Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Không muốn các cậu ở bên nhau.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người trước mặt mắt lộ hung quang này chính là chị của Điền Chính Quốc, Kim Tại Hưởng một lần nữa bị tha về phòng, Điền Chính Quốc giống như đã sớm đoán trước, ngồi trên sôpha bất động thanh sắc .

“Nè, em không định giải thích gì với chị à?” Điền Tố nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc .

“Có cái gì mà phải giải thích, không phải chị đã thấy hết đấy sao.” Điền Chính Quốc nhún nhún vai .

“Thái độ gì đây, sao em có thể đối xử với Tiểu Tư như vậy? Quen nữ nhân khác thì thôi đi, đằng này lại ở bên một thằng đàn ông, nếu ba mẹ biết được, còn không tức chết, em cho dù chơi đùa, cũng hơi quá rồi đấy.” Điền Tố bày ra tư thái chị gái bắt đầu giáo dục phê bình .

Kim Tại Hưởng đứng ở một bên, xấu hổ tới cực điểm. Cậu chưa từng nghĩ tới, người nhà của Điền Chính Quốc sẽ biết được nhanh như vậy, cậu lần đầu tiên đối mặt với loại chuyện này, không có cách nào khác, chỉ đành yên lặng đứng sang một bên .

“Ai nói với chị là em chơi đùa?” Điền Chính Quốc lạnh lùng nghiêm mặt .

Tuy lời này thực tri kỉ, nhưng hiện tại không phải thời điểm để cậu cảm động, Kim Tại Hưởng dùng ánh mắt ý bảo Điền Chính Quốc không cần tranh luận với chị gái, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, mọi người có chuyện từ từ giải quyết không được sao?

“Em bị mù à?” Điền Tố chỉ vào Kim Tại Hưởng: “Em nhìn kỹ cho chị, đây là con trai, chị không rõ nó có gì tốt.”

“Không cần chị phải nhắc, em biết cậu ấy là nam.”

Điền Tố thấy Điền Chính Quốc bị mình mắng nhưng hoàn toàn không thèm chú tâm, trong lòng đã tức giận, chĩa mùi dùi về phía Kim Tại Hưởng: “Tôi thật sự không biết cậu dùng cách gì câu dẫn em trai tôi, nhưng nếu cậu vì tiền của nhà tôi hay vì cái gì khác, cậu nên tỉnh mộng đi.”.

Kim Tại Hưởng không ngờ Điền Tố sẽ mắng mình, cậu khi nào trở thành người như vậy, cậu phản bác: “Tôi không biết cô có cái nhìn thế nào về mình, nhưng xin đừng vũ nhục tình cảm của tôi.”

“Tôi khinh! Hai thằng đàn ông có thể có tình cảm gì, đừng khiến tôi buồn nôn.” Điền Tố nghe thấy Kim Tại Hưởng nói như vậy liền nổi trận lôi đình, nâng tay lên chuẩn bị cho Kim Tại Hưởng một bạt tai, lại bị Điền Chính Quốc bắt được, siết chặt lấy cổ tay cô ta, cau mày, thanh âm lạnh lùng đáng sợ: “Chớ chọc em tức giận.”

Điền Tố sửng sốt: “Mày thế nhưng vì một thằng đàn ông mà phát hỏa với chị? Tao chính là chị ruột mày, nó chỉ xem như một thứ vô liêm sỉ mà thôi.” Điền Tố tức giận càng nói càng chẳng ra sao .

“Còn mắng? Mau về đi, đừng ở đây cố tình gây sự.”

“Tao cố tình gây sự? Được lắm Điền Chính Quốc, mày không sợ tao mách ba mẹ?”

“Đây là chuyện của tôi.”

“Mày.” Điền Tố không còn lời nào để mắng thằng em từ nhỏ đến lớn đều tùy tiện làm bậy này, nhưng lần này cũng quá tùy tiện rồi, Điền Tố không phải người bảo thủ, cô cũng không ghét bỏ gì đồng tính luyến, nhưng nếu là người khác, thì không sao, việc này lại rơi xuống trên người thằng em mình yêu nhất, cô có chút không thể tiếp nhận nổi, cô không hiểu, rõ ràng Điền Chính Quốc đã quen với Bạch Tiểu Tư, rõ ràng quan hệ giữa hai người rất tốt, rõ ràng em trai mình là thẳng, sao đột nhiên lại cong?

Hai người tiếp tục giằng co, Điền Chính Quốc hiểu được Điền Tố chỉ ăn mềm không ăn cứng, ngữ khí dịu đi: “Đã trễ thế này, em đưa chị về, chuyện của em, tự em biết giải quyết.”

