Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42 : Say Tình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 42

13 ngày sau, khách sạn X, bar X-ile. 1:30 AM.

Cậu không đến. Đã không đến.

Trời đổ mưa nặng hạt, anh cười. Trùng hợp như thế ư? Đây cũng chính là khung cảnh hoang tàn hôm xưa Gianna rời bước…

“Anh đẹp trai, buồn gì thế, uống với em nhé.”

Mặt mũi sắc sảo, thân hình bốc lửa được gói trọn trong chiếc váy đen gợi cảm, nụ cười mời gọi và phong cách kiêu kỳ phóng khoáng; người phụ nữ mới đến nghiêng đầu, mi mắt chậm rãi phấp phới nhằm thu hút sự chú ý của đối phương.

Đây, chính là mẫu đàn bà mà Ngô Gia Diệc Phàm bấy lâu nay vẫn dung nạp trên giường.

Ít nhất thì, cho đến khi Hoàng Tử Thao xuất hiện.

Không thấy anh chàng điển trai phản ứng mà chỉ tiếp tục chú tâm vào ly rượu uống dở, cô nàng xinh đẹp liền ngồi sát vào, tay ra hiệu cho bartender rót đầy lại ly, sau đó lại lấn lướt, dùng hết mọi “vốn liếng phì nhiêu” của mình, quyết mồi chài cho được chàng trai tuấn mỹ ngời ngời này.

Ở đâu mà lại rớt xuống một sinh vật tuyệt thế như vậy nhỉ? — ả tựa hẳn vào người anh, đôi mắt lộ vẻ thòm thèm.

Thân hình mềm mại và mùi nước hoa đắt tiền — ngẫu nhiên sao lại là thứ người nào đó hay dùng — nhất thời đã khiến cái tâm trí vốn đang bị u mê bởi men rượu của Chính Luận tê liệt, tay bất ngờ choàng qua ghì chặt đầu cô nàng về phía mình.

Hôn đắm đuối.

Đôi môi này không rụt rè như cô, cơ thể này không vương chút kháng cự khi anh chạm vào như cô. Và nhất là, mùi vị này không ngọt ngào như cô. Người vợ bé nhỏ của anh có đời nào lại nồng vị chát chúa của rượu như vậy?

Hà, rốt cục thì… ảo ảnh đến bao giờ mới xuất hiện? Anh chẳng phải đã uống rất nhiều hay sao…?

Đang dần dần cảm thấy kinh tởm bởi kẻ bị-động-hóa-chủ-động kia, thân thể đẩy đà đang dán chặt vào anh bỗng dưng rời xa. Nhẹ nhõm, anh cũng chẳng buồn níu giữ, trong lòng ráo hoảnh như sa mạc. Không hụt hẫng, chẳng nuối tiếc, trước mắt mọi vật đều mờ nhạt, xa xăm…

Vì đó nào phải là cậu?

Có tiếng người ré lên, xung quanh rầm rộ, nhốn nháo đến phát bực. Đầu anh nhức inh ỏi, đang toan quay sang dạy cho bọn người không biết điều kia một bài học…

Chợt khựng lại.

Anh cười. Nụ cười thỏa mãn của một đứa trẻ nghèo nàn được nhận món quà Giáng Sinh đầu tiên. Món quà đắt đỏ.

“Cuối cùng thì em cũng đã xuất hiện.”

Bước xuống ghế, người anh chao đảo, quờ quạng sao đó mà lại đổ nhào lên thân hình mềm mại đang choàng tay đỡ lấy mình. Nhanh chóng siết chặt eo lưng người này, anh cúi xuống hôn mạnh lên đôi môi đỏ hồng, lưỡi xộc vào bá chiếm, khóe miệng nhoẻn cười khi nhận ra mùi vị quen thuộc.

“Lần này mới đúng.”

“Anh có điên không?! Làm sao lại dám lộ mặt chốn đông người này? Rồi lại còn say khước như thế?” sinh vật nhỏ nhắn trong vòng tay anh giẫy giụa, đoạn liếc xuống đôi môi đang mỉm cười mà nhăn nhó. “Nhất là dám ngang nhiên đi hôn người khác bừa bãi!”

