặng, nhưng nhìn vào mắt anh, Jungkook vẫn thấy được sự cô độc, sợ hãi, còn có khao khát yêu và được yêu. Thế nhưng trái tim tổn thương quá nhiều khiến anh như con thú nhỏ bị thương, cật lực dựng nên một rào chắn kiên cố, nhưng bên ngoài càng gai góc, bên trong càng run rẩy. Phá bỏ từng lớp gai nhọn phủ lấy trái tim anh để hái được bông hồng tình yêu ở đó, thì đôi tay cậu cũng bị cứa nhiều lần tới ứa máu. Nhưng những gì cậu làm chỉ là tiếp tục. Thấy anh như vậy lại không hề muốn buông tay. Một đời một kiếp chỉ rung động một lần trước một người, nói khó thì khó, nói dễ lại dễ, đối với Jungkook, không có gì mà chân thành không thể cảm hóa, không có cố gắng nào mà không thể thu được trái ngọt.

Thế mà, cậu có được Taehyung.

Ngày anh cho phép cậu đan đôi bàn tay mình vào tay anh, cùng anh bước tiếp, Jungkook đã khóc. Taehyung mỉm cười nhìn Jungkook gục đầu vào vai anh như một đứa trẻ, anh nghĩ, hay cứ thử đánh cược một lần cuối. Anh khẽ nhếch khóe môi khi đột nhiên nghĩ tới "được ăn cả ngã về không", bạn anh từng nói, người mà cậu thực sự lựa chọn, sẽ không bao giờ làm cậu thất vọng. Bởi vì, Taehyung trưởng thành như vậy, mắt nhìn người luôn luôn thấu triệt nhất. Taehyung tự nhủ, thời gian theo đuổi của cậu ấy bằng thời gian yêu đương chính thức khi anh ở trong các mối quan hệ trước luôn rồi, có lẽ, cậu ấy chính là sự chữa lành mà anh cần có.

Yêu nhau vài tháng, anh nhận ra, Jungkook hay nhìn anh với ánh mắt lưỡng lự như muốn nói, rồi lại thôi. Cậu nhìn sang nơi khác khi bắt gặp ánh mắt anh, cậu cúi đầu xuống một chút, và khi ngẩng đầu lên, đón lấy anh luôn là nụ cười răng thỏ xinh đẹp ngây thơ. Taehyung là người nhạy cảm, anh không cảm thấy Jungkook vì làm điều có lỗi mà áy náy nên mới nhìn anh nhiều như vậy. Cái nhìn đó, thật ra, là lỗ hổng trong trái tim cậu ấy, nhen nhóm dần, và có lẽ nếu anh tiếp tục giả vờ không biết, mối quan hệ này sẽ đi đến kết thúc.

Lần đầu tiên, Taehyung muốn giữ một người như thế.

Trong những đêm nằm trong lòng Jungkook ngắm sao trời, hay tận hưởng không khí tươi mới sau mưa, cậu luôn nói với anh, rằng đôi mắt anh như cánh cửa đến với thế giới khác. Nội tâm của anh phức tạp, khiến mắt anh giống như cánh cửa xuyên không gian vậy.

"Em luôn muốn thấu hiểu được anh." - Jungkook siết chặt người trong lòng, khẽ hôn lên gáy anh -"Em muốn thử bước vào quá khứ của anh, cảm nhận những gì anh đã từng chịu đựng. Dù nói mỗi kí ức đều đáng quý, nhưng nếu là kí ức làm anh buồn, em lại muốn thay đổi nó bằng chính mình."

Những lúc như thế, anh đều không nói gì. Quá khứ của anh có gì cần phải nói ra chứ? Đau khổ, tuyệt vọng, mất phương hướng, tất cả đều vì một chữ tình. Chẳng vẻ vang, chẳng quan trọng. Đối với anh, hiện tại là món quà đáng trân trọng nhất. Anh không hiểu nổi tại sao cậu cố chấp như vậy?

Anh đem tâm tư kể lại cho Jimin. Jimin chống cằm nghe hết câu chuyện băn khoăn của anh, viền mắt khẽ động.

"Có lẽ Jungkook không thấy an toàn."

"An toàn gì chứ? Tớ chưa từng làm gì có lỗi với em ấy..."

"Không phải. Em ấy đến bên cậu vào ngày cậu đau lòng nhất, mất nhiều thời gian cố gắng bước vào cuộc đời cậu. Thế nhưng bản thân cậu đó-"

Jimin khuấy li nước bằng cái ống hút, nhăn mày bảo bạn mình:

"Đôi mắt cậu đã bao giờ nhìn em ấy đầy yêu thương và không hề vướng bận quá khứ chưa?"

"Tớ..." - Taehyung không biết nên đáp lại ra sao.