Điền Tố nghe hắn nói vậy, cũng không lên tiếng nữa, chỉ đành gật gật đầu, nhưng vẫn không tha, trước khi đi nhìn chằm chằm Kim Tại Hưởng: “Tôi sẽ không để hai người ở bên nhau.”.

Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn Kim Tại Hưởng một cái .

“Đợi tớ quay lại.”

“Ừ.” Kim Tại Hưởng gật gật đầu .

Chờ Điền Chính Quốc và Điền Tố rời đi rồi, Kim Tại Hưởng mất hết sức lực ngã xuống sôpha, ngẩn người nhìn trần nhà, trong lòng cậu ít nhiều có điểm bi thương, nhưng cũng không phải việc khiến cậu lo lắng, cậu lo là lo về ánh mắt kiên định của Điền Tố, cô ấy quả nhiên không thích mình và Điền Chính Quốc ở bên nhau, tính ra thì người nhà có ai lại đồng ý chuyện này chứ? Kim Tại Hưởng biết không thể trách Điền Tố, cô ấy cũng yêu thương Điền Chính Quốc, cũng không thể trách mình, mình cũng yêu Điền Chính Quốc.

Muốn trách thì trách xã hội này, đem thứ tình yêu ấy miêu tả quá đỗi hèn mọn .

Nhìn đồng hồ báo thức trên tường, bất tri bất giác đã qua lễ Giáng Sinh, Kim Tại Hưởng từ trên sôpha đứng lên đi vào phòng cho khách, tùy tay rút một cái đĩa, nằm ở đó vừa xem phim vừa đợi Điền Chính Quốc về .

Thật lâu sau, dưới lầu truyền đến tiếng mở, đóng cửa, sau đó là tiếng bước chân, Điền Chính Quốc thấy trong phòng không có ai, liền biết Kim Tại Hưởng ở trên lầu, hắn lên lầu mở cửa ra thì thấy Kim Tại Hưởng cuộn mình thành một đoàn trên sôpha .

“Chờ lâu rồi đi?”

Những lời này của Điền Chính Quốc vào tai Kim Tại Hưởng liền trở nên vô cùng ấm áp, Kim Tại Hưởng lắc đầu: “Tớ đi nấu cơm, lâu như vậy còn chưa có ăn cơm.”

Kim Tại Hưởng rất nhanh liền nấu xong một bàn thức ăn nóng hổi, hai người ngồi trên bàn ăn đều không lên tiếng.

Đến tận khi cơm nước xong xuôi, Điền Chính Quốc mới mở miệng: “Có những lời chỉ nghe thôi là được.”

“Tớ biết, tớ cũng không vì mấy lời của chị cậu mà tức giận, tớ một thằng đàn ông so đo với một cô gái làm gì. Chỉ là, tớ hơi lo, chị ấy có chia rẽ chúng ta hay không.”

“Chị ấy không có bản lĩnh đó.” Quả nhiên Điền Chính Quốc không quan tâm đến những gì chị gái mình sẽ làm .

_________________________________

Hôm sau, sáng sớm Kim Tại Hưởng liền chạy về phòng mình, sợ đi học muộn, không ngờ vừa vào phòng, Lí Minh vẫn còn đang ngủ, Kim Tại Hưởng xốc chăn Lí Minh lên, hơi lạnh đánh thức Lí Minh .

“Cậu còn chưa rời giường, sắp vào học rồi.”

“Ai u, thật sự thúc giục chết người a, hôm qua tớ chính là đi hưởng thụ một đêm xuân, rạng sáng mới về, cậu giúp tớ điểm danh, tớ không đi học đâu.”

“Cậu mà cũng có thể tìm được bạn gái?” Kim Tại Hưởng ném túi bánh bao lên bàn: “Bữa sáng của cậu, mau rời giường, theo tớ lên lớp, là sinh viên còn không lên lớp thì làm cái khỉ gì.”.

Lí Minh không tình nguyện bò dậy, thấy biểu tình của Kim Tại Hưởng khẳng định tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì đó: “Cậu sao vậy?”

Kim Tại Hưởng hoảng sợ, như thế nào lại bị Lí Minh xem thấu. “Tớ có thể làm sao? Bổn đại gia hiện tại rất tốt.”

“Đừng giả vờ, Tại Hưởng, tớ ấy à có một đôi hỏa nhãn kim tinh, nghĩa là, cậu chỉ cần nhếch mông lên, tớ liền biết cậu muốn đi tiểu.” So sánh phi thường tục .