“Ngay cả giọng điệu cũng giống… rất giống…”  anh rúc đầu vào vai cậu, cổ họng thoát ra một âm thanh chơi vơi đâu đó giữa khóc và cười, tay càng siết chặt thân hình bé bỏng, tưởng chừng có thể đem con người này hòa tan vào mình. “Lần này… hãy đừng biến mất sớm như thế, biết không…?”

Rốt cục là… anh biết chứ. Cậu chẳng qua chỉ là một ảo ảnh, được sinh ra bởi men rượu và sự cuồng si của riêng anh mà thôi.

Có buồn đau hụt hẫng gì cũng không quan trọng. Anh bây giờ chỉ muốn có cậu trong vòng tay. Nếu không thì… e rằng sẽ không chống đỡ nỗi nữa rồi…

Ảo ảnh kia chật vật đỡ lấy anh bước ra khỏi chốn chập choạng ánh đèn, giữa đường không biết đã suýt ngã bao nhiêu lần, đã thế còn vướng ngại người đàn bà “thế thân” ban nãy — không biết từ đâu lại đâm sầm ra cản bước.

“Này!” cô ả hét lớn. “Rõ ràng anh ấy đã chọn tôi trước! Cô là ai mà…”

Ồn ào ồn ào, cứ thế này thì anh sẽ tỉnh táo mất. (=”=)

Bàn tay anh vung ra gạt mạnh, chả thèm nể nang đối phương là phụ nữ — mà còn là một phụ nữ quyến rũ nữa chứ. Ả ngã nhào ra giữa mặt sàn bóng loáng, mắt chỉ biết trân tráo nhìn lên con người vài phút trước vừa thân mật với mình, quá bất ngờ vì sự chuyển hướng chóng vánh trong cách đối xử.

Chẳng buồn nhìn lấy ả, anh gầm gừ. “Xéo!”
(Đại ca quá thể =w=)

“Đừng gây thêm chú ý,” ảo ảnh nói khẽ vào tai anh, đoạn ra sức dìu dắt con người say mèm ra đến đại sảnh khách sạn, rồi thang máy, rồi phòng ngủ…

*      *      *

Trong chập choạng mơ hồ, anh nào còn chú ý đến cảnh vật xung quanh. Thứ duy nhất rõ ràng lúc bấy giờ là khuôn mặt đáng yêu đỏ gay vì quá sức, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt cả những lọn tóc mai bết vào hai bên má, đôi mắt đen láy chốc chốc lại long lên, khi phẫn nộ phấn khích, lúc dịu dàng yêu thương…

Vì sao khi tinh thần minh mẫn sáng suốt, anh lại không tài nào khơi gợi lại những hình ảnh chân thực như vậy? Thế mà một hư ảo ngẫu nhiên trong lúc say nồng lại có thể sống động đến bất ngờ…?

Chỉ một lúc nữa thôi… Anh muốn sống trong thế giới này thêm một lúc nữa…

Đêm dài…

Không biết là bằng cách nào, cũng chẳng hiểu đã trải qua bao lâu, lúc anh ngẩng đầu lên thì đã thấy gương mặt thân thuộc của cô mơ màng, mái tóc đen nhánh tỏa ra buông lơi trên mặt giường trắng toát, môi ướt mọng, làn da lấm tấm mồ hôi, lấp lánh như bụi mặt trời trong ánh đèn vàng mờ ảo…

“Anh yêu em,” anh bất giác cúi xuống hôn lên bờ vai trần, đầu óc mông lung, không rõ những gì đã và đang xảy ra là ảo ảnh hay mộng mị…

Cô bật cười khúc khích, đôi tay lười biếng choàng lên ôm lấy cổ anh. “Anh thật lạ.”

“Vậy sao?” vẫn tỳ sát môi vào vai cô, anh cắn nhẹ. “Có lạ bằng em không? Giữa đêm khuya hoang vu lại đứng trên bờ vực hét vào khoảng không…?”
“Hả?”

