Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 9


Chap này tặng YiYing356

-Đợi chút tôi có điện thoại- Anh ngắt lời nghe điện thoại. Là người của bệnh viện- Phải! Là tôi có

-..........

- Người đó không để lại danh tính sau- Lòng anh có một chút khẩn trương

-.......

-Được rồi. Làm phiền- Anh vội cầm giấy bút lên ghi lại địa chỉ được- Anh nói tiếp đi- Quay lại cuộc nói chuyện lúc nãy

- Hai mắt cậu ấy có vẻ như không nhìn được. Điều đó chúng tôi cũng không rõ lắm

-Tôi cần địa chỉ cậu ta

Người đó ghi lại địa chỉ cho anh. Trùng hợp đến khác lạ. Địa chỉ người trong hình và địa chỉ người nhận số tiền hậu tạ hôm trước là cùng một chỗ. Có điểm gì khác lạ ở đây. Xoa xoa thái dương để đưa bản thân ra khỏi mớ suy nghĩ hỗng độn đó hình ảnh cậu lại hiện lên.

-Sắp xếp công việc ngày mai tôi muốn sang Thanh Đảo- Giọng nói trầm ổn mang phần mệnh lệnh của Ngô thiếu

-............

-Bằng mọi cách tôi muốn ngày mai phải đặt chân đến được Thanh Đảo. NẾU! Làm không được thì chuẩn bị tìm công ti khác là vừa.

Ngay chiều hôm nay anh sẽ lập tức làm xong công việc giao cho cấp dưới. Công việc cũng đã đi đúng quỹ đạo đã định.

Trên chiếc canô đến Thanh Đảo một mớ cảm xúc mơ mơ hồ hồ. Bản thân không biết sẽ đối mặt với cậu ra sao nhưng lại rất muốn xem cuộc sống cậu có tốt hay không... Lấy từ túi ra một tờ giấy là phiếu xét nghiệm của cậu

Họ tên: Hoàng Tử Thao
Chuẩn đoán: Ung Thư máu giai đoạn đầu

Vậy chẳng phải là khi ở cạnh anh cậu đã có bệnh rồi sau. Bệnh trước cả Nghệ Hưng.Tại sao lại còn giấu. Tại sao không nói anh nghe, nghĩ lại bản thân mình chẳng phải tại anh quá mù quáng với nỗi thù hận sao,có khi nào anh lắm nghe cậu ấy nói chưa. Khoảng cách cả hai ngày một xa,rồi anh gặp được Nghệ Hưng. Nghệ Hưng hoàn hảo hơn cậu về mọi mặt. Lặng lẽ chúc phúc cho anh cho hai người tim cậu như đã chết lặng từ lúc nào. Rồi cậu trở thành con người hay cười và nụ cười như để che lấp nỗi lòng

Đặt chân đến trước trại trẻ mồ côi ngôi nhà này là nơi cậu đã lớn lên, nơi nuôi dưỡng con người đầy bất hạnh.

Từng bước từng bước vào bên trong,nơi này có vẻ cũ kỉ một chút nhưng cũng không đến nỗi tệ. Một chàng trai đang ngồi ở gốc cây cổ thụ cao to,cả người gầy gò xanh xao,gương mặt vài phần tìu tụy.

Cậu đang mò một vật gì đó bằng kim loại trong tay. Một thức cậu trân trọng,là chiếc nhẫn từng đường chữ được khắc trên đó cậu đều nhớ rõ,nhớ luôn cả người tặng. Đứng lặng tại chỗ chỉ biết lặng lẽ quan sát hình dáng nhỏ bé kia.

Cơn ho kéo đến cậu chỉ biết che miệng mà ho không ngừng cơ thể ngày càng yếu. Chiếc nhẫn cũng vì đó mà rơi xuống đất. Cậu lập tức hai tay quơ loạn xạ trên nền cỏ mà tìm kiếm. Một người không thấy ánh sáng như cậu tìm chiếc nhẫn cũng là một việc khó khăn.

- Cái này của....- Anh chưa nói hết cậu đã vội vã đứng dạy mà chạy. Bởi vì cậu biết giọng nói đó của ai. Bản thân lại không muốn gặp.