Kim Tại Hưởng cho Lí Minh một cái liếc mắt xem thường, nhưng chung quy vẫn thấy nghẹn ở trong lòng không phải biện pháp, Lí Minh cũng là người đáng giá để tín nhiệm, dù sao cậu ấy cũng biết chuyện của mình và Điền Chính Quốc.

Cậu đem việc tối hôm qua kể cho Lí Minh, Lí Minh vừa ăn bánh bao vừa nghe, chờ Kim Tại Hưởng nói xong, Lí Minh không có phản ứng gì nhiều: “Sao hả? Bị đả kích? Cậu phải biết rằng, cậu đã chọn tình yêu này thì về sau đả kích cùng người tìm cách chia rẽ không chỉ có một mình chị của Điền Chính Quốc, mặc kệ cậu bên này thế nào, hắn bên kia ra sao. Nếu trình độ nhẹ như vậy mà cậu còn không chịu đựng nổi, tớ khuyên cậu nên nhanh chóng chia tay đi, tình yêu vốn vừa ngọt vừa đắng, cậu muốn ăn ngọt mà tránh đau khổ sao? Thế giới này đào đâu ra chuyện tốt như vậy.”

Lí Minh vừa nói liền thức tỉnh Kim Tại Hưởng, khiến lối suy nghĩ của cậu trở nên rõ ràng .

Đúng vậy, mặc kệ sau này thế nào, đều phải thử một lần không phải sao? Nếu ngay cả cơ hội phía trước đều bỏ qua, sao có thể nhìn thấy phong cảnh tươi đẹp sau đám bụi gai .

Cứ thế, lại qua vài ngày, gió êm sóng lặng, không có biến hóa gì lớn. Khi đang ăn cơm trưa, Kim Tại Hưởng nhận được tin nhắn của Điền Chính Quốc .

“Buồi chiều có tiết không?”

“Chiều nay chỉ có một tiết, sao hả?”

“Đến nhà tớ một chuyến, có chút việc.”

“Được.”

Kim Tại Hưởng rất nhanh đáp ứng, Điền Chính Quốc thần thần bí bí, chắc sẽ không phải lại cho mình một kinh hỉ gì đó đấy chứ. Kim Tại Hưởng thật đúng là dễ dàng suy diễn quá nhiều .

Buổi chiều cậu báo với Lí Minh một tiếng, vội vàng ngồi xe bus tới nhà Điền Chính Quốc, mở cửa ra, phát hiện trong phòng khách không có ai, vì thế chạy lên phòng ngủ, cửa phòng ngủ đang mở, Kim Tại Hưởng đi vào trong: “Điền Chính Quốc, cậu gọi tớ đến đây không phải vì muốn chơi trốn tìm với tớ đấy chứ, ấu trĩ a.”

Cửa phía sau đột nhiên đóng lại, Kim Tại Hưởng quay đầu, liền thấy Điền Tố mặc áo tắm đứng sau cửa .

“Sao, sao lại là cô?”

“Bằng không cậu nghĩ là ai, không phải sợ, lần trước tôi chỉ nhất thời không có cách nào thông suốt mới có thể hung dữ với cậu như vậy, hiện tại sẽ không, cậu tên là Kim Tại Hưởng à, cậu có cảm thấy tôi xinh đẹp không?”

Đối với sự thay đổi của Điền Tố, Kim Tại Hưởng chung quy vẫn có cảm giác bất ổn, nhưng bất ổn ở đâu lại không rõ. Cậu theo bản năng nói thật: “Cô rất được.”

“Như thế này thì sao?” Điền Tố cởi áo tắm ném xuống đất, bên trong không mặc gì cả, tiếp tục khiêu khích Kim Tại Hưởng: “Cậu hẳn là thụ, cùng nam nhân có gì tốt chứ, vẫn là cùng nữ nhân mới thoải mái.” Nói xong bước từng bước tới gần Kim Tại Hưởng, Kim Tại Hưởng vội vàng lùi ra sau, mặt hết đỏ lại trắng, cậu rốt cuộc biết không ổn ở chỗ nào, nhưng đã quá muộn .

“Nhìn dáng vẻ của cậu chắc chưa từng thử qua hương vị nữ nhân đi, không thử thì sao mà so sánh được? Tôi không tin cậu không có phản ứng.” Điền Tố đối với dáng người của mình rất tự tin .

Nhưng Kim Tại Hưởng, đừng nói là phản ứng, bị dọa như vậy, cậu nhỏ có khi chui tọt luôn vào bụng rồi ấy chứ. Cậu giờ phút này cái khó ló cái khôn gắng tìm mọi cách thoát thân .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top