Anh chống tay lên toan đối diện cô, nhưng cơn chóng mặt kinh người lại khiến cả thân hình đổ sập xuống cơ thể mềm mại (ặc, gãy xương con người ta ==). Trong mơ màng, giọng anh cất lên xa xăm…

“Nếu biết trước rồi sẽ yêu em như vầy, giờ phút đó đã lao ra ngăn cản…”

“…?”

“Vì sao lúc đó lại có thể hứng thú… đứng nhìn một con người chuẩn bị tự vẫn mà vẫn không chút động lòng nhỉ…?”

“???”

“…cũng may, em đã không nhảy xuống… nếu không tôi bây giờ biết sẽ làm sao…?” dừng lại một giây, anh bất giác rít khẽ. “Làm sao hả?!”

Rồi… bỗng ấn xuống môi cô một nụ hôn mặn nồng khác, lúc dứt ra thì gương mặt xinh xắn vẫn còn đờ đẫn, rõ ràng chưa thoát khỏi cơn sốc của tràng thông tin vừa rồi… Mơn nhẹ ngón tay lên khóe môi mọng ướt, anh nhìn thật sâu vào đôi mắt có khả năng rút cạn linh hồn đối phương, tự biết linh hồn bản thân cũng chẳng còn gì để cô vắt kiệt nữa rồi…
“Từ đầu đến cuối, em vốn là của tôi.”

Không gian đột nhiên tĩnh lặng. Ngay cả hơi thở cũng không còn hiện hữu.
“Dẫn dụ em về Hàn Quốc … là tôi.”

Mắt mở to bàng hoàng.

“…vào được Wolf tràn đầy hắc đạo, là do tôi.”

Đôi tay choàng qua cổ anh giờ đây cũng buông lỏng.

“…ngay cả nụ hôn đầu đời mà em muôn phần kinh tởm…” anh cười nhạt, mắt xoáy vào cô sự chiếm hữu gắt gao.

“Cũng là từ tôi.”

“Vì thế, em không có quyền chọn hắn!”

Vậy là giải thích được tại sao Phàm lại biết Đào Đào nhà ta đến Toshima rùi nha, roy còn thái độ đau xót của anh mỗi lần nhắc lại chuyện suýt tự vẫn của cô nàng nữa chứ… Điều này cũng giải thích được một số thắc mắc là tại sao mới vài ngày gặp mặt mà Phàm đã iu Đào sâu sắc như vậy rồi…

Thì ra là còn BT hơn Đoàn Văn Minh, biết em từ năm 14, đến năm 19 thì… ”xực” em. >w<

Để biết thêm chi tiết, xin mời sau này coi phần… ngoại truyện 1 ^w^)

Ánh nắng rọi vào nhảy múa trên những đường nét khuynh tạc, con người đầu óc vẫn còn u mị trong men nồng khẽ nhíu mày, tay vung qua toan lôi vào thân hình ấm áp quen thuộc.

Đập vào chỉ là mặt vải lạnh tanh.

Những ngón tay thuôn dài trong chốc lát đã gập lại. Ra gường bị vò nhàu đến thảm thương.
Nhưng nhăn nhúm đến đâu, cũng không bằng trái tim kẻ tỉnh giấc.

Mi đen nhánh chậm rãi hé mở, để lộ một màu nâu trống rỗng. Ngô Gia Diệc Phàm xoáy mắt vào trần nhà trắng toát, như thể ánh nhìn có thể níu giữ hình bóng của hư ảo mong manh triền miên trong tay mình đêm qua…

Ngừng đi, Diệc Phàm – mắt anh nhắm nghiền lại – Nếu không mày sẽ trở thành một đứa tâm thần mất!

Vực mình ngồi dậy, anh quay sang nhìn xuống khoảng trống bên cạnh, nhận ra bề mặt gối có hơi trũng xuống, đâu đó lại phảng phất hương vị phấn son, trong một giây ý thức được việc mình đã làm.