"Thằng bé nhỏ tuổi hơn cậu, tuy chưa yêu ai, nhưng đối với cậu là thật lòng, là toàn tâm toàn ý. Phải thế thì nhóc ấy mới đọc ra hết tâm tư của cậu, rồi tự cho rằng bản thân mình không quan trọng với cậu, nên cậu mới chẳng hé răng nửa lời về những chuyện xảy ra trước đây với nó. Yêu là vậy đấy, cứ tự buộc mình vào suy nghĩ vẩn vơ, rồi chính vì vậy mới tự tay giết chết mối quan hệ tốt đẹp của mình."

Taehyung ngồi im, bỗng nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện.

"Tớ không hề muốn buông tay Jungkook..." - Giọng Taehyung bé xíu, anh buồn bã cụp mắt xuống, nhìn trân trân vào tách cà phê đen như đôi đồng tử của Jungkook mỗi khi ngắm anh, nhưng li cà phê này thật đắng.

"Ngay bây giờ, trở về nói chuyện nghiêm túc với Jungkook đi. Tớ thật đau lòng thay cho thằng bé."

Jimin lắc lắc đầu, khoát tay ra hiệu bạn mình trở về.

"Tớ mời bữa nay. Chuyện của cậu giải quyết xong, nhớ cảm ơn ông đây cho đàng hoàng đấy."

Taehyung ra khỏi quán nước. Ánh nắng chiếu vào mắt anh, chói loá. Anh cảm thấy, nói chuyện với Jungkook một lần này, là đủ để anh rũ bỏ quá khứ, hết mình cho hiện tại. Có lẽ cả tương lai nữa, nếu cậu đồng ý đan tay mình vào tay anh, cùng nhau bước tiếp.

Tối đó, không may Jungkook tuy mới chỉ thực tập, nhưng lại phải tăng ca. Taehyung ở nhà chờ đến mệt mỏi, ngủ quên mất trên sofa từ lúc nào. Gần nửa đêm cậu về nhà, thấy trong nhà tối om, chỉ có một bóng đèn ở cửa nhà vẫn sáng, dép trong nhà được để sẵn. Trên ghế, là Taehyung ngồi bó gối ngủ mê man. Jungkook mỉm cười nhìn anh, bế anh vào giường, đắp chăn lên cho anh rồi mới thay quần áo. Sau đấy thì đi tắm một chút, tắm khuya lâu quá anh sẽ cằn nhằn. Cậu vào đến phòng, thì Taehyung đã tỉnh. Anh ngồi lặng người trong ánh đèn ngủ vàng ấm, thấy cậu thì mắt sáng lên, vẫy tay gọi cậu đến gần mình. Jungkook ngồi bên cạnh anh, ngạc nhiên nhìn Taehyung rất tự nhiên chui vào lòng mình làm ổ như chú mèo nhỏ, anh chôn mặt vào ngực cậu, hít hà mùi sữa tắm thơm nhẹ cùng với mùi hương tự nhiên quyến rũ. Jungkook nhộn nhạo, tay xoa xoa lưng anh, khẽ hỏi:

"Anh không buồn ngủ à? Sao đã  tỉnh rồi?"

"Anh có chuyện này nhất định phải nói với em."

Taehyung nhìn thẳng vào Jungkook bằng ánh mắt như lửa nóng. Chính là loại cuồng nhiệt mà trước giờ cậu chưa từng thấy qua.

"Đừng ngắt lời anh. Anh muốn nói một lần cho trọn vẹn. Sau khi anh nói xong, em hỏi gì cũng được."

Jungkook đáp ứng. Taehyung khẽ khàng kể cho cậu nghe về mối tình đầu tiên dang dở của mình vào năm đầu đại học. Không dừng ở đó, những cảm xúc trong lòng anh, nay như được vặn van xả ra ngoài, một lần là không dừng được. Bao nhiêu tủi thân, buồn bã, chơi vơi suốt mấy năm qua, anh kể cho người yêu mình nghe bằng âm điệu nhỏ bé, trầm trầm. Mà Jungkook, dù bận gói anh vào trong ngực, cũng dỏng tay nghe không sót một chữ. Nghe đến đâu liền tươi tỉnh đến đó. Trong lòng như có từng đàn bướm dập dờn bay, cậu nhận ra anh đang trút bỏ hết tâm sự lên mình, và hạnh phúc với điều ấy.

"Đến lúc có được em, lại để quá khứ đau khổ níu lại, là anh có lỗi. Mấy tháng qua ủy khuất em rồi. Nếu Jungkook chịu yêu anh thật lâu, anh sẽ lấy thân báo đáp, có được không?"

Taehyung kết thúc câu chuyện bằng cái nháy mắt tinh nghịch. Jungkook nhanh chóng bắt lấy gương mặt kia mà hôn, hồi lâu sau dứt ra, anh người yêu đã bị nụ hôn hun cho thành màu hồng phấn.

"Quân tử nhất ngôn nhé, Kim Taehyung, một đời này của anh định sẵn là bên em rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top