Không xác định được hướng lại không nhìn thấy được gì cứ vô thức mà chạy

- Tử Thao đứng lại...Tử Thao em đừng chạy...nghe anh nói có được không- Anh chạy theo sau cậu tay vẫn giữ chặt chiếc nhẫn đã nhặt trên nền

-Diệc Phàm đi về đi....họooo.......họ....Giữ chúng ta chuyện cần nói đã nói hết từ lâu rồi- Cậu vẫn không có ý định dừng lại. Chạy loạn choạng ngã nhào trên mặt đất. Cơn ho lại được lúc hàng hạ,tay che lấy miệng đã bàn tay đầy chất lỏng tanh nồng đỏ thẫm.

-Tử Thao!!!-Anh...anh...xin lỗi- Đứng chôn chân tại chỗ- Anh biết lời xin lỗi này rất khó để em chấp nhận. Nhưng anh vẫn muốn nói..mong là em sẽ tha thứ cho những sai lầm trước đó

Câu nói của anh thật sự khiến cậu rất bất ngờ. Cả hai đứng yên với khoảng cách nhất định. Mọi thứ như ngưng động chỉ nghe tiếng xào xạt của đó bay ngang mấy cành lá đung đưa.

- Anh biết em không phải là người gây ra cái chết cho Diệc Phi. Là người đã hiến giác mạc cho anh. Cả căn bệnh em đang mang trong người.Anh nợ em nhiều thứ chắc sẽ không bao giờ trả nổi.

-Đừng tự trách mình. Mọi chuyện là ý trời. Việc hiến giác mạc là Tử Thao này trước khi đi làm chút chuyện có ít lấy tiền cho bọn trẻ. Anh không cần nghĩ nhiều sẽ nặng lòng hơn.

Ôm trọn tấm lưng cô độc vào lòng từ phía sau anh thỏ thẻ- Cho anh được làm đôi mắt trong những ngày còn lại của em. Bảo vệ em

Không trả lời lúc này đây cậu không biết phải nói gì. Đã hết yêu từ lâu đúng là gạt người gạt mình. Cảm giác nhói ở lòng ngực nước mắt vô thức rơi không kìm được.

- Nhưng mà.. nhưng mà..thật sự tôi rất sợ. Tôi sợ lời thề trở thành sự thật. Chẳng phải lúc anh gặp tôi không lâu, anh đã bị tai nạn rồi sau..- Cậu như nói hết lòng mình giọng đầy rung rẩy. Nước mắt lã chả vì xúc động quá độ mà cơn ho lại gay gắt hơn

-Anh không quan tâm. Người bất hạnh bây giờ chẳng phải là em sao. Lần này mọi bất hạnh để anh gánh cùng em-Xoay cậu lại đối diện.

-Tôi...tôi......- phải nói làm sao đây chẳng. Nói là cậu còn không yêu anh mà là thương. Tại sao lại là thương mà không phải yêu? Chỉ đơn giản yêu là nhất thời. Nhưng thương là mãi mãi. Từ trước đến giờ cho dù anh đối xử ra sau thứ tình cảm cậu dành cho anh vẫn không thay đổi. Mặc dù con đường tình cảm cậu chọn thật sự rất khó đi bởi miệng lưỡi thiên hạ, bởi thứ tình cảm từ một phía ở cậu,bởi sự cho đi mà chẳng cần nhận lại,bởi cậu không làm trái được con tim, bởi không quên được anh,.... Cậu thấy bản thân rất thấp kém
[Au:Vậy mà thấp kém. Là quá bao dung thì có -.-]

Cậu vô thức ngất đi - Tử Thao!Tử Thao! Em sao vậy? Mau tỉnh lại đi. Đừng dọa anh mà...chúng ta chỉ mới gặp lại. Anh không muốn lại phải mất em. Tử Thao!Tử Thao

Au: Đứa con đầu lòng này văn chương có phần lủm củng. Au sẽ cố gắng khắc phục. Cảm ơn mọi người đã theo dõi. À au 2k2. Gọi là Ley cũng được*Cuối đầu*

Cảm ơn góp ý của Huangfantan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #kristao