Áp tay lên trán và ngửa mặt ra thở hắt, anh cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết. Sao lại có thể điên rồ đến nỗi sẵn tay vơ đại một kẻ thế thay cô?

Tung chăn, anh chệnh choạng xuống giường, mỗi bước đi còn nặng hơn cả than chì, tội lỗi vừa dấy lên trong lòng ngay lập tức được trấn áp bởi ghen tuông phẫn nộ khi hính ảnh Hoàng Tử Thao trong chiếc váy trắng lộng lẫy đập vào tâm trí.

Cửa phòng tắm hé mở, Bạch Tinh đầu tóc ướt sũng chậm rãi bước ra. Mắt cô vừa chạm đến anh, lướt nhẹ từ trên xuống dưới rồi dừng lại đâu đó trên sàn nhà. Màu đỏ tràn lan trên hai gò má ẩm ướt, mọi cử động của cô đột nhiên đông cứng.

Bàn tay anh nắm chặt, đôi mắt nheo lại đầy đe dọa.

“Là cô đêm qua đưa tôi về?”

“V-âng…!” Bạch Tinh hốt hoảng trước tia nhìn tàn nhẫn, chân lùi lại phía sau. “L-là vì anh quá… quá say không còn biết trời-”

“Đủ rồi, ra ngoài.” Ngô thiếu gia ngắt ngang, giọng nói âm trầm pha lẫn rất nhiều ác cảm.

“Em… chỉ muốn báo anh biết rằng mọi việc đã chuẩn bị–”

“RA NGOÀI!”

Bạch Tinh thất kinh, vội vã quay đầu bước ra, không quên ném lại phía sau cái nhìn phẫn uất.

Cửa vừa đóng, cả thân hình anh đã đổ sụp xuống sofa, trong lòng hỗn độn đủ mọi cảm xúc. Rõ ràng tình huống đòi hỏi sự tế nhị của người đàn ông, nhưng anh không sao không cảm thấy hụt hẫng, bứt rứt, thất vọng vì bị lôi kéo khỏi ảo mộng để đối diện với thực tế cay nghiệt như vầy; do đó đã trút mọi phẫn nộ lên Bạch Tinh – trong khi cô ta chính là kẻ thiệt thòi nhất trong sự việc này.

Có lẽ bấy lâu là nạn nhân của sự ích kỷ, anh đã sớm luyện cho mình chai lì trước mất mát tổn thất của người khác. Đứng trước việc xảy ra với Bạch Tinh đêm qua, anh hoàn toàn không mang chút ý định đối mặt, mặc kệ cho đối phương có đau khổ đến độ nào. Dường như sau sự kiện sáu năm về trước, lòng tốt và sự chân chính trong cái tên Diệc Phàm đã hoàn toàn bị rút cạn, để lại một cái vỏ lãnh cảm khô héo đến khốn nạn.

Cho đến khi Hoàng Tử Thao.

Ập đến. Mang theo cả làn sóng tình cảm ào ạt, không những làm sống lại trong anh nhiều thứ xúc cảm đã từ lâu vốn bị lãng quên, mà còn lấp đầy sự trống trải bằng muôn vàn khát khao, chiếm hữu, lụy tình…

Như thế, vẫn nào có đủ cho con người đó?

Những đường nét tuấn tú trên gương mặt anh dần dần đanh lại, sự vô cảm trườn bò lên mọi ngõ ngách của con người anh, từ phong thái đến biểu cảm; khiến Ngô Gia Diệc Phàm trong một giây đã trở nên xa vời, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Khoác lên người bộ lễ phục đen tuyền, anh vuốt nhẹ lên hai bên vạt áo, chỉnh lại cà–vạt cho gay ngắn, khuôn mặt vô hồn, đáy mắt âm u, cử chỉ như một gã người máy đội lốt thiên thần thù hận.

Có tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Đặng Phương Ân cùng một số hạ thuộc chậm rãi tiến vào, Bạch Tinh rụt rè theo sau ba mình, mắt trộm nhìn vẻ ngoài siêu phàm của vị thiếu gia, lòng lấn cấn lại hình ảnh tráng kiện lõa thể ban nãy, gò má lại đỏ lên không kiểm soát. Lần đầu tiên trong nhiều năm, cô ý thức được thiếu gia dù gì cũng là một người đàn ông, chứ không phải chỉ đơn thuần là một thiếu gia miệng ngậm muỗng bạc, là ông trời con của cả gia đình Bạch Tinh.

Trái hẳn với vẻ giận dữ lúc mới tỉnh dậy, ánh nhìn của thiếu gia giờ đây lướt ngang cô một cách lãnh đạm, thể như cô không hề tồn tại. Không hiểu sao trong lòng có chút bực bội…

“Thiếu gia, theo thông tin vừa được truyền về, hôn lễ diễn ra tại Nhà Thờ Y tuy được trù bị linh đình, song vốn có vài điểm mập mờ về hai nhân vật chính,” Đặng Phương Ân kính cẩn mở lời, mắt không dám chạm vào vị chủ nhân. “Họ có thể không phài là Hoàng Tử Thao và Đoàn Văn Minh như các thiếp mời và thông cáo của tập đoàn Đoàn Hoa đã phát ra…”

Không hề nhìn lấy gã thuộc hạ một lần, Diệc Phàm ung dung xẻ ngang đám người áo đen, bọn này nhanh chóng tỏa ra nhường đường cho vị chủ nhân.

Đặng Phương Ân thấy thế thì vô cùng hoàng hốt, cho rằng thiếu gia không tin về báo cáo của mình, vội vã theo sát lưng cậu. “Thiếu gia, hãy tin tôi. Thông tin hoàn toàn đáng tin cậy. Tôi không hề nói thế để cản ngăn cậu…”

Lưng vẫn quay về phía ông, Diệc Phàm đưa một tay lên ra dấu im lặng.

”Tôi biết.”

“Cậu biết?! Nhưng… vì sao–?”

“Vì chính tôi đã cho cậu ta biết tôi sẽ đến.”

“Vậy…” Đặng Phương Ân đổ mồ hôi hột, mày nhíu lại lo lắng “… đây chỉ là trái khói. Thiếu gia, chúng ta nên cho người đi tìm nơi khác? Chỉ cần mua chuộc một vài tên hầu cận của Đoàn Hoa sẽ biết được thiếu phu–à không, Hoàng Tử Thao đã đến đâu tiến hành lễ cưới…”

“Không cần.”

“Không cần?” mắt ông choàng mở? Không lẽ thiếu gia đã biết được họ sẽ đi đâu? “Vậy… vậy chúng ta phải làm gì?”

“Vẫn đến nơi cũ,” Diệc Phàm vừa nói vừa gấp rút tiến bước, Đặng Phương Ân vồn vã nối gót, mắt không rời gương mặt băng lãnh, lòng không biết nên nghĩ gì về mệnh lệnh oái oăm này. Không phải thiếu gia muốn đi cướp vợ mình về hay sao? “Nhưng chúng ta đến đó làm gì? Hai kẻ ấy vốn không phải là Hoàng Tử Thao và Đoàn Văn Minh, nơi đó lại đông đúc cảnh vệ, người ra vào nườm nượp. Chưa kể người của Ngô Gia nhất định cũng sẽ có mặt…”

“Chúng ta không vào nhà thờ khi đám cưới đang diễn ra.”

“Không vào nhà thờ khi đang diễn ra lễ cưới?” Đặng Phương Ân nhíu mày. Vậy mục đích đến đó là cái quái gì? Nghĩ thế thôi, chứ ông nào dám vô lễ với thiếu gia. “Vậy… chúng ta đến đó làm gì?”

Câu tiếp theo của Ngô Gia Diệc Phàm khiến cả đám người bối rối không yên.

Riêng chỉ có Bạch Tinh là bàng hoàng thấy rõ, sau đó một giây lại lộ ra một nụ cười nhỏ gượng gạo.

“Sẽ vào. Nhưng là đến khi lễ cưới tiếp theo diễn ra.”

*      *      *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kristao